Ngận thuần ngận ái muội (1816-1823)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1816: Đang kẹt xe

Dịch: Chúc Công

Nguồn: SinhVienY.Net

Dương Minh tự nhiên không biết cha con Trần Trí Nghiệp đã ở trong điện thoại mưu đồ sắp xếp cho số phận “bi thảm” của mình vào ngày mai, sáng sớm hôm sau liền đi tới khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

Bạo Tam Lập và Quách Kiến Siêu đã chờ ở đây, Dương Minh gật đầu với bọn họ, liền tự ý ngồi ở vị trí chủ vị bên cạnh.

- Dương ca! Lát nữa do tôi đại diện sao?

Sau khi chờ Dương Minh ngồi xong Bạo Tam Lập hỏi.

- Anh khỏi phải đi.

Dương Minh khoát tay áo:

- Tôi và Quách Kiến Siêu đi như vậy là đủ rồi, có đại sự gì chứ.

- Vậy được, tôi ở đây đợi, nếu có chuyện gì, tùy thời gọi điện thoại cho tôi.

Bạo Tam Lập gật đầu nói.

- Dương ca, hai người chúng ta khi nào xuất phát thế?

Quách Kiến Siêu nhìn qua đồng hồ hỏi:

- Thời điểm ước định là 9h sáng, bây giờ đã 8h40…

- Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Chúng ta cứ đợi đến 10 giờ sẽ đi, cứ để cho bọn họ chờ thêm một lát.

Dương Minh nhún vai:

- Báo tử, anh đi mở TV, chúng ta xem TV một chút.

- Được, Dương ca!

Bạo Tam Lập đứng dậy, bật TV ở bên cạnh, sau đó đưa điều khiển từ xa cho Dương Minh.

Dương Minh thay đổi vài lần, cuối cùng dừng lại ở một kênh “phim thần tượng”, bộ này được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết “phim thần tượng” mới nhất của Ngư Nhân Nhị Đại, do Thư Nhã diễn vai hoa hậu giảng đường.

Bạo Tam Lập và Quách Kiến Siêu đều không biết thân phận thực sự của Thư Nhã, nhìn Dương Minh lại có thể thích xem loại “phim thần tượng” này, có phần vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Dương Minh fan của Thư Nhã?

- Dương ca, anh thích Thư Nhã sao?

Quách Kiến Siêu không nhịn được hỏi. Bởi vì mỗi khi có đoạn của Thư Nhã, ánh mắt Dương Minh đều nhìn thẳng vào, mãi cho đến lúc xuất hiện người khác, Dương Minh mới có chút phân tâm.

- Ừ.

Dương Minh cũng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu.

- Vậy theo đuổi thôi, thân phận Dương ca anh bây giờ, thế nào cũng xứng đôi với cô ấy! Nàng ta tuy là thiên hậu Châu Á gì đó, nhưng mà Dương ca anh hiện tại cũng không kém ya!

Quách Kiến Siêu nói.

- À, theo đuổi rồi!

Dương Minh cười cười.

- Hả?

Quách Kiến Siêu kinh ngạc, hỏi:

- Vậy đã được rồi sao?

- Đã đuổi được.

Dương Minh gật đầu.

- Em kháo! Không thể nào!

Quách Kiến Siêu kinh ngạc, không nghĩ tới Dương Minh thực sự đã theo đuổi đại minh tinh Thư Nhã, hơn nữa còn thực sự đuổi được rồi:

- Dương ca, anh đuổi được lúc nào vậy?

- Lần trước, lúc cô ấy đến Tùng Giang.

Dương Minh nói.

- À, thì ra là thế!

Quách Kiến Siêu bắt đầu nhớ lại, lúc trước Thư Nhã đến Tùng Giang tổ chức biểu diễn, đích thực là ở tại khách sạn Quốc Tế Tùng Giang. Lẽ nào thời gian đó, cô ấy và Dương Minh đã nảy sinh tình cảm?

Nghĩ tới đây, Quách Kiến Siêu phải thầm than, Dương ca thật sự là rất ngưu a!

- Cuộn phim này không tệ, Báo tử, anh mua giúp tôi một bộ đi!

Dương Minh chỉ chỉ vào TV nói.

- Được, tôi lập tức gọi người đi mua.

Bạo Tam Lập cũng là lần đầu tiên nghe nói đại minh tinh Thư Nhã là bạn gái của Dương Minh, có điều thời gian hắn đi theo Dương Minh tương đối dài, cũng sẽ không tùy tiện nói lung tung, không giống Quách Kiến Siêu khiếp sợ như vậy.

Trần Trí Nghiệp sáng sớm đã rời khỏi giường, cùng Kaike bắt đầu chuẩn bị đàm phán chuyện mua lại. Kaike cũng biết Trần Trí Nghiệp mượn chuyện mua lại để đả kích Dương Minh, cho nên cũng dứt khoát để Trần Trí Nghiệp tham gia làm chủ đạo, mục đích cuối cùng của hắn chính là thu mua khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, về phần quá trình thế nào, Kaike kỳ thực không hề quan tâm.

Vào phút thứ 45, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, Trần Trí Nghiệp cùng Kaike đi tới phòng họp, chờ người của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đến cửa. Lẽ ra, người khác đi mua lại, bình thường đều là tới cửa để biểu đạt thành ý hiệp đàm, nào có ai ở trong công ty chờ đối phương đến? Cái thái độ này cũng có chút rất cao a!

Có điều Trần Trí Nghiệp chính là vì chứng tỏ tư thái cao ngạo kiểu này, ở khách sạn Douglas chờ đối tượng được thu mua tới cửa. Hắn chính là muốn tôn lên dáng vẻ cao cao tại thượng để chế giễu Dương Minh.

Con trai của Trần Trí Nghiệp – Trần Tiểu Long đã sớm đóng vai phục vụ sinh trốn ở một góc bên cạnh, để lát nữa hiệp đàm bưng trà lên. Kaike ngồi ở chủ vị, Trần Trí Nghiệp ngồi bên cạnh.

Trần Trí Nghiệp nhìn đồng hồ một chút, đã 8h55 phút, còn có 5 phút nữa, Dương Minh sẽ tới cửa.

Trần Trí Nghiệp khạc khạc cổ họng, làm ra một cái tư thế rất ngưu, nhấc chân lên bắt chéo, giống như một đại gia đang chờ Dương Minh tới cửa.

Dương Minh này chẳng lẽ không nắm được thời gian đến? Chẳng lẽ không biết đường tới sớm một chút sao? Trần Trí Nghiệp nhíu nhíu mày, trong lòng có chút oán thầm.

Thời gian trôi qua từng giây, năm phút đồng hồ nháy mắt đã qua, thế nhưng phòng họp không có một người nào đi vào, dưới lầu cũng không có người thông báo cho mình Dương Minh bọn họ đã đến.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nói đã nói đúng 9h sao? Thế nào lại không có ai đến?

Kaike nhìn nhìn thời gian, hỏi Trần Trí Nghiệp.

- Hôm qua quả thực đã nói là đúng 9h, lẽ nào đối phương đã thay đổi, cải biến chủ ý?

Nghĩ tới đây, trên đầu Trần Trí Nghiệp nhất thời bốc lên mồ hôi lạnh, mình sẽ không bị tiểu tử Dương Minh kia đùa giỡn đấy chứ? Tiểu tử kia cố ý bản thân có chút dao dộng, kỳ thực cũng không có dự định qua đây?

Thật là không nên nha! Với tình trạng kinh doanh hiện nay của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, nếu như không được thu mua, cũng chỉ có thể chờ ngày phá sản diệt vong, bởi vì chi phí khách sạn hành nghiệp mỗi ngày cực kỳ kinh người, đã không kiếm được tất phải bù lỗ, Dương Minh còn có thể chống đỡ được? Lẽ nào thật sự vì chút mặt mũi mà muốn đi gặp bà ngoại?

- Ngươi gọi điện thoại đến hỏi một chút, xem đối phương đã đến chỗ nào rồi.

Kaike nhắc nhở Trần Trí Nghiệp, hắn tự nhiên cũng biết ân oán lúc đó của Trần Trí Nghiệp và Dương Minh.

- Được…

Tuy rằng Trần Trí Nghiệp rất không muốn chủ động đi liên hệ với Dương Minh, thế nhưng đối với phân phó của Kaike, hắn không có khả năng làm trái được.

Trần Trí Nghiệp lấy ra điện thoại di động, quay số tới điện thoại của Quách Kiến Siêu.

- Dương ca, điện thoại của Trần Trí Nghiệp gọi tới!

Tiếng chuông điện thoại di động của Quách Kiến Siêu vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nói với Dương Minh.

- À, bỏ đi, cứ nói với hắn chúng ta đang ở trên đường, kẹt xe rồi.

Dương Minh nhàn nhạt nói.

- Vâng.

Quách Kiến Siêu nhận điện thoại, nói với đầu dây bên kia:

- Trần tổng à?

- Là tôi, Quách tổng, các ngươi ở chỗ nào? Sao còn chưa đến đây? Không phải đã nói đúng 9h sáng ngày hôm nay ở phòng họp khách sạn Douglas hiệp đàm chuyện mua lại sao?

Trần Trí Nghiệp cau mày hỏi.

- Là như vậy, Trần tổng, chúng tôi đã sớm đi rồi, thế nhưng trên đường bị kẹt xe, ông cũng biết, hiện tại là giờ hành chính mà.

Quách Kiến Siêu thầm nghĩ, mày định 9h, cũng không phải là Dương ca định 9h, mày nói 9h thì 9h luôn à? Dương ca đã nói 10h đó! Vậy thì mày cứ chờ đi.

- Hả? Kẹt xe?

Trần Trí Nghiệp sửng sốt, trong lòng thầm mắng, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang và khách sạn Douglas cách nhau đúng một con phố, hai nhà này có thể cách xa bao nhiêu, làm sao có thể kẹt xe được chứ?

Trần Trí Nghiệp đi tới trước cửa sổ, hướng phía dưới lầu khách sạn nhìn xuống, kết quả nhìn thấy chính là một con đường rộng rãi thoáng mát, ngay ngắn có vài chiếc xe chạy trước chạy sau rất trật tự, căn bản là không có kẹt xe.

- Đúng vậy, chắc phải hơn nửa tiếng nữa mới tới được, xe đằng trước còn chưa nhúc nhích tí nào!

Quách Kiến Siêu đình chỉ tiếu ý, nghiêm trang nói.

- Cái này… được rồi, vậy ngươi nhanh chóng đi!

Trần Trí Nghiệp nghe Quách Kiến Siêu nói rất nghiêm túc, trong lòng nghĩ “lẽ nào bọn họ không phải xuất phát từ khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, mà là từ nơi khác xuất phát?”

Nghĩ đến Dương Minh bình thường cũng không ở khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, mà là ở chỗ khác, Trần Trí Nghiệp liền nghĩ suy đoán của mình có chút khả năng, rất có thể là Quách Kiến Siêu sáng sớm đi trước đón Dương Minh, sau đó hai người cùng nhau chạy tới khách sạn Douglas.

Dương Minh mới là người có khả năng làm chủ, Quách Kiến Siêu có đến hay không cũng chẳng có tác dụng, nghĩ tới đây, trong đầu Trần Trí Nghiệp mới dễ chịu một chút, ngắt điện thoại nói với Kaike:

- Ông chủ, bọn họ đang trên đường, bị kẹt xe, cho nên…

- Ừ, kẹt xe rồi, vậy thì đợi một lát đi.

Kaike ngược lại cũng không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu nói.

Vì vậy, Trần Trí Nghiệp cùng Kaike an vị ở trong phòng hội nghị “súng lục” ngóc lên chờ đợi Dương Minh đến.

Ban đầu, Trần Trí Nghiệp chuẩn bị một số biểu tình cùng động tác trâu bò hò hét một chút, nhưng ở đây chờ đến mỏi mòn con mắt cũng hóa thành hư ảo, lại đợi hơn nửa tiếng nữa, Dương Minh và Quách Kiến Siêu vẫn như cũ còn không có đến.

Chương 1817: Cho nguoi phai khoc

Trần Trí Nghiệp cũng chẳng còn lòng dạ nào muốn hò hét ngưu bức nữa, hai chân bắt chéo đã buông xuống từ lâu, đứng dậy, di chuyển loạn xạ bên trong phòng hội nghị, đi tới trước cửa sổ phòng họp, thông qua cái kính viễn vọng đặt trước cửa sổ, bắt đầu kiểm tra tình hình nhàm chán bên kia của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

Kính viễn vọng này là được mua lúc trước, được dùng để quan sát lưu lượng khách nhân đến khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, lúc Trần Trí Nghiệp không có việc gì sẽ đứng ở chỗ này chú ý tới dòng người ra vào khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

Ban đầu thì đông như trẩy hội, đến bây giờ thì vắng tanh như chùa bà đanh, biến hóa trong đó khiến trong lòng Trần Trí Nghiệp cảm thấy thỏa mãn như đã đạt đến đỉnh điểm. Đây đều là do một tay mình thúc đẩy hoàn thành được.

Một kế hoạch vừa gõ vừa đập, làm cho khách sạn Quốc Tế Tùng Giang hiện tại đã biến thành cái hình dạng này. Mỗi khi cầm lấy kính viễn vọng, thấy khách nhân của khách sạn trước mặt càng ngày càng giảm đi, Trần Trí Nghiệp có một loại rung động thỏa mãn nói không nên lời.

Nhưng mà ngày hôm nay, những gì nhìn thấy lại khiến hắn tức giận đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống người khác! Bởi vì, lúc Trần Trí Nghiệp cầm lấy kính viễn vọng nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, vừa lúc từ trong cửa chính của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đi ra hai người, Trần Trí Nghiệp vừa nhìn xuống thấy rất quen mắt, nhìn kỹ lại có thể là Dương Minh và Quách Kiến Siêu!

Hai người đang từ trong cửa chính thong thả đi ra, còn cười cười nói nói, cùng nhau đi tới bãi đỗ xe, lên một chiếc Audi A6 rồi mới chậm rãi khởi động, hướng về phía khách sạn Douglas đi tới!

Trong đầu Trần Trí Nghiệp cảm thấy khí nóng bốc lên, không phải trên đường kẹt xe sao? Thế nào lại từ trong khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đi ra được? Vả lại, nhìn bộ dáng không nhanh không chậm kia, phải chăng đây là dáng vẻ sốt ruột khi kẹt xe sao?

Cái con mẹ nó rõ ràng là bị nó lừa, sao mình không nhìn ra chứ? Nếu không phải mình lấy cái kính viễn vọng này nhìn qua, chắc vẫn còn bị nó treo mông lên cổ mà không biết, xem ra Dương Minh lúc trước bị thu mua, vẫn còn rất căm hận mình, cố tình muốn chỉnh mình một chút ya!

Cho nên Trần Trí Nghiệp vẫn cứ cho rằng Dương Minh sẽ đem khách sạn bán cho mình, một là bởi vì tình hình kinh doanh hiện tại của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang quả thực quá tệ, nếu không bán thì chỉ có nước chờ phá sản.

Hai là tuy rằng Dương Minh vẫn còn dây dưa lằng nhằng lừa dối mình kẹt xe, thế nhưng cuối cùng vẫn đang lái xe chạy tới, cái này có thể nhìn ra được, Dương Minh vẫn còn muốn bán khách sạn đi, thế nhưng chỉ là có chút không cam lòng mà thôi.

Tự nhận thấy tâm tư đắn đo của Dương Minh, Trần Trí Nghiệp hừ lạnh một tiếng, không phải mày muốn đùa giỡn tao sao? Được lắm, chờ xem, xem tao lát nữa ép chết giá tiền của mày như thế nào!

Nếu như tiểu tử ngươi khom lưng cúi gối một chút, khuôn mặt tươi cười nói chút lời hay, nói không chừng mình sẽ đưa cho một cái giá hợp lý để cho hắn đỡ bị thua lỗ thê thảm, thế nhưng hiện tại thì, hừ hừ!

Trần Trí Nghiệp căm giận kéo kính viễn vọng xuống, biết Dương Minh và Quách Kiến Siêu đã tới, Trần Trí Nghiệp cũng không cần thiết phải nhìn nữa, xoay người đi trở về chỗ ngồi của mình, lại lần nữa nhấc chân lên bắt chéo, làm ra một bộ rất không kiên nhẫn cùng phong thái cao cao tại thượng.

Rất nhanh, phục vụ sinh tiếp đãi lầu một đã gọi điện thoại tới, nói “Dương Minh tiên sinh và Quách Kiến Siêu tiên sinh của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang đã tới rồi.”

- Cho họ lên đi.

Trần Trí Nghiệp vênh váo ra lệnh nói.

Ước chừng khoảng 3-5 phút, phục vụ sinh lầu một đã dẫn Dương Minh và Quách Kiến Siêu đi đến phòng hội nghị.

- Hai vị mời vào, Kaike tiên sinh và Trần tiên sinh ở bên trong chờ từ lâu.

Phục vụ sinh làm một cái động tác xin mời, mời Dương Minh và Quách Kiến Siêu bước vào phòng họp, sau đó liền ly khai.

Bất chấp Trần Trí Nghiệp tỏ thái độ thế nào đối với Dương Minh, làm phục vụ sinh của khách sạn tự nhiên sẽ không đối địch được với Dương Minh và Quách Kiến Siêu, ngược lại hắn vẫn rất khách khí.

- Trần tiên sinh, Kaike tiên sinh, xấu hổ quá, đã để các ông đợi lâu.

Dương Minh bước vào phòng họp, bỏ qua ánh mắt của Trần Trí Nghiệp đang ngưu thông hò hét, lại nhìn một chút lên chỗ người da trắng Kaike đang ngồi, nhàn nhạt nói.

- Dương Minh, thời gian xe anh bị chặn cũng dài a? Cũng chặn đến tận trong bãi đỗ xe của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang a?

Trần Trí Nghiệp hừ lạnh một tiếng, không cấp cho Dương Minh chút mặt mũi nào, nói thẳng ra những khó chịu trong lòng.

Dương Minh gọi hắn Trần tiên sinh, hắn lại gọi thẳng tên của Dương Minh, có thể tưởng tượng hắn không để Dương Minh vào trong mắt tới cỡ nào, nhưng mà cũng khó trách, Trần Trí Nghiệp hiện tại nghĩ Dương Minh đã là chó nhà có tang, chỉ có thể dựa vào việc bán khách sạn mới có được con đường sống, còn có gì phải e ngại chứ?

- Cái gì?

Dương Minh nhíu nhíu mày, nghe được Trần Trí Nghiệp nói bóng nói gió, xem ra Trần Trí Nghiệp tựa hồ đã biết được chuyện mình không hề bị kẹt xe mà là lừa gạt hắn.

Nhưng mà Trần Trí Nghiệp làm sao lại biết được chứ? Ánh mắt Dương Minh tùy ý quét khắp phòng hội nghị, cuối cùng dừng lại trên chiếc kính viễn vọng đặt bên cạnh bệ cửa sổ!

Dễ dàng nhận thấy, Trần Trí Nghiệp có lẽ thông qua chiếc kính viễn vọng này thường xuyên quan sát tình hình bên kia của khách sạn Quốc Tế Tùng Gian, mình cùng Quách Kiến Siêu từ trong khách sạn đi ra, quá trình lên xe phỏng chừng bị Trần Trí Nghiệp thấy được.

Có điều Dương Minh lại mảy mảy không tỏ ra chút ý tứ xấu hổ nào, mà là nhàn nhạt châm chọc nói:

- Xem ra lại có người còn có sở thích nhìn trộm.

Nếu Trần Trí Nghiệp đã xé rách da mặt, Dương Minh cũng không cần thiết phải kính trọng hắn nữa, Dương Minh lúc đầu chính là nghĩ, dù sao mình cũng là đại diện cho khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, cho nên mới chú ý hình tượng của bản thân một chút, không nói thẳng ra cái gì đó không phù hợp. Nhưng mà Trần Trí Nghiệp, người này hiển nhiên không đáng để người khác kính trọng, số mệnh của hắn chính là bị người khác châm chọc.

- Ngươi…

Trần Trí Nghiệp bị Dương Minh nói đến tâm sự, nhất thời có chút xấu hổ, biến sắc, lạnh lùng nói:

- Dương Minh, ngươi không nên làm cho tình trạng không rõ ràng! Hiện tại là ngươi van xin chúng ta thu mua khách sạn của ngươi!

- Gì cơ? Thật không?

Dương Minh cười cười:

- Xem ra trí nhớ của tôi có vấn đề rồi, tôi còn nhớ hình như là ông năm lần bảy lượt tới cửa tìm tôi hiệp đàm chuyện mua lại chứ?

- Hừ!

Trần Trí Nghiệp hừ lạnh một tiếng, giải thích nói:

- Đó là ta xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, nhìn ngươi tức khắc sẽ phá sản, đi nắm tay hợp tác với ngươi, ngươi không nên phụ lòng tốt của người khác!

- Nói như vậy, tôi còn phải cám ơn ông, phải không?

Dương Minh nghe Trần Trí Nghiệp nói xong có chút buồn cười nhìn hắn:

- Ông muốn mua khách sạn của tôi, tôi đối với ông còn phải nói tiếng cám ơn, là như thế này sao?

- Tự nhiên là như vậy!

Trần Trí Nghiệp dõng dạc nói.

- A, giữa tôi và ông, chỉ có một kẻ ngu si.

Dương Minh nhún vai, nói:

- Có điều hiển nhiên đó không phải là tôi.

- Mày… con mẹ mày, mày không có mắt sao? Mày không biết mày bây giờ phải cầu chúng tao sao?

Trần Trí Nghiệp không nghĩ tới Dương Minh tới đây rồi lại còn dám nói ra những lời như này, lẽ nào hắn không sợ dưới cơn giận dữ của mình, sẽ không thua mua khách sạn của hắn sao?

- Cầu các ông? Cầu các ông cái gì? Cầu các ông thua mua khách sạn của tôi?

Dương Minh giống như là nghe được chuyện tiếu lâm vậy, nói:

- Nói như vậy, nếu như tôi thu mua khách sạn của các ông, các ông cũng phải mang ơn cảm tạ tôi, có đúng hay không?

- Thua mua chúng ta? Quá hài!

Trần Trí Nghiệp nghe Dương Minh “già mồm át lẽ phải” xong, nhất thời phá lên cười haha:

- Ngươi mua được của chúng ta sao? Lại có thể nói khoác mà không biết ngượng như vậy!

- Được rồi, Trần, không nên cùng hắn đấu khẩu nữa, chúng ta là tới nói chuyện làm ăn, nếu như ngươi có ân oán cá nhân, lát nữa có thể giải quyết.

Kaike có chút không nhịn được phất phất tay:

- Hiện tại ngươi như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề!

Trần Trí Nghiệp vừa nghe Kaike nói, thầm nghĩ “đúng vậy, ta là cán cày thu mua khách sạn của Dương Minh, vả lại còn muốn làm cho hắn phải đáp ứng điều kiện chia tay với Trần Mộng Nghiên, ta cùng hắn nói những lời vô nghĩa này có tác dụng gì chứ?”

Rõ thật là, ta bị tức giận đến mức đầu óc mê muội rồi, gào khản cổ với hắn chẳng có tí ích lợi nào, hắn lại có tài cãi chày cãi cối, lát nữa không thể cho giá thu mua lên được chút nào, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn.

Nghĩ tới đây, Trần Trí Nghiệp nhất thời tinh thần tỉnh táo, khạc khạc cổ, nói:

- Dương Minh, ta hiện tại chẳng buồn nói lời vô ích với ngươi, có điều nếu ngươi muốn một cái giá tốt, thì tốt nhất hãy thành thật một chút!

- Hả? Thật không?

Dương Minh cười rất tùy ý, giá tốt sao… Hy vọng lát nữa ta sẽ cho các ngươi một cái giá tốt, chỉ sợ các ngươi không dám muốn.

- Có đúng hay không, lát nữa ngươi sẽ biết.

Trần Trí Nghiệp nhíu nhíu mày, sau đó chỉ tay vào chỗ trống đối diện, nói:

- Hai người các ngươi ngồi xuống đi!

Tư thái này của Trần Trí Nghiệp, giống như là một ông chủ lớn đang ra mệnh lệnh cho công nhân của mình vậy, cái loại ý nhị cao cao tại thượng này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tựa như, hiện tại hắn đã đem Dương Minh trở thành thủ hạ của mình!

Dương Minh cũng không thích cùng Trần Trí Nghiệp nói thêm cái gì, trực tiếp ngồi ở chỗ đối diện Kaike, mà Quách Kiến Siêu thì lại ngồi ở bên cạnh Dương Minh, đối diện với Trần Trí Nghiệp.

Dương Minh không cho Trần Trí Nghiệp suy tính cái gì, lát nữa sẽ cho hắn được khóc.

Chuong 1818: ai mua ai khac

- Trần tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu được chưa? Nếu như ông là tới tìm Dương ca chúng tôi để nói những lời vô ích, vậy đàm phán của chúng ta có thể kết thúc.

Quách Kiến Siêu ra hiệu cho Dương Minh, mở miệng nói.

Trần Trí Nghiệp lúc này trong lòng, cũng có ý nghĩ giống hệt Dương Minh, hắn thầm nghĩ, hiện tại ngươi cứ làm ra vẻ am hiểu đi, lát nữa sẽ có người phải khóc.

- Được rồi, vậy chúng ta đi vào chủ đề chính.

Trần Trí Nghiệp kỳ thực cũng chẳng buồn hòa nhã cùng Dương Minh, Quách Kiến Siêu đã nói chuyện đàm phán gì đó, do hắn nhìn thấy, chuyện khách sạn Quốc Tế Tùng Giang của Dương Minh bị khách sạn Douglas thu mua đã là ván đã đóng thành thuyền, không hề lo lắng! Chỉ là giá cả bao nhiêu mới là quan trọng!

Nếu không thì, Dương Minh và Quách Kiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net