Chương 1: Linh hồn tan vỡ (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cao mỹ nhân.
Beta: Thất Sắc LLoẹt.

Một chiếc Hummer màu đen phóng như bay trên đường cao tốc, cửa sổ xe đều mở lớn. Mái tóc xõa dài đen nhánh của cô gái tung bay trong gió. Cô ngồi phía sau vô lăng, áo đỏ mê hoặc, đeo chiếc kính râm màu đen nên không thể nhìn rõ đôi mắt, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chiếc cằm hơi nhọn.

Giờ phút này, cô gái đã lái xe nhanh như vậy nhưng vẫn không ngừng đạp chân ga tăng tốc, giống như  đang có việc khẩn cấp. Một cỗ khí lạnh toả ra từ người cô, giống như băng lạnh ngàn năm, khiến cho người khác phải rùng mình.

Tên cô là Nam Cung Phượng Tuyết, từng là lính đánh thuê no.1 thế giới, một khi cô đã ra tay thì tuyệt đối không có việc không giết được người, mệnh danh là nữ sát thần. Nhưng, từ hai năm trước, cô bắt đầu chán ghét loại cuộc sống đâm thuê chém mướn này nên quyết định từ bỏ công việc lính đánh thuê, trở về làm một người bình thường. Vì vậy, sau khi hoàn thành một trong những nhiệm vụ hàng đầu, cô đã tự động rời khỏi tổ chức, ẩn thân sống trong một thị trấn nhỏ.

Sống những ngày tháng bình lặng nơi thị trấn này, xuất phát từ lòng thương hại, cô nhận nuôi một đứa bé trai mồ côi khoảng 10 tuổi không nơi nương tựa, đối xử tựa như em trai mình. Trong khoảng thời gian hai năm qua, tình cảm hai chị em ngày càng tốt, so với chị em ruột còn thân thiết hơn.

Vốn dĩ Nam Cung Phượng Tuyết cho rằng bản thân cùng em trai có thể sống hạnh phúc cả đời tại thị trấn này, nhưng lại chính ở thời điểm đó, tổ chức cũ tìm thấy cô. Đến lúc ấy Nam Cung Phượng Tuyết mới nhận ra, tuy rằng tổ chức kiếm được bộn tiền, tuy rằng cô đã thoát ly tổ chức từ lâu, nhưng hai năm qua họ vẫn không ngừng tìm kiếm cô. Bởi vì cô là người xuất sắc nhất, cho nên tổ chức không muốn từ bỏ một cái cây hái ra tiền như vậy, mà còn muốn Nam Cung Phượng Tuyết kiếm cho họ nhiều tiền hơn nữa.

Nam Cung Phượng Tuyết một mực từ chối trở lại tổ chức, lại không ngờ rằng đám người cặn bã này lợi dụng thời điểm cô vào thị trấn bắt cóc em trai cô. Ngay khi nhận được điện thoại, cô đã lái xe lướt như bay qua các con đường của thị trấn để đến chỗ hẹn, nơi có chiếc xe Puma màu đỏ đang đỗ.

Quay trở lại thời điểm đi ngắm cảnh ở vách đá.

Khi nhìn thấy những dòng chữ lớn trên các biển báo bên đường, bàn tay trắng như ngọc của Nam Cung Phượng Tuyết liền động, quay tay lái, chiếc xe hướng về phía đường cao tốc Bàn Sơn mà đi.

Nơi này, Nam Cung Phượng Tuyết cùng em trai Tiểu Dịch đã đến một lần. Chỉ mới một năm trước, họ còn cùng nhau leo lên tận đỉnh núi. Nam Cung Phượng Tuyết vẫn nhớ rõ từng lời cô nói với Tiểu Dịch.

"Chị, năm sau chúng ta lại tới đây nữa. Đến lúc đó, chúng ta sẽ thi xem, ai là người lên đỉnh núi trước, có được không?"

"Được, chị hứa với em. Chỉ cần Tiểu Dịch đạt hạng năm của trường trong kì thi cuối kỳ, chị chắc chắn sẽ đưa em tới đây lần nữa."

Nghĩ đến Tiểu Dịch, Nam Cung Phượng Tuyết càng nhấn mạnh chân ga, hướng trên núi phóng đi. Cô thề rằng nếu bất kì kẻ nào làm Tiểu Dịch bị thương, cô nhất định làm cho hắn phải trả giá đắt.

Tiểu Dịch là ấm áp duy nhất của cô trong những năm qua, tuy rằng hắn không phải em trai ruột của cô, nhưng lại giống như là em trai ruột vậy, cho cô cảm nhận được hạnh phúc bình dị của người bình thường. Lúc đầu nàng vẫn nghĩ, cô sẽ sống cùng hắn cho tới già. Nhưng không ngờ trước rằng, ngay cả hạnh phúc nhỏ nhoi đó của cô cũng bị đám người cặn bã cướp đi.

Xe phóng như bay về phía trước, trông như sao băng đuổi theo vầng trăng sáng. Trong nháy mắt, Nam Cung Phượng Tuyết liền lên tới đỉnh núi. Xuyên qua cửa sổ xe, cô trông thấy lão đại của tổ chức, cũng chính là người đã đào tạo bọn họ trở thành lính đánh thuê, mệnh danh Tử Thần. Y đeo kính râm, đứng trên vách đá, nhìn về phía Nam Cung Phượng Tuyết.

Dù đứng ở rất xa nhưng Nam Cung Phượng Tuyết vẫn cảm nhận được cỗ khí lạnh từ người kia. Từ nhỏ cô đã biết người đàn ông này vô cùng tàn độc, vậy nên mới lựa chọn hoàn thành xong nhiệm vụ, không cần sự đồng ý của y mà trực tiếp thoát ly tổ chức.

***

  Bản edit chỉ thuộc về Thường Vân các, được đăng tải duy nhất tại Wattpad @truyencotrang2000.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net