ngaokiemlangvan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 358

Tranh chấp

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Lăng Tiêu đi từng bước một, chậm rãi bước đi, thân mình lướt qua phạm vi trận pháp bảo vệ, đứng trước mặt Âu Dương Vũ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn:

- Ngươi đã nói rất nhiều lời khó nghe, lại còn có ý uy hiếp phải không?

- Đúng thì sao?

Âu Dương Vũ khinh thường nhìn Lăng Tiêu, trong lòng nghĩ, bảy Kiếm Tôn các ngươi có thể làm gì chứ? Lão tử muốn bóp chết ngươi chỉ cần động một ngón tay thôi!

- Ha ha, mệnh lệnh của bọn người thủ hộ các ngươi với ta chỉ là chó má mà thôi.

Lăng Tiêu nói xong, khẽ thở dài một tiếng:

- Ta có lòng tốt đáp ứng Tư Không tiền bối, cũng thấy những người thủ hộ các ngươi trượng nghĩa, nhưng thật không ngờ lại có người như ngươi vậy. Ngươi đi đi, chuyện ta đã đáp ứng với Tư Không Dương từ nay về sau xóa bỏ! Ma Tộc có đánh hay không, không có quan hệ với ta!

- Ngươi… Lăng Tiêu! Ngươi muốn chết phải không?

Âu Dương Vũ cười giận giữ:

- Nhiều năm như vậy, ngươi là kẻ đầu tiên dám khiêu khích thủ hộ giả. Lăng Tiêu, lá gan ngươi lớn thật! Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Cút mẹ ngươi đi!

Thập Tứ gia cười lạnh nói:

- Ít nói cứng thôi! Ai nói tông chủ của chúng ta muốn khiêu khích tất cả những thủ hộ giả hả? Tiểu tử, vừa rồi không phải ngươi kêu gào to lắm sao? Sao nào… giờ sợ rồi hả? Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Ngươi dám nhục mạ ta. Ta phải giết ngươi!

Âu Dương Vũ không phải không có đầu óc, nhưng thật sự là bị Thập Tam gia chọc cho tức muốn ngất, hắn chưa bao giờ gặp một Kiêm Tôn nào lại vô lại như thế. Lúc trước, cho dù là những người của gia tộc thủ hộ giả khác nhìn thấy Âu Dương Vũ hắn đều phải dùng vẻ mặt tươi cười, khách khách khí khí! Không thể tưởng được, chỉ một môn phái nhỏ ở thế tục giới cũng dám nói với hắn như thế.

Bảo kiếm trong tay Âu Dương Vũ chỉ vào Lăng Tiêu, cả giận nói:

- Lời như thế, ta cũng cho ngươi nói một lần, hoặc là xin lỗi, hoặc là… Chết!

- A…!

Từ chết vừa thốt ra khỏi miệng Âu Dương Vũ, đang còn chưa nói xong lập tức cảm giác được một luồng lực cực lớn trong nháy mắt đánh vào bụng hắn. Âu Dương Vũ không nhịn nổi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết!

Tiếng hét thảm này truyền khắp cả Thục Sơn Thành to lớn!

Vô số người ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không, tuy họ không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng vừa có người dám mắng chửi Lĩnh chủ đại nhân vĩ đại của họ, điều này là điều chân chân thực thực, cho nên, tiếng hét thảm này, gần như tất cả mọi người đều nhận định là của địch nhân!

Bởi vì Lĩnh chủ đại nhân của họ là vô địch!

Đám người Thượng Quan Vũ Đồng giật mình nhìn Lăng Tiêu. Vừa rồi Lăng Tiêu chỉ mới nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, vậy mà đã đánh bay tên Kiếm Tôn bậc bốn cực kỳ kiêu ngạo kia ra xa mấy ngàn thước, quay vòng vòng trên trời. Tuy không ngã xuống đất nhưng ai cũng có thể nhìn ra… Lăng Tiêu đã hạ thủ lưu tình rồi!

Nếu Lăng Tiêu muốn giết hắn thật, thì vài tên Âu Dương Vũ cũng sẽ biến thành xác chết!

Âu Dương Vũ cảm giác được cả đan điền của mình như bùng nổ lên, đau đớn kinh người khiến hắn không nhịn nổi phải rên rỉ, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.

Hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, trên đời này lại có người thật sự dám ra tay với thủ hộ giả!

Nhưng hắn lại bị một kích của Lăng Tiêu đánh cho tỉnh mộng, thậm chí ngay cả dũng khí quay lại cũng không có, vì căn bản là hắn không nhìn ra được đối phương làm sao công kích hắn!

Lăng Tiêu đứng đó, lãnh đạm nhìn Âu Dương Vũ cách đó mấy ngàn thước, thản nhiên nói:

- Cút đi, về sau còn đến nữa, đừng trách ta không khách khí!

Giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như một mũi đao, sắc bén đến tận xương!

Lăng Tiêu nói xong, thân mình rơi xuống, từ trong thành Thục Sơn to lớn, hơn mười vạn người đồng thời phát ra tiếng reo hò ầm ĩ!

- Lĩnh chủ vô địch!

- Lĩnh chủ vạn tuế!

Lăng Tiêu thấy nao nao, vẻ mặt lập tức tươi cười.

Trong một con ngõ nhỏ, Lý Thiên Lạc ngây ngốc đứng đó, rất lâu sau, miệng mới cười khổ. Nhớ năm đó phụ thân đối địch với Lăng Tiêu, việc này thậm chí khiến người ta có cảm giác buồn cười! Nếu năm đó phụ thân có thể quyết định thật nhanh, gia nhập dưới trướng Lăng Tiêu, như vậy… kết cục, có thể khác đi hay không?

Chẳng qua nghĩ lại, việc này căn bản là không có khả năng. Lý Thiên Lạc lắc đầu, sau đó xoay người rời khỏi, đồng thời hai mắt bắn ra thù hận:

- Đại bá thật tốt của ta, ngươi cứ chờ xem, cháu của ngươi chắc chắn sẽ cho người một vui mừng và ngạc nhiên thật lớn! Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thập Tam gia nghe thấy những tiếng hoan hô liên tiếp trong thành Thục Sơn, cũng quát:

- Đáng đánh! Mẹ nó, loại tiện nhân này nên phải như vậy, hắn kiêu ngạo, chúng ta càng kiêu ngạo, hung hăng tát một cái cho hắn cút về!

Thập Tứ gia cười ha hả nói:

- Lăng Tiêu, ngươi coi mệnh lệnh của thủ hộ giả là trò đùa phải không?

Thập Tứ gia bóp cổ họng, nhại lại giống như đúc.

Âu Dương Vũ bên kia dùng ánh mắt vô cùng oán độc liếc về phía Thục Sơn kiếm phái, trong lòng đã có quyết định, nếu không giết được Lăng Tiêu thì phải đoạt nữ nhân của Lăng Tiêu, nếu không thề không làm người!

Âu Dương Vũ thậm chí không quay lại nói thêm một câu nào nữa, bởi vì hắn từ ánh mắt lãnh đạm của Lăng Tiêu nhìn ra được, căn bản là người ta không để hắn vào mắt!

Loại cảm giác này khiến Âu Dương Vũ giận dữ, phẫn nộ vô cùng! Hắn cũng chưa từng nghĩ lại xem, bản thân hắn vốn cũng xem thường người khác như thế thôi.

Vị trí đan điền không ngờ lại nóng cháy lên, Âu Dương dùng chút sức lực còn lại, quay về nơi tụ họp của thủ hộ giả tại thảo nguyên Lưỡng Hà.

Nơi đó đại khái có hơn hai mươi thủ hộ giả, trong đó bao gồm cả những người Lăng Tiêu đã gặp ngày trước là Tư Không Dương và Tư Không Liễu, cùng với Tây Môn Ngạo Thiên.

Dưới chân họ có một di tích thượng cổ, hiện tại đang chuẩn bị mở cơ quan, đưa di tích thượng cổ lên, sau đó lập thành một cứ điểm cho thủ hộ giả của phương Nam. Nơi này rất hoang vắng, trong phạm vi ngàn dặm không có bóng người, cho dù là loài người cũng gần như không tới đây chứ đừng nói đến Ma Tộc.

Nhìn thấy Âu Dương Vũ bị thương, gần như tất cả mọi người đều chấn động. Tư Không Dương là người giao cho gã nhiệm vụ này cũng sửng sốt, cả đám người vây quanh lại, hỏi Âu Dương Vũ.

Tư Không Dương vẻ mặt khẩn trương nhìn Âu Dương Vũ:

- Âu Dương tiểu đệ, hay là ngươi gặp người Ma Tộc? Sao lại thành cái dạng này?

Giờ phút này Âu Dương Vũ quần áo tả tơi, cánh tay còn có mấy vết thương, vết máu nhiễm đỏ cả quần áo, tay ôm bụng, vẻ mặt ai oán nhìn Tư Không Dương, gian nan nói:

- Tư Không đại nhân, Lăng Tiêu kia… Cấu kết Ma Tộc… tu luyện tà công, bị ta phát hiện, muốn… muốn giết người diệt khẩu!

Lý do này là Âu Dương Vũ đã suy nghĩ suốt dọc đường, tất cả những người của các gia tộc thủ hộ giả đều rất rõ rang, cho dù là công pháp tu luyện của người Ma Tộc cũng không phải đều là công pháp tà ác, cho nên, cho dù Lăng Tiêu không một chút quan hệ với Ma Tộc, chỉ cần Âu Dương Vũ một miệng nói hắn tu luyện công pháp của Ma Tộc thì Lăng Tiêu cũng sẽ dính tai ương!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, những người khác đều tin lời Âu Dương Vũ nói.

Tuy nhiên, Âu Dương Vũ không phải hạng người đơn giản, tất nhiên có thể đưa ra so sánh và chứng cớ đối chiếu.

Tư Không Dương cau mày, hắn đã sớm biết Âu Dương Vũ tâm cao khí ngạo, thậm chí còn cuồng vọng hơn Tây Môn Ngạo Thiên rất nhiều, nhưng có một điểm, gia tộc Âu Dương và gia tộc Tư Không có quan hệ cực kỳ chặt chẽ! Hai gia tộc thủ hộ giả này đều là đại gia tộc!

Trong hơn hai mươi thủ hộ giả thực lực Kiếm Tôn trước mắt này có bảy tám người là người của gia tộc Âu Dương!

Thấy người trong tộc chịu ức hiếp, tất cả những người thuộc gia tộc Âu Dương ở nơi này đều căm phẫn, trong đó có một Kiếm Tôn bậc năm. Âu Dương Hoành cười lạnh nói:

- Tư Không đại nhân, mấy người chúng ta là do ngài chỉ huy, tóm lại là không thể nhìn người nhà bị ức hiếp mà không có chút phản ứng nào phải không? Lăng Tiêu lá gan cũng đủ lớn đó, cũng dám tu luyện tà công, hừ, thực sự nghĩ rằng cái trận pháp kia của hắn kiên cố không gì phá nổi sao? Âu Dương gia chúng ta cũng không sợ cái Thục Sơn kiếm phái chó má gì đó! A, nghe nói còn có người gọi bọn chúng là kiếm phái rùa đen nữa!

Ngu ngốc! Những kẻ dám gọi kiếm phái đó là rùa đen đều đã bị Lăng Tiêu tiêu diệt! Việc này sao ngươi không nghe nói thấy? Trong lòng Tư Không Dương tức giận mắng, tuy nhiên không biểu hiện ra ngoài. Hắn thản nhiên liếc Âu Dương Vũ nói:

- Nếu có thể chứng thực lời của Âu Dương Vũ, lão phu tất nhiên sẽ đi đòi công đạo, tuy nhiên, Âu Dương Vũ, ngươi có chứng cớ chứng minh bọn họ tu luyện tà công sao?

- Cái gì? Còn cần chứng cớ? Tư Không đại nhân, hiện giờ ta có chút hoài nghi, ngài cuối cùng là bên phe nào! Chẳng lẽ Âu Dương Vũ nói dối sao?

Âu Dương Hoành nhìn Tư Không Dương, lạnh lùng nói. Người khác sợ Tư Không Dương, hắn Âu Dương Hoành thì không. Kiếm Tôn bậc sáu thì sao? Kiếm Tôn bậc sáu có thể lấy thúng úp voi sao? Tuy gia tộc Tư Không lớn, nhưng gia tộc Âu Dương chúng ta cũng không kém!

- Không hỏi đến ngươi, tốt nhất là ngươi nên ngậm miệng lại cho ta!

Tư Không Liễu vốn vẫn không nói gì, thân mình giống như quỷ mị chợt hiện ra bên cạnh Âu Dương Hoành, một tay bóp cổ Âu Dương Hoành, không ngờ lại nhấc một Kiếm Tôn bậc năm lên!

Ấn tượng về Lăng Tiêu của Tư Không Liễu rất tốt, căn bản không tin loại chuyện như là Lăng Tiêu tu luyện tà công. Lại nói, nhìn vết thương trên người Âu Dương Vũ tin tưởng những người ở đây nếu không phải kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, đối chiến cấp bậc Kiếm Tôn sao có thể chỉ bị những vết thương nhỏ như vậy? Hơn nữa, Âu Dương Vũ này lòng dạ cũng thật đen tối, không ngờ lại có thể dùng biện pháp này đi mưu hại Lăng Tiêu, thật là một kẻ tiểu nhân.

- Nhị đệ, buông hắn ra.

Tư Không Dương nổi giận nói.

- Càn quấy!

Dù vậy tâm tình vẫn rất thoải mái, lạnh lùng liếc mắt quét qua những người của gia tộc Âu Dương, có phần đau lòng nói:

- Ma Tộc còn chưa đến, thủ hộ giả chúng ta đã xảy ra nội loạn hay sao? Hay là, mấy vạn năm yên bình, khiến cho các ngươi đều quên hết chức trách của mình rồi?

Ánh mắt mọi người khác nhau, nhưng không ai mở miệng phản bác. Ánh mắt họ nhìn Tư Không Liễu cũng thêm phần kính sợ, có thể chế trụ một tên Kiếm Tôn bậc năm dễ dàng như thế, khiến cho gã trong nháy mắt mất đi lực phản kháng, thực lực này chỉ là bậc sáu thôi sao?

Khóe miệng Tư Không Liễu nhếch lên, thả Âu Dương Hoành lên mặt đất. Được một lúc như vậy rồi nên sắc mặt Âu Dương Vũ đã hóa thành màu tím, những người khác thậm chí còn có cảm giác, nếu Tư Không Dương ra lệnh một tiếng, Tư Không Liễu liền bóp nát cả cái cổ của Âu Dương Hoành cũng nên!

Âu Dương Hoành ngồi xổm trên mặt đất, nôn khan một tiếng, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Tư Không Liễu.

- Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa lão tử sẽ đá ngươi một cước!

Tư Không Liễu nhìn như bình tĩnh thản nhiên nhưng trên thực tế thì cực kỳ nóng nảy! Lão không nói lời nào chính là vì sợ xảy ra rắc rối!

- Ngươi nói đi.

Tư Không Dương nhìn Âu Dương Vũ. Hành động của Tư Không Liễu, Tư Không Dương không có chút bận tâm nào.

Âu Dương Vũ híp mắt, ánh mắt lập lòe nhìn Tư Không Dương, bỗng nhiên cười lạnh, nói:

- Đạo không giống, không thể nói chuyện! Nếu Tư Không đại nhân không tin, như vậy, chúng ta hãy chờ xem!

Vừa nói xong liền gọi tất cả người của gia tộc Âu Dương rời đi, trước khi đi còn ném lại một câu.

- Tư Không đại nhân nói rằng Thục Sơn kiếm phái của Lăng Tiêu kia rất hùng mạnh phải không, không đến một tháng, bọn họ đã có thêm sáu Kiếm Tôn! Thực lực Lăng Tiêu cũng hơn ta… một ít. Các người không đi, ta đi! Đến lúc đó, gặp lại trước mặt trưởng lão hội thủ hộ giả đi!



13.10.2010

Lăng Độ Vũ

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 81269 / Điểm: 1227

Tâm trạng:

Chương 359

Chết càng sớm càng tốt (1)

Nguồn: Vip.vandan

Nội dung thu gọn

Mắt thấy những người này rời đi, những người còn lại nhìn Tư Không Dương, họ thậm chí không hiểu vì sao người gia tộc Âu Dương đột nhiên lại rời đi. Trước đó thấy Âu Dương Vũ và Tư Không Dương đàm luận về người thanh niên kiệt xuất nhất trong vài năm gần đây của thế tục giới, nhưng dường như nhận thức của hai bên về Lăng Tiêu có bất đồng rất lớn!

Hiển nhiên, ấn tượng của Âu Dương Vũ với Lăng Tiêu rất kém, còn ấn tượng của Lăng Tiêu trong mắt huynh đệ Tư Không Dương và Tư Không Liễu rất tốt!

Tuy nhiên những người này đều không nói gì thêm, dù sao thì chuyện cũng chẳng liên quan đến mình. Giữa những thủ hộ giả đúng là có những quy tắc, nhưng đã mấy vạn năm chưa từng có chuyện lớn xảy ra cho nên những thủ hộ giả so với lúc khởi điểm sớm đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Sau thời đại của Thánh Vực Đại Đế, thời gian mấy vạn năm qua đã có vô số thủ hộ giả tiến vào Thánh Vực, nếu có người Ma Tộc xuất hiện, vậy thì những thủ hộ giả còn có thể giống với các bậc tiền bối, yên lặng quan sát đại lục, bình tĩnh tu luyện, không xuất hiện trước mặt bất cứ kẻ nào.

Nhưng, Ma Tộc xuất hiện khiến phần lớn những thủ hộ giả, mà nhất là những người trẻ tuổi, bắt đầu hưng phấn lên!

Quy củ của thủ hộ giả là không cho phép những thủ hộ giả được phép tùy ý xuất hiện trước mặt người phàm!

Nói cách khác, kể cả họ là những võ giả kinh tài tuyệt diễm, kể cả họ là những người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, thực lực mạnh mẽ tới đâu chăng nữa cũng không nhận được nhiều sự ủng hộ, càng không giống Vân Chi Lan, ba trăm năm sau, mọi người nhắc tới cái tên này với vẻ mặt đầy thành kính!

Nếu là người, chắc chắn sẽ có tâm hư vinh, hoặc ít hoặc nhiều đều có. Nhưng vì hạn chế của quy tắc và Thánh Vực sẽ trừng phạt những kẻ vi phạm, cho nên những thủ hộ giả đều không thể chịu nổi!

Hiện giờ cuối cùng thì thời cơ đã đến!

Thời gian đã qua đi lâu lắm rồi, những ghi chép về Ma Giới tuy tất cả những gia tộc thủ hộ đều có ghi lại, truyền lại, bao gồm cả chỗ đáng sợ của Ma Giới, nhưng vì quá xa xôi nên không còn bao nhiêu người chân chính hiểu được, Ma Giới cực kỳ đáng sợ. Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Điểm ấy ngay đến cả trong lòng Tư Không huynh đệ cũng chỉ có một chút mà thôi!

Hơn nữa, thông đạo giữa Ma giới và Nhân giới còn chưa được sửa chữa hoàn toàn, cho nên những người Ma giới tới được nhất định là thực lực không quá mạnh. Ít nhất, loại tồn tại đỉnh cao Ma giới này, nếu không sửa chữa hoàn thành thì không thể đi hết vào Nhân giới được.

Điểm này thì rất nhiều gia tộc thủ hộ đã nhận được câu trả lời minh xác và thuyết phục của Thánh Vực, cho nên đại đa số thủ hộ giả thậm chí còn xem lần Ma giới xâm lấn này là một cơ hội.

Đây chính là một cơ hội vạn năm khó gặp. Nếu có thể đánh đuổi phạm nhân của Ma giới thì những người này sẽ trở thành những người đầu tiên giao chiến với Ma giới tính từ đại chiến thời thượng cổ tới nay!

Loại vinh quang bậc này, loại công lao bậc này khiến rất nhiều người vốn bảo trì tâm tính bình tĩnh đều quên mất một điều, trong cuộc đại chiến thời thượng cổ, nhân loại tuy đạt được thắng lợi cuối cùng nhưng khi đó, Tinh Linh tộc, Long tộc là dị tộc tuy rằng quan hệ với Nhân loại cũng rất kém, nhưng ít ra khi đối mặt với Ma tộc thì họ vẫn duy trì thái độ nhất trí.

Mà nay Tinh Linh tộc bị nhân loại xua đuổi, Long tộc cũng rời xa Nhân loại. Giờ khi tin tức Ma giới vừa truyền ra, Tinh Linh tộc và Long tộc đã bắt đầu cùng xuất phát tới lãnh thổ nhân loại. Không ai biết, mục đích của hai chủng tộc hùng mạnh này cuối cùng là gì! Truyện "Ngạo Kiếm Lăng Vân " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nếu quay ngược lại hợp tác với Ma giới, vậy nhân loại… gặp nguy rồi!

Cho dù mục đích của họ là tọa sơn quan hổ đấu, chỉ bằng hơn trăm cao thủ Kiếm Tôn của Đông đại lục, rốt cuộc là có thể đánh lui những kẻ tới của Ma giới hay không thì thực sự là không biết được.

Bên Ma giới đã có kẻ sang được, hơn nữa, thông đạo kia vô cùng bí ẩn, rất nhiều thủ hộ giả đều chờ ở nơi có khả năng xuất hiện Ma tộc. Còn tại nơi này, trên thảo nguyên Lưỡng Hà, thật ra chính là một trong những thông đạo tới Ma giới trong thời thượng cổ! Cho nên từ rất sớm, nơi này đã xây dựng một yếu tắc **, mà những cơ quan của nơi này do gia tộc Tư Không và gia tộc Âu Dương cùng nắm giữ. Mà nay người gia tộc Âu Dương bỏ đi, cho nên chỉ có thể mở ra một phần ba mà thôi.

Là người phụ trách của đội, trong lòng Tư Không Dương tất nhiên tràn đầy phẫn nộ, không khỏi thở dài một tiếng:

- Thủ hộ giả, đã nhiều năm rồi chưa từng có nhiệm vụ, trừ tu vi vao hơn so với thế tục giới, ta thật chẳng thấy còn có điểm nào ưu việt hơn cả.

Tư Không Liễu bên cạnh trầm giọng nói:

- Còn có tư cách tiến vào Thánh Vực!

Tư Không Dương liếc huynh đệ của mình, lão rất hài lòng với hành động của Tư Không Liễu đối với cái tên ngu ngốc của Âu Dương gia là Âu Dương Hoành kia, thản nhiên nói:

- Tất cả những chuyện đã phát sinh ngày hôm nay các vị cũng đều đã thấy rồi đó. Lăng Tiêu kia vốn là người được Thánh Vực chỉ điểm, ta để cho Âu Dương Vũ tới để dẫn đường, thật không thể tưởng được lại phát sinh xung đột, lại còn giận chó đánh mèo, đổ hết lên đầu ta, để cho yếu tắc không thể mở ra. Chuyện này từ đầu chí cuối ta sẽ đòi công đạo tới Thánh Vực!

Rất nhiều người ở đây đều gật gật đầu. Huynh đệ Tư Không tuy có cường đại lên một chút, nhưng người của Âu Dương gia cũng thật có phần quá đáng. Nói không rõ ràng đã đứng dậy đi mất, nếu vì vậy mà làm chậm trễ việc mở yếu tắc, Ma tộc lại xuất hiện ở chỗ này thật, vậy thì cho dù Âu Dương gia có thế lực lớn bên Thánh Vực đi nữa, chỉ sợ đến cả cái thân phận thủ hộ giả có giữ được nữa không cũng là một vấn đề!

Chuyện này liên quan đến vận mệnh của cả cộng đồng những người luyện võ!

Làm sao lại có thể làm theo cảm tính của mình chứ?

- Thiếu gia, người làm như vậy không sợ lão già Tư Không kia báo cáo lên Thánh Vực sao?

Âu Dương Hoành cau mày, tuy rằng vừa rồi hắn đánh mất thể diện, nhưng dáng vẻ của hắn trông như chẳng có gì xảy ra, ngược lại còn lo lắng hỏi Âu Dương Vũ.

Tuy rằng thiếu gia là con vợ cả trong gia tộc, nhưng chuyện này không phải là nhỏ. Nếu thật sự bị Thánh Vực trách tội xuống thì cho dù là gia chủ Âu Dương gia, thủ hộ giả Kiếm Tôn bậc sáu Âu Dương Trường Không, cũng không quản được!

Thậm chí cả gia tộc Âu Dương còn có thể vì thế mà bị liên lụy!

Âu Dương Vũ hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Lục thúc, chẳng lẽ ngài cũng không tin phán đoán của ta? Ta nói sẽ gặp lại lão già Tư Không trước mặt chấp pháp trưởng lão hội thủ hộ giả, nếu không nắm chắc, ta có thể nói lời này sao?

Âu Dương Hoành cười mỉa vài tiếng, không nói câu nào. Đối với đứa cháu thực lực kém hắn một bậc này, từ xưa đến nay Âu Dương Hoành không dám phản bác. Phải biết rằng, Âu Dương gia trong Thánh Vực cũng là một thế lực cực lớn, mà Âu Dương Vũ lại là con vợ cả của chi chính Âu Dương gia trong Thánh Vực!

Đây cũng là lý do vì sao Âu Dương Vũ dám coi khinh quyền uy của Tư Không Dương, nguyên nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC