Ngan Thuan Ngan Ai Muoi Q1_C201_Q2_C202_250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển I: Dị Năng Sơ Hiện

Chương 201

Tử huyệt

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip Văn Đàn

Tiếu Tình vừa mở cửa liền đi vào bếp. Bây giờ Lam Lăng tới, Lam Lăng cũng xuống giúp một tay. Như vậy liền cho Tiếu Tình cơ hội hỏi thăm thân thế của Dương Minh.

“Lam Lăng, nói như vậy em và Dương Minh quen nhau ở Đằng Trùng?” Trương Tân nghe thân thế của Lam Lăng, rất kinh ngạc.

“Đúng ạ, sau đó... em đi theo anh ấy về Tùng Giang” Đừng nhìn Lam Lăng trước mặt Dương Minh lớn gan như vậy, nhưng trước mặt người ngoài vẫn có chút xấu hổ.

Tiếu Tình sửa sang lại một chút tài liệu có được, bây giờ chỉ biết Dương Minh là con một gia đình công nhân bình thường, sau khi thi đại học liền cùng Trương Tân đến Đằng Trùng tìm đá.

Qua những tư liệu này, Trương Tân cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.

Lúc ăn cơm, Lưu Duy Sơn chính thức giới thiệu Tiếu Tình với Dương Minh: “Dương Minh, đây còn con gái nuôi Tiếu Tình của bác, đang làm việc ở trường đại học Tùng Giang, là giáo viên môn Java. Cháu sau này học máy tính có thể là do Tiếu Tình dạy đó”

“Ha ha, Lưu lão, thực ra cháu và chị Tiếu Tình đã sớm biết nhau” Dương Minh nói chuyện trên xe bus ra.

“Thì ra lại có chuyện như vậy sao. Tình Tình, sau này con phải chiếu cố Dương Minh nhiều vào đó” Lưu Duy Sơn cao hứng nói.

“Con biết ạ, con sẽ” Tiếu Tình gật đầu cười đáp.

Sau khi ăn xong, Lưu Duy Sơn gọi Dương Minh vào trong thư phòng, sau đó lấy một chiếc hộp trên giá sách ra, nói với Dương Minh: “Dương Minh, món quà này của cháu quá quý giá, tâm ý của cháu, bác nhận. Nhưng thứ này cháu cầm về đi”

Dương Minh nhìn thoáng qua, trên bàn chính là viên phỉ thúy mà mình đã tặng, vì vậy nói: “Lưu lão, món quà này cháu đã tặng cho bác, mà viên phỉ thúy này đối với cháu cũng không có tác dụng gì. Nghe nói bác có sở thích điêu khắc, bác cầm lấy đi”

“Dương Minh, cháu bây giờ đang rất cần tiền. Viên phỉ thúy này trên thị trường ít nhất cũng được hai đến ba trăm vạn. Bác là một lão già, dùng gì chơi chẳng được?” Lưu Duy Sơn lắc đầu cười khổ nói: “Cháu cũng không nên nghĩ được bác giúp, cháu phải báo đáp bác. Bác là một giáo sư, chỉ cần người hiếu học đều có thể thành học trò của bác, huống hồ bác lúc ấy chỉ tiện tay chỉ điệm cháu mấy câu mà thôi’

“Lưu lão, cháu thực sự không nghĩ sẽ báo đáp gì bác. Cháu dùng viên phỉ thúy này tặng bác, chỉ cảm thấy nó trong tay bác mới phát huy tác dụng lớn nhất”

“Cháu đã nói như vậy, vậy cứ vậy đi. Bác thích phỉ thúy chỉ là vì hưởng thụ niềm vui khi điêu khắc. Chờ bác điêu khắc xong, sẽ đưa tác phẩm cho cháu. Đến lúc đó cháu có thể bán được khá nhiều tiền” Lưu Duy Sơn không thể làm gì được đành phải nói vậy.

“Cái này...” Dương Minh cảm thấy hình như có điểm không làm mà hưởng? Thời gian qua đi theo Trương Giải Phóng, hắn cũng hiểu tác phẩm của Lưu Duy Sơn là như thế nào. Rất nhiều người muốn nhờ Lưu Duy Sơn điêu khắc cũng không có cửa. Bây giờ Lưu lão không ngờ lại đưa ra điều kiện như vậy.

“Được rồi, cứ như vậy đi. Bác là một lão già, muốn mấy thứ đó cũng vô ích” Lưu Duy Sơn khoát tay nói.

Mười mấy ngày liền, Dương Minh một mực luyện tập phương pháp mà Phương Thiên dạy cho. Bản thân Dương Minh cũng không cảm thấy lực lượng đang đề cao. Nhưng đến ngày thứ bảy khi Dương Minh đánh một quyền vào thân cây, chỉ nghe một tiếng “Rắc”, cả nắm tay đã đâm xuyên vào thân cây. Dương Minh mới kinh ngạc phát hiện toàn bộ bên trong thân cây đã bị mình phá đi, mềm nhũn giống như bọt biển vậy.

Xem ra phương pháp mà Phương Thiên dạy rất có tác dụng. Dương Minh không đợi được đến buổi tối, mà đi đến tìm Phương Thiên ngay giữa ban ngày. Hắn rất hưng phấn, xem ra quyền cước của mình đã đạt đến một trình độ nhất định. Cho dù không tính toán, Dương Minh cũng tin rằng một đấm của mình bây giờ đủ để đánh gãy xương sườn địch.

“Đến sao?” Phương Thiên đang làm bánh bao, thấy Dương Minh đến liền hỏi.

“Đến” Dương Minh đáp một câu, đi rửa tay rồi bắt đầu làm bánh giúp Phương Thiên.

“Xem ra cháu đã hoàn thành nhiệm vụ bác giao. Nếu không phí công bác” Phương Thiên nặn bánh bao, đặt sang cái mâm bên cạnh.

“Vừa đúng bảy ngày” Dương Minh cười nói: “Đánh gãy một thân cây”

“Được, lực lượng coi như tạm được” Phương Thiên gật đầu hài lòng, sau đó nói: “Làm sát thủ, lực lượng là nhỏ, quan trọng là kỹ xảo. Sát thủ khác với cao thủ võ lâm, khác với Taekwondo và Karate. Điều này nhất định phải có căn cơ, từng bước một tập luyện, mới có thể thành người xuất sắc”

“Sát thủ, cần chính là giết người. Ở rất nhiều tình huống đều là một kích trí mạng, phải hiểu rõ các vị trí yếu hại trên cơ thể người. Tiếp theo bác sẽ dạy cho cháu về một ít vị trí trí mạng và huyệt đạo trên cơ thể con người. Được rồi, bác đi hấp bánh đã”

“Hả?” Dương Minh nghe thấy lời này của Phương Thiên, có chút không kịp hiểu. Câu đầu còn là giết người, câu sau lại là cái khác, điều này làm Dương Minh không rét mà run. Nghĩ đến bộ phim “Bánh bao nhân thịt người” mà mình đã xem.

Phương Thiên châm lửa, sau đó lấy ra vài tờ giấy đưa cho Dương Minh: “Trên này nói về các yếu huyệt của cơ thể, cháu đọc trước đi. Hai ngày này không cần ra ngoài mua sách, chỉ là nhập môn thôi. Cũng may tờ giấy này chưa bị bác đốt”

Dương Minh toát mồ hôi, mấy thứ này cũng có thể nhóm lửa sao? Phương lão đầu này thực sự khác thường. Dương Minh cầm lấy tờ giấy mở ra xem thấy là sơ đồ huyệt đạo. Cái này không khác gì mới thứ mà Dương Minh thấy trong

Trí nhớ của Dương Minh rất tốt, nhân lúc trước khi ăn cơm đã nhớ được hầu hết các yếu huyệt. Về phần các huyệt đạo đó làm gì, trên tờ giấy không viết, Dương Minh cũng không quan tâm.

“Huyệt đạo của nam và nữ có điểm khác nhau, nhưng cũng không phải là chủ huyệt, đối với cháu mà nói cũng không ảnh hưởng gì” Phương Thiên bỏ bánh bao vào nồi, đóng vung lại: “Cơ thể người có tổng cộng bốn trăm lẻ chín huyệt đạo, bao gồm ba trăm sáu mươi mốt huyệt đạo trên mười bốn kinh mạch, cùng với bốn mươi tám huyệt đạo bên ngoài. Trong đó có một trăm linh tám huyệt đạo nếu bị ngoại lực đánh vào sẽ có bệnh trạng rõ ràng. Trong một trăm linh tám huyệt đạo này, có ba mươi sáu đại huyệt được gọi là Tử huyệt. Nếu bị điểm hoặc đánh vào không kịp chữa trị sẽ mất mạng. Mà làm sát thủ cháu chỉ cần hiểu rõ ba mươi sáu huyệt đạo đó là được. Bởi vì cháu không phải cao thủ võ lâm gì đó, không cần học điểm huyệt. Bây giờ bác nói, cháu tìm trên huyệt đồ. Điều cháu muốn làm là nhớ vị trí của chúng”

Dương Minh gật đầu nói: “Cháu biết rồi” Sau đó cầm lấy một cây bút, chuẩn bị.

“Huyệt mi tâm, ở giữa hai mắt. Đầu ngạch tiền huyệt ở trên mi tâm một tấc. Huyệt thái dương không cần phải nói. CHẩm cốt huyệt ở bên trên chẩm cốt thô long. Quyết âm huyệt ở hai bên đầu. Hoa cái huyệt...”

Dương Minh đánh dấu trên huyệt đồ, đến khi Phương Thiên đọc xong ba mươi sáu huyệt mới thôi.

“Tiếp theo là phải nhận định chuẩn xác huyệt đạo, tấm huyệt đồ này cháu cầm đi. Trong vòng hai ngày phải nhớ kỹ vị trí các huyệt” Phương Thiên phân phó.

“Không cần, cháu bây giờ đã nhớ” Trí nhớ của Dương Minh rất xuất sắc, chỉ là ba mươi sáu vị trí mà thôi, kém hơn rất nhiều so với môn tiếng Anh.

“Tốt” Phương Thiên gật đầu, khen một câu: “Ăn cơm đã, sau đó học tiếp. Lát nữa Đổng Quân sẽ lấy một mô hình giả ở bệnh viện về cho cháu dùng. Cháu phải tìm được huyệt đạo trên đó”

Phương Thiên bỏ bánh bao vào bát, sau đó nói: “Bên kia có dấm và tương ớt, ăn thì đi lấy”

Dương Minh gật đầu, đi lấy.

Đừng nói, bánh bao Phương Thiên làm mùi vị rất được, Dương Minh một hơi ăn mấy cái. Sức ăn của Phương Thiên không lớn, ăn mấy cái đã no.

Cơm nước xong chưa lâu, Đổng Quân đã tới, trong tay còn ôm một người giả, vừa vào cửa đã đặt lên mặt đất.

“Thứ này nặng quá” Đổng Quân lau mồ hôi nói.

“Ở kia có bánh bao, ăn tự mình lấy” Phương Thiên chỉ mặt bàn, nói với Đổng Quân.

Đổng Quân gật đầu, tự mình đi tới.

Dương Minh nhìn người giả trên mặt đất có chút kinh ngạc, thứ này cũng có thể lấy sao? Thứ này hình như không bán ra thị trường mà.

Chẳng qua nghĩ đến nghề của Đổng Quân, Dương Minh có chút tức cười. Thứ này tám chín phần là lấy từ một học viện y.

Phương Thiên gọi Dương Minh, nâng người giả lên, đặt dựa vào tường.

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 202

Bài viết về hoa hậu giảng đường

“Lát nữa cháu dựa vào huyệt đồ trong tay, thể hiện ba mươi sáu huyệt đạo mà bác nói cho cháu ra. ĐIều cháu cần làm là nhắm mắt cũng có thể tìm ra được vị trí các huyệt” Phương Thiên chỉ vào người giả nói: “Ở rất nhiều tình huống chỉ có thể dựa vào cảm giác tìm ra vị trí huyệt đạo. Ví dụ như khi mục tiêu ở cách cháu rất xa, hoặc là cháu đang vật lộn với người. Cũng có rất nhiều lúc thời gian không cho phép cháu phán đoán, nên nhận huyệt phải trở thành một loại cảm giác. Nói đơn giản chính là phải thật quen thuộc, giống như nhắm mắt cũng gõ được bàn phím máy vi tính. Tuy đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng nếu cháu có thể quen thuộc, cũng có thể nhắm mắt mà đánh”

Dương Minh gật đầu nghe lời, không chậm trễ thời gian, lập tức bắt đầu thực hiện việc nhận huyệt.

“Làm sát thủ, nhất định phải nhận chính xác huyệt đạo, hơn nữa phải rõ tác dụng của nó” Phương Thiên tiếp tục nói: “Có một câu khẩu lệnh nói rõ tác dụng của các huyệt đạo, cháu phải nhớ.

Bách hội ngã xuống đất.

Vĩ lư không về nhà.

Chương môn bị đánh trúng

Mười người chín người chết

Thái dương và Ách môn

Tất nhiên gặp Diêm Vương

Tất hạ sẽ chết người.

Huyệt bách hội ở trên đỉnh đầu, thuộc về đốc mạch, đốc mạch bị đánh trúng sẽ bất tỉnh nhân sự. Thần đình thuộc đốc mạch, đốc mạch và thái dương, bị đánh trúng sẽ choáng váng đầu óc. Huyệt thái dương, vị trí ở giữa mi tâm và khóe mắt, thuộc kỳ huyệt, bị đánh trúng đầu óc choáng váng, tai mắt vô dụng. Nhĩ kỳ môn, vị trí ở trên thiết tích, há mồm hiện ra chỗ thuộc về Thủ thiết dương tam tiêu kinh, bị đánh trung sẽ ngất xỉu”

Dương Minh tìm được các vị trí huyệt đạo, hơn nữa còn ghi chú tác dụng của huyệt đạo lên đó, cả người giả đầy chữ.

“Nhiệm vụ của cháu bây giờ là nhanh chóng nhớ kỹ vị trí và tác dụng của huyệt đạo” Phương Thiên nói: “Bác sẽ làm cho cháu một người gỗ, người giả bằng nhựa này chịu lực kém, có lẽ cháu đánh mấy cái là hỏng”

Nói xong, Phương Thiên đi ra ngoài, để lại Dương Minh một mình ở đây nghiên cứu huyệt đạo.

Trong chốc lát, trong nhà Phương Thiên vang lên tiếng đục gõ.

Đổng Quân sau khi ăn bánh bao xong liền đứng dậy đi về. Hắn cũng biết, Phương Thiên muốn dạy, mình phải tránh đi. Nên để lại số điện thoại di động cho Dương Minh, nói hắn có việc gì cần có thể gọi cho mình.

Không lâu sau, Phương Thiên đã đi vào, trên người còn khiên một người gỗ đơn giản. Tuy nói là đơn giản, nhưng tỷ lệ cũng coi như đạt.

“Nhớ thế nào rồi?” Phương Thiên nhìn thoáng qua Dương Minh đang cúi đầu không nói, hỏi.

“Tạm được ạ” Dương Minh gật đầu.

“Được, bây giờ bác nói huyệt đạo, cháu lập tức chỉ ra trên người gỗ này cho bác” Phương Thiên nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Cháu thử xem” Dương Minh nhìn qua người giả bên cạnh, sau đó quay đầu lại.

“Trung cấp” Phương Thiên nói.

“Dưới rốn bốn tấc” Dương Minh rất nhanh điểm ra vị trí.

Phương Thiên gật đầu: “Kỳ môn”

Dương Minh theo lời lại điểm ra.

“Hơi cao, xuống dưới một chút” Phương Thiên thản nhiên nói.

Cứ như vậy, Dương Minh qua huấn luyện đã có thể tìm ra vị trí huyệt đạo rất nhanh, nếu có sai, Phương Thiên sẽ nhắc.

“Được, chẳng qua phản ứng vẫn hơi chậm” Phương Thiên nói: “Cháu bây giờ còn chưa quá quen thuộc với huyệt vị. Sau khi bác đọc tên một huyệt đạo, trong đầu cháu sẽ không tự giác suy nghĩ về huyệt đạo đó. Ví dụ như trung cấp huyệt, sau khi bác nói xong, cháu không tự giác được nghĩ đến vị trí nó là dưới rốn bốn tấc. Mà quá trình này nhất định phải giảm đi”

“Nói đúng ra, bác tùy tiện nói ra một huyệt đạo, cháu phải lập tức chỉ ra vị trí đó trên cơ thể, mà không phải lo lắng vị trí đó ở đâu. Giống như bác nói hai mắt, cháu thoáng cái là có thể nhìn ra vị trí của nó, mà không phải suy nghĩ trước. Vị trí của hai mắt ở trên đầu, mũi ở dưới trán. Cháu hiểu ý bác chưa”

“Cháu hiểu” Dương Minh hiểu Phương Thiên muốn hắn thoát khỏi việc đầu óc giải thích, chẳng đây cần phải có một quá trình”

“Cháu có thể về” Phương Thiên nhìn đồng hồ trên bàn rồi nói: “Sau khi về cháu vẫn nên ngâm tay chân, buổi sáng mỗi ngày phải liên tục tập luyện. Vừa kiên cố lực lượng, đồng thời có thể thử tăng tốc độ xuất quyền, sau đó dùng đồng hồ tính giờ đếm xem một giây có thể đánh ra bao nhiêu quyền. Nhiều khi tốc độ ra quyền cũng là điểm mấu chốt để thủ thắng. Nhất là lúc cận chiến, nắm tay của cháu nhanh hơn đối phương, vậy cháu sẽ thắng.

“Đạo lý này rất đơn giản. Cháu khi còn bé đã xem “Thánh đấu sĩ” rồi chứ? Lúc tác chiến Tinh Thỉ có thể thắng là nhờ tốc độ ra quyền của hắn nhanh hơn đối thủ. Tuyệt chiêu của hắn gọi là gì? Đúng rồi, gọi là Thiên mã lưu tinh quyền. Đương nhiên tốc độ đạt đến trình độc của hắn là vô nghĩa, bác chỉ ví dụ thôi”

Dương Minh nghe xong toát mồ hôi: “Thánh đấu sĩ? Đó là bộ phim thập niên chín mươi mà”

Phương Thiên nhìn vẻ khó hiểu của Dương Minh, liền cười nói: “Bác lúc trong trại giam chẳng có việc gì nên xem Tv. Ha ha”

Dương Minh không thể nào mang người gỗ này về trường học, không có cách nào đành hẹn Phương Thiên cứ mỗi tối sẽ đến luyện tập.

............

“Dương Minh, mày lên BBS của trường chưa?” Quốc khánh vừa chấm dứt, Trương Tân đã vội vàng hỏi Dương Minh.

“BBS của trường? Sao thế?” Dương Minh nhớ lúc mới khai giảng trên tờ đăng ký có một mã số, không để ý đến.

“Bên trên có một tấm cạc, là về hoa hậu giảng đường mới nhất” Trương Tân nói: “Không biết là do ai chụp, chụp bức ảnh của mỹ nữ đó, đang tìm tài liệu về mỹ nữ đó”

“Hả?” Dương Minh mặc dù đã có hai bạn gái nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với mỹ nữ trong trường, dù sao có thằng con trai nào không thích gái đẹp.

“Mày thấy chưa?” Dương Minh vừa hỏi vừa mở máy tính ra.

“Chưa, tao cũng vậy. Lúc lên tầng nghe một thằng dê già trong lớp nói” Trương Tân nói: “Mày vào cột Bát quái”

Dương Minh theo lời tiến vào bảng Bát quái, sau đó hỏi: “Ở đâu?”

“Ở trên đỉnh, đó... đúng... chính là bài này. Mẹ nó, số lượt đọc đã hơn ba mươi nghìn?” Trương Tân sợ hãi kêu.

Dương Minh mở bài viết, tốc độ mạng của trường thật nhanh, ảnh nhanh chóng được load hết. Bức ảnh này đều là dùng máy điện thoại di động chụp nên không rõ lắm, cũng không có chi tiết cụ thể, xem ra là một thằng háo sắc nào đó chụp lén.

“Đây không phải là chị dâu sao?” Trương Tân chỉ vào bức ảnh đầu tiên nói.

Bức ảnh đầu tiên là Trần Mộng Nghiên, mà địa điểm chụp là ở gần lớp học, hiển nhiên là bị chụp trộm. Chẳng qua góc chụp rất tốt, Trần Mộng Nghiên đang ngẩng đầu không biết nhìn gì.

Người đưa lên còn cố ý ghi chú: “MM này có hy vọng trở thành hoa hậu”

Dương Minh lắc đầu, xem ra mỹ nữ đi đâu đều được người chú ý. Tiếp tục kéo xuống phía dưới, Dương Minh không ngờ thấy Chu Giai Giai.

Con đượi này cũng là một trong những lựa chọn hoa hậu giảng đường sao? Chẳng qua từ dáng người thì Chu Giai Giai cũng không kém Trần Mộng Nghiên là bao.

“Đây không phải Chu Giai Giai sao. Hôm đó lúc ăn cơm, chúng ta cũng thấy MM này” Trương Tân chỉ vào ảnh Chu Giai Giai hưng phấn nói.

Nhìn bộ dạng của hắn, hiển nhiên không nhớ cô gái này từng mắng mình. Chẳng qua cũng khó trách, nhiều bạn trên mạng như vậy, ai có thể nhớ hết.

Dương Minh lại kéo xuống bên dưới xem một chút. Những bức ảnh trong bài không phải đều là mỹ nữ, có những người rất bình thường, không có gì đáng xem. Chẳng qua có một bức ảnh trông rất quen mắt. Dương Minh cũng không nghĩ gì, thứ nhất là bức ảnh không rõ, hai là cùng học một trường rất có thể gặp qua ở đâu đó. Nên nhìn quen quen cũng là chuyện bình thường.

Dưới cùng bài viết, người viết hô hào mọi người tiến hành tìm tòi, thu thập tài liệu về các mỹ nữ. Nhìn những phản hồi, hầu hết đều là: “Anh muốn em làm bạn gái anh” “Thật đẹp, anh thích”....

“Lão Đại, công bố tài liệu về chị dâu ra, mày nghĩ như thế nào?” Trương Tân cười trêu: “Mày dám” Dương Minh trừng mắt nhìn hắn, đóng bài viết lại.

Chương 203

Phản ứng của Tôn Khiết

Đối với việc này, Dương Minh cũng không hề nói gì. Đại học bây giờ mặc dù không còn chuyện bình chọn hoa hậu giảng đường gì đó, nhưng mỹ nữ luôn được nam sinh chú ý. Có người phát hiện bài viết này đều không thể bỏ qua, giống như Dương Minh vậy, không phải cũng động tâm vì Trương Tân nói nên đã xem bài này sao.

Chương trình học trên máy tính rất nhàm chán. Nói đến đều là một ít kiến thức cơ bản và hệ thống thao tác, căn bản là không đi sâu, hơn nữa đều không phải chuyên ngành, không khác các hệ kia là bao.

Trong nháy mắt một tháng không quá bận rộn trôi qua, mỗi ngày cứ khoảng năm giờ Dương Minh đều thức dậy, sau đó đi đến rừng cây nhỏ phía bắc trường luyện tập lực lượng và tốc độ, tối lại đến chỗ Phương Thiên học kỹ xảo giết người.

Qua một thời gian thích ứng, Dương Minh đã không cần suy nghĩ về vị trí và tác dụng của huyệt đạo nữa, mỗi lần Phương Thiên nói ra đều phản xạ ngay lập tức, trực tiếp có phán đoán hợp lý.

Lúc tiến hành đối kháng với Phương Thiên, Dương Minh cũng rất nhanh tìm được vị trí hiểm yếu nhất của kẻ địch.

Mặc dù đôi khi vẫn hơi do dự, nhưng đối thủ nếu như không phải là Phương Thiên giàu kinh nghiệm, Dương Minh trên cơ bản đều có thể một chiêu lấy mạng. Mà bây giờ nhớ lại, lần trước mình đánh nhau với Cơ Thủy Sinh, nhất định là do mình vô ý đánh vào một tử huyệt nào đó của hắn, mới làm cho hắn chết.

“Được rồi, cháu trên cơ bản đã nắm giữ được vị trí và tác dụng của tử huyệt trong cơ thể, còn lại chỉ là tập cho quen thôi” Phương Thiên gật đầu coi như hài lòng: “Nhưng tiếp theo bác muốn dạy cho cháu chính là dựa vào các công cụ bên mình tăng hiệu quả giết người.

“Ở rất nhiều tình huống, giết người không nhất định đã cần dùng tay. Đao, côn cũng sẽ thành hung khí giết người. Nhưng đối với sát thủ mà nói, bất cứ thứ gì bên cạnh chúng ta đều có thể sử dụng làm công cụ giết người. Cháu không thể lúc nào cũng mang theo đao, súng, côn được. Ví dụ như lúc trên máy bay, tàu hỏa, hoặc là một ít địa điểm đặc biệt sẽ không cho phép cháu mang theo mấy thứ đó”

“Cũng có khi cháu căn bản không định giết người, mà chỉ là quyết định đột xuất. Ở tình huống đó, cháu phải học cách sử dụng các đồ vật bên cạnh. Ví dụ như một sợi dây, một chiếc đũa, một chai nước, một chiếc điện thoại di động, hoặc một tờ giấy cũng có thể thành hung khí giết người. Như vậy phải xem cháu có thể vận dụng một cách hợp lý hay không”

“Một tờ giấy cũng có thể giết người?” Dương Minh không thể tin nhìn Phương Thiên.

“Không sai, thậm chí một tờ tiền cũng có thể làm hung khí giết người, chỉ cần nắm giữ được lực lượng thì nó có thể cắt đứt yết hầu của cháu” Phương Thiên thản nhiên nói: “Kỹ xảo sử dụng mấy thứ đó chính là mỏng, nhỏ, sắc, chỉ cần thỏa mãn một trong ba tính chất đó, có thể coi như công cụ giết người. Đương nhiên cũng không phải tất cả những công cụ giết người đều phải thỏa mãn ba điểm này, dù không đủ cũng sẽ thành công cụ giết người. Ví dụ như một chiếc cốc, hoặc là một bóng đèn. Tóm lại chỉ cần sử dụng hợp lý thì bất cứ đồ gì bên cạnh cũng có thể giết người”

Dương Minh cẩn thận lắng nghe. Hắn mặc dù không nghĩ đi lên con đường sát thủ, nhưng theo năng lực bị bại lộ khẳng định có người đến tìm mình gây phiền toái. Mà những thứ này chính là pháp bảo bảo vệ mình.

Những ngày tiếp theo, Dương Minh bắt đầu học phi đao ở chỗ Phương Thiên. Đây là do Dương Minh cố yêu cầu, bởi vì Phương Thiên cảm thấy kỹ xảo này không có tác dụng mấy trong xã hội hiện nay. Ám khí là vũ khí lạnh không thể nhanh bằng vũ khí nóng. Đương nhiên tốc độ trong phim kiếm hiệp lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net