Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều nào đó năm họ mười tám tuổi, Tả Bất Lý thấp thỏm giơ ra lá thư tình đầu tiên với một người.

Dùng tờ giấy trắng phau kẻ ô vuông viết, phong bì ngoài màu vàng da trâu, đối tượng giao cho tuyệt không bình thường. Bởi đó không phải là một nữ sinh tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng mềm mại, mà là tên thiếu niên ác bá vẫn luôn ở cùng cậu – Lăng Độ.

Vài ngày sau, người biến mất mấy ngày lại xuất hiện trước mặt cậu, mặt hơi hồng, nghiêng đầu khinh bỉ nhìn cậu một cái, sau đó như thường ngày mạnh mẽ nắm tay cậu cùng đi.

Tả Bất Lý nhớ rõ, đom đóm bên bờ sông, ngày hè chói chang, tay hai người khi đó nắm thật chặt, ấm áp giao nhau đến ướt sũng bàn tay.

Đại khái, tình cảm khi đó, thực rất đẹp.

Tuy nhiên cậu biết rõ Lăng Độ là trai thẳng, nhưng sau khi quen cậu vẫn đối xử với cậu rất tốt. Nắm tay, hôn môi, tản bộ dưới ánh chiều tà. Dù chưa từng lại gần thêm một bước, tình yêu cũng vẫn ngọt ngào hơn.

Sau năm thứ nhất, thời gian hai người không ở bên nhau dần trở nên dài hơn. Công nhân cấp hai Lăng Độ vẫn nguyện ý từ thành phố khác thường xuyên tới đưa cậu đi ăn khuya như cũ. Những năm tháng hạnh phúc kia quả thực khó có thể tìm được, Tả Bất Lý cũng không tưởng được những ngày tháng ấy rất nhanh sẽ chấm dứt.

Giống như những lần khác, cậu và vài bạn học cùng đến thành phố bên cạnh ngắm cảnh, Lăng Độ cũng cùng đi theo. Lúc đầu thực rất vui, cho tới khi một cô bé đàn em lạ lẫm tới chen giữa hai người, tích cực biểu hiện thiện ý, hỏi tình huống của họ.

Không nghĩ nhiều, đều là người tuổi trẻ nhiệt tình, rất nhanh lại một lần nữa hẹn nhau ra ngoài chơi. Tả Bất Lý tuy không hứng thú, mới đầu cũng cùng mấy người đi vài lần, rất nhanh lại vùi đầu vào sách vở.

Lăng Độ lúc này tốt nghiệp trường dạy nghề trở nên nhàn rỗi hơn, tình hình kinh tế có chút túng thiếu, lập tức bắt đầu góp tiền sinh hoạt. Bản thân cũng thấy là chuyện vui, cho tới một ngày có người gọi một cú điện thoại đến cho cậu.

Cô bé đàn em kia bị người đẩy xuống vách núi, tỏ tình không thành mà đi giết người là Lăng Độ.

Lúc chạy tới bệnh viện, Lăng Độ không ở đó, điện thoại tắt máy, mà cha mẹ của học muội khóc không ngừng. Hoang mang một trận, dần tỉnh táo lại, Tả Bất Lý dưới sự khăng khăng của mọi người nói là vì cậu nên mới để Lăng Độ quen biết với nạn nhân...... Sau đó, lưỡng lự vài ngày, cậu nói ra quan hệ của họ.

Dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, cha của học muội xuất hiện. Gương mặt quen thuộc đó, đã từng xuất hiện trong các cuộc họp báo cáo của khoa, ánh mắt lạnh buốt của ông ta làm cậu phát run.

Nhất định không phải do cậu ấy làm. Tả Bất Lý đối diện với vị viện trưởng đã mất lý trí kia chỉ kiên trì cắn răng nói một câu duy nhất ấy.

Có chứng cứ xác thực: Cô gái đang hôn mê được phát hiện thực sự đã ra ngoài, mà người đi cùng cô khi đó chỉ có hắn – kẻ đã mất tích ngay hôm đó, chính bản thân cô gái cũng luôn trong giấc mơ mà thì thào tên hắn.

Kết quả, áp lực nặng nề, trước mắt bao người, Lăng Độ rốt cuộc xuất hiện.

Hắn không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm Tả Bất Lý một hồi lâu rồi mỉm cười, sau đó bị cảnh sát giải đi.

Lại không còn sau đó.

Tả Bất Lý cố hết sức, không sợ trường học quyết định xử phạt cùng loại bỏ học vị vinh dự. Mặc kệ cậu tới trại tạm giam thăm bao nhiêu lần, người kia vẫn tuyệt không xuất hiện sau song sắt cho cậu một lời giải thích chính xác, cuối cùng chỉ nhờ người đưa lại cho cậu một phong thư.

Trong thư viết, tạm biệt.

Về sau, cậu mới từ bạn học mà nghe được, là cô gái kia thích bạn trai cũ của mình, sau khi tỏ tình không thành đã lấy quan hệ của họ ra uy hiếp sẽ phơi bày ra ánh sáng...... Sau một hồi xô đẩy vô ý rơi xuống.

Nhưng Lăng Độ một mực không chịu giải thích, cũng tuyệt không nhận là mình. Cho tới tận lúc cô gái ấy tỉnh lại, trầm mặc một lát mới tự mình nói ra.

Tả Bất Lý cũng không còn tới hỏi hắn nữa.

Cậu hiểu người này. Cậu cảm thấy nếu Lăng Độ đã chọn làm vậy, nhất định có lý do của hắn. Trừ những gì những người khác nói với cậu, nhất định còn gì đó bị che giấu.

Mà nghi vấn này, hôm nay cuối cùng cũng được giải đáp.

Cùng cha của Nhất Chích Lang tới, là con người lại kết hôn với trưởng nữ Lang gia, anh rể Nhất Chích Lang. Mỉm cười, người đàn ông quen thuộc mà lại xa lạ nói,

"Thực ra, khi đó, tớ đại khái cũng không phải hoàn toàn không biết về tình cảm cô ấy."

Một mực không bước thêm một bước trong quan hệ của bọn họ, cũng không phải hắn thật sự lục căn thanh tịnh, mà là trong nội tâm vẫn luôn bế tắc bởi bức tường kia.

Lăng Độ thở dài, nhìn vào mắt Tả Bất Lý,

"Không quan tâm đến cậu, thật xin lỗi."

Thật xin lỗi, bởi vì mình lúc đó không có dũng khí.

Luôn đối tốt với cậu như vậy, thực sự cũng bời trong tiềm thức luôn muốn xin lỗi, nhưng lại không phát hiện làm vậy lại chỉ càng làm cậu tổn thương.

Là một trai thẳng, hắn nhìn vách núi, hình dáng lung lay sắp đổ trong nháy mắt kia, ý nghĩ nghĩ đến là "Rốt cuộc cũng đã xong".

Tình cảm trắc trở thực ra không phải là vấn đề, điều làm hắn thực sự sợ hãi là phải đối mặt với việc bản thân mình yêu một đứa con trai, nhưng vẫn không có bất kỳ dục vọng nào.

Ở chung nhiều năm, ghen ghét, để ý, không được tự nhiên, hắn cho là hắn vì thích, có thể đó cũng không phải lý do chính xác. Đơn giản không muốn nói ra những lời tổn thương, kỳ thực đã sớm muốn nói.

Cắn môi dưới, Tả Bất Lý rũ mắt. Đã từng nghĩ tới rất nhiều đáp án, mơ hồ cũng biết, nhưng vẫn không đoán trước được khi thực sự nghe thấy.

Nắm tay đặt trên mặt bàn run nhè nhẹ, lập tức được bàn tay to của người bên cạnh nắm lấy.

Bàn tay khô ráo, nóng ấm – ngẩng đầu nhìn, là đôi mắt khẩn trương có chút bị dọa, đến từ con sói đần kia.

Sói tiên sinh nuốt từng ngụm nước bọt, do dự một chút, sau đó hít sâu một hơi.

Ngoài dự liệu của những người ở đây, hắn tự tay ôm lấy Tả tiên sinh. "...... Mời về cho,"

Mặc dù có chút run rẩy, Nhất Chích Lang vẫn đối diện với cha cùng với người kia, Lăng Độ, đã trở nên thành người thân với hắn, nói,

"Hiện tại đi ra ngoài cho ta!"

Chưa từng nhìn thấy bộ dáng tức giận của đứa nhỏ này, Lang Quân ngây ngẩn cả người, chỉ mở to mắt nhìn con trai mình lộ ra vẻ sốt ruột trừng mình, cả mũi cũng phun khí. Lăng Độ một bên cũng có chút không tưởng được, không nghĩ người rất tốt luôn ở chung này, thì ra cũng có loại biểu cảm khác ngoài hiền lành.

Hoảng hốt nhận ra, người này đang bảo vệ mình a. Chỉ nghĩ vậy thôi, Tả Bất Lý phát hiện nước mắt mình không nhịn được mà sắp chảy xuống. Cái mũi thật cay, liều mạng hít hít nhưng vẫn phát ra tiếng khóc nức nở.

Lập tức một tiếng gầm của thú hoang phát ra. Theo bản năng dã thú, Sói tiên sinh thấy vậy lòng càng như lửa đốt hướng về phía hai người phát ra âm thanh tức giận của dã thú.

"Đừng, đừng như vậy,"

Tả Bất Lý ôm lấy cánh tay đang vòng qua người mình, cố gắng vuốt lên những cơ bắp cứng rắn kia vì gồng mình mà nổi rõ gân xanh. Xoa xoa khóe mắt, cậu hít một hơi thật sâu mới nói bằng giọng điệu mang theo chút làm nũng,

"Ngồi xuống, từ từ nói chuyện."

Lang Quân giật mình phát hiện, con người này trong lúc người sói đang tức giận mà lại dám dùng lời nói có tình ra lệnh này mà không sợ sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Càng làm hắn giật mình là, con trai lại thật sự bình tĩnh lại, hàm răng cùng lỗ tai dần biến lớn kia đã rụt lại.

"Nếu bác sĩ không muốn nói,"

Sói tiên sinh hoàn toàn không đếm xỉa đến hai người kia, chỉ chăm chú nhìn người yêu nói,

"Anh sẽ đuổi bọn họ đi."

Không đợi Tả Bất Lý lên tiếng, trả lời hắn là ông bố mình khinh miệt xùy một tiếng.

Bất đắc dĩ xoa tóc người đàn ông cao cao to to này, Tả Bất Lý mới thở dài, đáy mắt lộ ra mỉm cười nói,

"Khó mà làm được,"

Chúng ta từ nay về sau chính là người một nhà a.

Đúng vậy, bold up! Sói tiên sinh uy vũ! o(≧∇≦o)

Mà kể ra cũng may, ba người Sói tiên sinh, Lăng Độ cùng ba ba sói đều giữ nguyên xưng hô "hắn" mà cũng không bị lẫn vào nhau...

%A0y+>p

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net