chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phố Lưu Mang, số 213.

Một thân ảnh áo trắng vội vàng thu thập dụng cụ cùng tài liệu trên bàn chuẩn bị về nhà.

Gần đây thu nhập khá tốt, cuối năm nhiều người ăn no rửng mỡ, dễ dàng nóng tính, kết quả là không thể không đến chỗ cậu khám, thành ra thu nhập một tháng này cứ dần tăng lên.

Ngẩng đầu nhìn trên vách tường, cuối cùng dùng khăn lau lau mặt bàn, cậu đem bã trà đổ vào tờ báo, tính ra ngoài cửa vứt đi. Lúc quay đầu, khóe mắt bị một vật hấp dẫn, một đám lông xù lớn, cái bóng màu xám nhìn không rõ.

Nhìn kỹ lại, vẫn là bức tường trắng cũ có chậu Quan Âm thủy tiên đỏ. Dụi dụi mắt, Tả Bất Lý tinh thần phấn trấn trở lại, cầm lấy xẻng hót rác, chậm rãi cẩn thận quét sạch từ cửa ra.

Quảng cáo "Tóc dày rậm rạp, tay ôm mỹ nhân" này của trung tâm vật lý trị liệu chuyên trị hói đã mở hơn ba năm. Tả Bất Lý không quan tâm bản thân là một người chính trực cũng từng tốt nghiệp đại học y khoa mà trở thành một trong những gian thương tài ba. Mặc dù thu nhập không tốt lắm, nhưng vì trị an con đường này có vấn đề, tiền thuê nhà bị cậu ép đến mức thấp nhất, cũng coi như cuộc sống tạm ổn. Lưu manh trước đây cậu cũng thấy nhiều, chỉ cần giao ra ít tiền lẻ là ổn.

Nhưng lần này có cảm giác hơi kỳ quặc, cậu phá lệ cẩn thận đứng dậy.

Thân hình nhỏ nhắn không có mấy lạng thịt, cơ bắp toàn thân đã được nhồi hết vào não, thật sự là loại trí thức trói gà không chặt. Cho dù trong tay cầm cái "hung khí", tâm trạng cậu vẫn thịnh thịch thình thịch

Bên tường không có ai, Tả Bất Lý cẩn thận thò đầu ra, nhìn nhìn hai bên...... Hóa ra là mình quá đa nghi thật, giờ này, trên đường một người cũng không có, càng không có thằng cướp nào như trong tưởng tượng của cậu.

Nhẹ nhàng thở ra, đang định vứt xẻng hót rác trong tay xuống, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đang ôm lấy cái áo dài trắng cậu đang mặc. Trong bóng tối không nhìn rõ, tám phần là vướng vào đinh sắt, kéo cậu về phía sau. (chém đê ~)

Không chút suy nghĩ, Tả Bất Lý vươn tay về phía thứ đó sờ soạng, ai biết, không phải cảm xúc lạnh buốt của kim loại, mà là...... lông xù, nóng hầm hập, còn phun khí.

Tả Bất Lý cúi đầu, một tiếng thét thảm thiết vang lên trong ngõ nhỏ, từng trận từng trận âm vang.

Cứu mạng a a –! Có quái vật –!

Cậu hận không thể lập tức nhắm mắt ngất xỉu, lại cảm giác thân thể không tự chủ mà chạy về phía trước...... Đương nhiên, cái thứ đang giữ y phục cậu lại dùng sức kéo lại.

Vậy là muốn kéo mình về ổ của nó ăn không còn một mảnh sao! Nhất định là vậy!

Thân thể nhỏ bé không tự chủ được mà run lên, quỳ sụp xuống, Tả tiên sinh miệng biến thành chữ O do tư thế thét vang vừa rồi tạo thành, run rẩy trước mặt quái vật khổng lồ hoàn toàn không thuộc về thế giới này.

Quả, quả nhiên người quá đen tối, nên mới tạo nghiệt a...... Cậu rơi lệ đầy mặt nghĩ. Sớm biết như vậy, đã không đi lừa tên béo kia, nói cái gì sau khi cạo sạch dùng nước gừng đặc hiệu bôi lên có thể biến thành Sa Tuyên. (Sa Tuyên không biết là gì 0-0 tra trên GG thì ra Sassoon, là một nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng.)

Thượng Đế a, Phật Tổ a, A Lý Sơn cô nương a! Tôi không dám nữa, van cầu các người, tha cho tôi đi. Tôi không muốn bị quái vật này ăn thịt a...... Chờ đã, đây không phải người sói sao, nhưng hôm nay đâu phải đêm trăng tròn a!

Dã thú lông xù bên kia nghiêng đầu, bắt đầu chỉ là im lặng nhìn Tả tiên sinh nước mắt lã chã như hai hàng rong biển phát biểu di ngôn. Không nghĩ qua vài phút, nghe được cả một đống lời xám hối đã hại người, nó rốt cục không nhịn được nữa. ((╥﹏╥) <~ khóc rong biển style~)

Dùng móng vuốt to chọc chọc mặt Tả tiên sinh...... Mắt kính gọng vàng rơi xuống qua một bên, tiếng nghẹn ngào líu lo vừa nãy im bặt. Tả tiên sinh bình thường nhìn thanh tú lại uy nghiêm cũng có hơi ngơ ngơ ngốc ngốc, hai mắt to tròn cận thị nặng, ngược lại còn nhìn nhỏ đi vài tuổi.

"Cậu chuyên trị rụng lông đúng không?"

Đột nhiên lúc đó, nó nói chuyện.

Nhất thời không kịp phản ứng, câu nói nghe rõ ràng là của con người được phát ra từ miệng quái thú, Tả tiên sinh hai mắt sững sờ lặp lại lời nói kia,

"Chuyên rụng lông..."

Nghe cậu nói vậy, sói đầu to vì ngượng ngùng mà cúi đầu thấp một chút, thậm chí có thể cảm nhận hai cái màu hồng nhạt tràn ra từ đám lông màu xám trắng.

"A, thật ra là tôi, tôi ..."

Hoàn toàn không đếm xỉa tới Tả tiên sinh đang trợn mắt há mồm, như là đang chìm trong mộng, con sói trước mắt phối hợp nói,

"Ai, cũng không biết là làm sao... Lại sinh trưởng ở cái nơi đó, làm hại tôi lần trước bị mọi người cười nhạo thật lâu. Nghe người ta nói, nếu không chữa nó, khả năng sẽ ngày càng nghiêm trọng ni."

"Ngươi, ý ngươi là nói," Tả Bất Lý nuốt một ngụm nước miếng lớn, hầu kết giật giật, cẩn cẩn dực dực lui ra sau.

"Ngươi... rụng lông?"

Quái thú cũng lo mình sẽ rụng lông sao! Buồn cười!

"Đúng vậy, giống như không liên quan đến mùa," (<~ có lẽ đang nói đến mùa rụng lông. Khổ, làm tui lần đầu đọc tưởng mùa động dục giống mèo chứ!)

Sói tiên sinh ngượng ngùng dùng móng vuốt che che môi mới ấp úng nói,

"Gần đây muốn đi tỏ tình với người ta, đặc biệt đến tìm cậu xem thử, thành thật mong cậu giúp đỡ tôi."

Được, được lắm một con sói rất lễ phép = 口 =! Còn biết dùng móng vuốt đầy lông che mặt ni!

Có một loại cảm giác mơ hồ nảy mầm trong nội tâm, nghĩ muốn tiến tới cọ cọ đám lông kia một phát xem nó rốt cuộc là có cảm giác gì nha! Tả Bất Lý ngươi tỉnh lại cho ta QAQ!

Chờ chờ...... Nói như vậy, nghiệp vụ của mình đã lan khắp tam giới rồi sao!?

Tả Bất Lý tự nhiên mạc danh kỳ diệu sinh ra cảm giác tự hào.

"Không có, không có vấn đề gì... Tuy rằng tôi chưa từng học qua về bác sĩ thú y, nhưng, nhưng mà, tôi sẽ cố hết sức."

Dưới ánh đèn quỷ dị, cậu nửa người xụi lơ trên mặt đất, tình trạng như bùn nhão, nhưng vẫn theo thói quen mà bất giác hành động trước khi đại não kịp phản ứng, nở nụ cười chuyên nghiệp của nghề.

"Vậy, xin hỏi tiên sinh...... Tình huống hiện tại có thể xem trước cho tôi được không?"

Hơi hơi thè lưỡi liếm miệng [dọa Tả Bất Lý nhảy dựng], sói lớn đột nhiên ngồi dậy, xoay người, nghiêng đầu đưa lưng về phía cậu, sau đó nhăn nhó vểnh lên một cái mông nói,

"Là, là chính chỗ này đó......"

= =?

Tả Bất Lý nghi hoặc nhìn cái thứ bày trước mặt cậu, cái đuôi đầy lông vừa to vừa ấm.

Khổ nỗi cận thị cùng ánh sáng rất là liên quan đến nhau, cậu đành ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bắt đầu lấy tay kiểm tra cái mông cho vị khách đặc biệt này.

"A ha ha ha ha ha ha ha ha, a ha a ha"

......Vì sao một con sói lại có thể cười thành như vậy!

Tả tiên sinh bi ai phát hiện, bản thân mình thật tốt bụng mà không nôn rồi.

Ngón tay vì sợ ngứa mà xoa tới xoa lui trên mông sói lớn, cuối cùng xem như đã tìm ra, một khối nho nhỏ, hình tròn hồng nhạt. Lông xung quanh đó quả nhiên chỉnh chỉnh tề tề mà rụng sạch.

1 chút ngoài lề

(theo tưởng tượng thì ...)

"Bác sĩ, ..."

Con sói xoay cái đầu lớn, trợn to đôi mắt nhìn qua đã ngập nước, con mắt đáng thương,

"Có thể, có thể chữa không?"

Loại tình huống này tất nhiên chỉ có thể nói là có a! Bằng không a ô một cái cắn một ngụm ăn hết luôn a!

Tả Bất Lý kiên trì gật đầu, vỗ vỗ cái mông nó tỏ vẻ đã kiểm tra xong.

Sờ mó tìm nửa ngày, mới tìm được mắt kính, gác lên mũi, nháy mắt uy nghiêm trên người bay lên 120 điểm.

"Tôi giúp ngài làm một chút thuốc mọc lông, pha loãng rồi bôi lên sau mông, để xem phản ứng thì mấy ngày nữa lại...... Không, ngài tốt nhất vẫn là đừng đến đây nữa."

Tả tiên sinh mồ hôi lạnh đổi giọng, sau đó cẩn cẩn dực dực nói,

"......Bằng không, ngài lần sau đến bệnh viện lớn thử xem?"

Con sói lớn kia dù là đang ngồi chồm hỗm, đầu cũng có thể cao đến mũi Tả Bất Lý đang đứng thẳng. Lúc này nó chỉ hơi ngửa đầu, lộ ra hàm răng trực tiếp thẳng tắp hướng vào cằm thanh niên nào đó.

Q口Q tay chân nháy mắt cừng đơ, Tả tiên sinh sợ tới mức không dám động đậy.

Kết quả, không có gì xảy ra cả...... Bởi vì Sói tiên sinh chỉ là đang muốn mỉm cười một cái thôi.

Không biết vì sao, Tả Bất Lý tới lúc này cảm thấy nó cười rộ lên thật không có chút hung hãn nào, ngược lại có chút giống con Husky trong khu nhà nhỏ kia, rõ ràng lớn lên giống thổ phỉ, ánh mắt lại vô cùng nhu thuận, lông nhìn qua cũng rất mềm.

Cuộc chia tay kỳ quặc...... Tới tận lúc bóng cái đuôi hất lên trời kia biến mất sau cuối phố, Tả Bất Lý có cảm giác từ đầu tới giờ mình vừa nằm mơ.

Buổi tối ra một thân mồ hôi, gặp ác mộng không ngừng, mấy ngày tiếp theo cậu phát sốt nằm bẹp giường không dậy nổi.

Cho tới tận một tuần sau, cậu mới một lần nữa mở cửa trung tâm.

Sáng sớm người tới không nhiều lắm, cậu bắt tay vào sửa sang bản ghi chép bệnh án. Chần chờ một lát, cậu hoa chân múa tay nửa ngày chỗ điền họ tên, vẫn không viết xuống.

Như thường ngày, thu nhập ổn định nhưng vẫn rất yên tĩnh. Hôm nay cứ vậy mà bình bình đạm đạm hết ngày. Thời điểm đóng cửa, cậu còn thật sự sợ hãi mà nhìn ra ngoài thật lâu, nhưng không thấy bóng dáng con sói lớn lần đó.

Đại khái, là cơ duyên của mình cùng sinh vật siêu hiện thực đó, đã chân chân chính chính mà kết thúc a, Tả tiên sinh trấn an nghĩ.

Vui vẻ đi siêu thị mua ít thịt ba chỉ, cậu tính tự ản ủi bản thân. Tay trái ôm bia, tay phải bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn, kết quả vừa đến cổng, bác gái nhà bên cười hì hì bắt chuyện với cậu, miệng còn nói,

"Ô, Tiểu Tả, chó nhà cậu thật là ngoan a, không cần dây xích, cứ an vị ngồi trước cửa đợi...... Đợi cả buổi a!" (Tiểu Tả...... nghe thật giống Thổ tả......)

......

Chờ chờ.

Không! Thể! A!

*tung hoa* hết chương 1~~~~~~~~

Có nên để hình cún minh họa?Hừm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net