Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau cuộc sống phu phu vẫn ngọt ngào như vậy, mà ngay cả vấn đề chiều cao cũng dần dần biến mất, Tả Bất Lý được thời gian ngắn trôi qua làm dịu đến cực điểm. Thực tế thú vị là, cậu phát hiện ra suy nghĩ của Sói tiên sinh, bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn luôn bị cậu cố ý hôn làm quên luôn...... Vì vậy vấn đề kia tới tận buổi sáng hôm nay mới được đưa ra.

Vấn đề của bản thân làm hắn có chút xấu hổ.

"......Không, em cũng không thèm để ý anh có sinh con được hay không."

Nghiêm mặt 囧, thật vất vả mới tiêu hóa được lời hắn nói,Tả Bất Lý bất đắc dĩ nói.

"Làm sao vậy, anh muốn...... Ách, có con?"

Cái đầu lắc như trống bỏi, Nhất Chích Lang đỏ mặt trả lời cậu.

"Không có, không có, chỉ là hỏi bừa thôi, anh là sợ bác sĩ...... Khụ, bởi vì, bởi vì người trong tộc rất chú ý tới vấn đề con nối giòng, anh thật sự thật sự không lo! Chỉ là sợ em......"

"Nha,"

Tả Bất Lý kéo dài âm cuối như có chút đăm chiêu, cậu dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn,

"Nếu thật sự thích trẻ con, đi nhận nuôi một đứa cũng không tồi a. Thật ra em cũng đã sớm nghĩ đến điều này, đến lúc đó phải tới cô nhi viện đón một đứa, cũng coi như trả quỹ xã hội báo đáp các dì."

Cùng bạn trai đã chia tay trước đây, cũng đã từng thực sự lập ra hàng loạt kế hoạch, trong đó hai người cũng từng nói đùa khi già phải đưa đứa nhỏ họ nhận nuôi tới thăm nơi đó, chính là dì Quế đã chăm sóc cậu lớn lên.

Thật ra ngay cả việc mở phòng khám này, cũng có ít nhân tố liên quan đến người kia – cha người kia nổi tiếng khắp Địa Trung Hải, mỗi lần mình đều trêu đùa nói "Sau này anh già rồi thì phải làm sao". Sau khi chia tay đi làm không suôn sẻ, tuy cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, bản thân lại có ít ý tưởng lạc quan là mở phòng khám này.

Lúc trước thật ra cậu đã định mình đại khái sẽ cô đơn cả đời, mở phòng khám nhỏ, bình bình đạm đạm. Bởi vì đã từng yêu, đáng tiếc cuối cùng lại vì một vài nguyên nhân mà chia tay...... Loại cảm giác mất mác như vậy không muốn nếm thử lại lần hai. Tuy là vậy, vấn đề con cái cậu vẫn chưa từng thay đổi suy nghĩ.

Những hồi ức tốt đẹp hay đau đớn, chất chồng thành cát, chuyện năm đó khắc cốt ghi tâm, hôm nay cũng đã dần buông xuống được. Mà nguyên nhân xảy ra bước ngoặt này, chính là vì người trước mắt đi.

"A......"

Sói tiên sinh tưởng tượng một chút, trong đầu nhảy ra một đứa bé trai đáng yêu mềm mại như bác sĩ hay một đứa bé gái như hắn cao lớn cường tráng. Hình ảnh một nhà ba người đầy ấm áp lập tức khiến hắn cười đến ngớ ngẩn.

Không hổ là bác sĩ, thoáng cái đã nghĩ ra phương pháp giải quyết! Nhất Chích Lang ngẩng đầu, tay nắm trước ngực, hận không thể hô to khẩu hiệu "Tả tiên sinh uy vũ!".

Vì vậy như lơ đãng, vấn đề tương lai chục năm sau này coi như bị nhẹ nhàng bỏ qua.

Tả Bất Lý cầm một chiếc đũa, đặt trên cổ tay, khóe miệng còn vương vài hạt cơm, mở miệng nhẹ nhàng nói,

"Được rồi, đến giờ rồi, nhanh đi mở cửa phòng khám a,"

Đoạn thời gian buổi sáng này luôn không có khách, Sói tiên sinh không có việc gì đứng lên.

Lại nói tiếp, trước kia luôn vụng trộm nhìn chằm chằm người kia, Nhất Chích Lang kỳ thật cũng không để ý đến tình hình phòng khám. Hôm nay đứng trên quầy, dưới là mặt kính thủy tinh trong suốt, mới cẩn thận xem bảng giá thuốc.

Không xem không biết, xem rồi giật mình.

Một loại thuốc hắn bình thường mỗi ngày vẫn uống, nếu đổi thành tiền thì hoàn toàn có thể mua hai ba cân thịt trong siêu thị!

Thì ra mình chẳng những không có năng lực đi săn, lại còn tiêu hao số tiền lớn như vậy...... Một tiếng sấm nổ đùng trên đầu Sói tiên sinh, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.

Vốn nghĩ mình một cục như vậy không cần đi làm, hôm nay rõ ràng hiểu ra đã tốn tiền trong nhà đến thế nào. Thật sự không thể tha thứ! Kết quả là, Tả Bất Lý đang ngẩn người đọc báo chợt thấy con sói nhỏ chán nản thất vọng cúi đầu cọ cọ trước ngực mình, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn cậu, nước mắt lưng tròng nói,

"Bác sĩ, thật xin lỗi."

"?"

"Sau này hãy cứ để anh trọc a......"

Phụt.

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Tả Bất Lý nằm bẹp bên trên quầy vỗ đùi cười ha ha.

"Ô, mấy cái này đều dùng để lừa tiền a, giá thực rất thấp, còn cái câu 'Phương pháp tổ truyền' kia đều là thuốc tự chế, hiệu quả cũng như bình thường mà thôi, tư liệu cũng chỉ vài đồng, em uống rượu anh cũng không phải uống nước lọc, yên tâm đi." (<~ cái câu rượu với nước kia tui chém đó)

Gi, gian, gian thương!

Linh hồn chính trực của Sói tiên sinh bị đánh mạnh, rạn nứt rồi vỡ vụn. Nhưng là, phải chọn giữa "Được ăn thịt no bụng" cùng "Cùng Tả tiên sinh sống trong thùng giấy lạnh lẽo", hắn lung lay, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ giãy dụa, răng nanh nhỏ cắn cắn môi dưới.

"Bác sĩ thật xấu a......"

"Oa ha ha ha."

Hoàn toàn không có ý phủ định lại còn chống nạnh cười, vuốt cái mông trọc, kính mắt lóe sáng nói,

"Sức mạnh thần bí, mau mọc lông cho ta......"

"......"

Người đàn ông tóc dài vừa bước vào tiệm liền trầm mặc, bắt đầu tự hỏi có phải mình chọn sai thời điểm, hiện tại có nên quay lại lúc khác. Đúng lúc này thì một người một sói ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hắn đành phải đi vào.

"Khụ, là bác sĩ Tả a?"

Không nhận ra con sói nhỏ bên người đột nhiên trầm mặc cùng bắt đầu run rẩy, Tả Bất Lý chỉ hiếu kỳ gật đầu sau đó nhìn người thanh niên trước mắt. Nhìn có chút không phân biệt được tuổi, mái tóc dài đen nhánh hoàn toàn không thấy nguy cơ bị hói, nhìn qua lại không đến bốn mươi.

"Nha, tại hạ là ba ba của Nhất Chích Lang."

Phụt –!

Cái gì!

Tả Bất Lý trợn mắt, miệng không tự chủ được mà há hốc.

"Còn có," Người đàn ông tóc dài dịch sang bên cạnh một chút, mở cửa phòng khám.

Ánh nắng chiếu vào, hòa cùng bầu không khí se lạnh của mùa xuân có chút chói mắt.

Mưa kéo dài đã qua, rốt cuộc cũng có nắng, Tả Bất Lý thế nào cũng không nghĩ ra sẽ có một ngày người đó sẽ bước vào cửa phòng khám của cậu.

Cùng Tộc trưởng Tộc sói đi vào, mang theo nụ cười ôn hòa quen thuộc, đúng là tồn tại vẫn luôn làm cậu canh cánh trong lòng. (<~ cũng không chắc là tộc trưởng, có thể chỉ là Lang gia gia trưởng. "Cùng lang tộc trưởng giả cùng nhau tiến đến"<~ đó)

Lăng Độ, bạn trai cũ và là bạn trai duy nhất của cậu.

mo>eR

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net