Chương 4: Phế tài đích nữ (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cao mỹ nhân.
Beta: Thất Sắc Loè Loẹt.

Xuyên qua đổi ngôi xưng a!

Đau quá, cả người giống như bị bánh xe nghiến qua, khiến Nam Cung Phượng Tuyết từ trong mê man bừng tỉnh, nàng chậm rãi mở mắt ra.

Khi nhìn thấy màn lụa cũ nát che trước giường, Nam Cung Phượng Tuyết ngẩn ra một lát rồi cảm thấy kinh ngạc. Nàng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta nhảy vực không chết mà được người ta cứu?"

Nhưng Tiểu Dịch đâu, hắn đâu rồi? Nàng nhớ rõ ràng chính mình đã đỡ được Tiểu Dịch. Nàng khẽ động đậy muốn ngồi dậy đi tìm Tiểu Dịch, mới phát hiện bản thân căn bản không thể cử động.

Lúc này, trên đầu bất ngờ truyền đến từng đợt đau đớn, giống như có điều gì đó đang nhập vào óc nàng, làm nàng đau đến mức không thể chịu nổi, ngất đi.

Lần nữa tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà từ khung cửa sổ mục nát chiếu vào phòng, soi đến trên người Nam Cung Phượng Tuyết, khiến cho thân thể nàng như phảng phất một tầng kim quang.

Thứ hồi nãy mạnh mẽ tiến vào trong đầu nàng là một đoạn ký ức xa lạ. Thông qua đoạn ký ức này, Nam Cung Phượng Tuyết mới biết được nơi đây là một thời không khác, cùng thời phong kiến cổ đại ở Trung Quốc không có nhiều khác biệt lắm.

Thân phận hiện tại của nàng là đích nữ của Nam Cung thế gia ở Đông Thần quốc, Nam Cung Phượng Tuyết. Tuy mang danh đích nữ, nhưng Nam Cung Phượng Tuyết lại không hề thông thạo cầm – kì – thi – hoạ, cộng thêm phụ mẫu qua đời từ sớm, hơn nữa thân thể do sinh non mà suy yếu, không thể luyện võ nên mỗi người trong Nam Cung thế gia đều chế nhạo nàng là phế tài đích nữ.

Tuy có thân phận đích nữ cao quý, nhưng những điều kiện sinh hoạt hằng ngày còn không bằng hạ nhân. Hài tử không có phụ mẫu bảo hộ đã là đáng thương, càng thêm thương hại chính là ở Nam Cung thế gia này, gia chủ Nam Cung Phong đối với nàng không chút bận tâm, cứ như vậy mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Không thể nghi ngờ, điều này càng thêm dung túng cho những người khác trong gia tộc chà đạp lên nàng.

Trong gia tộc này có những công tử, tiểu thư trẻ tuổi, mỗi người đều đem Nam Cung Phượng Tuyết thành chỗ trút giận, chỉ cần có chuyện không vừa ý liền chạy đến sân viện của nàng, trút hết những điều đó lên người nàng.

Nếu là người bình thường khác chắc đã sớm không chịu nổi loại ngược đãi này mà chết đi. Nhưng Nam Cung Phượng Tuyết là người có thể nhẫn nhịn, mặc kệ bọn họ đối với nàng ra sao, nàng cũng đều cố gắng kiên cường tồn tại. Đơn giản là vì nàng đã đáp ứng với mẫu thân quá cố của mình sẽ sống thật tốt.

Nhưng lại không nghĩ tới ngày hôm qua, trong bữa tiệc giữa các tiểu thư thế gia, cũng chính là đường tỷ của nàng, Nam Cung Ngọc Oánh, bởi vì ra ngoài phủ bị mọi người nhạo báng, nói nàng muốn lấy Bắc Vương gia Mộ Dung Bắc chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Vì đối phương là tiểu thư con vợ cả thừa tướng, làm Nam Cung Ngọc Oánh uất ức chịu nhục, đành tìm tới Nam Cung Phượng Tuyết. Không ngờ, một trận đòn này trút xuống, thân thể vốn gầy gò, ốm yếu của Nam Cung Phượng Tuyết đi đời nhà ma, mới khiến cho nàng, một sát thủ lính đánh thuê ở thế kỷ XXI, có thể mượn xác hoàn hồn.

Ánh mắt nghiêm nghị của Nam Cung Phượng Tuyết chợt loé lên, toả ra sát khí âm u. Nam Cung Ngọc Oánh, ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ sớm làm cho người phải trả giá. Nam Cung Phượng Tuyết nàng cũng không phải là phế tài, nàng là nữ sát thần trong giới lính đánh thuê. Cơ thể này dù có phế tài như thế nào, nàng cũng sẽ tập luyện trở thành cao thủ.

Đau đớn trên người tiếp tục truyền đến liên tục, khiến cho Nam Cung Phượng Tuyết không khỏi buồn bực, chỉ có thể bất động chịu đựng. Ở kiếp trước, bị thương đối với nàng là chuyện quen thuộc như cơm bữa, loại đau đớn như thế này nàng còn chẳng thèm quan tâm, nhẫn nhịn một chút liền qua đi.

Việc khiến nàng tức giận hơn chính là, một ngày một đêm đã trôi qua mà ở cái tiểu viện này, ngay cả một bóng người cũng chẳng có. Vậy liền có thể nhìn ra được Nam Cung Phượng Tuyết không được ưa thích. Bây giờ nhà khá giả nào chẳng có nha hoàn, người ở, huống chi đây còn là danh môn vọng tộc Nam Cung thế gia.

Nha hoàn bên người Nam Cung Phương Tuyết vì cứu nàng mà chết, từ lúc ấy liền không còn một nha hoàn nào hầu hạ nàng những việc sinh hoạt hằng ngày. Hết thảy đồ dùng, cái ăn cái mặc hằng ngày đều do nàng tự lo liệu. Cũng bởi vì vậy, vốn dĩ mười đầu ngón tay mềm mại, nõn nà của nàng do làm việc mà lưu lại những vết chai sần.

***

  Bản edit chỉ thuộc về Thường Vân các, được đăng tải duy nhất tại Wattpad @truyencotrang2000.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net