Tráo đổi 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai đã nói với bạn 'Tiên ' thích đánh tráo con non của mình với loài người chưa?  Và tại sao chúng lại làm như vậy?

Lũ tiên thường  là một lũ tí hon láu cá, chúng thích chọc ghẹo, lừa lọc con người. Nhưng hỡi ôi, loài người lại thêu dệt vô vàn câu chuyện cổ tích về những thứ tí hon có cánh đó. Và dưới những trang sách đó Tiên được khắc họa như một sinh vật tí hon  tốt bụng luôn thích giúp đỡ loài người, chúng đại diện cho hơi thở của thiên nhiên, rừng rậm, đất và nước... Cái trước trước thì quá sai còn cái sau thì tạm đúng, bởi vì chúng không những đại điện cho thiên nhiên mà cả các loài sinh vật nữa và quan trọng hơn là chúng không tí hon và có cánh như ta tưởng.

Nhưng chưa từng ai tận mắt thấy 'Tiên' hoặc có bằng chứng về chúng, rong ruổi khắp các cánh rừng đẫm trong tuyết của Bắc Âu hay trong các láng trại của những kẻ du mục luôn có những câu truyện truyền miệng về chúng nhưng tuyệt nhiên không  có hình dáng của chúng, dưới ánh lửa leo lắt, câu chuyện như thấm đượm một màu huyền bí của đêm đen.

 Sau đây là  một số lưu ý nếu bạn vô tình thấy cuộc tráo đổi của tiên.

1) Những con non của' Tiên' thường khác biệt với những đứa trẻ loài người, từ hình dáng bên ngoài đến nội tâm bên trong.

2) Sự kỳ lạ của đứa trẻ được đánh tráo.

3) Phước lành của 'Tiên' luôn hiện hữu xung quanh đứa trẻ.

4) Đến một lúc nào đó thời gian dường như đã bỏ quên chúng.

5) Cội nguồn sẽ luôn " vẫy gọi" đứa trẻ, một lúc nào đó người dẫn đường sẽ đến đưa chúng đi.

LƯU Ý: Nếu bạn chứng kiến tận mắt cuộc đánh tráo bạn sẽ bị họ nguyền rủa,lời nguyền vĩnh viễn không thể cất được tiếng nói của bản thân.

------------------------------------------------------------------------------------------------

Những tín hiệu của cội nguồn xung quanh Tobirama ngày càng nhiều, những dấu ấn kỳ lại bên khung cửa sổ, những giọng nói xa xăm kêu gọi anh trong những giấc ngủ. Những cây nấm xung quanh vườn nhà anh mọc thành những vòng tròn thần tiên, trong nhật ký của cha nhắc nhở rằng không nên bước vào trong những vòng tròn đó nếu không bạn sẽ bị ểm nguyền và nhảy đến khi kiệt sức. Hình dáng Tobirama ngày một thay đổi, trở nên khác 'người' hơn bao giờ hết. Mái tóc ngày càng ngả sang màu bạc và dài ra dẫu anh có cố gắng cắt và nhuộm đen chúng thì chỉ hôm sau thôi mọi thứ sẽ trở lại như cũ và chúng còn dài hơn. Đồng tử anh giãn dẫn ra và con ngươi dường như hòa làm một với mống mắt, chúng rực một màu đỏ. Anh em Uchiha dường như rất thích chúng, họ thường lượn đến rất gần anh để ngắm nhìn. Trong khi Madara thường lặng im ngắm nhìn thì Izuna không tiếc lời ca ngợi chúng.

" Này đứa con của ánh trăng, đôi mắt người thật đẹp. Chúng nó rực rỡ hơn cả những ngọn lửa đẹp nhất mà ta từng dẫn dắt, thật tuyệt vời làm sao khi ngươi dần giống chúng ta hơn, phải không anh trai?" Izuna chao liệng trên từng nhánh cây và khẽ đáp xuống bên cạnh anh mình với một câu hỏi.

Madara vẫn im lặng nhìn anh, người mà giờ đây đang ra sức nhuộm đen mái tóc mình, trông Tobirama bây giờ đang rất hoảng loạn vì bộ dạng khác lạ của bản thân,mặt anh tái đi khi soi gương và anh dường như quên mất sự tồn tại của hai thứ ký lạ đậu bên kia cửa sổ. Izuna phụng phịu xoa bộ lông xù dưới ngực mình và nhích tới gần anh trai hơn, bởi mưa sắp đến rồi. Mỗi lần tâm trạng của Tobirama bất ổn thì trời sẽ đổ mưa, tùy theo cung bậc cảm xúc mà cơn mưa kéo đến khác nhau và giờ thì là một cơn giông lớn với những hạt mưa nặng, chúng vụt vào mỗi thứ mà chúng tiếp xúc hòa với tiếng sấm rền vang cả một góc trời.

Cánh của Madara đã che chắn Izuna khỏi những hạt mưa, đôi cánh dày và nặng một màu đen tuyền hòa vào màu xám xịt của đất trời. Tobirama vẫn đứng trước gương, nhưng bây giờ anh đã bình tĩnh hơn, cơn mưa ngớt dần và tạm. Ánh đèn phòng hắt lên bậu cửa sổ nơi hai anh em uchiha đang đậu, lúc này Madara bỗng cất tiếng nói, khuất sau lớp tóc dày và ướt đẫm:

" Đứng cố gắng vô ích, ngươi sẽ sớm trở nên giống bọn ta thôi, chúng ta là đồng loại. Ngươi nên chuẩn bị tinh thần trước khi người dẫn đường đến, hắn sẽ đưa ngươi về cội nguồn."

Nói xong Madara xù bộ lông mình lên và cử động đôi cánh lớn ướt đẫm nước mưa,lắc mình vài cái trước khi quay lại nói với Izuna:" Đi nào Izuna, mùa đông sắp đến rồi, ta không muốn lỡ hẹn với Hashirama, tên ngốc đó sẽ gào thét cả tháng trời nếu ta không tới kịp." Đôi cánh lớn khẽ đập nhẹ chiếc bóng xù to lớn như biến mất ngay lập tức, chỉ còn vài sợi lông vũ lưu lại, Madara như hòa mình vào đêm đen. 

Bên cửa sổ chỉ còn một mình Izuna, hắn vươn mình ra như con mèo lười nhác, sau chải chuốt lại lớp lông ngay ngắn của mình thì hắn ngước lên nhìn Tobirama, đánh vài tiếng kêu quái lạ và một chiếc vòng lửa hiện ra bám vào cánh tay của anh. Tobirama giật mình lùi lại, cố hết sức dập lửa trên cánh tay nhưng vô ích. Ngọn lửa lan dần và tắt lịm đi để lại một dấu ấn lạ. Lúc này Izuna lại đánh lên vài tiếng kêu vui vẻ, hắn bay đến đậu lên vai Tobirama, dùng móng vuốt gạt những sợi tóc bám vào mặt anh và hôn nhẹ lên đôi má đã đỏ ửng lên vì hoảng sợ, 'thật dễ thương ' hắn nghĩ sau khi bị một bàn tay đập bay khỏi vai. Mặt Tobirama đã đỏ ửng như những trái cherry , anh ôm môt bên má và chỉ vào con chim mặt người mất nết và hét lên:

"Làm chuyện đó một lần nữa và tôi sẽ dìm chết cậu ngay lập tức...." Lời chưa kịp dứt một bong bóng nước hình thành trong không trung và bắn về phía Izuna làm cậu ta ngã nhào xuống nền phòng . Tobirama hoảng hốt nâng Izuna dậy , bộ lông của cu cậu ướt nhẹp và xù lên, xơ xác và điều quan trọng là cậu chàng bất tỉnh nhân sự, dù anh có lay như thế nào cũng không mở mắt.

Tobirama cầm trên tay một con chim mặt người bất tỉnh nhân sự chưa biết làm sao thì một tiếng  rít lớn vang lên. Tới rồi, vấn đề lớn mang tên Madara đã gõ cửa nhà bạn, bạn có 0 giây chuẩn bị trước khi bị khiêu vũ trong lửa, bắt đầu.

 " Ngươi đã làm gì Izuna, tên tóc trắng đáng ghét chờ chết trong lửa đi...!" Lại một quả cầu nước khổng lồ lao nhanh về phía của Madara trước khi con chim lớn kịp  tập hợp một vòng lửa cực lớn hướng về phía anh. Giữa đêm khuya thanh vắng, một tiếng ầm vang dội khắp khu rừng khinh động vài động vật đang còn ngái ngủ. Và chúc mừng Tobirama Senju, anh có hai con chim lớn mặt người bất tỉnh trong nhà của mình. Xin hãy chăm sóc chúng, nghiêm cấm hành vi dìm nước hoặc nhốt lồng bất kỳ cá thể nào, xin tôn trọng quyền tự do của 'Tiên'.

Cùng lúc đó tại cội nguồn, Hashirama đang rất vui mừng vì hắn ta rốt cuộc cũng được đưa em trai về, thật tội nghiệp cho Tobirama khi em ấy phải sống ở thế giới loài người lâu như vậy. Tuy rắng hắn thích con người nhưng không có nghĩa sự ngạo mạn của 'Tiên' không tồn tại bên trong hắn, loài người không khác gì những sinh vật phù du trong mắt Hashirama, sự hiện diện của họ như một chớp mắt của hắn. Khác với hai anh em Uchiha, những người thường thể hiện sự căm ghét rõ ràng với loài người, họ chỉ nguyện ý tiếp xúc với những người họ cho là thích hợp hoặc đồng loại. Những ngọn lửa mà họ dẫn dắt dưới đôi cánh chưa bao giờ dễ kiếm chế, chúng tự do thiêu đốt mọi thứ... Hashirama thích tiếp xúc với vạn vật, hắn dường như có đủ sự bao dung với những sinh vật như loài người, Madara thường bảo rằng hắn quá ngốc để ghim thù ai đó.

Hắn ôm đống lá phong khô trải khắp hang động, mọi thứ cần phải được tân trang trước khi đón em trai về, Hashirama phất nhẹ tay một cái, hang động tràn ngập hoa tươi đủ màu sắc, hương thơm thoang thoảng bay ra đánh thức một tiểu tiên nhỏ, đứa bé tóc vàng mon men đến gần cửa hang và hít hà hương của những bông hoa. Cậu bé cất tiếng hỏi người đàn ông với thân hình nửa người nửa hươu đang đăm chiêu suy nghĩ.

" Ngài đang làm gì vậy, ngài Hashirama, trông giống như ngài sắp đón phối ngẫu của mình vậy!" Tóc vàng lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Hashirama, thỉnh thoảng lại đánh cái đuôi bông xù qua lại ." Không phải đón phối ngẫu đâu Minato, là em trai!" Người đàn ông gãi nhẹ chiếc gạc hươu trên đầu mình, nó to lớn và được trang  trí  với những dây leo nhiều mắt sắc, hắn khụy chân trước của mình xuống, tầm mắt vừa chạm đến tóc vàng và giải thích cho cậu hiểu.

" Em trai là sự sẻ chia huyết thống, hắn là tồn tại gần gũi với ngươi nhất, trên cả phối ngẫu và sẽ gắn bó với ngươi đến khi vòng tuần sinh lặp lại!"

Tiếu tiên vẫn nghệch mặt ra không hiểu, " Tuần sinh là gì vậy ạ?" không thể trách cậu được, cậu còn quá nhỏ để biết được điều này và người đàn ông tốt bụng trước mặt sẵn sàng giải thích cho tóc vàng hiểu. Khẽ vuốt mái tóc xù, vàng óng của cậu, Hashirama nói tiếp:

" Tuần sinh là một vòng sống của tiên, chúng ta sống rất lâu và sẽ không chết đi như những sinh vật khác mà sẽ chuyển đổi dạng sống của mình, quay lại trạng thái ấu thơ với hình dáng khác và tính cách khác, ký ức vẫn sẽ được khắc ghi nhưng chúng tựa như những lớp kính xám màu, mờ mịt. Thật tiếc khi một đồng bạn của ta đã hoàn thành vòng tuần sinh và giờ đây chúng ta tựa như những người xa lạ." Người đàn ông hất mái tóc đen dài sau lưng và than thở nhưng nét mặt dường như không chút biến đổi nào, sự tiếc nuối chỉ hiện rõ trong câu nói.

Cậu tiên tóc vàng bé nhỏ im lặng một lúc lâu và lên tiếng :" Vậy chúng ta sẽ như vậy với tất cả những ai mà ta quen biết ư?"

" Thường là vậy, nhưng có những trường hợp cá biệt khi mà tiên vẫn giống như lúc trước khi bắt đầu vòng tuần sinh mới." Hai người trầm ngâm một lúc lâu cho đến khi ngoài cửa hang vang lên vài tiếng hót lạ, là Kagami, chàng trai với bộ lông xám đen hơi xoăn lại đang đậu trên cành cây trước cửa hang. Hashirama bước ra và nhìn thấy sự lo lắng trên mặt của nhân điểu, hắn chưa kịp lên tiếng thì Kagami đã cắt ngang với giọng lo lắng:

"Xin chào ngài Hashirama. Cho hỏi hai anh em tộc trưởng có ở đây không ạ, họ đã đi đâu đó hơn một con trăng rồi và giờ đây Hikaku đang nổi điên ở tộc địa, ngài có biết họ đi đâu không ạ?" Nhân điểu trẻ tuổi lo lắng đảo đến gần hơn cửa hang, đập cánh liên tục như thể có một ngọn lửa vô hình đang đốt bên người. Kagami lại vẫy vẫy đôi cánh một lần nữa trước khi Hashirama kịp nói gì đó để trấn an cậu. Những chiếc lông vũ xám cứ thế rơi đầy đất và sự mềm mại của chúng đã cứu giúp người đàn ông tóc đen, hắn sẽ trang trí những chiếc lông vào hang động để em trai có thể thoải mái nhất có thể, nhưng giờ phải làm nhân điểu tóc xoăn này bình tĩnh đã. Một cái chạm nhẹ vào đầu, Kagami cảm giác cả người nhẹ hẳn đi, tiếng của rừng già như hòa vào tâm hồn làm cậu cảm thấy bình yên đến lạ,lúc này Hashirama mới lên tiếng:

" Có lẽ họ đã đến chỗ của em trai ta, đừng quá lo lắng cho hai người đó bởi ta sắp đến đó và ta sẽ đưa họ về sớm thôi!" Vừa nói Hashirama vừa cất vó đi nhanh về những chiếc vòng tròn của tiên và biến mất ngay lập tức. Lúc này Kagami mới chợt tỉnh ngộ, cậu chàng hét lên trong vô vọng:" Còn Hikaku thì sao??? Anh ta sẽ nướng tôi thành than nếu tôi không mang hai tổ tông kia về mất!!! Ngài Hashirama chờ tôi với!!!" Nói rồi nhân điểu nhảy vào vòng tròn của tiên.

Hình như họ quên mất Minato rồi, cậu bé ngơ ngác một lúc lâu đứng thẳng dậy trên đôi chân thú và chạy nhanh về phía bên kia của ngọn thác, 'Kusina đang ở đó, cậu phải nhanh đến đó mới được' cậu bé tóc vàng lao nhanh như một tia chớp, chỉ để lại một bóng vàng lướt dưới những tán cây lâu năm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net