Ngạo Kiếm Lăng Vân 576-600

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 576: Hồng mang.

Tuy nhiên điều khiến cho Âu Dương Thiên Phong thất vọng chính là một tia chớp kia sau khi đánh xuống liền biến mất. Nhưng cho dù như vậy, tín ngưỡng vốn nhiều không thể nói hết đối với đại thần Thanh Hà cũng khiến cho Âu Dương Thiên Phong không kìm nổi mà trong lòng vô cùng cảm kích, nói:

- Tạ ơn ngài đã cứu mạng ta, thần vĩ đại!

- Hừ, lúc này còn chưa đi, còn chờ gì nữa?

Tiếng nói kia vang lên một lần nữa rồi hoàn toàn im lặng.

Âu Dương Thiên Phong nhìn chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia đang cùng với chiếc đỉnh khổng lồ màu đen không ngừng xảy ra va chạm kịch liệt ở trên không trung, hắn do dự một chút, sau đó trong lòng nói:

- Nếu ta đi, bảo vật này phải làm sao bây giờ?

Nhưng đại thần Thanh Hà không truyền lại một lời nào nữa. Âu Dương Thiên Phong nhìn thấy chiếc chuông lớn kia ở trên không trung không ngừng từ từ lui về phía sau, trong lòng biết lần này nhất định là không còn được một chút ưu thế nào nữa, không kìm nổi oán hận giậm chân một cái, thân mình lập tức dung hợp với không khí xung quanh, sau đó hướng về phía xa chạy đi như điên.

Lăng Tiêu đang ở trên không trung không ngừng khống chế bản mệnh pháp bảo trong cơ thể Hàm Hàn Bảo Đỉnh tấn công chiếc chuông lớn bằng đồng đỏ kia, thần thức bao phủ, phát hiện ra Âu Dương Thiên Phong đột nhiên biến mất, trong lòng Lăng Tiêu hơi có chút hối tiếc. Để một cao thủ chạy thoát, lần sau gặp lại không biết sự tình sẽ như thế nào, tuy nhiên chiếc chuông lớn này sẽ là của mình!

Trong lòng nghĩ vậy, lại khiến cho Bảo Đỉnh không ngừng oanh kích chiếc chuông lớn, liên tục va chạm kịch liệt, phát ra những tiếng kêu ầm ầm chấn động. Một đám mấy trăm người Âu Dương Thiên Phong dẫn theo lúc này toàn bộ bay lên không trung, sắc mặt vô cùng thành kính. Giờ phút này họ đã biết Âu Dương Thiên Phong đã bỏ trốn, nhưng những người này vẫn tự phát bay lên bầu trời.

Trong đó một người cầm đầu lớn tiếng giận dữ hét:

- Vì thần, xông lên!

- Vì thần!

Vài trăm người phát ra tiếng nổ ầm ầm, ở trên không trung từ bốn phương tám hướng lao thẳng đến Lăng Tiêu!

Vài trăm người này tạo nên một năng lượng khổng lồ lưu động trong không khí cực kỳ kinh người. Lăng Tiêu hai mắt sững lại, lập tức cảm nhận được từ trên thân thể vài trăm người này có một luồng khí tức rất lớn cực kỳ nguy hiểm.

Lăng Tiêu nâng tay lên, thu chiếc chuông đồng đỏ đang không ngừng giãy giụa kia vào trong tay, thần thức xem xét, lập tức cảm giác được thần thức ở trên mặt của chiếc chuông này vô cùng hùng mạnh, thần thức của mình vừa tiến vào, liền gặp phải một sức mạnh kịch liệt bắn ngược trở lại. Lăng Tiêu hơi kinh hãi, từ trước tới giờ thần thức cảm nhận được trên mặt pháp bảo đều vô cùng yếu, hơn nữa hoàn toàn không có linh tính gì đáng nói. Nhưng lần này thần thức lại vô cùng hùng mạnh, tuy không đến mức độ bắn ngược trở lại làm Lăng Tiêu bị thương, nhưng nếu muốn luyện hóa, hoàn toàn hủy diệt, cũng không phải là việc trong thời gian ngắn có thể làm được.

Lăng Tiêu thuận tay thu chiếc chuông lớn này vào trong nhẫn của mình, sau đó tâm niệm khẽ động, Hàm Hàn Bảo Đỉnh lập tức biến thành một vật khổng lồ lớn hàng vạn thước, hướng lên trời cao bay thẳng lên, bản thân Lăng Tiêu cũng vù một cái, tiến vào thế giới bên trong đỉnh. Không gian bên trong đỉnh lấp lánh một mặt trời tỏa ánh sáng vô cùng chói chang, hơn nữa lại vô cùng nóng, thần thức của Lăng Tiêu dò xét bên trong mặt trời nhỏ kia, cảm thụ được mặt trời nhỏ này có một tâm trạng reo hò nhảy nhót. Lăng Tiêu dùng sức mạnh tinh thần trấn an một phen, sau đó đem sức mạnh tinh thần bao trùm lên trên mặt ngọn núi lớn, phát hiện ra bên rìa ngọn núi này dường như đã dài ra chừng mấy trăm mét. Nếu không phải nơi đây vốn là bản mệnh pháp bảo của Lăng Tiêu, những sự biến đổi đều không thoát khỏi cảm giác của Lăng Tiêu, thì những biến đổi này đúng là rất khó phát hiện được.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy ở phía mặt ngoài đột nhiên phát ra một tiếng nổ ầm ầm, thần thức của Lăng Tiêu bám vào mặt ngoài của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đã bị tổn thương nghiêm trọng, ở nơi phát ra tiếng nổ toàn bộ thần thức đều bị nổ tung, tan thành mây khói. Tuy nhiên đối với Lăng Tiêu mà nói, tổn thất một chút thần thức cũng không tạo nên nhiều thương tổn, bởi vì lúc này thần thức của Lăng Tiêu đã tính đến hàng trăm ngàn lần, ngay khi bùng nổ, Lăng Tiêu cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.

Vài trăm người mặc đồ trắng thực lực đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn kia, không ngờ đều không muốn sống cùng nhau hướng về phía này vọt tới, thân mình trực tiếp đâm vào bề mặt của *** Hàn Bảo Đỉnh, sau đó phát nổ, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Một hai người tuy đối với Hàm Hàn Bảo Đỉnh cũng không tạo ra được nhiêu tổn hại, nhưng cũng không thể chịu nổi nhiều người! Vài trăm người này ánh mắt đều lóe sáng, tràn đầy vẻ kiên cường, nếu nhìn kỹ không ngờ còn mang theo một vẻ tươi cười!

Giống như bọn họ đang đi dự tiệc, chứ không phải đi chịu chết!

Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, thế giới bên trong đỉnh cũng bắt đầu trở nên không ổn định, từng tia thiên địa quy tắc thô thiển lúc sáng lúc tối, như ẩn như hiện xuất hiện cả trên không trung và mặt đất.

Kế tiếp, ngọn núi vô cùng cao lớn kia bắt đầu chấn động kịch liệt như thể có động đất, vô số những tảng đá rơi xuống, những cái cây lớn đổ ầm ầm. Vẻ mặt Lăng Tiêu vô cùng đau xót, nếu như cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là thế giới bên trong đỉnh, chỉ sợ ngay cả bản thân Hàm Hàn Bảo Đỉnh cũng sẽ bị phá hoại rất nặng nề, thân mình trong lúc ấy cũng sẽ bị hủy diệt cũng không phải là không có khả năng!

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt Lăng Tiêu hiện lên một vẻ tức giận, hai tay vung lên, trên bề mặt Hàm Hàn Bảo Đỉnh màu đen trong đó nổi lên hào quang màu lam chợt bắn ra mấy chục tảng đá lớn hàng trăm mét, hướng tới một người mặc đồ trắng đang tiến về đây tự nổ ầm ầm lao tới.

- Ầm!

Thân thể của người mặc đồ trắng kia bảng đá lớn đánh vào, lập tức vỡ ra từng mảnh, nhưng đám người kia mặc đồ trắng vẫn không có một chút biến đổi, vẫn như cũ hướng tới Hàm Hàn Bảo Đỉnh tấn công.

Tuy nhiên sau khi mấy chục tảng đá lớn kia không ngừng nện lên thân thể đám người mặc độ trắng, cuối cùng đến khi chỉ còn lại một vài tảng đá, thân mình những người mặc đồ trắng này bỗng nhiên bắt đầu phát nổ kịch liệt, lực tấn công do những vụ nổ sinh ra rất lớn khiến cho thế giới bên trong đỉnh hơi lung lay một chút.

Lăng Tiêu vừa thấy biện pháp này có hiệu quả, lập tức có vô số tảng đá lớn từ bốn phương tám hướng bắn ra hướng về từng người mặc đồ trắng đang lao tới!

Đồng thời trên bề mặt những tảng đá lớn này còn ngưng tụ kiếm ý vô cùng hùng mạnh của Lăng Tiêu!

Kiếm ý này đã khiến cho vẻ mặt bình tĩnh của gần như tất cả những người mặc đồ trắng kia đều lộ ra vẻ kinh hãi. Kiếm ý hùng mạnh này bức bách những người mặc đồ trắng phải tự bạo ở vị trí còn cách Hàm Hàn Bảo Đỉnh rất xa. Cứ như vậy, áp lực mà bề mặt của Hàm Hàn Bảo Đỉnh phải chịu ngày càng nhẹ.

Thần thức của Lăng Tiêu ở trên bề mặt của Hàm Hàn Bảo Đỉnh đem hết thảy những áp lực này hoàn toàn triệt tiêu. Sau đó những tín đồ của thần mặc đồ trắng này liền vô cùng hoảng sợ phát hiện ra cái đỉnh lớn vốn vẫn đứng bất động ở nơi đó, đột nhiên chuyển động, hơn nữa còn đang nhằm về phía bọn họ với một tốc độ không thể tưởng tượng được!

- Ầm! ầm! ầm! ầm!

Những người mặc đồ trắng này không thể không đem năng lượng của bản thân ngưng kết lại thành một tấm khiên che phía trước người, bị chiếc đỉnh màu đen thật lớn này va chạm lên bề mặt. Như thể bẻ cành cây khô, những người mặc đồ trắng này bị đâm cho máu thịt văng tung tóe. Nhưng bởi vì những người này đều đạt tới cảnh giới đại viên mãn, vẫn không thể bị trực tiếp đâm chết, cả đám người bộ dạng cực kỳ kinh khủng, bị va chạm ở trên không trung rơi xuống.

Sau đó trong Thục Sơn Phái, mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy một cảnh tượng làm cho bọn họ suốt đời này khó có thể quên được. Những đám mây đen che phủ trên bầu trời và những tia chớp đột nhiên toàn bộ biến mất, sau đó chỉ thấy vô số những đám khí đỏ tươi như thể cầu vồng từ trong những đám mây đen bắn ra, ở trên không trung giăng khắp nơi, giống như là pháo hoa vậy!

Một vài người thực lực mạnh mẽ sắc mặt vô cùng ngưng trọng, như thể bị hóa đá đứng ở nơi đó, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

Những thê tử của Lăng Tiêu lúc này cũng không hề đi ra xem náo nhiệt, tất cả đều bình tĩnh ngồi trên lễ đường được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, cùng với cha mẹ tỷ muội Lăng Tiêu nhẹ giọng cười nói, trên mặt không hề lộ ra vẻ lo lắng gì.

Phụ thân của Lăng Tiêu là Lăng Thiên Khiếu cũng có chút sốt ruột, tuy nhiên nghe miệng hắn than thở, không biết được hắn đang sốt ruột cái gì.

- Ôi, thật là, có gậy đánh lão tử mà cũng không làm được, lão tam xú tiểu tử kia vẫn khăng khăng không thích đánh nhau, đáng tiếc cho một thân bản lĩnh, nếu cho ta… …

Lão phu nhân trợn mắt nhìn chồng mình một cái, sẵng giọng nói:

- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?

Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm dường như là muốn trả thù, hồng quang trên kiếm liên tục bắn ra làm cho người ta sợ hãi, không ngừng xuyên qua Hàm Hàn Bảo Đỉnh đâm vào những người mặc đồ trắng đang tạm thời bị mất đi năng lực.

Những đạo cầu vồng xinh đẹp kia trở thành những đạo sát khí đoạt mệnh. Vạn vật trên thế gian này, xinh đẹp chưa chắc đã là tốt đẹp.

Cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người mặc đồ trắng. Lăng Tiêu lạnh lùng cười, từ trong Hàm Hàn Bảo Đỉnh đi ra, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn vào hư vô trên không trung, cười lạnh nói:

- Thần?

Hắn giơ Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay chỉ vào những người mặc đồ trắng kia, há miệng hạ giọng nói:

- Luân Hồi.

Chương 577: Tín đồ của thần giống như mê muội.

Mây đen cuồn cuộn trên không trung, kiếm khí màu đỏ dần dần tiêu tan. Tuy nhiên khi Lăng Tiêu thi triển Luân Hồi, trong trời đất bắn ra vô số những đạo kiếm khí màu đỏ tươi, hướng về mười mấy người mặc áo trắng đạt tới cảnh giới đại viên mãn kia vọt tới.

Mỗi lần bắn trúng một người, trong không khí liền bộc phát ra một luồng ánh sáng chói mắt cực kỳ kinh người. Những người ở dưới từ xa nhìn lại như thể không trung ở đằng xa đang bốc cháy! Toàn bộ không trung hoàn toàn ánh lên một màu đỏ, mây đen lúc trước vẫn còn lưu lại, rốt cuộc cũng không còn nhìn thấy!

Hai tay Diệp Thiên nắm chặt áo bào, trong lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, ánh mắt hắn cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Uy thế này với sức mạnh hiện tại của hắn cũng không có khả năng chịu đựng được!

Kia không phải là thần lực, nhưng sức mạnh này cũng tuyệt đối không thua kém một một vị thần tiền kiếp! Diệp Thiên trong lòng tràn ngập những ý nghĩ kinh hãi, không kìm nổi trong lòng tự hỏi:

- Lăng Tiêu… rốt cuộc ngươi là ai?

Tôn Hạo Thiên và Tư Đồ Dũng cùng với những cao thủ của Nam Châu có rất nhiều tâm tư khác nhau, có vui có buồn. Tư Đồ Dũng nhẹ giọng nói với đứa con cả Tư Đồ Bằng Hạc bên cạnh:

- Hạc nhi con xem, may mà Lăng Tiêu là người ở cùng một phe với chúng ta, hơn nữa những năm gần đây cha đối với hắn vẫn luôn luôn trọng đãi, cho dù cũng có sơ suất nhưng chắc cũng đã được bỏ qua. Hy vọng, hy vọng là như vậy!

Sau đó hắn lại thở dài nói:

- So sánh với hắn thì con hay Diệp Thiên kia cũng đều kém rất xa! Kẻ này mới thật sự là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Nam Châu!

Tư Đồ Dũng nói xong, sau đó bỗng phát hiện Tư Đồ Bằng Hạc đứng ở đó vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhớ tới đứa con cả này mấy năm nay vẫn vô cùng khôn ngoan, hơn nữa còn rất chăm chỉ, so với Tư Đồ Bằng Phi tính tình thâm trầm, về phương diện nâng cao thực lực cũng không có luyện tập nhiều, thì Hạc nhi hắn cũng có thể gọi là một người ưu tú.

Vì thế hắn loại khuyên nhủ:

- Tuy nhiên Hạc nhi con đừng buồn. Người như Lăng Tiêu đừng nói ngàn vạn năm, trong toàn bộ Thánh Vực từ sau Thần Chiến, ta chưa từng gặp qua một người nào lợi hại như hắn! Bất kể là người trẻ tuổi hay lão nhân, so với hắn đều không thể xuất sắc hơn! Quả thực hắn giống như là một người trẻ tuổi dị thường, cho nên con cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, có biết không? Hạc nhi!

- A, con, con biết rồi… biết rồi, thưa cha!

Tư Đồ Bằng Hạc trong giây lát như thể vừa hoàn hồn, vội vàng nói không ngừng, sau đó trên mặt còn hiện ra một nụ cười rất không tự nhiên, hiển nhiên hoàn toàn không hề nghe thấy phụ thân vừa mới nói gì!

Tư Đồ Dũng trong lòng nghi hoặc, Hạc nhi trước kia không phải như vậy, loại thất thần này luôn chỉ có ở tên xú tiểu tử Bằng Phi kia, chẳng lẽ sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu kia một lần cưới tám người vợ tuyệt sắc, hắn cũng đã động lòng?

Đúng, nhất định là như thế!

Tư Đồ Dũng cho rằng mình đã tìm được nguyên nhân thật sự, nghĩ mình năm đó cũng đã từng có những lúc như vậy. Dù sao một nam nhân bình thường ai cũng có những tâm tư và suy nghĩ này, đây là chuyện vô cùng bình thường.

Vì thế hắn nói:

- Hạc nhi à, con yên tâm, chờ lần này sau khi trở về, cha sẽ cho con cưới con gái của Ngô gia kia về. Tuy nhiên giống như Lăng tông chủ một lần cưới tám người vợ thì có chút khó khăn. Tuy Ngô gia đối với chúng ta không đáng để nhắc tới, nhưng sau lưng Ngô gia là Thục Sơn Phái, là một phái mà chúng ta không được đắc tội, nhưng cha sẽ đáp ứng cho con, quyết sẽ không để cho con chịu uất ức, đến lúc đó con muốn gì, cha sẽ đều thỏa mãn cho con. Sau đó chờ việc hôn nhân qua đi, cha sẽ lại cho con lựa chọn mười mấy nữ tử tuyệt sắc để làm thê thiếp! Đến lúc đó, cha sẽ chỉ còn xem con có thể nối dõi tông đường cho Tư Đồ gia hay không thôi, ha ha ha!

Tư Đồ Dũng nói đến chỗ vui vẻ, không kìm nổi mỉm cười.

Lại là Thục Sơn, lại là Lăng Tiêu!

Tư Đồ Bằng Hạc nắm chặt lấy nắm tay của mình, cơ mặt co giật, cố gắng không để lộ ra sự phẫn nộ của mình. Cho dù vừa rồi hắn không chú ý đến trận chiến trên không trung ở đằng xa kia, nhưng hắn là một người có thực lực đại viên mãn, sao có thể không biết sự hùng mạnh của Lăng Tiêu kia? Nếu Lăng Tiêu bình an trở về, chỉ sợ từ nay về sau, danh hiệu vinh quang Nam Châu đệ nhất nhân từ xưa đến này chưa từng có cũng sẽ là của hắn!

Hy vọng… tiếng động lớn kia không phải là Lăng Tiêu gây ra! Mà hắn… hắn đã chết!

Tư Đồ Bằng Hạc ra sức mím môi, sau đó cố gắng gật đầu, trên mặt hiện lên một vẻ tươi cười cứng ngắc. Ngô Tú Nhi ở đằng xa xuyên qua đám người lặng lẽ quan sát Tư Đồ Bằng Hạc vài lần, sau đó bĩu môi hết sức, nháy đôi mắt linh động nhìn thoáng qua màu đỏ trên không trung ở đằng xa, nhẹ nhàng khéo léo khẽ xoay người, nhanh nhẹn rời đi.

Một lát sau, một đạo hào quang màu lam từ xa bay nhanh tới gần, khi tới trước mắt mọi người, Lăng Tiêu hạ xuống mặt đất, trường bào màu lam khắp toàn thân trên mặt thậm chí còn không có một chỗ nhàu nát nào!

Điều này làm cho không ít người không kìm nổi ở trong lòng hung hăng thở ra một hơi khí lạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực… Người này… có phải là người sống hay không? Trải qua một trận chiến đấu trời long đất lở mà trên quần áo không ngờ lại không hề có một nếp nhăn nào!

Thật sự là quá khó tin!

Gần như trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, nếu ai dám hoài nghi nói Lăng Tiêu có phải sau khi chiến đấu đã thay một bộ quần áo khác giống y hệt hay không, chắc chắn sẽ bị những người khác vây đánh cho không có chỗ để xoay xở.

Nguyên nhân rất đơn giản, những người này là ai? Nếu ngay cả một người có thay quần áo hay không mà bọn họ cũng không nhìn ra, thì có hãy về nhà đào một cái hố mà tự chôn mình đi.

Lăng Tiêu hướng về phía mọi người ôm quyền, khẽ mỉm cười, thanh âm tràn đầy khí thế cao giọng nói:

- Khiến chư vị phải đợi lâu, thật sự xin lỗi, Lăng Tiêu sẽ tự phạt ba chén!

Tất cả mọi người đều nghe được khí tức trong giọng nói của hắn vẫn đều, không giống như vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử. Cho dù không biết người tới là ai, nhưng động tĩnh ở trên không trung chẳng khác nào cho những người này biết tới đây không phải chỉ có một người, hơn nữa còn không phải là một đám người tầm thường!

Bởi vậy, những người đến từ những châu khác nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt đều tràn đầy vẻ kinh hãi. Bọn họ đều thật không ngờ, lúc đầu vốn định đến môn phái luyện đan ở Thục Sơn này để thương lượng, không ngờ lại có thu hoạch kinh người như vậy! Tông chủ của Thục Sơn Phái được xưng là luyện đan tông sư một đời không ngờ còn có một thực lực kinh khủng như vậy. Tuy vậy Thục Sơn Phái này mới phát triển trong thời gian ngắn ngủi hơn một trăm năm!

Trong lòng mọi người thì đang thán phục nhưng trong đầu Lăng Tiêu lại nhanh chóng suy xét. Những người mặc đồ trắng này đem lại cho Lăng Tiêu một ấn tượng không thể phai mờ. Ngoại trừ một kẻ bỏ trốn, tất cả những người bị mình giết chết đều không hề để ý đến chuyện sống chết, điều này khiến Lăng Tiêu không kìm nổi toát ra mồ hôi lạnh.

Nếu hôm nay những người này đến nơi đây mục tiêu không phải là chính mình mà là những người khác, thì một đám cao thủ cảnh giới đại viên mãn lấy tinh thần tự bạo đan điền xông lên, có mấy người sẽ có thể tránh được?

Nhìn những vị khách hôm nay, chẳng những có đại bộ phận những người của những gia tộc có thế lực lớn ở Nam Châu, còn có người đến từ Trung Châu, Bắc Châu, Đông Châu, Tây Châu. Nếu không thể lợi dụng được một chút thế lực của bọn họ, một mình Thục Sơn Phái tự giải quyết việc này, dường như có chút hơi quá đáng!

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu một mặt mời mọi người quay trở vào trong lễ đường, một mặt ở trên đài hướng về phía mọi người ôm quyền, sau đó thần sắc nghiêm túc nói:

- Mọi người đối với cuộc chiến vừa phát sinh kia đều vô cùng tò mò, cũng không phải là Lăng Tiêu keo kiệt, không chịu cho mọi người đi tới xem cuộc chiến, mà thật sự đám người đó đều là một đám không sợ chết! Nếu Lăng Tiêu không có pháp bảo hộ thân, chỉ sợ hôm nay đã gặp nguy hiểm rồi!

- Lăng tông chủ, những người đó là ai vậy? Làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy? Chúng ta ở cách đó hơn trăm dặm đều có thể cảm thấy được một năng lượng kinh khủng dao động!

- Đúng vậy Lăng tông chủ, ngài mau nói cho chúng ta biết một chút đi!

- Lăng tông chủ sao lại gặp phải một kẻ thù hùng mạnh như vậy? Quả thật là làm cho người ta lo lắng!

Đây là một đám người lo thiên hạ chưa loạn đang gây ồn ào.

Những người có ý tưởng không hơn gì những người này thật là không ít, lời này vừa nói ra, không ít người đều đứng lên phụ họa.

Sau đó tất cả mọi người vẻ mặt đều chờ đợi nhìn Lăng Tiêu, Tương Vân Sơn lúc này cũng trầm ngâm nói:

- Lăng tông chủ, thật sự là thế lực nào có thể có được thực lực hùng mạnh như vậy? Ta đúng là chưa hề nghe nói ngoài Nam Phương Liên Minh và Nam Châu Liên Minh lại có thế lực hùng mạnh như thế!

- Tư Đồ Dũng, lời này của ngươi là có ý gì?

Tôn Hạo Thiên vừa nghe liền lập tức nói, trong lòng nghĩ Tư Đồ Dũng ngươi cũng không phải là cái giống gì, giữa lúc này lại vu họa cho ta, ngươi hiếu kỳ, ta sẽ càng hiếu kỳ cho ngươi xem!

- Ha hả, ngươi nhạy cảm quá… Tôn… minh chủ.

Tư Đồ Dũng cố ý kéo dài một tiếng, sau đó nói tiếp:

- Ý của ta là… xem ra sự phân chia của Nam Châu Liên Minh là đúng, ta là minh chủ cảm thấy rất hổ thẹn, ngay cả Nam Châu từ lúc nào lại xuất hiện một thế lực hùng mạnh như vậy mà cũng không biết. Ôi, thật sự là thất bại rồi!

Tôn Hạo Thiên và những người của Nam Phương Liên Minh dùng một ánh mắt thù địch nhìn Tư Đồ Dũng, không thể tưởng tượng được tên cáo già này từng lời nói đều giả bộ để hướng vào Nam Phương Liên Minh.

Đúng vậy, chỉ suy nghĩ một chút là có thể nhận thấy, hiện giờ thế lực mạnh như vậy mà trong lúc đó lại có thù hận với Lăng Tiêu thì đúng là chỉ có những gia tộc trong Nam Phương Liên Minh.

Cho nên, không ít người lập tức đều lấy ánh mắt khác thường nhìn về những người của Nam Phương Liên Minh.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tư Đồ Dũng, trong lòng nói không hổ là minh chủ của Nam Châu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net