Chương 52: Diệp Tây Thành biết được ông bà Bùi Ninh mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài phòng cấp cứu, Bùi Ninh thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.Dì lau nước mắt, không ngừng an ủi Bùi Ninh.Hơn một giờ sau người thân trong nhà mới đến."Ninh, sẽ không có chuyện gì đâu." Cô nhỏ lau nước mắt cho cô.Cô nhỏ là cháu gái của ông, bình thường nếu không có chuyện gì sẽ đến chơi cùng ông bà.Khi còn nhỏ cô đi học lớp năng khiếu trên thị trấn cũng là cô nhỏ đội mưa gió đưa cô đi học.Bùi Ninh đột nhiên không khống chế được cảm xúc của mình, không còn chỗ nào để giải tỏa, cô quay người ôm chặt lấy cô nhỏ."Không sao, còn có cô ở đây."Thật ra trong lòng ai cũng biết rõ, sợ là không còn hi vọng nữa.Chỉ có điều là tự an ủi lấy bản thân mình.Sau nhiều giờ dày vò chờ đợi, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, lắc đầu tiếc nuối.Cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.Bùi Ninh lao vào phòng như điên, cô nhỏ sợ cô mất kiểm soát, muốn ôm lấy nhưng lại không giữ được.Ở trong bệnh viện bao lâu Bùi Ninh cũng không biết.Người thân trong nhà nói gì cô cũng không biết.Cho dù ai hỏi gì cô cũng không nói.Cô nhỏ sợ cô sụp đổ, khuyên cô: "Ninh Ninh, chú ở nhà cũng đau lòng. Con trở về khuyên chú có được không, nếu không chú sẽ gục mất."Bùi Ninh lúc này mới phản ứng lại, khoảnh khắc này cô thật sự hi vọng rằng mình đang nằm mơ.Mơ rồi sẽ tỉnh, bà nội sẽ không sao, bọn họ có thể gọi video với nhau hàng ngày.Nhưng hai ngày trôi qua.Giấc mơ vẫn không thể tỉnh lại, cô vẫn đau đớn, bà nội vẫn không quay lại.Trong nhà chỉ còn có cô và ông.Một ngày nữa lại trôi qua, trời tối, những bông tuyết rơi.Họ hàng người thân trong nhà về trước, nói ngày mai lại đến. Bọn họ không biết làm thế nào để an ủi Bùi Ninh, chỉ có thể ôm chặt lấy cô.Không biết Bùi Ninh ngây ngốc bao lâu, sau đó tìm điện thoại gọi cho Diệp Tây Thành, người nhận là trợ lý Vạn, "Bùi Ninh, là tôi."Bùi Ninh hít sâu một hơi, giọng điệu vẫn như thường ngày, "Chào anh trợ lý Vạn, có phải Tây Thành đang họp không?"Trợ lý Vạn: "Tổng giám đốc đang bàn chuyện kinh doanh cảng với chính phủ ở đây, ước tính phải một lúc nữa mới kết thúc. Cô có chuyện gì sao, lát nữa tôi sẽ chuyên lời lại."Bùi Ninh không nói chuyện gì, hỏi bọn họ đại khái ngày nào sẽ trở về.Trợ lý Vạn: "Cái này không chắc được. Bên này phải hứng chịu một trận bão tuyết nghiêm trọng trong 60 năm qua, thông tin liên lạc ở các khu vực hầu hết đã bị gián đoạn và các chuyến bay đều bị hoãn lại, ngày nào có thể bay lại bình thường vẫn chưa chắc chắn được."Bùi Ninh: "Vậy anh và Tây Thành lúc lái xe ra ngoài phải cẩn thận một chút. Tôi không có chuyện gì hết, chỉ là nghe thấy bão tuyết làm nhiều người bị thương nên có hơi lo lắng."Trợ lý Vạn trấn an cô để cô yên tâm hơn.Cúp điện thoại Bùi Ninh thở dài sau đó cô đi tìm chăn lông đi vào phòng ông. Cô đặt chăn lông lên giường sau đó lại đắp lên người ông."Con muốn làm gì vậy?" Cuối cùng ông cũng mở miệng nói chuyện.Bùi Ninh: "Nói chuyện với ông ạ." Bùi Ninh ngồi xếp bằng ở trên tấm thảm, nằm bò bên mép giường.Ông nội vốn dĩ đang chìm đắm trong đau đớn nhưng bây giờ ông lại là người an ủi Bùi Ninh: "Ninh Ninh à, bà con đã lớn tuổi rồi, ông cũng thế, chúng ta sớm muộn sẽ rời xa con. Những ngày về sau con sống cùng Tây Thành nhất định sẽ có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình. Mấy ngày trước ông và bà con còn nói đời này không còn gì hối tiếc nữa, trước đây còn sợ con sẽ không có nơi để trở về bây giờ có Tây Thành, chúng ta yên tâm rồi."Nước mắt Bùi Ninh lại rơi xuống: "Ông ơi, bên Tây Thành đang có bão tuyết nên máy bay không thể nào cất cánh được."Ông nội nghe nhầm, hỏi: "Bên ngoài lại có tuyết rơi sao?"Bùi Ninh lắc đầu, cô lấy bút và giấy qua viết: 【Tây Thành đi công tác ở nước ngoài, bên đó đang có bão tuyết nên máy bay không thể nào cất cánh được.】Ông gật đầu: "Con đừng giục thằng bé, lúc bà nội con còn sống thằng bé cũng đã vô cùng hiếu thảo rồi."Một gói khăn giấy, Bùi Ninh rút một lúc chẳng mấy chốc chúng đã nằm đầy trong thùng rác.Ông nội đau lòng: "Ninh, con đừng khóc, ông bà không thể nào sống cùng con cả đời này được. Ông bà sống đến từng tuổi này là vô cùng lời rồi, không được phép khóc."Bùi Ninh cầm lấy tay ông áp lên má mình, nước mắt cô rơi vào lòng bàn tay ông. Nhưng tay ông đã mất cảm giác, không cảm nhận được bất cứ gì.Đạo lý nào cô cũng hiểu nhưng vẫn không có cách nào đối diện được.Bởi vì kiếp sau sẽ không gặp lại được nữa.Bùi Ninh lau nước mắt, ngồi hẳn hoi, lấy giấy viết: Ông ơi, ông có nguyện vọng gì không ạ? Ông muốn làm gì? Muốn đi đâu chơi? Con sẽ đi cùng ông.Ông nội cười, "Ông không muốn đi đâu hết, như bây giờ rất tốt."Bùi Ninh sợ ông nghĩ không thông, đời này ông chưa có ngày nào rời xa bà nội, "Ông ơi, ông phải thật khỏe mạnh đó, nếu không con chỉ còn có một mình thôi, ông nghe thấy chưa."Ông nội cũng đoán được đại khái, nói: "Bà nội con nhát gan, sợ tối, từ trước đến giờ không dám ở nhà một mình."Bùi Ninh không kìm được nước mắt, chúng chảy xuống khóe miệng.Ông ra hiệu cho Bùi Ninh: "Con tắt đèn đi, ông mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."Ông nội nhắm mắt lại, vừa rồi Bùi Ninh hỏi ông có nguyện vọng gì không? Ông nói nhắc đến nguyện vọng chỉ có một đó chính là ông hy vọng Ninh Ninh của ông có đời này có thể sống vui vẻ bình an.Bùi Ninh tắt đèn, cứ yên lặng như vậy nằm bên cạnh ông.Cô đang nhớ đến bà nội, nhớ bố, còn nhớ cả mẹ.Sáng ngày hôm sau họ hàng lại lục tục qua đây.Bùi Ninh rửa mặt, uống chút nước ấm đi gọi ông.Nhưng ông không tỉnh lại nữa."Ông ơi!"Tiếng ông này đau xé ruột gan.Cô nhỏ ôm lấy Bùi Ninh sau đó cũng nghẹn ngào, cuối cùng cũng không khống chế được nữa, cùng Bùi Ninh khóc nức nở.Cả một ngày Bùi Ninh không uống một giọt nước nào, cô cũng không khóc nữa, ngồi im bất động ở đó.Cô nhỏ vẫn luôn ở bên Bùi Ninh: "Ninh Ninh, người già trong nhà cũng nói rồi, giống như chú và cô là phúc. Vợ chồng sống với nhau hơn 60 năm mà chưa từng cãi nhau lần nào, cuối cùng còn có thể cùng nhau rời đi. Như vậy tốt biết bao, đến bên đó cũng không sợ gì nữa."Cô nhỏ lấy khăn ấm lau mặt cho Bùi Ninh, cô không biết là Bùi Ninh có nghe vào không hay là không nghe thấy bất cứ điều gì.Hai tay Bùi Ninh bắt chéo đầu gối, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, ánh mắt đờ đẫn.Hết lần này đến lần khác Bùi Ninh đều nói với bản thân mình rằng đây chắc chắn là một giấc mơ, chỉ là giấc mơ này hơi lâu mới tỉnh lại.Sau khi tỉnh này bà nội đang ở trong phòng bếp nấu món ngon cho cô, ông nội đang tắm nắng ngoài sân.Chỉ là.Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua.Một tuần trôi qua, mười ngày trôi qua.Trái tim cô vẫn rất đau, hít thở cũng thấy đau.Từ đầu đến cuối ông bà vẫn không quay về.David từ Pháp trở về, ngoại trừ việc lặng lẽ ở bên Bùi Ninh cậu ấy cũng không biết phải làm gì để Bùi Ninh bớt đau lòng.Cậu ấy bận rộn cả một buổi sáng để làm điểm tâm cho Bùi Ninh, tất cả đều là những món thường ngày cô thích ăn, "Ăn một miếng được không?" Cậu ấy dỗ cô như một đứa trẻ.Bùi Ninh lắc đầu.David đề nghị: "Ninh, hay là chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, vẫn còn rất nhiều nước chúng ta chưa đi. Gần đây mình cũng không bận gì, chúng ta đi leo núi. Mức độ tiến triển của nông trại mình sẽ để người khác phụ trách."Bùi Ninh vẫn lắc đầu, cô không muốn đi bất cứ đâu.Trong lòng David thở dài, cậu ấy cũng không nói nhiều nữa chỉ lẳng lặng ngồi trong sân cùng với Bùi Ninh. Hai chú chó labrador cũng trầm mặc hơn, như thể chúng cũng biết ông bà đã rời đi.Thời điểm cuối năm đang đến gần.Mỗi ngày trời chưa sáng Bùi Ninh đã thức dậy, sau đó ngồi tàu cao tốc đến Thượng Hải, buổi tối lại quay về.Cô giả vờ bây giờ vẫn là tháng 11, giả vờ như cô vẫn đang làm việc ở Đầu tư Hoa Ninh, giả vờ như ông bà vẫn đang ở nhà chờ cô trở về.Cô giả vờ mình chưa mất đi bất cứ thứ gì.Hôm nay là cuối tuần.Bùi Ninh vẫn đến Thượng Hải, cô giả vờ hôm nay mình tăng ca.Bầu trời âm u, cô gọi một cốc cà phê, ngồi đến 3 rưỡi. Hôm nay tăng ca nhưng có thể về sớm, cà phê lạnh cô không uống một ngụm nào.Lúc đi qua ngã tư, đi được một nửa cô mới biết là đèn đỏ. Ô tô qua lại, lùi lại cũng không được.Đứng ở giữa đường bỗng nhiên cô bật khóc.Sau khi về nhà việc đầu tiên Bùi Ninh làm là cho hai con labrador ăn sau đó mới nấu cơm cho mình.Ăn cơm xong cô ngồi trong phòng ông bà một lát rồi mới đi tắm đi ngủ.Giống như trước đây cô nằm trên giường không ngủ được, đầu đau như búa bổ, không cảm thấy buồn ngủ.Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết mình mình đang nghĩ gì.Một phút rồi một phút lại trôi qua, cuối cùng trời cũng sáng.Bùi Ninh không biết được mình có thể kiên trì được bao lâu, ngày nào đó cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.Việc đầu tiên cô làm sau khi thức dậy là cho hai con labrador ăn, ngồi ngây ngốc trong sân một lúc cô lấy điện thoại ra gọi cho dì.Dì nhẹ nhàng hỏi: "Ninh Ninh, có chuyện gì vậy?"Bùi Ninh: "Dì ơi, cháu muốn ra nước ngoài. Hai con labrador trong nhà vẫn mong dì có thể tiếp tục chăm sóc giúp cháu ạ."Dì đồng ý ngay: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì. Vừa vặn cháu có thể ra ngoài giải sầu."Bùi Ninh sờ đâu hai con labrador, tạm biệt ai biết được lúc nào...Một tuần sau Diệp Tây Thành từ nước ngoài bay về Thượng Hải.Thời gian này anh phải bay qua bốn nước, xử lý các vấn vấn đề tiếp theo của dự án EFG, đàm phán kinh doanh cảng, còn đối phó với việc cạnh tranh thị trường nước ngoài với Hi Hòa.Đến Thượng Hải anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi, từ sân bay đi thẳng về khách sạn. Buổi tối còn có xã giao, Thiệu Chi Quân cũng tham gia. Sau bữa tối mấy người rủ nhau đến hội sở chơi, gọi Diệp Tây Thành đi cùng.Diệp Tây Thành: "Mấy người đi đi, tôi về đây."Thiệu Chi Quân biết tính cách Diệp Tây Thành, anh nói không đi chắc chắn là không đi.Từ lúc chuyện của Bùi Ninh xảy ra đến giờ, thái độ của Diệp Tây Thành vẫn luôn lạnh nhạt. Cứ tiếp tục như này cũng không được, phải xoa dịu một chút.Anh ta chủ động mời: "Ngày mai về Bắc Kinh sao? Nếu không về đến nhà anh đi, chị cậu cũng ở Thượng Hải."Diệp Tây Thành từ chối: "Ngày mai tôi phải về thị trấn, đi thăm ông bà."Thiệu Chi Quân cũng không nói gì nhiều, anh ta biết Diệp Tây Thành kiên trì thế nào. Năm đó Bùi Ninh và Hạng Dịch lâm ở bên nhau, tháng nào anh cũng về thị trấn một lần.Từ khách sạn ra Diệp Tây Thành về thẳng căn hộ bên này, anh và Bùi Ninh chia xa hơn một tháng, kể từ đó anh cũng không còn đến đây.Trong chốc lát anh cảm giác được Bùi Ninh vẫn chưa rời đi, cô đang ở trên phòng ngủ, chỉ có điều là đi ngủ trước.Ngồi ở sô pha một lúc anh đi đến quầy bar mở một chai rượu vang đỏ sau đó rót một ly. Thật ra tối nay đi xã giao đã uống không ít nhưng khoảng thời gian này trước khi đi ngủ anh đều sẽ uống một ly nếu không sẽ không ngủ được.Cô không ở trong lòng, anh luôn cảm thấy bất an.Chiều ngày hôm sau, sau khi trợ lý Vạn kết thúc đàm phán kinh doanh cùng Diệp Tây Thành, anh ấy hỏi: "Tổng giám đốc, tiếp theo sẽ sắp xếp như nào?" Trên lịch trình không sắp xếp gì khác.Diệp Tây Thành: "Anh về Bắc Kinh trước đi."Trợ lý Vạn hiểu Diệp Tây Thành vẫn muốn ở lại Thượng Hải. Anh ấy xin chỉ thị: "Nếu như Doanh nghiệp Hi Hòa lại hẹn chúng ta?"Diệp Tây Thành: "Đợi tôi về rồi nói sau."Lên xe Diệp Tây Thành phân phó tài xế đi thị trấn.Nhìn ra ngoài xe một lúc anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bùi Ninh: 【Bảo bối, em có nhà không? Anh đến thị trấn thăm ông bà.】Năm phút trôi qua, không trả lời lại.Mười phút trôi qua vẫn yên tĩnh như cũ.Đợi một lúc nữa anh trực tiếp gọi điện thoại qua, truyền đến là tiếng thông báo tắt máy.Ngón tay anh hơi run, anh gọi lại lần nữa, vẫn câu trả lời như cũ.Điện thoại của cô tắt máy rồi.Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm điện thoại cho đến khi màn hình tối lại anh mới hoàn hồn.Mười phút trôi qua anh mới nhớ ra anh có thể nạp tiền điện thoại vào điện thoại của cô.Nạp tiền điện thoại xong, anh lại gọi qua nhưng vẫn không gọi được, lần này là tắt máy. Anh lại gọi điện điện cho bà vậy mà bà cũng tắt máy.Một cảm giác bất an ngay lập tức bao trùm cả khoang xe.Đến thị trấn đã hơn 5 giờ, trời nhá nhem tối.Trong sân không có hai con labrador, trong nhà cũng không bật đèn.Diệp Tây Thành Thành ấn chuông rất lâu nhưng từ đầu đến cuối không có ai ra mở cửa. Anh đi vòng ra sau đến sân trước, chỉ có thể gọi to vào trong nhà, "Bà ơi."Gọi rất nhiều lần nhưng vẫn không có ai trả lời.Sau đó có hàng xóm đi ra, nhìn thấy trong sân có người nhưng hàng xóm cũng không quen.Diệp Tây Thành hỏi: "Dì ơi, cháu chào dì. Dì có biết người nhà này đi đâu rồi không ạ?"Hàng xóm: "Hai ông bà đi rồi. Cháu gái đi đâu chúng tôi cũng không biết nữa."Diệp Tây Thành không hiểu được "đi rồi" là có ý gì, lại hỏi: "Có phải ông bà về quê rồi không ạ?"Hàng xóm: "Ông bà mất rồi, mất sắp được một tháng rồi."Đôi mắt Diệp Tây thành ươn ướt, nỗi đau từ tim ngay lập tức truyền đến tứ chi.Anh đứng trước sân ngẩn người nhìn vào trong sân, trời tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ gì.Đã hơn nửa tiếng trôi qua nhưng anh vẫn chưa hoàn hồn lại được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net