Cách để cứu lấy một sinh mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
để có thể kể lại chính xác nhất (và để thoả mãn cái cảm giác không mong muốn đang hiện hữu trong lòng cậu nữa), “Và vì cậu đánh lạc hướng cô ấy khi cô ấy sắp phát hiện ra sự thật.”

Cậu thám tử nhăn mặt, “Kể tôi hết mọi chuyện sau đó đi. Tôi… Tôi muốn thử xem tôi có thể thay đổi được gì không.”

Kể lại mọi chuyện khiến lòng cậu đau không thể tả, nhưng vì đây là nguyện vọng của cậu thám tử.

Vậy nên Kaito sẽ làm.

@            @            @            @            @

“Cô ấy khóc.”

“Kể cho tôi nghe hết mọi chuyện đi.”

@            @            @            @            @

“Cô ấy đẩy cậu ngã khỏi cầu. Chắc chỉ là vô tình thôi.”

*Thở dài* “Kể chi tiết hơn đi.”

@            @            @            @            @

“Cô ấy đá vào chỗ hiểm của cậu.”

“… Tôi không chắc là tôi muốn nghe chi tiết vụ này.”

@            @            @            @            @

“Trời ạ!” Cậu thám tử đưa hai tay lên trời ngay khi Kaito vừa kể hết chuyện xảy ra ngày hôm trước, “Chẳng bao giờ làm đúng được! Có bao giờ cậu ấy hạnh phúc khi tôi trở lại không?”

Kaito cau mày, “Nếu như cậu không kể cho cô ấy biết về Conan.”

“Vậy… Tôi chỉ cần…” Cậu thám tử nhăn mặt, “Đừng kể cho cậu ấy?”

Kaito nhún vai. Cậu nhóc chưa thử làm chuyện ấy bao giờ. Mà cũng chưa chắc làm vậy sẽ có tiến triển tốt. Nhưng Kaito không muốn nói câu đấy ra.

Cậu thám tử thở dài và nuốt viên thuốc.

@            @            @            @            @

“Có bao giờ cậu ấy hạnh phúc khi tôi trở lại không?”

Kaito giật nảy mình.

Cậu thám tử xem phản ứng vừa rồi là câu trả lời, “Ngay cả khi tôi không đề cập đến Conan?”

“Cậu thử làm cái đó rồi,” Kaito chậm rãi nói, ký ức về chuyện ấy vẫn rõ mồn một trong đầu, “Hai người gặp nhau, hẹn hò ở Tháp Bell Tree. Cậu tán tỉnh cô ấy nhiều đến mức cô ấy quên luôn việc cậu từng biến mất. Hai người đi bộ về lại nhà, mặt trời chuẩn bị lặng xuống…”

Mặt cậu thám tử ánh lên hy vọng; Kaito ghét chuyện tiếp theo xảy ra vào ngày hôm ấy, “Một chiếc Porsche 356A tiến đến nhà cậu khi cậu vừa bước đến cửa nhà. Không có tiếng súng nổ ra, nhưng vài giây kế tiếp, cậu khuỵu xuống với cô ấy trong tay, máu của cô ấy đổ ra khắp nơi.”

Nét mặt hoảng sợ của cậu thám tử khiến lòng Kaito quặn thắt lại.

“Nếu như-?”

“Cô ấy chết đuối.”

“Vậy còn-?”

“Chết trong lúc cố gắng vô hiệu hoá bom.”

“Và-?”

“Bị quăng khỏi tháp Tokyo.” Kaito tiếp tục nói, không đợi câu hỏi được nói ra, “Bị bắn ở khoảng cách 457 mét. Nước uống có độc. Bị đâm trong nhà vệ sinh. Treo cổ.”

Cậu thám tử mở miệng ra rồi đóng lại vài lần trước khi run rẩy hỏi, “Tôi đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi?”

“Quá nhiều lần.” Kaito nói, mắt không dám nhìn về phía cậu thám tử.

“Và cậu ấy không bao giờ…?”

“Những lần cô ấy sống, cậu chết.” Kaito thành thật trả lời. Cậu cố gắng không nhớ lại những lần ấy. Cậu biết nụ cười cậu trưng ra rất nửa vời, nhưng đây là tất cả những gì còn lại của cái mặt nạ vô cảm xúc sau… (302 ngày, tâm trí cậu nức nở thốt lên), “Mà như vậy… làm thuốc giải cũng đạt được ích lợi gì, đúng không?”

“Vậy là bọn tôi sẽ không thể nào bên nhau được sao? Không có giờ tìm thấy được kết cục hạnh phúc?” Kaito không thể không ngước lên nhìn gương mặt đau khổ của cậu thám tử. “Ran với tôi… không dành cho nhau à?”

“Chỉ cần Tổ chức Áo đen còn tồn tại, thì không.” Kaito trả lời.

“Tổ chức Áo đen…” Ánh mắt cậu thám tử chuyển từ đau đớn thành đầy quyết tâm với mục tiêu mới xuất hiện, “Chuyện gì xảy ra khi chúng ta đánh bại chúng?”

“Tôi không biết.” Kaito nhún vai.

“Anh không biết? Sao anh không biết chứ? Trông anh-!”

“Biết hết mọi thứ chứ gì?” Kaito nói hết nửa câu còn lại, nhướng mày lên, “Tôi chỉ biết tất cả mọi chuyện tôi đã chứng kiến hay nhúng tay vào thôi.”

“Vậy là chúng ta chưa từng thử đánh bại Tổ chức Áo đen,” Mặt cậu thám tử ánh lên nét… phấn khích, khiến Kaito cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Cậu thám tử sẽ ổn thôi. “Vậy thì chúng ta bắt đầu đi. Tôi có vài người bạn ở FBI và vài nguồn thông tin nội bộ có thể cung cấp những thứ chúng ta cần về nơi ẩn náu của chúng.”

“Tôi có hết mọi thứ cậu cần rồi,” Kaito nói, tay gõ gõ vào thái dương mình, “Tôi phải tìm ra cái công thức chất độc từ nơi giữ nó, đúng chứ.”

“Tôi… không nghĩ đến chuyện đó.” Cậu thám tử nhăn mặt. “Tôi quên mất anh đã sống qua ngày hôm nay rồi.”

Quá nhiều lần rồi. Kaito im lặng thêm vào, những mảnh vỡ trong lòng cậu cấu xé, gào thét cầu mong mọi chuyện mau chóng kết thúc. Quá nhiều rồi…

—————
Và đến đây là đã hết ba chương của nhóm dịch, từ nay về sau con đường phía trước tui phải tự đi một mình rồi huhu

Hi vọng có ai đó có thể cùng dịch giúp tui được không (chủ yếu là qua gg dịch, mình chỉ cần chỉnh sửa ngôi, cách xưng hô và lời văn cho mềm mại hơn thôi )

Vì tui đang chú tâm bộ này nên chắc sẽ cho bộ kia tạm ngưng một thời gian cho đến khi trans xong

Mà tui thấy bộ này cũng ngược Kaito quá rồi đó, Ôi!!! tội nghiệp con tôi, Kai-chan đã làm ra chuyện gì để rồi phải nhận hậu quả như vầy. Hate tác giả


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net