1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1:

Tôi ngồi thụp xuống, đau đớn đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt. Chưa bao giờ và có lẽ không bao giờ, tôi có thể không khóc khi đứng trước mặt em. Khi em lặng lẽ ở đó, nhìn tôi mà tôi không thể chạy đến ôm em cho thỏa nỗi đau đến tận cùng này.

Mùa đông bốn năm về trước

Đêm, nhiệt độ giảm xuống mức âm, tôi rảo bước trên con đường xám lạnh. Tuyết phủ khắp nơi. Namjoon vừa gọi điện hỏi thăm, giờ này thì cậu nhóc cót két đã yên bề gia thất, có một cuộc sống hạnh phúc tại Aus. Sau ba năm nhóm tan rã, tôi vẫn độc thân, hằng ngày tìm kiếm cho mình cảm hứng viết nhạc. Cuộc sống có thể nói là tạm ổn. Có những cuộc tình nhạt nhòa, những lần chia tay vội vã, những buổi hẹn không cảm xúc. Là cô ca sĩ thần tượng hát nhạc của tôi, cô sinh viên đại học Y năm cuối,.....chưa một ai và chưa lần nào để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc. Vừa rẽ ngoặt vào con đường dẫn vào nhà, tôi chợt dừng lại, đảo mắt. Một bóng đen nằm sõng soài trước cổng. Tôi dè chừng, bước nhẹ nhàng đến cột cổng, đưa tay bật đèn. Trộm cướp? Ăn xin? Buồn cười thật, khu dân cư cao cấp đến thế này cũng để cho loại người này lọt vào sao. Ánh sáng vừa được khởi động liền bao trùm cả một khoảng sân rộng lớn, in dấu lên khuôn mặt xinh xắn bất động nằm dưới chân tôi. Hốt hoảng quỳ xuống, tôi chợt nhận ra bóng đen vừa nãy là một cô gái. Không phải trộm cướp, cũng phải ăn xin, làm gì có tên trộm hay kẻ ăn mày nào ra đường lại mặc đẹp đến thế được. Tôi nhìn kĩ bàn tay nhỏ của cô gái, những ngón tay tím tái và gần như phồng rộp lên vì lạnh, mất ý thức do thân nhiệt hạ xuống giới hạn chịu đựng. Nhanh chóng mở cửa, tôi bế thốc cô gái lạ, đưa thẳng vào nhà. Vì ra khỏi nhà từ sáng sớm nên máy sưởi không bật, tôi đặt cô gái xuống chiếc sa lông to sụ ở phòng khách rồi chạy đi lấy chăn. Quỳnh chăn vào trong người, tôi hấp tấp đi bật máy sưởi, bật đèn. Căn nhà sáng bừng lên trong ánh điện. Khi cảm thấy chiếc chăn đã ấm lên, tôi tung chăn đắp lên người cô gái trẻ. Chỉ biết hành động liên tục để cứu giúp người lạ mặt đang nằm kia, tôi chẳng còn chút thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Bước vào bếp, vơ đống vỏ hộp ngổn ngang trên sàn và trên bàn, tôi tống chúng vào thùng rác, mở tủ tìm hũ mật ong bà nội gửi từ lâu lắc. Pha một cốc nước mật ong nóng ấm, tôi lật đật chạy ra, đút từng thìa nhỏ cho cô gái trẻ. Đặt cốc xuống bàn, nhìn đồng hồ, chín giờ tối, tôi kiểm tra thân nhiệt của cô gái rồi mau chóng đi thay quần áo. Cả ngày làm việc mệt mỏi khiến đôi mắt của tôi muốn trĩu lại, đành ra ngoài khởi động hệ thống an ninh, kiểm tra tình hình của kẻ lạ mặt vẫn nằm im bất động kia một lần nữa để còn mau chóng tìm về với cái giường. Vừa chạm vào cái cổ trắng mịn, cơn đói ngủ ập đến, tôi kéo chăn, nằm gọn lên chiếc sa lông đắt tiền....

Ấm. Rất ấm. Tôi mơ màng ôm chặt con gấu bông to sụ. Gấu bông này rất mịn, rất ấm. Dụi mặt vào lớp lông mềm của cái ghế, tôi tiếp tục theo đuổi những giấc mơ đẹp. Nhưng, con gấu bông bỗng cựa mình. Quái nhỉ? Gấu bông thôi mà, sao cử động được. Một giọng nói nhẹ như gió xuân thổi vào tai tôi, lôi kéo tôi khỏi giấc ngủ. Giọng nói ấy vang lại một lần nữa:

- Này anh, anh là ai vậy?

Giật mình mở mắt, tôi bàng hoàng nhìn thẳng. Một khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm. Những vòng xoáy trong đôi mắt ấy, in đậm cả một nỗi bất ngờ.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net