Chương 21: Đêm ở Lăng Sơn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cao mỹ nhân.
Beta: Thất Sắc Loè Loẹt.

Nói là làm, Nam Cung Phượng Tuyết đưa tay ra hướng tới đứa đang chỉ huy bầy rắn. Nàng thử làm động tác nhỏ kia, xem có thành công hay không. Nam Cung Phượng Tuyết biết rõ nếu tuỳ tiện đi bắt nó, nhất định sẽ bất lực trở về.

Không ngờ tiểu gia hoả thật tinh ranh, một bên đang chỉ huy bầy rắn mà vẫn cảm nhận được tiếng động trên đỉnh đầu, "vèo" một tiếng, từ trên cây nhảy xuống, chạy trốn thật nhanh tới bãi cỏ.

"Tiểu gia hoả, thế mà lại để ngươi chạy thoát, đừng để ta bắt được ngươi, nếu không ngươi chết chắc."_ Tiếng mắng cùng tiếng cười khẽ truyền đi thật xa trong núi.

Sớm đã không thấy bóng dáng nhỏ chạy đâu, Nam Cung Phượng Tuyết thở dài. Sống đến hai đời, đây là lần đầu tiên bị động vật dùng động vật khác trêu đùa. (Thất: quá thảm =)) )

Quay đầu nhìn về phía cây đại thụ mình nghỉ ngơi khi nãy đã không thấy bầy rắn đâu nữa. Nếu không phải dưới tàng cây cặp cặp xương rắn cùng mùi máu tanh trong không khí, Nam Cung Phượng Tuyết còn tưởng nãy giờ chỉ là ảo giác.

Nghĩ tới tiểu gia hoả kia, tâm tình Nam Cung Phượng Tuyết có chút sung sướng. Tuy rằng không bắt được nó, nhưng lần đầu tiên thấy vật nhỏ thông minh như thế, nàng có cảm giác yêu thích không nỡ buông tay, càng muốn đem đối phương theo. Nam Cung Phượng Tuyết biết tiểu gia hoả kia nhất định sẽ không dễ dàng tha cho mình, khẳng định còn có chiêu sau nữa.

Nghĩ đến đêm nay không tịch mịch mà còn có tiểu gia hoả kia bồi nàng, Nam Cung Phượng Tuyết mỉm cười nhắm mắt dưỡng thần. Nàng đang đợi, đợi tiểu gia hoả kia xuất hiện lần nữa.

Nam Cung Phượng Tuyết dựa nghiêng người trên một thân cây thô to, nhắm hai mắt, thở nhè nhẹ, liền giống như ngủ rồi. Qua khoảng một canh giờ, Nam Cung Phượng Tuyết đang cho rằng mình tính toán sai, tiểu gia hoả sẽ không đến nữa, bên tai liền truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ.

Nghe được tiếng hít thở kia, khoé miệng Nam Cung Phượng Tuyết hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra tà khí tươi cười. Tiểu gia hoả, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.

Nam Cung Phượng Tuyết ở bên tai nghe được tiếng hít thở, đồng thời mũi ngửi thấy mùi mê hương thảo. Mê hương thảo là một loại nguyên liệu chế tác mê dược cao cấp. Nàng ngửi thấy mùi hương này liền biết tiểu gia hoả kia muốn làm gì, vì thế lẳng lặng ngừng thở, tuỳ ý vật nhỏ kia đem mê hương thảo đặt trước mũi.

Một lát sau, Nam Cung Phượng Tuyết giả bộ bị mê choáng, tiếng hít thở càng thêm nhẹ nhàng, chậm chạp lên. Lúc này, nàng rõ ràng cảm giác được có một con vật lông xù đang đặt tay lên mặt mình, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến nàng ngứa ngáy không thôi.

Nam Cung Phượng Tuyết kìm nén cảm xúc muốn đánh cho tiểu gia hoả này một cái, tuỳ ý để nó mơn trớn mặt mình. Tiểu gia hoả sờ soạng trên mặt Nam Cung Phượng Tuyết thật lâu, thực sự xác định nàng bị mê choáng thì lá gan mới lớn hơn một chút, đem đầu ghé vào trên mặt nàng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi nhỏ. Cuối cùng cũng không biết nó đang nghĩ đến cái gì, chỉ thấy ánh mắt nó lộ ra ý cười tinh quái, rồi tiểu gia hoả chợt xoay người, đưa mông về phía mặt nàng, cùng lúc đó Nam Cung Phượng Tuyết cũng động người.

Đôi mắt đẹp đang nhắm chặt liền mở ra, đôi tay nhỏ dài nhanh như cắt đem tiểu gia hoả ôm vào lòng. Nhìn đôi mắt hoang mang kia đang nhìn mình, nàng liền nở nụ cười, tâm tình tốt lên không ít.

***

Bản edit chỉ thuộc về Thường Vân các, được đăng tải duy nhất tại Wattpad @truyencotrang2000.

Xin lỗi các nàng dạo này tui bị deadline cuốn thân. Nhân tiện tác giả viết ra con gì mà cute thế =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net