Chap 2: Cách ly 14 ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng bảnh mắt. Mạc Quan Sơn bị đánh thức trong tiếng cười khùng khục phát ra từ kẻ nằm cạnh. Cậu cau có duỗi tay đập vào người hắn "bốp" một cú rõ mạnh. Giọng vẫn lè nhè ngái ngủ, Mạc Quan Sơn tuôn ra một tràng chửi rủa "thắm thiết" trước cả khi uể oải nâng mí mắt.

"Thằng thần kinh kia? Đêm qua mày hại ông 3 giờ còn chưa được ngủ, thế mà mới..." Cậu ló mặt liếc màn hình điện thoại trước khi hoàn tất câu nói của mình. "Mới 9 giờ, mày đã lên cái cơn gì đấy, Hạ Thiên? Ăn phải bả à? Ngủ thì đéo ngủ nằm cười cười như thằng điên!"

Hạ Thiên không để ý tới thái độ như giẫm phải phân của người nằm cạnh, cũng không vì bị chửi mà ngừng điệu cười hinh hích của mình lại. Hắn giơ ra trước mặt cậu màn hình điện thoại, chỉ cho cậu xem một loạt tin nhắn vừa mới gửi đến của Kiến Nhất, sai chính tả tùm lum, chấm phẩy tán loạn, rõ ràng được gõ ra trong tâm trạng rối bời cùng cực.

"Ôi đù má nhà nó chứ! Thiên Sơn, hai thằng mày đéo biết chuyện gì vừa xảy ra với tao đâu!"

"Sáng nay, lúc 7 giờ 17 phút, bố mày vừa ngủ dậy, răng chưa kịp oánh, quần suỵp chưa kịp mặc, mà đã bị quan trên đập cửa rầm rầm rồi xộc vào nhà xách cổ đi cách ly!"

"Đù má! Hoá ra tao là F3, cái con nhỏ hàng xóm hôm trước sang nhà xin tao dung dịch sát khuẩn là F2! F1 lẫn F0 là đứa cục cứt nào tao còn éo biết, thế mà bây giờ phải đi cách ly tập trung! Bực đéo chịu được!"

"Chúng mày bảo thế có điên không?"

Mạc Quan Sơn gần như dựng cả người dậy vì buồn cười. Cậu giằng lấy điện thoại trên tay Hạ Thiên, gõ lạch cạch.

"Còn Triển Chính Hi thì sao?"

"Hỏi thừa vl, tất nhiên là cùng chung số phận! Thoát thế đéo nào được? Tao là F3 thì Triển Hi Hi chả là F4 à?"

Kèm theo đó là một loạt icon thất khiếu phụt khói, minh hoạ cho cơn thống hận mà người gửi hiện đang phải chịu đựng.

Hạ Thiên nghiêng người gác cằm lên vai cậu "xúi đểu". Áng cười trên môi vẫn chưa có dấu hiệu muốn tan đi.

"Hỏi xem hai thằng nó có được xếp vào chung một phòng không?"

Mạc Quan Sơn cắm đầu gõ gõ, còn chưa kịp hoàn thành xong ba chữ "hai thằng mày" thì Hạ Thiên đã nhanh nhảu ấn nút gọi.

"Gọi luôn cho đỡ tốn thời gian!" Hắn xoay đầu qua nhìn cậu cười nhe nhở. "Tiện thể quan sát cái bản mặt ngu si đần độn của chúng nó!"

Khi khuôn mặt "ngu si đần độn" lẫn càu cạu uất ức (sau lớp khẩu trang) của Kiến Nhất vừa mới hiện lên trên màn hình, Hạ Thiên đã nhanh nhảu vừa cười cợt vừa cất lời.

"Cảm giác bị tước đoạt tự do nó như thế nào vậy, ngài Kiến?"

Kiến Nhất ném về thằng bạn thân một cú lườm cháy bỏng. "Mày vui lắm đúng không, chó Hạ Thiên?"

"Đâu có, tao đang vô cùng vô cùng thương cảm cho số phận của F3 Kiến Nhất và F4 Triển Chính Hi mà!"

Mạc Quan Sơn dợm cười, nhưng giữa chừng gặp ánh mắt sắc lẻm của Kiến Nhất, liền bất đắc dĩ nuốt ngược cơn cười vào trong.

Cậu hỏi: "Thế ngài F3 và ngài F4 có được ở chung một phòng không, hay là bị quan trên chia cắt mất rồi?"

Kiến Nhất thở dài thườn thượt, vô cùng uỷ mị mà đáp. "Chung thì vẫn chung..."

"...nhưng là chung với cả đống người khác!"

Nói đoạn, như để chứng minh cho tình cảnh thê thảm đáng thương của mình, Kiến Nhất xoay điện thoại một vòng nhằm giúp hai thằng bạn có cái nhìn cận cảnh. Căn phòng nhỏ đơn bạc hiện ra với những chiếc giường tầng được xếp ngay ngắn cách nhau 2 mét, người ngồi người nằm lác đác.

Hạ Thiên và Mạc Quan Sơn thậm chí còn nhìn thấy lọt vào khung hình là Triển Chính Hi lúc đó đang lui cui lôi ra vài thứ vớ vẩn linh tinh trong balo cá nhân rồi đặt xuống đều tăm tắp đầu giường. Thanh niên gương mẫu này rõ ràng rất biết chấp nhận số phận và xuôi theo hoàn cảnh.

Thái độ hoàn toàn trái ngược của cặp đôi này khiến Hạ Thiên không nhịn được mà cười sằng sặc. Rồi, trong ánh mắt tức tối của Kiến Nhất, hắn đè âm lượng xuống thật thấp, buông lời càn rỡ trêu ngươi.

"Tội nghiệp quá nhỉ! Vậy là trong 14 ngày tới chúng bây sẽ phải nhịn chuyện kia một cách tuyệt đối, phải không?"

Kiến Nhất nhìn quanh quất một hồi rồi dí sát miệng mình vào điện thoại mà thì thầm, thì thầm.

"Thực ra, ban nãy tao đã cẩn thận đọc quy định dán ngoài cửa rồi, chẳng có điều luật nào cấm làm chuyện ấy ở đây cả mày ạ!"

"Cho nên là tao sẽ rủ Triển Hi Hi làm... Aaaaa! Đau! Đau! Hi Hi, đau quá! Bỏ tay ra đi! Đứt tai tao bây giờ chứ lại?"

Triển Hi Hi lúc đó cả mặt và cổ đều đã ửng lên vì thẹn. Dù phần lớn gương mặt đã bị khẩu trang che khuất, Mạc Quan Sơn và Hạ Thiên vẫn thấy rõ biểu hiện bất nhẫn đến cực điểm từ cậu. "Kiến Nhất, quy định ghi rất rõ là tránh tiếp xúc gần..."

Ngón tay cậu theo mỗi lời buông xuống mà càng thêm dồn lực vặn siết lấy vành tai mỏng dính của đối phương.

Hạ Thiên đệm vào, khuôn mặt nín cười đến gần méo mó. "Quy định bắt tránh tiếp xúc gần, chứ đâu có bắt tránh tiếp xúc CỰC GẦN?"

Mạc Quan Sơn đến đây thì không nhịn nổi nữa, liền ôm bụng phá lên cười. Cậu chun mũi lại, định chửi người ngồi cạnh "vô liêm sỉ đéo chịu được", nhưng lời mới ra giữa chừng đã bị Hạ Thiên đột ngột chặn lại bằng một nụ hôn nóng rẫy.

Kiến Nhất cùng Triển Chính Hi, ở phía bên kia màn hình, đồng loạt trợn trắng mắt.

"Ôi cái đệch..." Kiến Nhất xanh mặt cảm thán.

Hạ Thiên gài máy điện thoại ngay ngắn đầu giường, xoay người nằm đè lên Mạc Quan Sơn. Hắn hôn cậu, hôn tham lam vô cùng, hôn như thể Ngưu Lang cả năm chưa được hôn Chức Nữ, như thể ngày mai là tận thế, hôn như đó là lần cuối cùng, mặc kệ tiếng gã bạn thân rền rĩ bên tai.

"Đừng làm thế với bọn tao, Hạ Thiên... Đitmemay chứ, quá đáng như thế để làm gì?"

"Tao ghi hình lại up lên mạng chetme hai đứa mày bây giờ? Có dừng lại không thì bảo? Tổ sư bố... Bạn bè kiểu mẹ gì đấy?"

"Hạ Thiên!!"

"Tóc Đỏ!!"

"TIÊN SƯ NHÀ CHÚNG MÀY~~~!!! BỐ MÀY HẬN~~~!!!"

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net