Chương 23: Độc đấu bầy sói (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cao mỹ nhân.
Beta: Thất Sắc Loè Loẹt.

Từng đôi mắt xanh chập chờn đang ngẩng đầu nhìn nàng. Đáng chết, phía dưới thế nhưng có một bầy sói. Mà giờ phút này, bầy sói kia như hổ rình mồi nhìn Nam Cung Phượng Tuyết ở trên cây, giống như đang chờ đợi xơi món điểm tâm.

Nhìn đàn sói lông xám bạc dưới tàng cây, Nam Cung Phượng Tuyết trong lòng kêu rên không thôi. Nàng phải làm sao bây giờ? Tuy rằng nàng không sợ sói, nhưng thân thể này chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, thà chết còn hơn phải đối phó với một đám sói thế này. Đừng nói nàng hiện giờ là một tiểu hài tử, cho dù là người trưởng thành, thậm chí võ công cao cường cũng chỉ có thể đối phó với một hoặc hai con sói. Nhưng nếu nói đối phó hơn mười, hoặc cả mấy chục con sói như thế này thì chỉ có nước chạy trốn.

Hiện tại Nam Cung Phượng Tuyết có một thân nội lực cùng bản lĩnh ám sát tuyệt đỉnh ở hiện đại kia, nhưng dưới tàng cây nghìn nghịt sói, cũng chỉ giết được một, hai con mà khó giết được toàn bộ, cuối cùng cũng chỉ làm mồi bỏ bụng cho chúng.

Nam Cung Phượng Tuyết nhìn xuống từng đôi mắt xanh mơn mởn dưới kia, trong lòng thầm so đo. Nàng không thể cùng bầy sói đánh bừa, cũng không muốn đem chúng đuổi cùng giết tận.

Ở kiếp trước, chúng từng là bằng hữu của nàng, so với đám người trong tổ chức kia còn chân thành hơn. Đã từng có một lần ở thế kỷ XXI, Nam Cung Phượng Tuyết đi làm nhiệm vụ, trong lúc nàng bị đối thủ truy đuổi đã tiến vào rừng rậm phía Tây Bắc, sau được một con sói lông xám bạc cứu, nên nàng đặc biệt có cảm tình với loài động vật này.

Giống như hiện tại, Nam Cung Phượng Tuyết rõ ràng biết rằng dưới tàng cây là những con sói đang muốn xé xác nàng, muốn ăn thịt nàng, mà chính nàng cũng có thể sử dụng vũ khí bí mật – độc hoa để đối phó với chúng. Nhưng cuối cùng lại như cũ không đành lòng nhìn chúng chết nơi núi hoang này.

Tốt thôi, không giết thì không giết. Nam Cung Phượng Tuyết ngồi thẳng lên, một đôi mắt phượng sắc bén tràn đầy sát khí cùng những đôi mắt xanh dưới kia giằng co. Nàng nghĩ thông suốt, muốn dùng sát khí buộc bầy sói dưới tàng cây phải rời đi. Nhưng, trên đời này, một số chuyện cũng không như bản thân mình mong muốn. Giống như tình cảnh của Nam Cung Phượng Tuyết hiện tại, nàng có ý tốt, nhưng đáng tiếc với bầy sói hiếu chiến dưới kia không có chút tác dụng.

Cảm giác được sát khí nồng đậm trên người nàng, đàn sói dưới kia bắt đầu nóng nảy. Có con thậm chí còn làm động tác nhảy chồm lên phía thân cây. Ý đồ thực rõ ràng, chúng nó đối với Nam Cung Phượng Tuyết nổi lên sát ý. Nếu nói khi nãy chỉ đơn thuần là giằng co, thì bây giờ do sát khí của nàng, bầy sói đã hoàn toàn bị chọc giận.

Đối với bá vương trong núi như chúng thì nhất định không thể bị khiêu chiến, đặc biệt lại là tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh như Nam Cung Phượng Tuyết. Sát ý cùng ý định chiến đấu của bầy sói truyền đến làm Nam Cung Phượng Tuyết có chút bất đắc dĩ, nàng không nghĩ sẽ giết chúng nó, cũng không muốn chính mình bị chúng nó giết.

"Nếu các ngươi muốn giết ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí."_ Nam Cung Phượng Tuyết nhỏ giọng lên tiếng giống như đang nói với bản thân, lại như đang nói với đàn sói.

Thân mình vừa động, phất nhẹ ống tay áo, một trận gió thổi qua đánh thẳng xuống bầy sói dưới tàng cây. Nếu tránh không khỏi thì đành dũng cảm đối mặt vậy. Tuy rằng bầy sói rất đông, nhưng Nam Cung Phượng Tuyết nàng cũng không sợ nữa. Vào lúc này, công lực của Nam Cung Phượng Tuyết chỉ đánh trúng vào một số con sói gần đó, những con còn lại cũng bắt đầu di chuyển.

***

Bản edit chỉ thuộc về Thường Vân các, được đăng tải duy nhất tại Wattpad @truyencotrang2000.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net