Ngận thuần ngận ái muội (1816-1823)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Siêu cũng không có khả năng ngồi ở chỗ này.

Cho nên Trần Trí Nghiệp cũng không nói nhảm nhiều, mà từ trong tay lấy ra túi văn kiện, xuất ra một phần văn kiện, trực tiếp giao cho Quách Kiến Siêu và Dương Minh bên kia:

- Đây là báo cáo ước định tài sản của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, các ngươi xem một chút đi.

Quách Kiến Siêu cũng đã biết ý nghĩ chân thực của Dương Minh, biết lần này đến không phải đến bán khách sạn, mà là thu mua khách sạn của đối phương! Tuy rằng không biết kế hoạch này sau cùng có thuận lợi hay không. Thế nhưng tối thiểu khách sạn của mình sẽ không có khả năng bán được, cho nên Quách Kiến Siêu đối với cái báo cáo ước định tài sản cũng không có nhiều hứng thú, chỉ là đến cầm lấy, tùy tiện ra lật xem một chút, liền giao cho Dương Minh.

Có điều tùy tiện xem thử một chút, Quách Kiến Siêu liền âm thầm bĩu môi, tài sản ước định của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang rút cuộc chỉ có giá trị 2000 vạn? Xây dựng quốc tế cái quái gì chứ?

Chỉ cần nói giá một khối đất trước mặt cũng đã vượt quá 2000 vạn, kèm thêm cơ sở khách sạn, mà định giá 2000 vạn? Cái này không phải giống như ăn hiếp người khác sao?

Thế nhưng tất cả tự có Dương Minh quyết định, hơn nữa về phía mình cũng không phải thật sự muốn bán khách sạn. Cho nên Quách Kiến Siêu mới chẳng buồn vì phần báo cáo này mà tức giận.

Dương Minh tiếp nhận bản báo cáo tài sản, tùy ý lật lên xem, thấy được con số 2000 vạn, cũng chỉ nhàn nhạt cười:

- Dựa theo ước định của các ngươi, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, chỉ có giá 2000 vạn?

Hắc hắc, cuối cùng cũng hỏi tới trọng điểm rồi? Trần Trí Nghiệp thầm nghĩ, đã biết ngươi sẽ hỏi! Cái giá 2000 vạn này, chính là để làm khó dễ ngươi.

- Dương Minh… tiên sinh.

Trần Trí Nghiệp tuy rằng không muốn gọi Dương Minh tiên sinh, nhưng là vì lễ phép đàm phán, hắn vẫn phải xưng hô với Dương Minh như vậy:

- Cái giá 2000 vạn này, chúng ta đã trải qua rất nhiều lần ước định và luận chứng rồi mới đưa ra!

- Thật không…

Dương Minh cười thản nhiên.

- Đúng vậy!

Trần Trí Nghiệp gõ gõ ngón tay:

- Ngươi cũng biết tình hình kinh doanh hiện nay của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, hoàn toàn là phải bồi tiền, thu mua, phải cân nhắc nợ nần, cho nên cái giá 2000 vạn này đã là cực hạn rồi!

- Ồ, đã nói như vậy, giá cả này sẽ không còn đường thương lượng nữa?

Dương Minh lấy ngón tay gõ gõ lên bản báo cáo trên mặt bàn:

- Vị trí và diện tích của khách sạn Douglas đang chiếm cũng không sai biệt lắm so với khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, ta cũng không thể lý giải, giá trị ước định của khách sạn các ông cũng chỉ có giá 2000 vạn?

- Cái này… ha ha, đương nhiên nếu ngươi cho là như thế, thế thì tùy ngươi.

Trần Trí Nghiệp không biết Dương Minh có ý gì, còn tưởng rằng là hắn cố ý làm thấp mình đi, nhưng mà không thể nói là Dương Minh cố tình đánh giá thấp đi, hắn cũng không thể thay đổi được cái giá 2000 vạn, trừ phi… Hừ hừ!

- Ồ, tôi đã hiểu, trước đó tôi đã nói, giá cả sẽ không còn chỗ thương lượng?

Dương Minh gật đầu hỏi.

- Cái này là hiển nhiên, Dương Minh tiên sinh, ngươi cũng là người thông minh, ở đây ta còn có điều kiện kèm theo, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể tăng thêm một chút giá cho ngươi.

Trần Trí Nghiệp cũng lười vẽ vời với Dương Minh, giống như là đi chợ mua thức ăn cò kè mặc cả, nói thẳng mục đích của mình.

Bởi vì hắn nghĩ, hiện tại cùng Dương Minh nói nhảm nhiều cũng không có ích, chỉ có quăng ra điều kiện tối hậu, để mê hoặc Dương Minh đưa ra nhận định cuối cùng!

- Điều kiện gì?

Dương Minh bất động thanh sắc, trong lòng cũng cười nhạt, rốt cục nhịn không được đã lộ ra cái đuôi hồ ly, Trần Trí Nghiệp này quả nhiên còn có mục đích khác.

- Rời khỏi Trần Mộng Nghiên, cùng Trần Mộng Nghiên chia tay, giá cả trên ta sẽ cho ngươi thêm 5 phần, 3000 vạn!

Trần Trí Nghiệp nhàn nhạt nói:

- Thế nào, chỉ cần ngươi gật đầu, trong tài khoản của ngươi sẽ lập tức có thêm 3000 vạn!

- Ồ? Đơn giản như vậy?

Dương Minh hỏi.

- Chính là đơn giản như vậy!

Trần Trí Nghiệp còn tưởng rằng Dương Minh đã muốn đáp ứng:

- Ngươi chỉ cần cùng ta ký thêm một cái hiệp nghị, 1000 vạn này chính là của ngươi, ngươi nghĩ xem, một nữ nhân có thể đổi lấy một nghìn vạn, ngươi cầm 1000 vạn, có thể tìm được bao nhiêu nữ nhân ya!

- Trần Trí Nghiệp, ngươi xuất ra cành o-liu này, chính là vì Trần Tiểu Long con trai ngươi?

Dương Minh minh bạch mục đích của Trần Trí Nghiệp, cũng không có thời gian cùng hắn chơi đùa chuyện thu mua nữa:

- Ngươi ngược lại cố tình hả?

- Ha ha, Dương Minh, một khắc trước khi ngươi rời khỏi căn phòng đó, ta đã nói, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải hối hận!

Trần Trí Nghiệp cũng không giấu diếm, phá lên cười:

- Ngươi đấu cùng ta, vẫn còn non tay lắm.

- Thật không?

Dương Minh cười cười cũng không có phản bác:

- Ta lúc đó hình như cũng nói, hi vọng ngươi không nên quá xúc động làm ra việc gì đần độn, tới lúc đó, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng cho ngươi.

- Nổi lửa lên em, nổi lửa lên để xem cuối cùng là ai cười ai? Nhìn xem là ai đang cầu ai?

Trần Trí Nghiệp cho rằng Dương Minh chẳng qua chỉ là muốn chiếm tiện nghi miệng lưỡi:

- Hiện tại, ngươi phải hiểu rõ, là ai đang mua của ai!

- Tình hình ta rất rõ ràng, không cần ông nhắc nhở.

Dương Minh nói.

- Vậy được, muốn 2000 vạn, hay 3000 vạn?

Trần Trí Nghiệp hỏi.

- Ta nếu như cái gì cũng không muốn?

Dương Minh đem bản báo cáo ước định tài sản trước mặt đóng lại, tiện tay ném sang một bên.

- Dương Minh, ngươi có ý gì? Ngươi không muốn thảo luận chuyện mua lại? Ngươi tới nơi này, không phải là muốn bàn bạc chuyện mua lại sao?

Trần Trí Nghiệp không nghĩ tới tính tình Dương Minh lại quật cường như thế, lại có thể không thảo luận chuyện này.

- Người nào nói? Ta có nói qua sẽ không thảo luận sao?

Dương Minh lại khoát tay áo:

- Ta đến đây, chính là muốn thảo luận chuyện mua lại.

- Vậy ngươi…

Trần Trí Nghiệp ngẩn người, có chút không rõ ý tứ của Dương Minh.

Lần này Dương Minh lại không hề để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía Kaike bên cạnh vẫn không nói gì:

- Kaike, nói một câu, 2000 vạn, ta muốn có khách sạn Douglas.

- Hử?

Kaike từ đầu vẫn hăng hái nghe Trần Trí Nghiệp cùng Dương Minh đối thoại, căn bản không có ý tứ tham dự vào, hắn đã sớm nói, đem quyền lợi đàm phán cho Trần Trí Nghiệp, để hắn toàn quyền phụ trách, bản thân chỉ ở một bên nghe mà thôi, nhưng thật không ngờ đột nhiên Dương Minh lại hỏi hắn một câu như thế.

- Cái gì?

Trần Trí Nghiệp cũng là sửng sốt, không nghĩ tới Dương Minh lại đột nhiên chuyển câu chuyện, nói ra một câu như thế:

- Dương Minh, ngươi có ý gì? Ngươi có phải ấm đầu hay không? Hiện tại chính là nói chuyện mua lại khách sạn của ngươi!

- Đúng vậy, tôi trước đó đã nói qua, tôi tới nơi này, đích thực là muốn thương lượng chuyện mua lại, có điều không phải là các ông mua lại khách sạn của tôi, mà là tôi mua lại khách sạn của các ông.

Dương Minh nhún vai:

- Xin lỗi, trước đó chắc là tôi không nói rõ với các ông, hoặc là các ông tự cho mình là đúng đã hiểu sai.

- Mày… mày rốt cuộc có ý tứ gì?

Trần Trí Nghiệp bị Dương Minh nói khiến cho có chút đau tiếc.

- Không có ý gì, ý tứ của tôi đã nói rất rõ ràng rồi!

Dương Minh chỉ chỉ bản báo cáo ước định tài sản trên mặt bàn nói:

- Bản báo cáo này, thật ra các ông đã uổng phí tâm cơ rồi, nhưng mà cũng không thể nói là uổng phí, chí ít để tôi có một cái tham khảo, nếu không tôi cũng sẽ không nói ra được cái giá 2000 vạn này.

- Dương Minh, mày bị ấm đầu hả? Mày muốn thu mua khách sạn Douglas?

Trần Trí Nghiệp sửng sốt một chút, liền phá lên cười ha ha, giống như là nghe được một câu chuyện cười Thiên Đại:

- Mày có biết mày đang nói cái gì không? Trước không nói mày có 2000 vạn hay không, cho dù có, khách sạn Douglas sẽ lấy cái giá thấp đến mức buồn cười như thế bán cho mày sao? Mày đần độn rồi hả? Chỉ với khu đất này, cái giá cũng đã vượt quá 2000 vạn rồi!

- No no!

Dương Minh lại khoát tay áo:

- Trần Trí Nghiệp, ông hiểu sai rồi, 2000 vạn theo như lời của tôi, muốn mua chính là toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu bên trong biên giới Trung Quốc, mà không phải chỉ có một khu nhà Tùng Giang này!

Chuong 1819 khong phai choi chu

Trần Trí Nghiệp há to miệng kinh ngạc, chẳng qua cũng giống như là nghe người si nói mộng tình ái, từ hoảng hốt, đến tiếu ý nơi khóe miệng tràn ngập khóe mắt cũng lôi ra hận không thể há to thêm được nữa.

- Ha…ha…

Trần Trí Nghiệp tự tát vào mồm thiếu chút nữa đã cười đến chết luôn.

Mà Kaike, vẻ mặt lại càng thêm khó hiểu và khó có thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Minh, người này, có tư cách gì? Cùng tư bản nói ra mạnh miệng như vậy? Thu mua toàn bộ khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc? Hắn cũng không sợ nói khoác rách miệng sao?

Khẩu khí này cũng quá thái quá rồi, hắn không sợ ăn no quá sẽ bị bội thực sao? Hai nghìn vạn, hay hai ức cũng chỉ đáng giá một góc băng sơn so với tổng giá trị của khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc ya! Hai mươi ức, cố cố gắng gắng cũng có thể nói là thành phẩm được, tất nhiên thành phẩm được dựng nên cũng là từ vài năm trước thậm chí vài thập niên trước, căn bản không có cách nào đánh đồng với giá thị trường hiện tại, giữ đúng giá phỏng chửng, toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc theo giá thị trường đã vượt quá con số 100 ức…

(2000 vạn = 20 triệu; 2 ức = 200 triệu; đơn vị: nhân dân tệ)

Lời nói của Dương Minh, ngay cả người hiểu rõ sự việc từ trước là Quách Kiến Siêu cũng kinh ngạc không gì sánh được! Mặc dù Dương Minh nói ai thu mua của ai còn không nhất định, thế nhưng với lý giải của Quách Kiến Siêu, cũng chính là thu lấy khách sạn Douglas ở thành phố Tùng Giang là được rồi, lại không nghĩ rằng, Dương Minh há mồm sư tử, trực tiếp hướng thẳng tới toàn bộ sở hữu của khách sạn Douglas trong biên giới Trung Quốc! Đây là Dương Minh nghĩ “cứ rao bán đi ta có tiền mua khắp bầu trời này?” Không giống ya, cũng đã tới phú hào cấp bậc này rồi còn có thể nhàm chán bậy bạ cấp thấp thế sao? Chỉ Đông đánh Tây? Chẳng phải là muốn người khác chê cười?

- Khụ… khụ…. khụ… khụ….

Trần Trí Nghiệp cười đến mức phùng mồm trợn mép, nhất thời nổi lên ho khan, nước mắt nước mũi tràn ra, khóe miệng co giật, có điều lại mảy may không cảm thấy thống khổ, bởi vì hắn nghĩ quá khôi hài, quả thực là tiếu vương chi vương ya!

Lời ấu trĩ như thế cũng có nói ra, quả thực là vô địch.

- Dương Minh, ngươi… hahahahaha, ta cười đến chết mất… không được rồi ya!

Trần Trí Nghiệp muốn nói ra, nhưng lại nhịn không được cười ha hả, nước mắt nước mũi chảy loạn xạ:

- A… ta không được, ta muốn cười xong đã…

Dương Minh nhìn dáng vẻ Trần Trí Nghiệp cười như chết đi sống lại, thực sự là không biết nói gì nữai, nhàn nhạt hỏi:

- Ông cảm thấy, chuyện tốt như này đáng cười sao?

- Hahaha… buồn cười… haha… đúng là rất nực cười…

Trần Trí Nghiệp bị Dương Minh nói như thế, lại càng cười hăng hơn, vỗ vỗ liên tục xuống bàn:

- Hahahahah… hahahahh…

Lúc Trần Trí Nghiệp đang cười to, phục vụ viên chuẩn bị phòng truyền đến một tiếng “bẹt”, giống hệt như tiếng thả rắm, lại lập tức cười hahaha một hồi.

Tuy rằng tiếng cười sằng sặc đã được khống chế âm lượng, có điều trong phòng hội nghị cũng không có bao nhiêu người, vẫn cứ lộ ra âm thanh rõ ràng… xuyên lầu!

Dương Minh rất tùy ý liếc mắt nhìn phục vụ viên chuẩn bị phòng, liền thấy Trần Tiểu Long ngồi ở bên cạnh cửa, đang dựng thẳng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lúc này đang che miệng muốn cười cũng không dám cười, gấp đến mức như sắp phát điên, thực sự là nhịn không được, còn phải nín cả tiếng cười, cả người giống như là bị điện giật liên tục run lên.

Hóa ra là tiểu tử này.

Dương Minh thầm nghĩ, Trần Trí Nghiệp này có ý tứ, mình đến đàm phán không sợ bẽ mặt vẫn còn kêu con trai đứng ở một bên nghe? Có lẽ hắn nghĩ rằng, lúc mình bị xấu mặt để cho Trần Tiểu Long nhìn thấy?

- Nhân viên phục vụ ở đây rất độc đáo, rất đặc biệt a? Đánh rắm thối còn cười to, luyện được công pháp gì vậy?

Dương Minh nhìn thoáng qua hướng phục vụ viên chuẩn bị phòng nhàn nhạt châm biếm.

Bởi vì nhân viên phục vụ phòng đứng ở bên cạnh toilet của phòng họp, cho nên Dương Minh đã hiểu lầm, cho rằng âm thanh vừa rồi là từ toilet truyền đến, cũng là rất bình thường.

Mà Trần Tiểu Long kia nhịn cười không được phụt ra một tiếng “bẹt, vốn là phát ra từ miệng thổi vào ngón tay đang bịt mồm, mà Dương Minh lại nói là đánh rắm, hết lần này tới lần khác Trần Trí Nghiệp không thể giải thích rõ ràng được, dù sao hai thanh âm đều rất giống nhau, hắn cũng không thể nói đó là do Trần Tiểu Long con trai hắn, do đang cười, mà không phải là đang đánh rắm? Đó không phải là không đánh đã khai Trần Tiểu Long đang nghe trộm sao?

Bất quá trong lòng Trần Trí Nghiệp tuy rằng căm tức không gì sánh được, thế nhưng ngoài miệng lại vẫn cười như xe không phanh, vẫn cứ cười điên cuồng như thế không gì sánh được:

- Ha ha ha ha… mày… mày

Trần Trí Nghiệp muốn nói “mày định nói sang chuyện khác cũng vô dụng” thế nhưng bởi vì cười to quá mà nói không nên lời, chỉ có thể nói được “mày …. mày…. mày’ liên tục.

- À, ông cũng cảm thấy phục vụ sinh của các ông đánh rắm thối lại còn cười sặc sụa không ngừng chính là một chuyện rất thú vị hả!

Dương Minh nhìn Trần Trí Nghiệp nói:

- Chỉ có điều, tuy rằng thú vị nhưng mà rất lấy làm tiếc chính là chế độ quản lý của các ông cũng quá kém. Bên này ông chủ có chuyện gì đang hiệp đàm, hắn bên kia liền không kiêng nể gì đã thải rắm thối còn cười liên tục, xem ra, cái giá 2000 vạn đúng là đã cao rồi…

Trần Trí Nghiệp đáng lẽ không cười nữa, muốn dừng lại châm chọc Dương Minh vài câu, thế nhưng nghe được Dương Minh lại có thể vô sỉ nói ra cái giá 2000 vạn kia còn là cao, cuối cùng không nhịn xuống được tiếp tục phá lên cười:

- Ha ha ha ha… 2000 vạn… hahahah…

Trần Trí Nghiệp liên tục cười, nhưng Kaike lại không hề cười.

Dương Minh nhìn bộ dáng Trần Trí Nghiệp cười như chết đi sống lại, tiếc nuối lắc lắc đầu, ánh mắt chuyển về phía Kaike, nói với hắn:

- Kaike tiên sinh, xem ra tinh thần của thủ hạ ông có chút vấn đề, rất không thích hợp để hắn tiếp tục tham dự đàm phán, tôi cảm thấy chuyện này đâu có gì đáng buồn cười, chúng ta chưa hề cười, nhưng một người là hắn đang cười…

Kỳ thực Kaike đối với sự châm chọc khiêu khích của Dương Minh cũng là rất tức giận, người không sợ không gan lớn, thế nhưng chỉ sợ không tự hiểu chính mình! Hai nghìn vạn muốn thu mua toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Quốc, quả thực giống như là người si nói mộng! Vả lại sau đó còn nói 2000 vạn là quá thừa, Kaike thực sự không biết nói cái gì cho phải…

Hắn không cười, là bởi vì hắn không cảm thấy chuyện này có gì đáng cười, tế bào hài hước của người ngoại quốc và người trong nước không quá giống nhau, chỉ là hắn nghĩ Dương Minh rất đáng thương, lại có thể không biết tự lượng sức mình nói ra những lời… không có ý nghĩa này.

- Dương Minh tiên sinh, ta không cảm thấy chuyện này có gì buồn cười.

Kaike mở miệng nói:

- Có điều ta xem ngươi cũng không có thành ý đàm phán gì, nếu như ngươi tới chỉ để nói những lời nói suông này. Như vậy ta nghĩ ngươi có thể đi được rồi, hợp tác của chúng ta không có cách nào tiến hành tiếp được.

- Thật không? Nhưng mà tôi nghĩ, người không muốn hợp tác chính là vị Trần tổng Trần Trí Nghiệp này chứ?

Dương Minh hỏi ngược lại.

- Dương Minh tiên sinh, xin ngươi không nên làm lẫn lộn thị phi, chúng ta mời ngươi đến, là để bàn bạc chuyện thu mua khách sạn của ngươi, nhưng mà ngươi lại muốn thu mua khách sạn của chúng ta, kiểu thái độ này của ngươi, chúng ta còn có thể đàm phán tiếp được sao?

Kaike cau mày hỏi.

- Ta nói này Kaike? Ông lầm sao? Ai nói với ông, tôi đến đây là để thảo luận chuyện thu mua khách sạn của tôi với các ông?

Dương Minh nghe xong lại nở nụ cười:

- Tôi nói lúc nào? Tự ông nghe được?

- Cái này… Không phải là Trần tổng ngày hôm qua tự mình đến khách sạn của các ngươi, vị Quách Kiến Siêu tiên sinh đi bên cạnh ngươi kia đã truyền đạt lại ý tứ của ngươi sao?

Kaike nói.

- Cái này nói không sai, có điều tôi nói là ngày hôm nay tôi sẽ tới nơi này cùng các ông thương thảo chuyện mua lại, nhưng mà cũng không nói là ai mua lại của ai ya!

Dương Minh vẻ mặt vô hại nhún vai, cười dài nhìn Kaike:

- Không tin ông có thể hỏi vị Trần Trí Nghiệp tiên sinh này, ngày hôm qua Quách tổng có đúng nói như vậy…

Trần Trí Nghiệp đã không cười được nữa, vẻ mặt âm trầm nhìn Dương Minh, hồi tưởng lại lời nói của Quách Kiến Siêu ngày hôm qua, dường như thực sự Quách Kiến Siêu nói chính là đến hiệp đàm chuyện mua lại, nhưng mà cũng không có nói là ai mua lại ai.

- Đây là các ngươi chơi chữ mà?

Trần Trí Nghiệp ho khan một tiếng, đem tiếu ý triệt để nuốt trở lại, lạnh lùng nhìn Dương Minh quát hỏi.

- Tôi không nghĩ đây cái gì chơi chữ cả.

Dương Minh lắc đầu:

- Thực sự tôi đã nói, tôi dự định thu mua khách sạn Douglas, hơn nữa là toàn bộ khách sạn Douglas sở hữu trong biên giới Trung Hoa. 

Chương 1820: Người đắc tội là ai

- Dương Minh, nếu như ngươi vẻn vẹn là tới chỉ để khua môi múa mép, vậy ngươi có thể đi.

Trần Trí Nghiệp nghiêm mặt lại nói:

- Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, cơ hội trước mặt mọi người đều như nhau, cơ hội của ngươi chỉ có một cái này thôi.

- Gì cơ? Nói như nào chứ?

Dương Minh cố ý trêu đùa nói.

- Ngày hôm nay ngươi đi ra khỏi cái phòng họp này, như vậy hợp tác của chúng ta liền kết thúc. Ta rất hài lòng nhìn khách sạn Quốc Tế Tùng Giang của ngươi từng bước từng bước đi tới chỗ phá sản như thế nào.

Trần Trí Nghiệp cười lạnh nói:

- Bàn lại chuyện thu mua, cái giá sẽ không còn ưu đãi như vậy.

- Ồ, Trần Trí Nghiệp tiên sinh, khách sạn Douglas này là của ông sao? Ông có thể chủ trương được sao?

Dương Minh bỗng nhiên hài hước nhìn Kaike:

- Hóa ra, người có khả năng làm chủ ở đây, là Trần Trí Nghiệp tiên sinh ya.

- Dương Minh, mày không cần phải khiêu khích ly gián!

Trần Trí Nghiệp tự cho là đã nhìn thấu thủ đoạn của Dương Minh, hừ hừ, nói:

- Công việc đàm phán lần này, Kaike tiên sinh đã trao toàn quyền quyết định cho tao. Không tin mày có thể tự đi hỏi Kaike tiên sinh.

- Khỏi cần hỏi.

Kaike lúc này cũng đã mở miệng, hắn cũng rất khó chịu với cách làm của Dương Minh, bèn nói thẳng ra:

- Ý của Trần, cũng là ý của ta. Xem ra, chúng ta không cần thảo luận tiếp nữa.

- Haizz.

Nghe Kaike nói xong, bỗng nhiên Dương Minh dùng một loại ánh mắt rất đồng cảm nhìn hắn:

- Kaike, là ông kiên trì muốn lăn lộn cùng một chỗ với Trần Trí Nghiệp?

- Dương Minh tiên sinh, ngươi có ý gì?

Kaike không nghĩ tới Dương Minh sẽ hỏi mình không lễ phép như vậy, cũng có chút nổi giận! Đường đường là gia chủ của gia tộc Douglas, bản thân đến đây cũng là vì thủ hạ đã từng cố gắng vì mình. Nhưng mà một tiểu nhân vật như Dương Minh, vốn bản thân chẳng buồn cùng hắn nói chuyện, nếu không phải Trần Trí Nghiệp, mình sẽ ngồi ở chỗ này sao?

Thế nhưng Dương Minh này tựa hồ còn không biết rõ tình hình, lại có thể cùng mình nói một cãi hai, hắn cho rằng, hắn là ai vậy?

- Không có ý gì, chỉ là không muốn ông dẫm phải vết xe đổ của người anh em họ.

Dương Minh gảy gảy kẽ tay, nói rất tự nhiên.

- Vết xe đổ gì? Người anh em họ nào?

Kaike nhíu nhíu mày:

- Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?

- Gould chết như thế nào?

Dương Minh đột nhiên hỏi.

- Gould… A?

Kaike nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net