¯★彡abditory

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


•Đề: Viết một OS dựa vào câu trích dẫn:
"bởi vì con người không có cánh nên họ mới học cách để bay"
-ukai keishin-
Số lượng chữ: 1210 từ

_ĐÔI CÁNH CỦA TỰ DO_

- Trí này, bao giờ chiến tranh mới kết thúc...em nhỉ?

Giọng cái Hường nhẹ nhàng cất lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong căn nhà lụp xụp. Đôi chân chị khẽ đung đưa theo nhịp ca của thằng Trí, mắt khép hờ nhìn về phía xa xa vô định. Bấy giờ trời đã vào thu, ánh nắng ấm áp rọi xuống cánh đồng lúa vàng ươm uốn quanh co ngọn đồi. Khung cảnh yên bình thật đấy nhưng không thể giấu đi cái nét u uất, bi thương của chiến tranh. Tiếng quạ kêu thê thiết quanh khu chợ ven sông, những con người dật dờ như bóng ma đi qua đi lại với khuôn mặt hốc hác, tiều tụy, xanh xám. Rồi những mảnh đời nằm la liệt trên nền đất kêu than cùng với tiếng khóc xé lòng của mấy gia đình bên cạnh mới mất người thân. Than ôi, cái cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đứa con thơ chưa từng được gọi một tiếng thầy mới đau xót làm sao!

- Em cũng không biết nữa...

Thằng Trí nghe câu hỏi của chị bèn gãi đầu suy nghĩ. Nó nghĩ, nghĩ mãi rồi bỗng giật mình nhìn vào lòng bàn tay nhỏ bé của mình. Nó đang nâng một con chim sẻ, một sinh mạng kiên cường đã vượt qua giông bão dữ dội đêm qua để rồi kiệt sức ngã trên hiên nhà của chị em nó. Bỗng hai tiếng chiêm chiếp yếu ớt lọt vào tai Trí, thức tỉnh thằng bé khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Trí nhìn chị nó với khuôn mặt nghiêm túc chẳng khác gì một ông cụ non rồi trả lời chắc nịch.

- Đến khi nào bé chim sẻ này có thể bay lên bầu trời cao xanh kia lần nữa thì khi ấy chiến tranh sẽ kết thúc. Em nói thật đấy!

- Nhưng trời đâu có xanh.

Hường vừa nói vừa ẵm thằng bé ngồi lên đùi chị, lấy tay chỉ về phía bầu trời tối đen. Những đám mây đen nặng trĩu ôm lấy cả đất trời, vô tình giấu đi ánh sáng của hy vọng, của sức sống. Và biết đâu rằng, đằng sau những đám mây ấy là cơn mưa bom đạn đang chực chờ để phá hủy tất thảy khát vọng sống đang thoi thóp ở nơi này.

Trí ngẩng đầu nhìn chị mình. Đôi mắt thằng bé cứ lấp lánh, ánh lên một niềm tin mạnh mẽ:

- Trời sẽ xanh mà...

- Ừ, sẽ xanh. Khi cơn mưa kia ngớt, chiến tranh sẽ không còn.

- Cơn mưa? Mưa sao băng hả chị?

- Đúng rồi, là mưa sao băng.

Là mưa sao băng, nhưng cái "cơn mưa sao băng" ấy không đem lại hy vọng hay chất chứa những mong ước của con người mà nó tô vẽ nên cuộc đời một màu đen xám, bi thương.

Hường ôm đứa em thơ, lại thở dài nghĩ đến ngày mai. Chị cũng gần hai mươi rồi, cái lứa tuổi đang hăm hở, sung sức, coi thường mọi vất vả, hiểm nguy có bao giờ chịu yên thân bao giờ. Chị muốn xung phong lên chiến đấu bảo vệ gia đình, bảo vệ đất nước mà cha ông đã dùng xương máu xây nên. Thế nhưng Hường vẫn sợ, chị sợ nếu chị bỏ mạng trên chiến trường thì thằng Trí sẽ khóc, cả thầy bu chị ở trên cao cũng xót. Rồi chị nghĩ, nghĩ mãi cho đến khi thằng Trí thiếp đi trong vòng tay chị tự lúc nào. Cái chết lúc này nó dễ dàng hơn bao giờ hết, có khi chỉ đặt lưng nằm một chút cũng yên một giấc ngàn thu. Chỉ cần bọn giặc tìm đến thì cả chị và thằng Trí cũng sẽ phải chết, chi bằng chết một mình...Thôi thì đằng nào chẳng chết, Hường sẽ dùng mạng sống của mình để đổi lấy bầu trời xanh kia.

Hường nhéo nhẹ đôi má phúng phính của thằng Trí, chị khẽ nói:

- Trí này, em có muốn bay lên bầu trời kia không?

Thằng Trí bị cái nhéo của chị làm tỉnh giấc. Nó nghe thấy từ "bay" là mắt sáng hết cả lên, dùng cái giọng non nớt còn chút ngái ngủ trả lời Hường:

- Dạ có ạ! Nhưng chị em mình làm gì có cánh...làm thế nào bây giờ?

- Thì không có cánh...nhưng chúng ta vẫn có thể học cách để bay.

Trí bày ra vẻ mặt khó hiểu, vòng tay ra đằng lưng mò mẫm đôi cánh của mình. Rồi nó lại nhìn chị nó với ánh mắt chất vấn.

- Bay bằng đôi cánh tự do ấy...

Hường phì cười nhìn đứa em ngây thơ của mình. Chị chưa bao giờ được cười như vậy. Chắc từ cái ngày bu thầy mất trong vụ hỏa hoạn nhà dì Năm, nụ cười của chị dường như đã bị dập tắt trong đám lửa bùng lên khi ấy. Hường chỉ biết khóc, chị khóc cho cả phần cha mẹ, khóc cho cái Trí mới năm tuổi đã mồ côi và chị khóc cho chính bản thân mình.

- Mai Trí qua với chú Hai nhé.

- Chị đi đâu ạ?

- Mai chị phải vào Quảng Bình* có chút việc.

- Chị đi nhớ về sớm với Trí nhé?

- Ừ, chị sẽ về.

Nói rồi, Hường đặt thằng Trí xuống chiếu, đắp chăn cho nó, hát cho nó nghe điệu bu hát ngày xưa.

À ơi... Cái cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Ông thương ông vớt tôi vào
Ông có lòng nào ông lại xáo măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xào nước đục đau lòng cò con... à...ơi...

Tiếng ru xao động màn đêm, nghe cứ dai dẳng, bứt rứt trong lòng người như lời từ biệt cuối cùng mà Hường giành cho Trí. Ấy vậy mà, thằng Trí với tâm hồn trong sáng của một đứa trẻ con cứ thế chìm vào giấc ngủ. Nó không biết rằng, nụ cười ban nãy chính là nụ cười cuối cùng mà nó thấy trên khuôn mặt chị nó.

Sáng sớm hôm sau, Hường thức dậy ngay vào tiếng gà gáy đầu tiên. Chị bồng thằng Trí còn đang mơ ngủ sang nhà chú Hai, mong chú chăm thằng bé đến khi chị về. Hường đặt một nụ hôn lên trán thằng bé. Ấy là tất thảy tình thương mà chị dành cho người thân duy nhất của mình.

- Trí à, hãy chắp đôi cánh của tự do để bay đến bầu trời xanh kia và sống cho cả phần chị...em nhé!

Chuyến này chị đi xung phong làm giao liên, chị muốn góp phần mình vào đôi cánh tự do của toàn dân tộc. Chẳng biết chị còn có thể trở về cái làng này được nữa hay không nhưng tình yêu chị dành cho làng, cho đất nước sẽ mãi thấm dần mãi vào từng tấc đất nơi đây.

_____________________
(*) Đường thượng (Tây Trường Sơn): Từ Chu Lễ (Hà Tĩnh) đi bộ vào ga Tân Ấp (đầu Quảng Bình) rồi xuyên tây Quảng Bình vào Khe Sanh qua đường 9 đến Ba Lòng là chiến khu của Quảng Trị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#trảtest