Ngày đầu hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi hẳn đã định là không đi chơi khi thấy tên mình được tag vào một bài đăng trong facebook riêng của tổ. Ấy mà thế nào, tôi lại gõ rằng: "T cũng đi." Có lẽ đó là một thói quen, từ thời cấp 3, tôi đã không bỏ bất cứ một lần đi chơi nào của tập thể, trừ khi có việc không thể không đi. Lúc ấy, đơn giản tôi chỉ nghĩ rằng, đó là một cơ hội để tôi thân thiết, gắn bó, gần gũi với bạn bè mình hơn. Lớn dần lên, tôi hiểu được, suy nghĩ ban đầu của mình đúng, mà cũng không đúng một chút nào.

Tối hôm trước tôi thức muộn, lý do cũng chẳng còn gì nhàm hơn: Ham chơi. Tôi chơi hết bài, tam cúc rồi uno với em trai, đến khi đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm, tôi mới lục tục đi ngủ. Thật may mắn sáng hôm sau tôi đã dậy đủ thời gian để chuẩn bị đi. Tôi đi cùng em gái, vì nó bảo muốn thử cảm giác phượt lần đầu tiên trong đời. Tôi thì không nghĩ cuộc đi chơi này là phượt, nó chỉ là một cuộc đi chơi đường dài bằng xe máy, đường thì lát hẳn bê tông và không có khó khăn gì để đi ngoài mấy lần vòng vèo, thế cũng chưa đủ để gọi là phượt, nhỉ?

Tôi đã khá chật vật để nộp cái đơn phúc khảo trước khi đi. Con bạn nói bộ môn ở tầng 4, vì đi nhầm mà tôi phải leo đi leo lại những 3 lần, cuối cùng cũng chẳng ăn thua, thở dài ngám ngẩm, tôi đi xuống tìm đến phòng thầy giáo vụ khối ở tầng 1 tòa nhà chính giữa trường. Ấy thế mà trời cũng chẳng thương cho, lúc đi nộp tiền, trời ơi, cơ man là người đóng tiền học phí, tôi chờ, chờ, chờ. Điện thoại trong ba lô réo vang, tôi biết là đã khá muộn rồi, đành mang vẻ mặt áy náy, nhờ con bạn đi cùng nộp hộ. Tôi vẫn nhớ khuôn mặt cô thu tiền, lúc nói chuyện thì vui vẻ lắm, lúc gác cái ống nghe xuống rồi, thì lạnh lùng dễ sợ. Thôi không sao, ở đây vốn vậy, đâu chả thế.

Lúc đầu đi thì tốc độ vẫn chậm, người đông, một lúc lại một cái đèn đỏ. Mất một thời gian kha khá chúng tôi mới lết được ra khỏi thành phố. Người trên đường cứ thưa thớt dần, đèn giao thông cũng giảm xuống, đường mở rộng ra, kim chỉ vận tốc trên xe cứ nhích dần lên từng chút một. Hai bên đường nhà cửa phố xá đông vui ồn ã nhường chỗ cho những cánh đồng trải dài tít tắp, những tòa nhà cao chọc trời lùi xa để bầu trời hiện lên bao la. Nắng hè dữ dội như muốn đốt cháy con người, từ ngoài vào trong. Những chiếc xe cứ ào ào lao đi, cơn gió mát ôm trọn chúng tôi vào lòng, xua đi cái nóng bức của những ngày cuối tháng 6. Con em tôi dù đang lái xe, nhưng thi thoảng vẫn dang cánh tay, đôi chân ra để đón lấy khoảng mênh mông của đất trời, thả tung cảm giác đang ngập lên trong con người nó. Tôi lấy điện thoại ra, cố gắng giữ vững tay, chụp lại những cảnh sắc này.

Càng đi về phía Ba Vì, những cánh đồng với đàn bò  gặm cỏ càng hiện lên nhiều hơn trước mắt chúng tôi. Thi thoảng có đứa gào lên ra hiệu, chúng tôi dừng lại dưới một tán cây rợp mát chờ xe khác đổ xăng. Rồi 4 chiếc xe lại phóng vút vào trong gió. Khi cánh cổng thu vé hiện lên trước mắt, tôi thầm nhủ: vậy là đã đến nơi rồi. Từng đứa lục tục xuống xe, tìm thẻ sinh viên để mua vé. Tôi thấy mình thật là ngu, để thẻ ở nhà, ngậm ngùi đưa số tiền gấp đôi cho đứa bạn mua vé. Cuối cùng dù tôi có quên, thì vẫn chia lên đầu tất cả, vì tiền một đứa trả tất, rồi chia đều, tôi cất tiền vào ví. Xe lại phóng vút đi dưới hàng cây xanh mát hai bên đường. Chúng tôi đang tiến tới Vườn quốc gia Ba Vì.

Đường có nhiều khúc quanh lên dốc, cũng khá khó đi. Em tôi về số 2, xe đi giần giật, nhưng cũng nhờ vậy mà chiếc xe cà tàng đã đưa chúng tôi lên cao dần dần, vượt qua được những khúc quanh khúc khuỷu. Có một chỗ rất dốc, không lên được, xe ngã, xăng đổ, tôi thấy lòng mình dâng lên cảm giác sợ hãi mơ hồ. Một thằng con trai xuống số 1, phóng vèo lên dốc hộ chị em tôi. Rồi mọi thứ cũng ổn, bàn tay tôi nắm áo em cũng dần buông lỏng ra. Cứ đi mãi, tầm chục km, chúng tôi xuống xe tìm chỗ ăn trưa. Mấy đứa bạn tôi chuẩn bị khá kỹ. Bánh mì, phở cuốn, xúc xích, thịt, rau sống, hoa quả... nói chung là chúng tôi ăn mà không thấy thiếu thốn gì. Vừa ăn chúng tôi vừa nói chuyện trên trời dưới bể, linh tinh đủ thứ. Khi mọi cái bụng đã no căng, nghỉ một lúc, chúng tôi thu dọn lại mọi thứ, vứt rác, trả lại cho nơi đây trạng thái gần như nguyên vẹn lúc ban đầu. Rồi lại lên xe, đi qua từng con dốc ngoằn ngoèo.

Cứ tưởng rằng cứ đi mãi đi mãi, ai ngờ được một lúc thì chúng tôi dừng lại, hết chỗ để đi rồi. Chúng tôi gửi xe, vác ba lô trên vai, leo lên đền ở tít trên ngọn núi cao. Trước đó, chúng tôi tụ tập chụp vài cái ảnh, lưu lại kỷ niệm cho chuyến đi này. Thằng bạn tôi đã từng đi một lần, nó nói chỉ leo tầm 300 mét. Tôi tặc lưỡi có một đoạn ngắn chả sợ. Lần trước leo đền Gióng còn khủng khiếp hơn, mạch máu trên đầu chảy rần rật, tưởng chừng như muốn ngã tới nơi vì choáng, ấy thế mà vẫn leo được tới đỉnh, ngắm nhìn bức tượng đồng hùng dũng uy nghi. Tôi leo được tầm trăm bước, thở không ra hơi kêu mệt. Nhìn xung quanh thì đứa nào cũng vậy. Thực ra tôi biết thế là bình thường, một lúc nữa rồi đâu ra đấy thôi. Chúng tôi cứ leo dần lên cao, được một lúc thì quen, những bước chân thoăn thoắt đạp lên từng bậc thang, đứa chúng tôi đến gần với đỉnh. Nhưng rồi, lại mệt, sao mãi không đến thế này? Bậc thang cuộn xoắn cứ như đi cao mãi, đưa chúng tôi đến tận nơi chân mây xa tít. Nước vơi dần, ba lô đỡ nặng, từng bước chân miệt mài. Trên đường thỉnh thoảng chúng tôi gặp vài người đang leo xuống, có ý hỏi xem quãng đường còn bao xa, câu trả lời luôn làm chúng tôi muốn lăn trở lại nơi xuất phát. Cơ mà từng bước chân vẫn cứ đi lên, những giọt mồ hôi chảy xuống. Trong lúc chúng tôi vẫn đang cứ đi cứ đi như chẳng bao giờ có điểm dừng thì một đứa reo lên: Tới rồi! Những bước chân nhanh hơn như được tiếp thêm sức mạnh.

Trước mặt chúng tôi là một cái tháp có nhiều tầng, cảm giác như nó chọc thẳng lên trời, cạnh tháp có một cái chuông đồng. Nếu lắc một cái, tiếng chuông vang lên vang vọng khắp núi rừng, làm tâm hồn con người thêm yên ả. Tôi bỏ 5k vào hộp công đức, thằng bạn thắp hương, nghỉ ngơi một lúc rồi chúng tôi leo ra một khu như một cái ban công, nhìn xuống toàn cảnh phía dưới. Mây giăng khắp nơi, làm cho cảnh vật phía dưới càng thêm mờ ảo. Từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ như mở rộng ra, bao la, con đường, nhà cửa, mọi thứ trở nên nhỏ bé dưới ánh mắt của chúng tôi. Tôi khó cỏ thể tả được cái đẹp, cái huyền diệu của cảnh sắc trước mặt tôi lúc đó. Chỉ có thể nói rằng ai nấy đều trầm trộ xuýt xoa. Tôi thầm ghi nhớ cảnh vật vào trong trí óc của mình, chuyến đi này quả thực cũng đáng. Thăm một cái đền nữa là chúng tôi đi xuống. Nói là thăm nhưng thực ra chúng tôi chỉ ngồi ngoài nhìn vào trong, vì mọi người đã mệt nên cũng lười vào.

Xuống dễ dàng hơn lên rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn. Chúng tôi xuống một lượt mà không phải dừng lại để nghỉ một chút nào. Xuống đén nơi chúng tôi bổ dưa hấu ăn. Xong rồi lục đục ra về. Nét mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt của tất cả mọi người. Lên rồi xuống, từng khúc quanh dần ở lại phía sau lưng, tôi cũng không còn hứng thú xem cảnh như trước mà nói chuyện với em tôi về chuyến đi. Ra đường lớn, chúng tôi ghé vào uống sữa. Cốc sữa đầy mát lạnh, uống vào ngậy lên hương sữa ngọt ngào. Sữa chua thì không ngon lắm. Bữa này bạn tôi được học bổng khao. Nhâm nhi xong, chúng tôi ra xe đi về, vừa đi được vài mét xe tôi bị thủng săm. Thật may, chúng tôi quay lại một lúc thì thấy một hàng sửa xe. Thay vì vá 3 miếng săm, tôi quyết định thay săm luôn, vậy nên thời gian cũng nhanh. Em gái tôi cứ xuýt xoa sao mà ở đây rẻ thế. Thì đương nhiên, ở quê mà.

Về đến thành phố tôi lạc mất bạn, đi quá đường, cũng may hỏi đường được. Nói ra kể cũng xấu hổ, chúng tôi quê ở Hà Nội, dù ở ngoại thành nhưng cách cũng không quá xa, 3 năm cấp 3 tôi đều học trên phố, vậy mà đi đường tôi vẫn lạc lung tung, chỉ đường loạn xạ. Nhưng cuối cùng thì vẫn về được con đường thân quen, chúng tôi ăn kem TH. Tôi thấy vị nó cũng bình thường do hương sữa bò vẫn chưa tan. Tôi đèo em về do nó cũng mệt quá rồi. Em trai tôi hôm nay không học võ, tôi trở về nhà, mọi sức lực như rút cạn, xương cốt rã rời. Bát vẫn chưa rửa, quần áo vứt lung tung, tôi nói với em trai, nó vội vàng đi dọn dẹp. Khi tôi xuống phụ thì chỉ còn lau lại bàn ăn. Tôi gấp quần áo rồi đi tắm, ăn uống rồi dọn dẹp, chơi với em rồi đi ngủ. Ảnh không up được. Tôi dễ cáu hơn bình thường do mệt. Nhưng ngày vẫn trôi đi để lại cho tôi ấn tượng đẹp. Tôi thấy không hối hận về chuyến đi vừa rồi.

28.6.2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC