#13 Hiên Huy Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề quốc, công nguyên năm 511.

Thanh Nhi là khuê nữ Quan gia, đến tuổi cập kê mà vẫn chứ tìm được ý trung nhân gả đến khiến Quan thừa tướng cùng mẫu thân nàng vô cùng lo lắng. Càng khiến họ không an tâm hơn nữa, chính là tính khí có phần ngây thơ, trẻ con của nàng.

Nàng chỉ hơi khác so với các thiếu nữ khác, nàng không ưa thêu thùa may vá, thưởng trà ngắm cảnh, cũng chẳng thích ca hát nhảy múa. Thường phẫn nam trang, cùng các ca ca đệ đệ luyện tập võ nghệ.

Thanh Nhi đặc biệt thích Thiệu Huy - con một nhà nông, cùng võ quán nơi nàng luyện tập.

Khi còn nhỏ, Thanh Nhi vì muốn trốn học quốc ngữ mà trèo qua hàng rào, muốn trốn khỏi nhà mà đến võ quán, nhưng không may lại bị lạc. Nàng hoảng sợ vô cùng! Nhưng ngay lúc ấy lại gặp được một ca ca dịu dàng dỗ nàng, còn mua kẹo hồ lô và dắt nàng đến tận võ quán nữa cơ! Người ca kia là Thiệu Huy.

Khi biết Thiệu Huy cũng cùng võ quán với mình, Thanh Nhi đã hết sức vui mừng. Dần dần, hai người trở nên thân thiết hơn, như hình với bóng.

Thế giới quan của Thanh Nhi dần có thêm Thiệu Huy. Bóng hình chàng từ từ mà vững chắc tiến vào tâm trí Thanh Nhi, từng bước từng bước một...

_____
Nàng thích Thiệu Huy thật đấy! Nhưng nàng là người con gái mà Quan thừa tướng yêu thương hết mực, khó trách có chút ngạo mạn, thế nên, rất khó có chuyện đến và nói tình ý của mình với chàng cho chàng biết.

Bởi, Thanh Nhi biết Thiệu Huy vô cùng phản cảm tình yêu nam nữ, vì cha của chàng đã bỏ chàng và mẫu thân để đến với cái gọi là "tình yêu" của ông ta.

Thanh Nhi sợ, sợ sẽ nhận được lời từ chối, sự khinh miệt hay cái xoay lưng lạnh lùng của chàng.

Vì vậy, nàng chọn cách im lặng, duy trì quan hệ "huynh-đệ" này và chôn vùi đoạn tình cảm này đi một cách thật kín đáo...

***

Thu, công nguyên 511.

Một ngày thu, dưới gốc phong đỏ rực, cũng dưới cái nắng nhè nhẹ chiều tà, thiếu nữ một thân y phục màu ngọc bích, tóc vấn đầu cài trâm. Khác hẳn nam trang thường thấy, hôm nay, Thanh Nhi có vẻ ra dáng một cô nương hơn hẳn. Nàng đứng đó, cũng tạo ra một khung cảnh mỹ lệ, đẹp đến độ người người qua đường không kiềm lòng được mà phải ngoái lại nhìn. Cái đối lập giữa sắc xanh ngọc bích với sắc đỏ rực tựa lửa của hàng phong không những không khiến ta chói mắt mà nó lại có một sự hài hoà nhất định, một bức tranh hoàn mỹ...

Nàng đứng nơi đó đợi chờ thật lâu, thật lâu, cuối cùng, Thiệu Huy cũng đến...

Không phải dáng vẻ mừng rỡ hay nhào đến ôm chầm chàng như mọi khi, nàng buồn bã nói: "Thiệu Huy, ta có chuyện muốn nói!"

"Muội muốn nói gì với ta?"

Đôi mắt nàng trong thoáng chốc liền long lanh ngập nước, chỉ chực chờ rơi xuống, ngập ngừng: "Có lẽ...có lẽ...đây là lần cuối...cuối cùng ta được gặp huynh rồi..."

Nói xong, nàng liền bật khóc. Thiệu Huy sững sờ, chàng gấp gáp hỏi lại: "Tại sao lại là lần cuối? Có chuyện gì với muội sao?"

Bình thường, Thanh Nhi luôn là một cô nương vui vẻ, lại rất thích ham vui, tính khí lại nghịch ngợm, thường hay trêu chọc người khác nữa. Nhưng sẽ không vô duyên vô cớ mà khóc, bởi nàng từng nói: "Khóc sẽ mất đi một lượng nước lớn, sẽ phải uống nước bổ sung lại, mà ta rất ghét uống nước nên sẽ không bao giờ khóc!". Một khi Thanh Nhi khóc, tức là gặp phải một chuyện lớn.

"Ta phải vào cung gả đến Đại hoàng tử rồi..."

Đúng vậy! Sáng nay thượng triều hoàng thượng đã ban hôn cho nàng và Đại hoàng tử, Quan thừa tướng tuy thương tiếc con gái, muốn để nàng gả cho người mà nàng thật sự yêu, nhưng có lẽ dòng máu trung thần đã ăn sâu tận xương tuỷ ông, không cho phép ông từ chối mối hôn sự này, vì vậy, ông tiếp nhận...

Một tia khiếp sợ thoáng hiện lên trên gương mặt Thiệu Huy, nhưng mau chóng biến mất. Dừng một chút, chàng lên tiếng: "Muội có muốn gả đến không?"

"Ta muốn hay không đều không có tác dụng! Căn bản ta không có quyền lựa chọn! Hôn sự đã định, ta phải cuốn gói gả đi rồi..."

"Muội chỉ cần nói với ta là muốn hay không muốn!"

"Không muốn!"

Giọng điệu chắc nịch, một cách chắc chắn mà hẹn với nàng: "Vậy ta chắc chắn muội sẽ không cần phải gả đi!"

"Thật sao?" Thanh Nhi mơ hồ hỏi lại.

Chàng dịu dàng mà vuốt phần tóc mai có phần lộn xộn của nàng ra sau tai, khẽ lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt nàng, nhẹ giọng: "Ta có bao giờ nói dối muội chưa?"

"Ta tin tưởng huynh nhất! Yêu thương huynh nhất! Huynh tốt với ta nhất nhất nhất! Thật muốn gả đến cho huynh!"

Chàng cười sủng nịch, nhéo nhéo lỗ mũi, vô cùng yêu thích khi nàng làm nũng, "Không chê ta nghèo không nuôi muội nổi sao?"

Nàng hếch mũi, kiêu ngạo, dí dỏm nói: "Không sao, cùng lắm là ta nuôi huynh! Phụ thân ta chỉ có tiền là không thiếu, nếu huynh muốn, mỗi ngày muốn đem bao nhiêu hầu bao thì mang bấy nhiêu!"

Chàng cười phá lên, rồi bỗng chốc nói: "Có lẽ ta sẽ không ở đây trong thời gian dài sắp tới! Muội phải tự lo cho bản thân thật tốt. Tuyệt đối không được trốn nhà đến tửu quán vào ban đêm!"

"Thú vui của ta huynh quản được sao?"

"Ta chỉ dặn dò muội, phải lo cho bản thân thật tốt! Phải tự bảo vệ bản thân, ta không thể đi cùng nên phải cần thận!"

"Xì, ta không đi đợi huynh về dẫn ta đi là được rồi chứ gì! Mà huynh đi đâu vậy?"

"Ta phải giải quyết chuyện rất quan trọng.", ngừng một chút Thiệu Huy nói: "Đi thôi, ta dẫn muội đi ăn một bữa thật lớn!"

Nói rồi, chàng kéo Thanh Nhi đi về phía phố đèn lồng.

Nhưng nào biết, đó là bữa ăn cuối cùng mà hai người có thể ăn cùng nhau...

_____
Một thời gian rất lâu, rất lâu sau đó, Thanh Nhi không thấy Thiệu Huy...

***

Đông, công nguyên 513.

"Ngươi nói xem tại sao Thiệu Huy lại đi lâu đến vậy? Hay huynh ấy quên ta mất rồi? Tiểu Huệ, mau nói cho ta biết!"

"Ta không biết đâu tiểu thư! Tỷ hỏi ta thì không hỏi vẫn hơn đấy ạ!"

"Đến muội cũng muốn bỏ ta đi ư?..."

"Tiểu thư, hay chúng ta đi ra ngoài phố xem đi! Muội nghe nói hôm nay là đại hôn của Thái tử với con gái Lý Thượng thư đấy ạ! Hôn lễ lớn lắm đấy ạ! Tỷ có muốn đi xem không?"

"Đi đi đi! Tất nhiên là đi rồi! Ta nghe phụ thân ta khen tên Thái tử này lên tận mười mấy tầng mây, cũng nên đi nhìn xem hắn có được như Thiệu Huy không! Đi thôi!"

_____
Đúng là đại hôn của Thái tử có khác! Đủ lớn, đủ khoa trương, đủ hoành tráng lệ!

Kiệu hoa rất lớn, còn rất đẹp nữa! Loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng yêu kiều, xinh đẹp của tân nương trong đó. Chắc cô ấy hạnh phúc lắm nhỉ? Chưa nói đến tình cảm, gả cho Thái tử, còn một phát liền làm chính phi, chắc chắn tương lai rộng mở. Thanh Nhi thầm nghĩ, cũng âm thầm ngưỡng mộ họ.

"Tiểu thư, tỷ mau nhìn! Vị cưỡi ngựa kia chắc là Thái tử đi? Dáng vẻ rất được đó tỷ!"

Dòng suy nghĩ của nàng liền bị cái giục của Tiểu Huệ mà ngắt quãng, liền quay đầu nhìn sang phía mà Tiểu Huệ chỉ.

Một giây, hai giây, rồi ba bốn năm giây...

Thanh Nhi cùng người nọ đồng thời sững sỡ. Nhưng rất nhanh, người nó liền khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên, ung dung mà lạnh nhạt ban đầu. Còn Thanh Nhi, hình như nàng vẫn chưa hết sững sỡ, bần thần nhìn chằm chằm vị tân lang trong bộ hỷ phục kia.

"Tiểu thư, tiểu thư, tỷ sao vậy? Tiểu thư?"

Chỉ nghe tiếng nàng vô định lẩm bẩm: "Thiệu Huy...Thiệu Huy...sao có thể?..."

Có lẽ Tiểu Huệ không nghe thấy, luyên thuyên nói về thông tin của vị "Thái tử" ấy cho nàng: "Tỷ biết không? Muội nghe nói vị Thái tử này kiệt xuất vô cùng! Chỉ qua cái tên Hạo Hiên liền biết là một anh tài! Rất tài giỏi nữa! Nghe nói Thái tử mấy năm gần đây được Hoàng thượng tin tưởng, giao cho nhiệm vụ lớn phải lui về ở ẩn để thực hiện. Tháng rồi vừa xong nhiệm vụ thì Hoàng thượng trực tiếp ban hôn ấy ạ! Mà nhìn họ xứng đôi tiểu thư nhỉ? Cả hai tài sắc vẹn toàn, tân nương nổi danh khắp thành là tài nữ, còn tân lang lại là Thái tử tài ba, tương lai của họ..."

Tiểu Huệ cứ nói cứ nói, Thanh Nhi nghe chữ được chữ không. Tâm trí nàng nào đặt ở đây được nữa...

Hạo Hiên? Hạo Hiên là ai chứ? Không phải chàng là Thiệu Huy sao? Thiệu Huy ca của nàng mà! Tại sao sau hai năm liền trở thành Hạo Hiên xa lạ, trở thành Thái tử một nước rồi?

Có lẽ quá nhiều thứ bất ngờ cùng ập tới đả kích Thanh Nhi, vì thế, nàng ngất đi.

Trước khi mất đi ý thức, nàng chỉ nghe thấy tiếng gọi dồn dập của Tiểu Huệ. À, hình như còn cả cái níu tay và cái ôm của một người nữa...

Là Thiệu Huy, hay Hạo Hiên?

Hạo Hiên...cái tên này, có chút xa lạ quá rồi!

Thiệu Huy...

Hạo Hiên...

_____
Nàng được đưa về nhà, hôn mê bất tỉnh tận hơn một tuần.

***

"Bẩm thái tử, theo như chẩn đoán ban đầu của thần, Quan tiểu thư đã mắc phải một loại chất kịch độc có độ nguy hiểm ngang với thạch tín. Loại độc này ngấm dần ngấm dần với liều lượng rất nhỏ, không phát tán ngay như thạch tín với liều lượng lớn, nhưng nó vẫn có thể khiến người nhiễm có những thương tật nhất định. Có lẽ Quan tiểu thư đã bị nhiễm rất lâu nên bây giờ mới phát tán..."

Vị thái y cẩn trọng bẩm báo. Hạo Hiên nhíu thật chặt hàng lông mày, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, tách trà trên tay không thoát khỏi số phận trở về với nền đất. Chàng nói lại: "Kín đáo đến xem bệnh, bồi bổ cho nàng ấy! Tuyệt đối không được để ai biết ông đến chỗ nàng ấy! Tình trạng chuyển biến của nàng ấy đều phải đến báo cho ta! Ông mau đi đi!"

"Thần xin cáo từ!"

___
Khi tỉnh lại, thần trí Thanh Nhi có chút mơ hồ. Thường trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nhưng chỉ loáng thoáng nghe hai cái tên "Hạo Hiên" và "Thiệu Huy" trong miệng nàng.

...

"Bẩm thái tử, Quan tiểu thư dạo gần đây thường hay nhắc đến tên ngài và "Thiệu Huy" mỗi lúc mê tỉnh."

"..."

...

"Bẩm thái tử..."

"..."

...

"Thưa thái tử, xin thứ lỗi thần nhiều lời! Thần nghĩ người nên đến xem chỗ Quan tiểu thư, thần sợ, Quan tiểu thư sẽ khó mà qua khỏi..."

Thái y không biết quan hệ giữa thái tử và vị Quan tiểu thư kia ra sao, nhưng ông chắc chắn, vị Quan tiểu thư ấy chiếm một vị trí quan trọng vô cùng trong lòng thái tử. Bởi vậy, ông mới can đảm nói thái tử đến thăm cô ấy, vì Quan tiểu thư có lẽ, sẽ...

Cằm Hạo Hiên lún phún những sợi râu, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu, toàn bộ đều là dáng vẻ vô cùng mỏi mệt.

"Ông đi chăm sóc nàng ấy! Hết hôm nay, kế hoạch hoàn thiện hoàn toàn ta sẽ đến chỗ nàng ấy! Đừng để nàng ấy xảy ra chuyện gì!"

Vị thái y ấy như muốn nói thêm gì, ngập ngừng mãi rồi đành nhận mệnh cáo lui.

_____
Một đêm này, kinh thành xảy ra bao chuyện kinh động trời đất. Có bằng chứng đưa ra chỉ Lý thượng thư hối lộ, mua chức tước, nghiêm trọng hơn là thông đồng với giặc, làm lộ thông tin cơ mật quốc gia. Chính Hoàng thượng đã ban chiếu, cưỡng chế Lý thượng thư từ quan, thái tử phi bị phế và chu di tam tộc Lý gia.

Trong một đêm, họ dường như mất đi tất cả.

Nhiệm vụ của Hạo Hiên hoàn thành, Hoàng thượng trọng thưởng, chờ ngày lành tháng tốt làm lễ đăng cơ Hoàng đế.

Nhưng chàng nào để ý đến, vừa xong tất cả liền vội vã đến Quan gia.

***

Đến nơi, chỉ thấy một mảng bi thương bao trùm.

...

Hình như, chàng đến trễ mất rồi...

Xin lỗi Thanh Nhi, là ta không đến kịp...

Hôm ấy là cuối đông, công nguyên 513.

***

Hạo Hiên đăng cơ Hoàng đế, trở thành một vị vua anh minh, lỗi lạc. Được nhân dân kính trọng, là một đấng anh tài.

Chưa từng làm một hôn lễ nào, phong Quan Thanh Nhi làm Hoàng hậu, là chính phi duy nhất cũng là "nữ nhân" duy nhất được ghi chép lại trong hậu cung không bóng người.

Sâu thẳm trong lòng, chàng biết, mình nợ người con gái ấy rất nhiều, rất rất nhiều...

Nếu như, năm ấy, vào hôm ấy, dưới gốc phong, chàng nói cho Thanh Nhi biết cảm xúc của mình đối với nàng, cho cả hai một ước hẹn, có phải hay chăng sẽ tốt hơn thế này?

Việc nàng ấy dùng sinh mệnh bé nhỏ của mình, chắn cho chàng một mạng, âm thầm chấp nhận uống thứ kịch độc kia thay cho chàng...tại sao chàng lại không hay?

Là do ta nợ nàng, xin lỗi nàng, Thanh Nhi!

__________
Tớ không hay đọc truyện cổ trang, cũng không giỏi lịch sử, chỉ là muốn viết nên tớ viết! Tớ tự cảm thấy nó còn rất non, lời văn chưa được trau chuốt.

Mong mọi người sẽ góp ý cho tớ!

#HanTuyet_Thu

*12-07-2019*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net