Chương 52. Oáppppp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52 - Đột nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào lạ thường

Tại đấu trường thi đấu ở phía xa xa khu 9, tóc vàng đã cảm thán: "Sao mấy hôm nay không được gặp lão đại nhỉ."

Alpha bên cạnh nói: "Làm sao, mày nhớ lão đại rồi à?"

"Cũng không hẳn là nhớ," tóc vàng chậc lưỡi, nhìn ngó những người đi tới đi lui bên dưới, "Tao chỉ cảm thấy không được đúng lắm."

Rõ ràng tổ chức nhà mình vẫn còn ngồi sững sững đây như mặt trời ban trưa, đột nhiên lại chạy đến cái chỗ không có danh tiếng không có tiền bạc mà cũng chẳng có người kia để hao phí sức lực, chung quy vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ quặc.....

Cảm giác giống như củ cải trắng ngon lành nhà mình bị lợn gặm mất.

Hắn ta gãi mặt, "Lão đại cứ như đang tự bán mình đi ấy."

Alpha liếc mắt nhìn hắn ta một cái, "Đừng có nói bậy."

Còn bán mình cái gì, lão đại của bọn họ là hạng người như vậy sao?

Núi vàng núi bạc cũng không thể nào mua nổi vị tôn phật chân chính như lão đại đâu!

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy có đàn em nói: "Anh Cảnh, lão đại anh ấy muốn tìm anh đó."

Tóc vàng nghe xong liền hưng phấn, vội vàng duỗi người nhảy xuống từ trên lan can đang ngồi, độ cao này không thấp, khoảng chừng hơn 2 mét nhưng hắn ta lại nhảy xuống hết sức thuận lợi, tiếp đất nhẹ nhàng như đang nhảy xuống khỏi bậc thang, dáng người mạnh mẽ đầy sức sống và nhanh nhẹn chẳng khác gì một con báo.

Đàn em phía sau nhìn hắn ta, vô ý để lộ vẻ mặt hơi hâm mộ.

—— Đừng nhìn bình thường tóc vàng không ra hình ra dáng gì, nếu thật sự muốn so đấu tố chất thể lực thì trong Răng Nanh này trừ Giản đại lão ra, người đứng thứ hai chính là hắn ta.

Cũng phải thấy may mắn vì hắn ta có khả năng, nếu đổi sang một người khác, sau khi tạo ra một đống hiểu lầm cho lão đại nhà mình như thế.....

Làm sao có thể có lá gan tiếp tục kêu bíp bíp như vậy.

Tóc vàng bíp bíp xong đã cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều khoan khoái, vội vàng chạy đến văn phòng Giản Nhiêu để nghe căn dặn. Chờ đến khi hai người bàn bạc xong chuyện của Bạch gia, di động của Giản Nhiêu cũng vang lên hai tiếng, màn hình chợt sáng lên.

Tóc vàng tinh mắt, liếc một cái đã nhìn thấy hai chữ "Triều Thu" hiện ra trên màn hình.

"........."

Trong lòng hắn ta càng cảm thấy khó chịu.

Làm sao vậy, ngày thường đều làm việc cho cậu ta còn chưa nói đâu, bây giờ khó khăn mãi mới quay về được một chuyến, thế mà còn muốn.... bám dính đến mức như vậy?

Không thể để lại cho bọn tui một chút thời gian rảnh rỗi sao! ! !

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn ta thật sự lo lắng bản thân sẽ sát nhập vào cái tổ chức nhỏ bé kia của Triều Thu bằng một cách thức khó hiểu nào đó.....

Tóc vàng gào thét ở trong lòng, nhưng có cho hắn ta mười lá gan thì hắn ta cũng không dám nói với lão đại mấy câu như "Đừng để ý cậu ta, hãy nhìn em nhiều hơn đi", đành phải dùng ánh mắt trông mong nhìn lão đại mở tin nhắn ra, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua.

—— Chợt, trên mặt Giản Nhiêu lộ ra vẻ mặt.... có hơi kinh ngạc, lại có chút kỳ quái.

Phải nói như thế nào đây.....

Vẻ mặt này, từ trước đến nay tóc vàng chưa bao giờ nhìn thấy ở trên mặt của hắn —— vẻ mặt đó thậm chí còn hiện lên một chút nghi ngờ từ trong đôi mắt đó.

Hắn ta không nhịn được hỏi: "Lão đại, Triều Thu nhắn gì đó?"

Phải là tin nhắn như thế nào mới có thể khiến Giản đại lão chấn động đến nước này hả!

Ánh mắt ánh trăng sáng có hơi phức tạp, hắn nhìn chăm chăm hồi lâu mới chậm chạp nói: "Cậu ấy hẹn tôi ra ngoài."

Tóc vàng vẫn chưa nhận biết được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Ra ngoài làm gì?"

Ánh trăng sáng: "........."

Ánh trăng sáng hé môi mỏng, phun ra hai chữ: "Dạo phố."

"........... ?"

Dấu hỏi chấm trên đầu tóc vàng nhanh chóng xuất hiện.

Dạo phố?

Hắn ta kìm lòng không đậu tưởng tượng ra hình ảnh lão đại nhà mình mặt không đổi sắc đi qua đi lại giữa các giá treo quần áo rồi vươn tay ra chọn lựa đồ....

Cái này, cái này và khí chất của lão đại có hơi không xứng đôi nhỉ?

Giản Nhiêu cũng rất chấn động, nói tiếp, "Còn có chăm sóc da mặt."

Lớn đến chừng này rồi, đại lão hàng real Giản Nhiêu chưa bao giờ đi chăm sóc da mặt kiểu này....

Tóc vàng không nén nổi: "Hả?"

Cái này còn kích thích hơn rất nhiều so với tinh phong huyết vũ, lão đại bọn họ cùng với Triều Thu đi chăm sóc da mặt....

Không tương xứng gì cả, chắc chắn bị OOC [1] hoàn toàn rồi!

[1]. Out of character: kiểu phá hủy thiết lập nhân vật.

"Nhưng mà lão đại này, anh không định đi đúng chứ?"

—— Hãy nói anh không đi đi, hãy cứu vãn hình tượng vĩ đại anh minh thần võ của anh trong lòng chúng em đi!

Cứu vãn thiết lập đại lão đang tràn đầy nguy cơ của anh đi! ! !

Nhưng hiển nhiên Giản đại lão còn suy nghĩ nhiều hơn cả hắn ta, bởi vì trong vài dòng tin nhắn của Triều Thu đã để lộ ra mấy tin tức quan trọng.

Một là thẩm mỹ viện này vô cùng được chào đón, có rất nhiều Omega muốn hẹn trước cũng không thể được.

Dựa theo lý do này, Giản Nhiêu thân là một Omega, đương nhiên cũng phải cảm thấy hứng thú với nó.....

Hai là Ôn Hân có tham gia cùng.

Ôn Hân là con trai nhỏ được yêu chiều của Ôn gia, hơn nữa cũng có quan hệ với Giản gia. Quan hệ của Giản Nhiêu cùng ba mẹ nuôi không coi là tốt đẹp nên không hy vọng tin tức này truyền đến lỗ tai bọn họ.

Hắn đúng lúc cũng cần phải khiến ba mẹ nuôi lơ là, khiến cho bọn họ nghĩ rằng mình vẫn là Omega được nhận nuôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu kia.

Ba là....

Hắn chậm rãi đọc lại tin nhắn.

Tuy rằng Triều Thu không nói rõ, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ý tứ chân thành tha thiết ở trong câu từ của đối phương.

Nếu không phải thời gian gần đây hắn thường ở chung cùng với Triều Thu thì chỉ sợ cũng không nhìn ra được.

Chẳng có lẽ....

Hắn hơi đăm chiêu suy nghĩ.

Là vì thời gian trước tập luyện khắc nghiệt quá nên mới để ý đến việc chăm sóc da mặt như vậy ư?

*

Làm thế nào mà mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Khi Triều Thu bị bắt ép phải nhắn tin cho ánh trăng sáng đã nhịn không được suy nghĩ trong lòng.

Mỹ nhân ngốc nghếch vẫn còn đứng sát bên cạnh nhìn y, một bộ "nếu mày không hẹn người ta như đã nói thì tức là mày lừa dối tao", khiến cho Triều đại lão căng muốn nổ đầu, đành phải thuận theo ý trời kệ nó đến đâu thì đến.

"Được rồi được rồi, gửi đi gửi đi nào!"

Ôn Hân cầm lấy điện thoại di động của y, nhìn thấy phía trên hiện rõ thông báo gửi thành công thì mới hài lòng hẳn.

"Đúng thế, làn da có tầm quan trọng như thế nào đối với Omega hả? Mày xem bây giờ da mày nhẵn nhũi không nhìn thấy được lỗ chân lông như này, trong đó không phải còn có công của tao sao....."

Trong lòng Triều đại lão nói vô cùng cảm ơn mày, nếu không phải mày thì tao cũng không phải chịu khổ sở đến mức này.

Y là một con người rắn rỏi kiên cường, là ông hoàng bóng đêm.

Thế mà lại có khuôn mặt như vậy, ít nhiều đều do Ôn Hân ban tặng.

Ôn Hân không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục lải nhải nói tiếp về vấn đề skincare: "Giờ có thể mày không thấy lo lắng, nhưng để tao nói cho mày biết, bây giờ còn trẻ thì không sao nhưng đợi đến sau 25 tuổi thì việc da dẻ lão hóa đi là điều không thể cứu vãn, phải chuẩn bị sẵn sàng trước....."

Triều đại lão nghe vào tai trái rồi lại đi ra hết từ tai phải, y hùa theo ừ vài tiếng, cũng chỉ có thể hy vọng Giản Nhiêu sẽ không đồng ý.

Giọng văn của y tha thiết như thế cũng chỉ vì cái này ——

Không được đồng ý!

Không được đồng ý! ! !

Đắp mặt nạ còn tốt hơn so với cái này đó! ! ! ! ! !

"Đinh". Tin nhắn đã được trả lời lại.

Triều đại lão lúc này chẳng khác gì học sinh chuẩn bị mở giấy báo trúng tuyển, có chút sợ hãi khi mở nó ra. Nhưng Ôn Hân lại không kiêng dè gì, nhanh chóng lấy ngón tay của y ấn vào để mở khóa, lướt xem một cái.

Triêu Thu không nhìn thấy màn hình điện thoại, vẫn còn ôm chút hi vọng nhỏ nhoi, "Thế nào, em ấy trả lời ra sao?"

—— Y nhớ rõ rằng, ánh trăng sáng không thích tiếp xúc cùng với người khác, mọi trường hợp xã giao có thể từ chối thì sẽ từ chối. Chắc chắn cũng không thích cái này, tốt nhất nên nói là đột nhiên có việc, như vậy là vẹn cả đôi đường.....

Mỹ nhân ngốc nghếch vui vẻ tuyên bố: "Cậu ta đồng ý!"

Triều Thu: ".......... ?"

Triều Thu: ".......... ? ?"

Cái gì cơ? ? ?

Không —— cho dù y rất muốn được tiếp xúc với tình O trong mộng nhiều hơn, nhưng sẽ không chọn cách này đâu!

Cùng đi chăm sóc mặt với nhau, đây coi như là con đường kỳ diệu để mình biểu lộ mị lực bản thân?

Cái này cũng 0 quá đi! ! !

Nhưng giờ tên đã lên dây không thể không bắn, Ôn Hân đã trèo xuống giường đi vào phòng thay đồ to hơn cả phòng ngủ của người khác, bắt đầu chọn quần áo trong số những bộ đồ yêu thích của mình.

"Để tao xem xem nào, nên chọn cái nào thì được nhỉ.... Đúng rồi!"

Cậu dào dạt vui mừng xoay người lại, "Tiện thể chúng ta đi làm móng luôn đi!"

Triều đại lão sống không còn gì luyến tiếc: "Ừm...."

Người đâu rồi.

Ai đó hãy đến dùng một đao đâm chết y đi.

*

Thật ra không phải tất cả Alpha đều không thích làm đỏm, ví dụ như 32 chẳng hạn, giờ phút này hắn đang dặn trợ lý đi đặt lịch chăm sóc mặt.

Hắn vuốt ve gương mặt anh tuấn của chính mình, tự cảm thấy bản thân đã trở nên hốc hác rất nhiều, cần đi mát xa đắp mặt nạ để hồi phục lại mới được.

Dù sao, người có vẻ ngoài vĩ đại như hắn phải nên tự biết bảo vệ bản thân cho tốt.

Hắn thản nhiên ngồi trong xe, cố ý chọn chỗ ngồi tránh được ánh nắng mặt trời để tránh cho làn da yếu ớt vừa mới được mát xa của hắn bị ánh nắng ăn mòn mất. Trợ lý gọi điện nói chuyện xong mới nhỏ giọng nói với hắn: "Thợ chăm sóc da của ngài phải hơn 10 phút nữa mới đến được, ngài....."

Lục Cảnh Nam tháo kính râm xuống, nói: "Tôi ngồi chờ ngay trong xe."

Omega trên đó nhiều lắm, tài nguyên vĩ đại giống như hắn mà đi vào thì chỉ sợ sẽ bị vây quanh mất.

"Nếu ngồi chờ trong thẩm mỹ viện, ai đến lại cũng phải bắt chuyện."

Lục Cảnh Nam cực kỳ không muốn có kết quả như vậy.

Hắn giống hệt với các nhà giàu thế hệ thứ hai ở trên thế giới này, thứ mà hắn không thể nào theo đuổi kịp sẽ càng thơm ngon hơn so với kiểu người chủ động đến gần mình.

Đúng lúc này, trợ lý bên cạnh đột nhiên a một tiếng.

"Kia, kia không phải Giản tiên sinh sao?"

Lục Cảnh Nam lập tức kích động, hắn quay mặt về phía cửa sổ, nói: "Ở đâu? Ở đâu?"

Sau đó hắn nhìn thấy một bóng dáng thon dài đứng ở ngay trước trung tâm mua sắm, trông hắn điềm đạm bình tĩnh hơn nhiều so với dòng người qua lại xung quanh —— cộng với một thân khí chất đó, rất có cảm giác không nhiễm khói lửa nhân gian.

Không hổ là Giản Nhiêu!

Lục Cảnh Nam hoàn toàn hăng hái. Cũng không biết mấy ngày nay Giản Nhiêu bận cái gì, khiến hắn ta chưa lần nào chặn người thành công cả. Mỗi lần lão quản gia đều xụ mặt nói cho hắn ta biết rằng, bọn họ cũng không biết thiếu gia đang ở đâu, thậm chí còn không nguyện ý nói cho hắn ta biết lộ trình xác định của Giản Nhiêu.

32 không hiểu rốt cuộc cái đám người này ăn phải cái gì, mềm cứng dầu muối đều không ăn, hắn ta chỉ muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi, đến cùng hắn ta đã chọc phải ai chứ?

Nhưng hôm nay thì không giống thế, đây không phải do hắn ta cố tình, đây chính là tình cờ gặp gỡ chân chính!

Tình cờ gặp gỡ chứng tỏ điều gì? —— Chứng tỏ đây chính là duyên phận do ông trời sắp đặt đó!

Lục Cảnh Nam đẩy cửa xe ra, vẻ mặt tươi cười, tha thiết gọi một tiếng "Tiểu Nhiêu".

Cùng lúc đó, một âm thanh khác cũng đồng thời vang lên, trong giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "A Nhiêu!"

32: ".......... ?"

32: "? ? ?"

Con mẹ nó giọng nói này nghe quen thế nhỉ?

—— Sau đó hắn ta đã nhìn thấy một bóng dáng có chết hắn ta cũng không thể nào quên được, bóng dáng đó đang thản nhiên đi tới từ phía xa, trong nháy mắt nhìn thấy đã đủ khiến cho 32 bắt đầu cảm thấy đau hết cả trứng!

Lại là Triều Thu!

Tại sao lại là Triều Thu nữa thế? ! !

Trong lòng 32 nhấc lên một trận sóng to gió lớn, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà đột nhiên không dám tiến lên nữa. Cứ ngập ngừng do dự một lúc, hắn ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chào hỏi ánh trăng sáng, bởi vì ngay sau đó cả 3 Omega đều thân mật chào hỏi (trong mắt Lục Cảnh Nam) túm tụm vào một chỗ với nhau, thậm chí còn nắm tay nhau....

32 mở to mắt nhìn chằm chằm vào Triều Thu đang được kẹp giữa từ cả hai bên trái phải, trái tim hắn ta đang nhỏ máu vì ghen tị.

Hu hu hu, vì sao chứ!

....

Triều đại lão gượng gạo nói: "Cũng không cần phải túm chặt như vậy chứ."

Cái này không tốt đâu, y là một A thuần khiết....

"Cái này có là gì?" Mỹ nhân ngốc nghếch không chút nào để ý, thậm chí còn thấy hơi kỳ quái, "Không phải ngày nào chúng ta cũng lôi kéo nhau như vậy sao? Mày xem có Omega nào không phải như vậy?"

Đúng, thật vậy ư?

Nhưng phóng tầm mắt ra xa, phần lớn Omega trên đường thân thiết lôi kéo nhau như vậy, giống như những phần nhỏ bé không thể dùng kéo cắt rời ra khỏi tờ giấy.....

Triều đại lão đành phải bắt buộc bản thân hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc ở cả hai bên trái phải này, "Được rồi."

Đây là phúc phận mà người khác có mơ cũng không mơ đến được, lúc đến bản thân y thì sao lại thành việc sầu não khiến người ta phải hói đầu thế này....

Từ đầu đến cuối ánh trăng sáng bên cạnh vẫn luôn im thin thít, như là có chút không quen.

Xuất phát từ suy nghĩ quan tâm đối phương, Triều Thu hạ giọng hỏi hắn: "Không quen sao? Không quen thì cứ thả lỏng tay ra đi."

Không biết câu nói này có gì không ổn mà vẻ mặt của ánh trăng sáng đột nhiên trở nên kỳ quái, tay của hắn càng túm chặt lấy tay y hơn.

"Không," ánh trăng sáng mím chặt khóe miệng, lúc lâu sau mới nói, "Tôi cũng quen rồi."

Thật vậy sao?

Không phải em ấy không thích tiếp xúc với người khác ư?

Triều Thu cứ cảm thấy khó hiểu, nhưng sự khó hiểu này chỉ xuất hiện thoáng qua trong lòng y nên y cũng không quá mức coi trọng.

Trung tâm mua sắm rất lớn, trong đó cũng có cổ phần thuộc về Ôn gia, Ôn Hân đến đây chẳng khác nào về nhà nên đằng sau cậu lập tức xuất hiện bảy tám quản lý các hạng mục khác nhau đang cẩn thận đi theo sau hầu hạ, tư thế giống như hoàng đế đi du lịch.

Cuối cùng vẫn bị Ôn Hân mất kiên nhẫn xua đuổi hết đi.

"Tất cả đi hết đi, tôi đến đây xem quần áo chứ có đến gặp mấy người đâu?"

Không có ai dám làm trái lại ý của cậu, chỉ có quản lý chính của trung tâm mua sắm vẫn đau khổ nói.

"Ôn thiếu, vẫn nên để vài người đi theo ngài chứ.... Hôm nay ngài ra ngoài đến cả bảo vệ cũng không mang theo, sao có thể được chứ?"

Từ sau cái lần bị bắt cóc trước đó, Ôn Hân đã biến thành đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ ở trong nhà, đi đâu cũng có người bảo vệ, chỉ sợ sơ sẩy cái là cậu lại xảy ra chuyện.

Mỹ nhân ngốc nghếch kéo chặt lấy tay Triều Thu, tức giận nói: "Ở đâu ra mà một người? Không phải vẫn còn bạn bè tôi ở đây sao?"

Quản lý hạng mục lưỡng lự nhìn hai Omega này, khó khăn nói, "Này....."

Có thì đúng là có, nhưng cả hai người này đều là Omega, yếu đuối có thể làm được cái gì?

Anh ta uyển chuyển nói: "Ngài vẫn nên suy nghĩ đến vấn đề bảo vệ ——"

Nhưng tiểu thiếu gia Ôn Hân lòng dạ sắt đá, đã nói không suy nghĩ là không suy nghĩ, thậm chí còn khăng khăng nói Triều Thu còn đáng tin hơn so với rất nhiều Alpha khác.

Chính vụ bắt cóc lần trước đã cho cậu sự tự tin này, cho đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ bản lĩnh chỉ cần nói hai ba câu đã có thể thuyết phục đám bắt cóc của đối phương.....

Đây là dạng năng lực như thế nào chứ!

Đổi thành người khác thì lấy đâu ra năng lực như vậy?

Ôn Hân giống với các đàn em Nanh Sói, đối với khuê mật của chính mình, trong lòng cậu có một sự tin tưởng không thể nói rõ được.

Vì thế cuối cùng bọn họ vẫn có thể cùng đi dạo trung tâm mua sắm mà đằng sau không có một nhân viên bảo vệ nào. Ôn Hân ôm đầy quần áo trong tay, vui mừng phấn chấn đi vào trong phòng thử đồ để thử từng bộ một, chỉ để lại hai đại lão đều tự cho mình là Alpha ngồi đó hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời vậy mà lại có hơi xấu hổ.

Bây giờ nên nói cái gì? Cần gấp, online chờ!

Mãi lâu sau, Triều Thu mới nói: "Quần áo không tệ lắm."

Ánh trăng sáng: "......... Ừm."

Triều đại lão cảm thấy mình vẫn nên cứu vớt lại chút hình tượng của mình: "Thực ra bình thường tôi cũng không hay đi dạo phố như này, chủ yếu là đi cùng cậu ấy thôi....."

Ánh trăng sáng lập tức nắm bắt được trọng điểm, nhấn mạnh lặp lại mấy từ đó lần nữa.

"Đi cùng cậu ta?"

Triều Thu nhận ra có điểm không đúng, sửa lời nói: "Chủ yếu là do cậu ấy kiên quyết lôi kéo tôi đến đây....."

Y nói xong, giọng nói không nhịn được ngày càng nhỏ dần đi, cuối cùng biến thành tiếng lẩm bẩm nhỏ nhẹ như không nghe thấy được, "Cậu ấy bảo gần đây tôi hơi đen đi do phơi nắng nhiều."

Đen chỗ nào chứ!

Triều đại lão tủi thân suy nghĩ.

Đen một chút không tốt hơn sao? Đen chút mới có khí phách Alpha đó!

Nhưng y lại không hề chú ý tới, lời này lọt vào tai Giản Nhiêu giống như y đang cố ý làm nũng với hắn. Hơn nữa giọng nói của Omega còn mềm nhẹ, lại thêm chút vẻ hơn dỗi như có như không....

Hắn cũng thấy hơi buồn cười, "Tôi còn tưởng cậu muốn đi."

Triều đại lão như con mèo bị giẫm trúng đuôi, suýt chút nhảy dựng lên tại chỗ: "Sao có thể chứ?"

Nhưng vừa mới nói ra, y chợt nhận ra phản ứng của bản thân hơi quá khích rồi —— Omega chân chính sau khi nghe một câu như này, làm gì có ai phản ứng kịch liệt vậy chứ.

Y vội vàng trả lời lại: "Chỉ là tôi không thích....."

"Không sao."

Ánh trăng sáng dùng ánh mắt giống hệt như ánh mắt của y để nhìn y, thản nhiên nói.

"Tôi cũng không thích."

Trong nháy mắt đó, trái tim Triều đại lão đột nhiên bị chấn động mạnh mẽ, y kinh ngạc nhìn đối phương, nghe được lời nói thừa nhận như thế này khiến trong lòng như nổi lên một cơn sóng to gió lớn.

Ôn Hân mãi lâu vẫn chưa đi ra, cậu mang theo hơn mười bộ quần áo như thế đi vào, chỉ sợ sẽ đứng thử mất mấy chục phút mất.

Bọn họ chỉ yên lặng ngồi chờ trước phòng thử đồ.

Đột nhiên, trong lòng Triều Thu nảy lên ý tưởng điên rồ mới, y quay sang nhìn về phía ánh trăng sáng bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: "Bằng không thì bây giờ đi cùng với tôi nhé, thế nào?"

*

"Cuối cùng Tiều Khâu cũng đã xâm nhập vào tòa thành kia, vợ hắn bị xiềng xích vây trói tại nơi đó, yếu ớt như vậy, mỏng manh đến như vậy."

"Bọn họ trói cậu ấy lại bằng xiềng xích thế tục, bức ép cậu phải đi xuống khỏi tháp ngà [2] của chính mình. Cậu lập tức phải gả cho một người mà mình chưa bao giờ gặp mặt, cứ thế bị thô bạo tàn nhẫn bắt phải kính dâng linh hồn dịu ngoan yếu ớt đó ra ngoài.

[2]. Tháp ngà là một nơi ẩn dụ — hay chỉ một bầu không khí — nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu về mặt tinh thần.

"Thế nhưng mà Tiều Khâu đã xuất hiện."

"Trước tế đàn giáo đường, cậu ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua tầng lụa trắng mờ ảo —— bóng dáng của một Alpha trẻ tuổi đứng dưới cửa sổ hoa hồng giống như một vị thần giáng thế, hình ảnh đó đã hằn sâu vào trong trí óc của cậu."

"Dưới ánh mặt trời, trên gương mặt bị máu tươi bắn tung tóe lên như hoa hồng đỏ, Alpha đó vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã như mọi khi, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lặng, vươn bàn tay về phía cậu."

"Giọng nói của hắn giống như đang muốn dỗ dành, dụ dỗ con chim non lạc đàn này nghiêng ngả lảo đảo ngã vào trong vòng tay ấm áp của mình."

"Bằng không thì bây giờ đi cùng với tôi nhé."

"Hắn nhẹ giọng nói."

"—— Thế nào?"

—— Trích từ 《Thái tử lãnh khốc: Kiều phi khuynh thành kiên cường muốn sủng 》

Ở bên ngoài trung tâm mua sắm, Lục Cảnh Nam vẫn đang vô cùng rối rắm với vấn đề nên vào hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net