[C7] Vũng bùn tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


11 giờ 35 phút, vẫn chưa gọi điện được cho Ngao Bính.

Ngao Quảng cũng không quá sốt ruột. Đứa con thứ ba này của hắn trước giờ chưa từng khiến hắn phải lo lắng, hơn nữa ngày mai là thứ hai, Ngao Bính có lẽ là muốn dậy sớm đi học nên chắc là đã đi ngủ rồi. Ngao Quảng đặt điện thoại xuống, đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi. Hắn trở về phòng tắt đèn, đang định đi đến chỗ cửa sổ kéo rèm xuống lại mơ hồ nhìn thấy có bóng người đứng bên cửa sổ, thậm chí còn giơ tay gõ gõ lên cửa.

Trong thôn phần lớn là nhà trệt, nhà của trưởng thôn như hắn cũng không ngoại lệ. Chỉ là đã muộn như thế này lại có ai tới, mà sao lại không đi cửa chính mà cố ý đến gõ cửa sổ? Còn gõ đúng cửa sổ phòng ngủ nữa?

Ngao Quảng nhíu mày. Tình hình trị an ở thôn Đông Hải này nói tốt cũng không hẳn là tốt, trong thôn lại nghèo, không có gì đáng giá để trộm. Có xảy ra chuyện gì phần lớn cũng là cưỡng gian, mà những kẻ làm ra chuyện như vậy phần lớn đều là có quyền có thế, Ngao Quảng cũng không có cách nào giải quyết được, những kẻ đó sau khi đền bù chút tiền liền thản nhiên bỏ đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nếu là trộm thì phải lén lút vào nhà, nên có thể người gõ cửa sổ không phải là trộm, sắc lang cũng sẽ càng không thể đến nhà trưởng thôn vào đêm hôm khuya khoắt như thế này được, vậy thì người ngoài cửa sổ là ai?

Ngao Quảng trong lòng tính toán. Hắn cầm lấy cây chổi sau cửa rồi đi đến chỗ cửa sổ. Phòng ngủ sau khi tắt đèn mờ mờ tối, người bên ngoài không thể nhìn rõ động tĩnh bên trong. Ngao Quảng đi đến cạnh cửa sổ, cửa sổ nhà hắn là loại khi mở phải đẩy cánh cửa ra ngoài. Hắn một tay mở cửa sổ đồng thời giơ sẵn cây chổi lên. Người đứng bên ngoài biết được người bên trong đến mở cửa sổ liền xoay eo tránh sang một bên nhưng lại không đoán được Ngao Quảng sẽ giơ chổi chọc ra ngoài. Vai trái y bị chọc mạnh một cái, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Ngao Quảng bật đèn bàn lên, thấy rõ nam nhân đang ngồi dưới đất, một tay ôm lấy vai trái kia. Đau thì chắc chắn rồi vì Ngao Quảng ra tay cũng không nhẹ, nhưng nam nhận một tiếng đau cũng không kêu ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: "Tôi nên sớm đoán ra em nhất định phải làm cái trò gì đó."

"Xem ra nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn không hiểu hết được tôi." Ngao Quảng xoay người đem chổi cất sau cánh cửa, "Làm gì có ai nửa đêm đến gõ cửa sổ phòng ngủ người khác? Lần sau anh còn làm vậy, tôi phun nước ớt cho biết!"

Nhiều năm quen biết như vậy hai người thật ra cũng có chút ăn ý. Ngao Quảng rời chỗ cửa sổ, đi đến cửa chính bật đèn lên, không chờ người ngoài cửa gọi đã mở cửa ra: "Ngọc thư ký sao bỗng dưng lại muốn tới nơi nghèo nàn này của tôi thị sát vậy?"

"Tôi gọi điện cho em, em lại không thèm nghe." Ngọc Hạo Thiên đi vào trong phòng, y xoa xoa bả vai, khuôn mặt đen xì, "Giữa trưa trên trấn mở cuộc họp, phía trên muốn chi ngân sách xuống dưới."

"Cho bao nhiêu tiền?" Ngao Quảng đến phòng bếp rót cho Ngọc Hạo Thiên một cốc nước.

"Từng này..." Ngọc Hạo Thiên giơ lên bốn ngón tay, "Dùng để sửa đường, cấp điện."

Ngao Quảng biết con số này không hề nhỏ, hắn là trưởng thôn, giả như nếu muốn tham ô chỗ này hẳn là giàu đến chảy mỡ. Cuối cùng cũng là trời cao có mắt, phía lãnh đạo bên trên cũng chiếu cố đến thôn Đông Hải này. Hắn đưa ly nước cho Ngọc Hạo Thiên nhưng cũng không nhìn thẳng vào mắt y: "Tôi đi lấy gối cho anh, lát nữa rửa mặt xong rồi ngủ lại đây đi."

"Vì sao mỗi lần tôi tới nơi này đều ngủ lại trên giường em nhỉ?" Ly nước đặt lại lên bàn phát ra âm thanh thanh thúy, ở trong đêm yên tĩnh có chút chói tai.

Ngao Quảng không biết nên trả lời câu hỏi này của Ngọc Hạo Thiên như thế nào, chẳng lẽ đây không phải điều mà y hy vọng sao? Vừa nãy Ngao Quảng nói "Trời cao có mắt", thế nhưng trời cao kia không phải chỉ là bầu trời xanh, đối với thôn Đông Hải mà nói, "Trời cao" chính là vị Ngọc thư kí này. Một câu nói của y, muốn thế nào là như thế đó. Nếu không có Ngọc Hạo Thiên, làm gì có ai để ý tới thôn trang nhỏ bé nghèo nàn này.

"Chẳng lẽ anh đến muộn như vậy... chỉ là để nói cho tôi chuyện này thôi?"

Giọng nói của Ngao Quảng nghe không ra cảm xúc, Ngọc Hạo Thiên không cần đoán cũng biết hắn không hề vui vẻ chút nào. Người này thật ra cũng rất khó hầu hạ, có lúc thì nhiệt tình đối đãi với y nhưng lại không cho y ngủ cùng, không cho y ngủ cùng thì y sẽ không vui, mà y không vui thì sẽ không chi ngân sách cho hắn, không chi ngân sách cho hắn, hắn giận rồi lại không chịu cho y ngủ cùng nữa... Ngao Hạo Thiên thầm nghĩ, kệ đi, ông đây nguyện ý hầu hạ người như vậy đấy. Y tiến lên phía trước, từ đằng sau ôm lấy Ngao Quảng, trầm giọng nói: "Vẫn chưa đủ... chủ yếu là muốn gặp em."

"Ai ai..." Ngao Quang chẳng thèm để tâm đến mấy lời ngọt ngào của Ngọc Hạo Thiên, đối với hắn số bốn kia còn có lực hấp dẫn hơn, "Thật ra chỗ tiền này cũng không tính là nhiều. Thôn Đông Hải nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sửa đường thì còn được, nhưng cấp điện là công trình lớn, tôi cũng không thể làm nó thành một đống bã đậu được... anh nói thử xem, làm xong rồi liệu còn dư lại ít nước luộc cho tôi không? Hai đứa lớn đều đã đi làm, nhưng Bính nhi vẫn còn phải đi học đại học, qua vài năm nữa mấy đứa đều đến tuổi thành hôn..."

Ngao Quảng nghiêng đầu lải nhải. Nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất đẹp, dường như thời gian thiên vị hắn, bao nhiêu năm tháng trôi qua cũng không hề để lại trên mắt hắn dấu vết nào.

"Tôi nuôi con cho em, còn em có thể cho tôi cái gì?" Ngọc Hạo Thiên cố ý trêu chọc Ngao Quảng.

Ngao Quảng quay đầu, trừng mắt nhìn hắn: "Anh còn muốn cái gì? Cái gì anh cũng có! Cả đời này tôi chỉ có thể ở trong cái thôn trang nghèo cỗi này... Ngoài anh ra tôi còn có cái gì nữa?" (Thế thì cái gì cũng có rồi còn gì :))

Ngao Quảng trả lời đúng trọng tâm khiến Ngọc Hạo Thiên rất vừa lòng. Y xoay người trong ngực lại, cùng hắn trao cho nhau một nụ hôn ướt át.

Giọng nói của Na Tra giống như vẫn còn vang vọng bên tai. Ngao Bính không hiểu vì sao mình lại hỏi đến vấn đề này. Cậu rướn người lên, toàn thân đều run rẩy, thậm chí cậu còn nghe thấy giọng mình rung rung: "Cậu cưỡng bức tôi... vì sao chưa từng cưỡng hôn tôi?"

Na Tra nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền mỉm cười: "Tôi cũng đã chơi qua không ít người, không nên ai cũng hôn chứ... Thân mình thì cứ tùy theo ý muốn thôi, miệng vẫn nên giữ sạch sẽ chút."

Nếu lấy câu cuối cùng để trả lời câu hỏi vừa nãy của Ngao Bính thì hẳn trong nội tâm cậu sẽ vẫn còn mơ hồ mong chờ một điều gì đó đến từ hắn, thế nhưng toàn bộ câu trả lời này của Na Tra đã khiến trái tim vẫn còn phảng phất hy vọng đột nhiên bị hất một thùng nước đá. Thì ra bản thân cậu cũng chẳng phải ngoại lệ, Na Tra không cưỡng bức cậu thì cũng sẽ cưỡng bức người khác, Na Tra không muốn hôn người khác, cũng sẽ không hôn cậu.

Na Tra đã rời đi từ nửa giờ trước, còn tốt bụng giúp Ngao Bính bật đèn bàn.

Ngao Bính không hề buồn ngủ. Hạ thân cậu so với lần đầu đã thích ứng hơn rất nhiều nhưng vẫn hơi đau, cậu không định đi bôi thuốc. Vết thương này đến sáng mai sẽ không đau không ngứa, chỉ cần cậu chịu đựng một chút là được thôi... Dường như Ngao Bính trời sinh chính là như vậy, rất nhiều chuyện xảy ra có thể nhịn được thì sẽ nhịn, gánh nặng sinh hoạt cũng như vậy, áp lực học tập cũng như vậy, kể cả khi đối mặt với một Na Tra đột nhiên tiến vào thế giới của cậu, cậu cũng nhẫn nhịn. Chỉ vì một câu nói "Không để người khác phiền toái" mà trở thành đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, cậu đã sớm luyện thành thói quen nhẫn nại. Mọi người đều muốn một đứa trẻ ngoan, nhưng liệu có ai từng hỏi cậu có muốn làm bé ngoan hay không chưa?

Sự xuất hiện của Na Tra giống như chiếc rìu của Bàn Cổ, ở trong thế giới của Ngao Bính khai phá nó, sau đó lặp đi lặp lại nhiều lần mà rạch chém khiến ánh sáng bên ngoài rọi vào, tuy rằng chói mắt đến khó chịu, nhưng Ngao Bính vẫn nhẫn nại chịu đựng rồi lại cảm thấy muốn tiếp nhận nó. Cậu tựa hồ vẫn luôn mong chờ sự xuất hiện của hắn, mong chờ ánh sáng kia hoàn toàn chiếu xuống bao bọc lấy cậu.

So sánh như vậy nghe qua hẳn không tệ, nhưng trở về hiện thực, Ngao Bính lại cảm thấy bản thân giống như một kẻ biến thái. Cậu sợ hãi Na Tra thô bạo cưỡng gian cậu, nhưng lại ở trong đêm khuya tĩnh lặng mà mong chờ hắn đến mang cho cậu đau đớn, mong chờ hắn lấp đầy thân thể cậu, lại chờ mong sự dịu dàng của hắn...

Quả nhiên là biến thái mà. Ngao Bính cuộn tròn ở trên giường, từ mông đến đầu đều lấy chăn bịt kín. Cũng không uổng công ông trời khiến cậu bỗng nhiên đâm đầu vào ngực Na Tra, sợ là mấy năm nay cậu nhẫn nhịn quá nhiều mà sinh ra tật xấu, loại tật xấu này của cậu so với Na Tra quả thực là vô cùng thích hợp.

Ngao Bính bỗng dưng cười thành tiếng. Cậu thò đầu ra khỏi chăn hít lấy không khí, cười đến mức khóe mắt đều tràn ra nước mắt, chảy qua gò má rối biến mất ở trên gối đầu.

Dường như đây là lần đầu tiên Ngao Bính cười điên loạn như vậy. Chỉ có một mình cậu ở trong phòng kí túc, đêm khuya tĩnh lặng lại càng thêm cô độc, làm bạn với cậu chỉ có ánh đèn bàn cũng mặt đất hỗn loạn.

"Nga..Ngao... Ngao Bính em... tới rất, rất sớm..." Thân Công Báo sáng nay phải đến giám sát nhóm học sinh trực nhật nên phải đến sớm chuẩn bị. Vừa thấy có người tiến vào hắn liền nghĩ rằng là học sinh đến trực nhật, lại không nghĩ tới là Ngao Bính nên rất ngạc nhiên, trên mặt lẫn trong lòng đều tràn đầy hài lòng đối với đứa học sinh ngoan này.

"Chào buổi sáng, thầy." Ngao Bính ngồi vào chỗ của mình rồi bắt đầu đọc sách. Hôm nay là thứ hai, lát nữa sẽ phải chào cờ, chào cờ xong còn phải chạy thao sau đó mới có thể ăn sáng. Đêm hôm qua lăn lộn một hồi lâu cậu vẫn không tài nào ngủ được đành dậy sớm dọn dẹp phòng rồi tới lớp. Bây giờ đã hơi hơi đói bụng, không biết có chống đỡ được đến lúc chạy thao xong hay không.

Thân Công Báo vốn rất cẩn thận, thấy sắc mặt học trò yêu quý của mình không tốt, đoán rằng cậu không thoải mái liền trực tiếp miễn cho cậu chào cờ cùng chạy thao. Cậu vô cùng biết ơn thầy giáo, nằm lên bàn mơ màng một hồi rồi ngủ mất. Không biết đã được bao lâu, bên tai cậu bỗng thoáng nghe thấy có người nói gì đó, lúc này mới cố ép mình tỉnh lại liền nghe thấy tiếng bạn cùng bàn nói: "Tớ vừa sờ trán cậu thấy sốt không nhẹ đâu, có muốn tớ báo với thầy đưa cậu đi bệnh viện không?"

Bên cạnh còn có mấy bạn học khác đáp ứng chạy đi tìm thầy giáo, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Đến bệnh viện? Nếu thế nhất định trường sẽ báo cho cha, hơn nữa không phải sẽ còn kiểm tra thân thể cậu sao? Ngao Bính bỗng nhiên bật dậy: "Tớ không đi bệnh viện!"

"Ôi trời, tớ thấy cậu sốt cao đến đầu óc mơ màng rồi, cậu có biết cậu nóng đến mức nào không hả? Cậu có thấy lạnh không? Mặc tạm áo khoác của tớ vào nhé? Thời tiết này sao cậu bị sốt được vậy? Có phải cả đêm hôm qua bật điều hòa mà không đắp chăn không..." Bạn cùng bàn là người tốt, lải nhải một hồi rồi lấy áo khoác ra khoác lên người Ngao Bính, nhìn cậu mặc hẳn vào rồi mới yên tâm, "Vậy bây giờ cậu muốn thế nào? Vẫn nhất quyết không đến bệnh viện?"

"Không cần... tớ đến phòng y tế truyền dịch..." Ngao Bính vừa đứng lên liền cảm thấy dưới chân như đi trên mây, trong phòng y tế có điều hòa hẳn sẽ thoải mái hơn, cậu liền lảo đảo đi ra ngoài. Bạn cùng bạn kêu cậu cẩn thân một chút, đúng lúc đó Thân Công Báo tới, đỡ cậu đến phòng y tế.

"Em, em xem lại bản thân mình đi, rốt cuộc bị làm, làm sao vậy... Cuối tuần trước tụt, tụt huyết áp, bây giờ lại sốt... sốt cao, cao như vậy... Em, em không thể cứ như thế được...sức khỏe là tài, tài sản quý giá nhất... Em như vậy còn muốn thi vào trường, trường nào? Đều là nói suông!" Thân Công Báo nói, giúp Ngao Bính truyền dịch rồi vội đi có việc gấp.

Đúng rồi, mình còn phải thi đại học nữa...

Ngao Bính nhìn chằm chằm bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu đến phát ngốc, nhìn đã được một hồi lâu rồi vẫn chưa thấy chói mắt, quả nhiên... Tối hôm qua cậu còn miên man suy nghĩ cái gì chứ? Tội gì phải cứ lưu luyến Na Tra, để hắn chiếm cứ mọi suy nghĩ của mình? Thi đại học mới là chuyện quan trọng nhất không phải sao?

Có lẽ là vì tối hôm qua làm xong không tắm rửa nên mới bị sốt, về sau không thể như vậy nữa.

Trong lòng Ngao Bính lúc này chỉ nghĩ đến việc nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi xong còn phải tìm thầy giáo học bù, nghĩ vậy cậu liền mơ màng thiếp đi. Lúc chợp mắt trời vẫn còn sáng, đến khi Ngao Bính mở mắt đã là hoàng hôn, mà bên mép giường còn nhiều thêm một người nữa đang ngồi bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, ngửa đầu ra sau mà ngủ.

Là Na Tra.

Trải qua một phen ổn định tâm lý, Ngao Bính không muốn tiếp tục lấy cảm xúc của mình đối đáp lại sự lạnh lùng của hắn nữa. Cậu ngồi dậy, định lấy cốc nước Thân Công Báo để lại trên bàn lên uống , chiếc giường liền phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người kia nhanh chóng tỉnh lại, ngồi dậy nhìn Ngao Bính: "Cậu tỉnh?"

Ngao Bính không để ý tới hắn, vươn tay cầm cốc nước lên uống. Cốc nước đặt trong phòng điều hòa nửa ngày đã trở nên lạnh lẽo, cậu uống được một ngụm liền bị sặc một chút, sau đó lại tiếp tục uống thêm một ngụm nữa rồi đặt cốc nước trở lại bàn. Thế nhưng tay cậu bỗng run lên, cốc nước gần đặt chạm bàn lại rơi xuống đất lăn một vòng, nước trong cốc chảy ra lênh láng.

"Cậu tới làm gì?" Ngao Bính lạnh lùng hỏi.

"À thì..." Na Tra gãi gãi đầu, "Tôi đến lớp tìm cậu nhưng lại không gặp, bạn cùng bàn cậu nói cậu đang ở phòng y tế..."

Ngao Bính vốn không định nói gì với hắn nữa, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng người ngồi ở mép giường lại có vẻ như vừa nhìn ra manh mối gì đó, kèm theo thái độ của Ngao Bính so với tối hôm qua đột nhiên trở nên lanh nhạt hơn khiến Na Tra nhìn đến khó chịu, lại nhìn kĩ áo khoác đồng phục của Ngao Bính, hỏi "Trên người cậu là áo của ai?"

Lúc Ngao Bính đến phòng y tế vẫn còn đang sốt cao, cả người rét run. Bạn ngồi cùng bàn cao lớn hơn cậu một chút, có lòng tốt cho cậu mượn áo khoác mặc, cậu cũng mơ mơ màng màng mà nằm ngủ nên không cởi áo khoác ra, lại không ngờ người tùy tiện như Na Tra trong chuyện này lại vô cùng thận trọng. Ngao Bính nhất thời giận sôi máu: "Tôi mặc quần áo của ai thì liên quan gì đến cậu?"

Tính tình Na Tra vốn không hề tốt đẹp gì, lại thấy thái độ Ngao Bính như vậy, nhất thời cái tính xấu chỉ ưa mềm không ưa cứng nổi lên: "Hôm nay cậu có thể mặc áo khoác của người khác, ngày mai cũng có thể bò lên giường của người khác phải không ?"

Ngao Bính nổi giận, cười mỉa mai: "Tôi lên giường với ai cũng đâu liên quan gì tới cậu? Không phải cũng vừa đúng lúc cho cậu đi tìm người khác hay sao?"

Lời này còn chưa dứt, người đang ngồi cạnh mép giường kia lập tức đứng lên, một chân đạp lên mép giường, một tay nắm chặt lấy cổ tay Ngao Bính: "Tôi chơi ai hay không chơi ai là do tôi quyết đinh. Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, chơi chưa chán thì sẽ không tha cho cậu."

Lại nữa, lại lần nữa!

Giờ phút này Na Tra giống như một lần nữa nhặt lên chiếc rìu của hắn, ở trong thế giới của Ngao Bính mà điên cuồng đâm chém. Trên người hắn tựa như có một loại ma lực, có một thứ cảm giác hấp dẫn không nói nên lời. Làn da Ngao Bính bị hắn chạm vào nóng ran, làm thế nào cũng không rút được tay ra khỏi hắn, cổ tay Ngao Bính vừa bỏng vừa rát: "Cậu rốt cuộc là muốn thế nào? Nói muốn đùa giỡn tôi là cậu, nói ai cũng có thể chơi là cậu! Nói muốn chơi tôi lại không chịu hôn tôi, chê tôi dơ bẩn cũng là cậu! Cậu rốt cuộc muốn tôi phải làm sao? Cậu... cậu quả thực... khinh người quá đáng!"

Ngao Bính kích động đến mức đỏ hoe hai mắt, nhưng Na Tra dường như chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào. Hắn nghiêng đầu nhìn Ngao Bính, thứ cảm xúc của hắn thật khó hiểu: "Tôi bắt nạt cậu, sao không đi mà cáo trạng? Đừng nói cái gì mà tôi khinh người quá đáng... chỉ cần trong mối quan hệ này cậu cũng hưởng thụ thì không hề có tư cách oán trách tôi... Cậu muốn tôi hôn cậu sao?"

Ngao Bính gắt gao nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn Na Tra tiến tới. Thật ra cậu hoàn toàn có thể dùng sức tránh khỏi Na Tra, nhưng cậu lại không làm như vậy. Toàn thân Ngao Bính cứng lại, thần kinh cũng trở nên căng thẳng, cho đến khi cảm giác được bên tai nóng lên, hơi thở bỏng rát phả vào lỗ tai: "Nếu tôi hôn cậu, có phải cậu sẽ không làm loạn với tôi nữa không?"

Xong đời rồi. Người cầm rìu đó một nhát chém rách cái thế giới bao bọc lấy Ngao Bính, hắn vươn một cánh tay xé rách thứ kết giới kia, mở ra thế giới bên ngoài tràn ngập ánh sáng chói lòa, cưỡng ép cậu tiếp nhận thứ ánh sáng ấy.

Ngao Bính ngay cả hô hấp cũng quên mất, chỉ nghe thấy Na Tra nói: "Khó mà làm được. Ngay từ lúc bắt đầu đã không phải là như vậy sao? Tôi dùng thô bạo đối xử với cậu, cậu đáp lại tôi. Thân thể của cậu khát vọng được tôi lấp đầy, tôi liền thỏa mãn cậu, như vậy mới công bằng, còn lại tôi không quan tâm. Tôi không biết làm thế nào để yêu một người khác, cũng không ao ước người khác yêu tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net