Chương 55: Về Bắc Kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa và tuyết rơi ở London mấy ngày qua.Cửa sổ dính đầy nước mưa, chúng nối nhau rơi xuống nên không nhìn rõ bên ngoài.Diệp Tây Thành thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chuông điện thoại vang lên, là mẹ gọi đến. Anh do dự hai giây mới nhận điện thoại.Bà Diệp: "Tây Thành, con vẫn chưa hết bận sao?"Diệp Tây Thành hỏi lại: "Có chuyện ạ?"Bà Diệp đã lâu rồi không nhìn thấy Diệp Tây Thành, tưởng anh đang ở Bắc Kinh: "30 Tết còn có chuyện gì chứ? Bận việc xong thì đến nhà ông bà con, cơm tất niên chuẩn bị xong rồi."Diệp Tây Thành: "Con đang ở London. Mọi người ăn đi.""Cái gì?" Bà Diệp tưởng mình nghe nhầm: "Ở đâu cơ?""London.""Tết đến nơi rồi con còn chạy đến đó làm gì?""Bàn chuyện kinh doanh.""... Chuyện kinh doanh gì mà nhất định phải bàn vào 30 Tết?"Diệp Tây Thành không lên tiếng.Bà Diệp cảm thấy ngột ngạt: "Nhưng đêm giao thừa... cho dù con không vui cũng nên trở về."Im lặng một lúc, anh nói: "Con làm việc đây. Chúc mừng năm mới."Bà Diệp thở dài, trở về phòng khách.Chủ tịch Diệp thấy sắc mặt vợ mình không tốt hỏi bà bao giờ Tây Thành trở về.Bình thường ông và Diệp Tây Thành không có thói quen thông báo lịch trình cho nhau, gần đây anh vẫn luôn bận việc ở Thượng Hải, mãi đến hôm qua mới về.Không chỉ có chủ tịch Diệp, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn về phía bà Diệp.Từ khi Bùi Ninh từ chức chia tay với Diệp Tây Thành, bầu không khí trong nhà vẫn luôn vô cùng căng thẳng.Trông thì có vẻ vẫn hòa hợp như trước nhưng ai cũng biết mọi thứ đều thay đổi, đặc biệt là thái độ của Diệp Tây Thành.Chủ tịch Diệp lại hỏi lại, bao giờ Diệp Tây Thành về?Cả nhà đều đang đợi nó về đón giao thừa.Bà Diệp: "Tây Thành đang ở London, chúng ta không cần đợi thằng bé nữa."Bà cụ Diệp nghe thấy Diệp Tây Thành ở nước ngoài, tất cả cảm xúc đều viết hết lên mặt, bà bao che khuyết điểm: "Mấy người ép cháu tôi ra nước ngoài, mấy người trong sạch lắm nhỉ."Chủ tịch Diệp bất lực: "Mẹ..."Bà cụ vẫy vẫy tay, bảo ông đừng nói nữa.Ông cụ lắc đầu, tiếp tục đọc báo.Diệp Nhuế nhỏ giọng hỏi Thiêu Chi Quân, hỏi anh ta gần đây có liên hệ với Diệp Tây Thành không.Anh ta đang xem tin tức, một lúc sau mới nói: "Không có."Anh ta mất tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, một chữ cũng không đọc vào.Ông bà Bùi Ninh mất một tháng trước, anh ta vừa mới nghe nói.Không biết vì sao trong lòng anh ta cảm thấy ngột ngạt.Bữa cơm giao thừa năm nay không có mùi vị gì, bầu không khí vẫn luôn bị kìm nén.Ngay khi trở về khách sạn Diệp Tây Thành nhận được điện thoại của Diệp Nhuế, "Ăn cơm chưa?" Diệp Nhuế hỏi."Rồi." Anh chỉ nói một chữ như vậy, không nói thêm bất cứ điều gì.Diệp Nhuế cũng không biết nói gì, "Năm mới vui vẻ.""Chị cũng vậy."Diệp Nhuế thở dài, "Chị vừa mới nghe cậu nói, ông bà Bùi Ninh..." Cô ta không nói tiếp, điện thoại không có bất cứ tiếng gì, từ đầu đến cuối Diệp Tây Thành vẫn không tiếp lời.Một tay Diệp Nhuế ôm ngực, dùng sức nắm lấy áo len của mình, "Tây Thành, có phải em vì chuyện của Bùi Ninh..."Diệp Tây Thành cắt đứt: "Còn chuyện gì khác không? Em muốn nghỉ ngơi.""Không có." Trước khi cúp máy Diệp Nhuế lại nói, "Chúc mừng năm mới."Diệp Tây Thành ném điện thoại, treo áo gió lên. Điện thoại vẫn rung liên tục, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng năm mới, anh không xem.Lần này một mình anh đến London, đến bên này là các giám đốc điều hành của công ty con cùng anh đi bàn chuyện dự án.Cuộc họp tiếp theo là vào sáng mai, buổi chiều không có sắp xếp gì.Diệp Tây Thành đi tắm rửa sau đó chuẩn bị ngủ trưa, trước đó trên máy bay anh cũng không được nghỉ ngơi.Vừa bước đến cạnh giường điện thoại lại liên tục rung, là tin nhắn trong nhóm. Có rất nhiều người @anh, tin nhắn gửi cũng vô cùng kì lạ.【Hải Nạp Bách Xuyên.】【Tiên Bối của Vượng Vượng.】【HP sản phẩm mới, cầm kỳ thư họa.】...Tổng cộng mấy chục tin nhắn.Diệp Tây Thành tưởng rằng bọn họ dụ dỗ anh phát bao lì xì, liền phát cho mỗi người 200, tất cả mọi người trong nhóm đều có một phần.Sau đó anh liền đem tin nhắn trong nhóm đổi thành chế độ không làm phiền, trước khi rời khỏi khung chat Thời Cảnh Nham gọi điện thoại cho anh hỏi đang ở đâu.Diệp Tây Thành: "London.""...." Bên Thời Cảnh Nham hơi ồn, anh ấy cầm ly rượu ra khỏi phòng bao: "Vẫn vì chuyện kinh doanh cảng của Thiệu Chi Quân?""Ừ.""Cậu bỏ ra nhiều tiền như vậy để giành lấy dự án đó, có kế hoạch gì đấy?""Kế hoạch vững chắc."Từ đầu trái tim con người đã rời khỏi lợi ích, lòng tham con người và sự phức tạp trong bản chất con người đã vượt quá sự hiểu biết ban đầu của anh với Thiệu Chi Quân.Bây giờ cuộc cạnh tranh của Hoa Ninh và Hi Hòa đang ở trong giai đoạn căng thẳng nhất, thời điểm này anh không cho phép có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện. Nói không chừng Diêu Hi còn nắm thóp gì đó của Thiệu Chi Quân, với tính cách của Diêu Hi sẽ còn đe dọa đến lợi ích của anh ta.Anh dùng việc kinh doanh cảnh đánh đổi cảm giác tội lỗi bên trong của Thiệu Chi Quân, phòng trừ anh ta lại bán đứng Hoa Ninh lần nữa.Thời Cảnh Nham nhấp một ngụm rượu đỏ: "Có người nhà như vậy cũng buồn thật đấy."Diệp Tây Thành: "Có gì mà buồn chứ? Nhìn rõ là được rồi. Suy cho cùng thì Diệp Nhuế và Thiệu Chi Quân cũng chỉ là họ hàng của chúng ta. Đứng trước lợi ích và khó khăn có ai sẽ bất chấp mọi thứ quan tâm đến họ hàng trước chứ?"Ở Hoa Ninh, có thể móc hết tâm can đối xử tốt với anh chỉ có bố mẹ.Còn có Ninh Ninh.Lúc cô yêu, làm việc không chút do dự.Lúc cô chia tay cũng không để lại lối thoát.Diệp Tây Thành không thể nhắc đến Bùi Ninh, nhắc đến trái tim anh giống như bị khoét một cái lỗ sâu.Anh chuyển chủ đề, hỏi Thời Cảnh Nham đang ở hội sở à.Thời Cảnh Nham: "Ừ, sao đấy?""Mấy người muốn tiền đến điên rồi à?""Ai muốn tiền chứ? Lì xì không phải là cậu chủ động phát cho bọn tôi sao? Có ngu mới không nhận.""Mấy cái tin nhắn @tôi không phải là muốn muốn tôi phát lì xì sao?"... Cái logic gì đấy? Có phải vừa rồi cậu đang phân tâm không?"Diệp Tây Thành không nói chuyện.Thời Cảnh Nam biết Diệp Tây Thành phân tâm nhất định là vì Bùi Ninh nên cũng không lấy chuyện này ra làm trò đùa, chỉ giải thích: "Tưởng Vân Triệu đánh bài thua nên làm cho bọn họ mỗi người một cái thẻ hội viên ở nông trại của cậu. Nói rằng vườn rau cá nhân bên đó phải đặt tên, mấy tin nhắn gửi cho cậu đầu là tên vườn rau cá nhân."Nói đến tên của vườn rau, Diệp Tây Thành cảm giác như chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua vậy. Ngày hôm đó ở vườn rau Bùi Ninh hành động như một đứa trẻ, còn đặt cho vườn rau một cái tên vô cùng khác người, "lá nhỏ của Ninh Ninh".Mới qua được bao lâu mà bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.Bùi Ninh nói cô mệt rồi, anh thì không?Cô giống như cát chảy, anh không làm thế nào để giữ cô lại được."Bùi Ninh đâu? Tìm thấy cô ấy chưa?" Thời Cảnh Nham hỏi.Diệp Tây Thành hoàn hồn: "Tìm thấy rồi." Anh đứng dậy đi mở tủ lạnh, uống hết nửa chai nước, cái lạnh xuyên qua tim."Bùi Ninh cũng ở London sao?""Không, cô ấy ở cùng Tề Cận Châu."Điện thoại trầm mặc trong chốc lát.Thời Cảnh Nham hỏi: "Chia tay rồi?"Không có ai trả lời.Thời Cảnh Nham hiểu Diệp Tây Thành im lặng chính là ngầm thừa nhận.Ngày đó Tề Cận Châu nhắn trong nhóm rằng anh ta cùng Bùi Ninh muốn đến châu Úc ra biển câu cá, lúc đó anh liền nói với Diệp Tây Thành. Biết được tung tích của cô thì không sao rồi, hơn nữa cô ấy còn ở cùng Tề Cận Châu.Nhưng Diệp Tây Thành không nghe, nhất quyết phải qua đó.Anh đã nhắc nhở với Diệp Tây Thành thời điểm này phụ nữ rất hay lấy chuyện chia tay ra để phát tiết.Cuối cùng Diệp Tây Thành vẫn qua đó.Thời Cảnh Nham chủ động đề nghị: "Có cần tôi đi tìm cô ấy nói chuyện không?""Không cần." Diệp Tây Thành uống nốt nửa chai nước còn lại.Cũng may là Diệp Tây Thành, đổi lại là người khác Thời Cảnh Nham sẽ không nhiều chuyện nói về chuyện tình cảm của người khác: "Tính như vậy thật à?"Diệp Tây Thành dùng sức bóp mạnh chai nước, chiếc chai rỗng trong tay biến dạng.Anh không nói Thời Cảnh Nham cũng không hỏi nhiều.Diệp Tây Thành về Bắc Kinh là mùng 6 Tết, trước hôm đi làm một ngày.Lúc xuống máy bay đã hơn 2 giờ chiều, anh đi thẳng từ sân bay đến nhà ông bà, không ngờ nhà cô cũng ở đấy.Diệp Nhuế rót cho Diệp Tây Thành một cốc nước ấm: "Muốn ăn gì, chị đi làm cho em.""Vừa nãy ăn trên máy bay rồi." Diệp Tây Thành bưng tách cà phê lên sau đó lại đặt xuống.Diệp Nhuế vô tình liếc nhìn ngón tay anh, cô ta giật mình, anh đã tháo nhấn xuống. Nếu cô ta nhớ không nhầm trước lúc giao thừa anh vẫn đeo.Cô ta nhìn về phí Thiệu Chi Quân, nhưng anh ta đang chơi với con, không nhìn về bên này.Bà cụ Diệp lấy ra một bao lì xì mừng tuổi cho anh.Diệp Tây Thành bất lực cười: "Bà à, con đã hơn 30 rồi.""Cho dù 40 cũng vẫn là trẻ con." Bà nhét lì xì vào trong tay anh, sau đó kéo tay anh hỏi: "Nói bà nghe, mấy ngày nay con ăn gi? Sao bà nhìn thấy con gầy đi nhiều rồi."Diệp Tây Thành: "Không gầy ạ."Nói chuyên với bà một lúc sau đó anh rời đi.Thiệu Chi Quan nhanh chóng đuổi theo, gọi anh.Diệp Tây Thành đã đi đến sân, "Có chuyện?"Thiệu Chi Quân đưa cho anh một điếu thuốc, anh xua tay không hút."Chuyện kinh doanh ở bến cảng có gì cần anh giúp đỡ không?" Thiệu Chi Quân ngậm điếu thuốc vào trong miệng, châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả khói ra.Diệp Tây Thành: "Tạm thời không có, sau khi kí hợp đồng tôi sẽ tìm anh sau."Thiệu Chi Quân dừng lại, anh ta luôn cảm thấy trong lời này có ý gì đó, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều.Diệp Tây Thành cũng chẳng có gì nói với anh ta, lấy lý do buổi chiều còn có hẹn, lên xe rời đi.Mãi cho đến khi xe của Diệp Tây Thành ra khỏi sân Thiệu Chi Quân mới thu hồi tầm mắt.Diệp Nhuế cũng đi ra, nhìn xung quanh, "Tây Thành đi rồi?""Ừ." Thiệu Chi Quân nhàn nhạt đáp lại.Diệp Nhuế nhìn anh ta, "Anh với Tây Thành nói chuyện gì thế?""Không có gì.""Anh có hỏi thằng bé... Bùi Ninh thế nào không?""Không hỏi."Thiệu Chi Quân dập điếu thuốc, đi về phía bên xe."Anh đi đâu?" Diệp Nhuế hỏi."Không có chuyện gì." Chưa nói rõ chuyện gì anh ta đã mở cửa ngồi vào xe.Diệp Nhuế khoanh tay đứng bên ngoài một lúc.Năm nay vì chuyện của Bùi Ninh mà tất cả mọi người đều trải qua một khoảng thời gian vô cùng tồi tệ.Cô ta cảm nhận rất rõ ràng thái độ của Diệp Tây Thành đối với mọi người trong nhà đã lạnh đến cực điểm, mà trong lòng Thiệu Chi Quân có chuyện gì đó giấu. Cô ta ở bên cạnh cũng không hỏi được điều gì.Có lẽ là vì chuyện hoạt động bất hợp pháp nên anh vẫn không vượt qua được?...Kì nghỉ của Bùi Ninh và Tề Cận Châu cũng sắp kết thúc, hơn mười ngày này Tề Cận Châu vẫn ra biển câu cá cùng cô. Mặc dù không câu được cá mấy nhưng tâm tình thoải mái hơn không ít.Bụng cô vẫn khó chịu như cũ, có điều gần đây chú ý ăn uống hơn nên đã tốt hơn trước, nhưng mỗi sáng lúc thức dậy vẫn cuồn cuộn.Mấy ngày nay cô đã xem sữa chua là món chính của mình, tâm trạng không vui uống một chai sữa chua có thể giúp cô dần bình tĩnh lại.Ngày mai chuyến đi của bọn họ sẽ kết thúc, Tề Cận Châu bắt đầu bận rộn với công việc.Anh ta trực tiếp về Bắc Kinh, về chi nhánh bên này xử lý công việc, hỏi Bùi Ninh: "Tôi đặt vé về New York cho cô nhé?"Bùi Ninh vẫn tựa mình lên lan can nhìn biển thất thần, không nghe rõ anh ta nói gì, cô quay đầu: "Anh nói gì cơ?"Tề Cận Châu: "Ngày mai tôi bay đến Bắc Kinh, tôi đặt vé về New York cho cô?"Bùi Ninh không nói gì, quay mặt đi.Tề Cận Châu cười, cố ý nói: "Tôi đặt vé đi Thụy Sĩ cho cô, cô đến đó trượt tuyết."Bùi Ninh vẫn không để ý."London?""..."Bùi Ninh không thèm nói chuyện.Tề Cận Châu không đùa cô nữa, "Vậy cô về Bắc Kinh với tôi?"Lúc này Bùi Ninh mới quay người lại, được lợi còn khoe mẽ: "Tôi bắt buộc phải đi cùng anh. Anh xem anh ở chỗ này cùng tôi nhiều ngày như vậy, phải có qua có lại."Tề Cận Châu: "Cảm ơn, không cần. Tôi vẫn nên đặt vé về New York cho cô."Bùi Ninh: "......."Tề Cận Châu biết cô không buông xuống được, từ đầu đến cuối anh ta vẫn không hiểu được vì sao phụ nữ cứ động tí lại lôi chuyện chia tay ra?Đã từng.Ai đó cũng vậy.Anh ta kịp thời ngăn chặn những suy nghĩ linh tinh của mình, phân phó thư ký đặt hai vé máy bay về Bắc Kinh.Ngày hôm sau họ đáp chuyến bay về nước, Tề Cận Châu nhận ra tâm trạng của cô đã tốt hơn. Ít ra bây giờ cô không nhìn chằm chằm ra bên ngoài máy bay ngây ngốc, buổi tối cũng có thể ngủ được một lúc.Bùi Ninh nhắm mắt hai tiếng, cô mở túi ra đem những mảnh giấy trước đó đã xé rồi dán lại ra xem.Tề Cận Châu ngồi bên cạnh cô, vô tình liếc mắt nhìn thấy.Xé vụn như này rồi mà cô còn dán lại?Cô đây là muốn hành hạ mình đến chết sao?Anh ta thở dài, "Cô đây là nghĩ thông rồi?"Bùi Ninh: "Là tái sinh."Người nhà không còn, người yêu cũng mất.Không còn gì cả.Cô không còn gì để mất nữa.Sau khi mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi, cô bước ra khỏi bế tắc đó, thoát khỏi con quỷ trong lòng đã ám ảnh cô suốt một tháng qua.Cuộc sống chính là như vậy, sau khi vết thương đầy mình, chết đi sống lại.Con đường phía trước không dễ đi nhưng phải tiến về phía trước.Chết, không dễ gì.Sống, càng khó hơn.Tề Cận Châu không có cách nào đồng cảm được, anh ta có một gia đình hạnh phúc, cũng chưa bao giờ trải qua đau khổ hết lần này đến lần khác giống cô.Anh ta đột nhiên nhớ ra: "Có một câu nói nổi tiếng này cực kỳ phù hợp với tâm trạng của cô."Bùi Ninh: "Câu nói gì?""Để tôi viết cho cô." Tề Cận Châu vươn tay lấy mảnh giấy cô dán lại, Bùi Ninh đưa bút cho anh ta.Tề Cận Châu viết một câu ở mặt sau giấy.【Tôi không phải bạn, làm sao biết được con đường bạn đi trong tim có bao đau khổ và niềm vui.】Viết xong anh ta đưa tờ giấy đó cho cô: "Tôi là đàn ông, không thể nào hiểu hết cô được. Nhưng tôi biết cô đang dùng cách của riêng mình mình để giải thoát cho chính mình."Lúc không xin được vào đại học Harvard, cô sụp đổ ngồi một mình trong văn phòng khóc một trận lớn. Ngày hôm sau lại đi làm như bình thường, không mang bất cứ cảm xúc tiêu cực nào cho đoàn đội.Chia tay với Hạng Dịch Lâm cô vẫn như cũ không làm ảnh hưởng đến ai.Tai nạn đó, cô vẫn sống sót trở về.Bọn họ không phải là cô, không biết được con đường mà cô đã đi, không biết được những thứ tình cảm của con người mà cô đã từng nếm trải, càng không biết được những khổ đau và niềm vui trong lòng cô.Bùi Ninh cười, nước mắt chảy đến khóe miệng: "Cảm ơn."Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, hít thở sâu, sau đó xem tài liệu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net