Ngày ta bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I don't know, but I believe
That some things are meant to be
And that you'll make a better me
Everyday I love you
Everyday I love you

Một ngày trời đông mưa rả rích, giai điệu quen thuộc kéo tôi rời khỏi tập bản thảo dang dở. Tôi co mình trong chiếc khăn len, lặng ngắm phố phường nhòe nhoẹt sau ô kính của tiệm cafe gần nhà. Everyday I love you, everyday I love you. Bài hát này luôn gợi lại những ký ức về cậu trong tôi.

Giữa năm học lớp mười một, có một cậu bạn chuyển về trường chúng tôi. Nghe đâu cậu ấy đang là học sinh trường chuyên, không hiểu sao lại quyết định quay về học tại ngôi trường bình thường thế này, lại còn chuyển đi đúng giai đoạn sắp thi đại học chứ. Lũ học trò mơ mộng chúng tôi ngày ấy hào hứng bàn ta tán vào, vẽ ra đủ thứ hình tượng về cậu học sinh mới chưa một lần gặp mặt ấy.

Ngày đầu cậu đến, các bạn nữ trong lớp vỡ òa khi thấy một cậu bạn điển trai với đôi mắt nâu ấm, đôi môi cong cong tinh nghịch.

- Chào các cậu, tớ là Vũ.

Vũ được xếp ngồi cùng bàn với tôi, chỗ ngồi gần cửa sổ lúc nào cũng có thể trông ra vườn hoa rực nắng.

- Cậu tên gì?
- Tớ là Dương - tôi mỉm cười chào lại.
- Dương có thích bánh mì nhân xíu mại không?
- Sao đột nhiên lại hỏi vậy?
- Không có gì. Chỉ là vừa nãy tớ ăn thử ở canteen. Lần đầu thấy món bánh mì ngon vậy.

Tôi nín cười, cậu ấy vừa đến trường mới đã chui vào canteen ăn thử bánh mì ư.

Vũ là cậu bạn điển trai, vừa thông minh lại tốt bụng. Học một thời gian ngắn, cậu ấy đã được rất nhiều bạn nữ thích. Họ hay túm tụm bàn tán, lén nhìn trộm cậu ở khắp nơi. Nhiều người còn hay giả vờ nhờ cậu giảng bài, rồi sau đó tặng cậu những món quà xinh xinh.

Nhưng điều tôi thích hơn cả ở Vũ là nét duyên của cậu. Cậu ấy thân thiện, hay cười, hay trêu đùa mọi người, có thể chỉ bằng một câu nói mà khiến chúng tôi cười nghiêng ngả. Hai đứa tôi rất hay nói chuyện với nhau. Dần dần, chúng tôi phát hiện mình có nhiều điểm chung. Như là đều thích món bánh mì xíu mại ở canteen, đều thích xem phim siêu anh hùng nhưng ghét dòng phim cháy nổ, đều thích lang thang trong hiệu sách những khi buồn chán... Khi rảnh, Vũ hay đòi tôi đèo cậu ấy lượn quanh phố phường thử đồ ăn vặt, cậu ấy vừa nhai nhóp nhép vừa nói: cách tốt nhất để hiểu về một nơi là ẩm thực đường phố. Tôi quay lại mắng đùa, thực ra cậu chỉ muốn sai vặt tôi thôi, rõ ràng cậu cao hơn tôi cơ mà, sao tôi phải đèo cậu chứ. Cậu ấy cười hì hì, hứa "trả công" tôi bằng cách giúp làm trực nhật, bê đồ cùng tôi. Mấy bạn nữ nói ghen tị với tôi thật, có rủ Vũ cũng chả bao giờ đi cùng họ. Tự dưng tôi lại thấy vui vui.

Ngày cuối tuần, Vũ thường tới nhà tôi học nhóm, tiện thể làm vật thí nghiệm cho những món mới mẹ tôi làm. Nói là học nhóm chứ thực ra toàn cậu ấy dạy tôi. Có lần tôi không nhịn nổi tò mò hỏi, sao Vũ lại chuyển tới đây, rõ ràng học lực của cậu vượt xa chúng tôi.

- Cậu nhầm rồi. Tớ toàn đội sổ không.

Nhìn gương mặt đầy nghi hoặc của tôi, Vũ cười, hạ giọng thì thầm.

- Nói cho cậu một bí mật nhé. Thực ra tớ là điệp viên nằm vùng, đang phải theo dõi vụ án rất quan trọng.

Tôi tròn mắt nhìn Vũ. Rõ ràng đó chỉ là lí do vớ vẩn. Nhưng ánh đùa nghịch trong mắt Vũ làm tôi nghĩ bụng hẳn có gì khó nói.

- Vậy khi nào bắt được tội phạm thì đừng đột ngột đi mất nhé.

Vũ chống cằm nhìn tôi một lúc, nhoẻn miệng cười.

- May thật. Không chuyển trường đã chẳng gặp được Dương rồi.

Mặt tôi nóng bừng không rõ vì sao nên tôi vội vàng quay đi.

Chiều nọ, tôi ở lại thư viện học bài cùng Vũ. Vũ à lên một tiếng rồi đưa tôi gói quà.

- Tớ mới được tặng nhưng không dùng. Tặng em cậu luôn này.

Tôi lúng túng liếc ngang liếc dọc xem cô bạn tặng cậu còn ở quanh đây không. Sau nhét vội vào cặp, buột miệng buông câu cảm thán.

- Được các bạn nữ xinh xắn tặng quà thích thật đấy.
- Ừ - Vũ đáp lơ đãng, mải đọc đề bài toán tiếp theo.

Không hiểu sao ngực tôi dâng lên một cảm xúc lạ lùng thôi thúc tôi tiếp lời.

- Rồi sao nữa?
- Sao là sao?

Vũ chớp chớp mắt nhìn tôi. Câu hỏi "Cậu có thích họ không?" trong tôi nghẹn lại, không tài nào thốt ra được. Tự nhiên tôi thấy mình vô duyên, bèn nhún vai như chẳng có gì. Vũ im lặng nhìn tôi, đôi mắt nâu làm tôi bối rối. Tôi vơ đại một tờ đề.

- Dạy tớ làm phần này đi.

Vũ ngồi yên nhìn tôi loay hoay một lúc lâu, cuối cùng đặt bút ghi ra các bước giải. Khi tôi gục đầu xuống bàn, ca cẩm chóng mặt với những gì cậu nói, Vũ phì cười rồi chọn bài dễ hơn cho tôi làm.

Món quà ấy là chú gấu bông Mike trong Monster Inc. Khi tôi đưa nó cho em gái, con bé nhảy lên thích thú. Tôi bế con bé lên, mái tóc tơ nâu nhạt cọ vào má nhồn nhột. Con bé ôm lấy cổ tôi thì thầm.

- Sau này lớn lên em có được nhận quà như anh Vũ không?
- Tất nhiên rồi. Em sẽ còn nhận được nhiều hơn cả anh Vũ ấy chứ.
- Vì em là con gái à?
- Ừa - Tôi bẹo má con bé - Và vì em dễ thương.
- Anh Vũ cũng dễ thương ạ?
- Anh ấy là con trai.
- Con trai cũng có thể dễ thương mà. Ở lớp em có bạn Bảo nhé. Bạn Thùy Anh nói bạn Bảo dễ thương. - nó chợt hạ giọng thì thào - Nhưng đấy là bí mật đấy nhé.
- Rồi rồi. Anh không nói với ai đâu. - Tôi bật cười.
- Em cũng không nói với ai anh thấy anh Vũ dễ thương đâu. Em hơi bị giỏi giữ bí mật nhé.

Hẳn nhiên rồi. Tôi lắc đầu nhìn con bé, lòng nhộn nhạo.

Một ngày trên xe bus, tôi lặng ngắm gương mặt đăm chiêu của Vũ nghiêng nghiêng trong nắng. Vũ mỉm cười với hình phản chiếu của tôi qua ô kính lấp lánh, rồi cậu quay lại và nói.

- Tớ nghĩ tớ thích cậu.

Tôi ngỡ ngàng, không quen được cách nói chuyện vừa thẳng thắn vừa mang chút bông đùa của cậu. Tai vương đầy tiếng tim mình đập, tôi ngập ngừng trả lời.

- Tớ cũng thích cậu.

Nụ cười tựa nắng trên nền tuyết của Vũ khi đó là nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy.

Có một điều mà mãi sau này tôi mới để ý, Vũ rất hay trốn tiết thể dục. Mỗi khi tôi từ dưới sân nhìn về phía lớp, hình bóng cao gầy bên cửa sổ của cậu im lìm như hoà vào cùng hàng phượng. Không còn vẻ tinh nghịch thường ngày, ở Vũ giờ đây có gì vừa cô đơn vừa buồn bã. Tôi cứ ngơ ngẩn ngắm cậu mãi. Để rồi khi bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ấy lại bày ra cái tư thế kỳ quặc làm tôi phải bật cười.

Cũng trong một lần Vũ trốn tiết như thế, khi chúng tôi vừa về tới chân cầu thang, tiếng la thất thanh của các bạn nữ làm chúng tôi giật mình xô vào lớp. Đập vào mắt tôi là hình ảnh Vũ ngất gục trên bục giảng. Tôi sợ hãi đỡ cậu dậy, đôi mắt Vũ nhắm nghiền, hơi thở đứt quãng, cơ thể cậu trong lòng tôi run run như chú chim ướt mưa.

Suốt một tuần sau đó, Vũ không tới lớp.

Tôi lo lắng tìm đến nhà Vũ. Tiếp đón tôi là đôi mắt đỏ hoe ngấn nước của mẹ cậu.

- Vũ sao phải vào viện ạ?
- Vũ mắc bệnh nan y... Nhà cô chuyển tới đây cũng là để thuận tiện cho việc điều trị. Nhưng... Có lẽ lần này...

Tôi vội vàng đến viện. Đứng lặng người trước giường bệnh Vũ nằm, tôi nhìn trân trối cơ thể bất động của cậu bị trói buộc giữa bao ống nối. Sống mũi cay xộc, lòng tôi trào dâng cảm xúc mãnh liệt muốn dứt bỏ hết những thứ máy móc kia, và rồi chúng tôi sẽ chạy khỏi đây, chạy khỏi số phận nghiệt ngã này. Tôi run rẩy chạm vào tay Vũ, thận trọng như sợ sự sống trước mắt mình sẽ vỡ vụn. Mi mắt Vũ khẽ cử động, đôi mắt mơ màng của cậu tìm thấy tôi và một nụ cười nhẹ nhàng tỏa nắng ấm trên gương mặt nhợt nhạt.

- Chết thật. Bí mật của tớ bị Dương phát hiện rồi.

Cậu ấy luôn như vậy, tôi nghĩ, tìm cách làm tôi phân tâm bằng những câu đùa vô thưởng vô phạt. Nhưng lần này tôi không cười nổi. Tôi thương cậu, tôi giận cậu, tôi tiếc nuối cho cậu, dòng cảm xúc hỗn loạn trong tôi cuộn xoáy, dâng lên tắc nghẹn nơi cổ họng. Nhận thấy tâm trạng tôi, Vũ ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi nghĩ rằng cậu ấy định nói gì đó, bèn cúi xuống lắng nghe. Bất ngờ, một nụ hôn lướt nhẹ qua môi tôi. Tôi sững sờ nhìn Vũ, cậu lại nở nụ cười tinh nghịch như ngày đầu. Tôi ngục xuống bên cậu, khóc nấc như một đứa trẻ.

Lần cuối Vũ đến trường, chúng tôi đứng lặng lẽ bên ban công, nhìn ra khoảng sân ngập sắc phượng xanh rì. Vũ đột nhiên hỏi tôi.

- Sau này Dương sẽ nhớ tớ chứ?

Tôi ngẩng lên nhìn Vũ, rồi vội quay đi khi gặp ánh mắt dịu dàng của cậu. Tôi biết tình trạng của Vũ nhưng chúng tôi chưa từng nói về chuyện này, và tôi không bao giờ muốn. Tại sao cậu ấy lại bắt tôi phải đối mặt với nó như vậy. Tôi nuốt khan, thì thầm.

- Tất nhiên rồi.

Vũ bật cười.

- Vậy phải sống cho thật tốt đấy nhé. Để khi gặp lại, Dương phải có thật nhiều chuyện vui kể cho tớ nghe.

Nước mắt tôi lại lần nữa cứ thế mà tuôn rơi.

Vũ không thể đi qua mùa hè của tuổi 18. Ngày bế giảng, lứa học sinh cuối cấp chúng tôi ôm nhau khóc, lớp tôi lại khóc vì lí do thật khác. Rồi chúng tôi cũng trở về với nhịp sống thường ngày, chúng tôi bận rộn với những dự định cuộc đời, chúng tôi lớn lên, chúng tôi quên mất nhiều điều quan trọng. Nhưng hình ảnh của cậu vẫn mãi in trong tâm trí tôi. Cậu bạn với ánh mắt ấm áp và nụ cười tinh nghịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net