Ngày 20/6/2017

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên lớp 12 - cuối cấp, nên tôi bận rộn với việc học, hầu như cả tuần đều bận lịch hết, hôm nay tôi cũng có ca học toán. Dù có đi học thì tôi cũng không quên mang đồ ăn cho bọn bạn, bánh rán mẹ mua tôi cắt sẵn và để trong hộp cộng thêm bánh tráng trộn tôi làm, thế là đủ cho bốn đứa trong 3 tiếng. Đến lớp sớm hơn nửa tiếng, chán chả có gì tôi lại ngồi lướt facebook, đến giờ vào học rồi mà chỉ có Chũi đến, nghĩ bộ chả lẽ hai đứa kia nghỉ. Lúc đó, Chũi lỗi từ cặp sách ra hộp bánh bông lan, thứ mà tôi ăn mãi cũng không chán, cả hai đứa nhìn nhau cười chả nói câu nào :))). Mãi khoảng 10p sau thì hai mẹ Hà và My mới vác nhau đến lớp, và chúng tôi bắt đầu buổi học toán. Trong ba tiếng bọn tôi chỉ ngồi làm bài, ăn và tám với nhau. Thì ra mẹ My đã sang nhà Hà từ 13h để làm nail, nhưng khổ nỗi đấy không phải giờ hoàng đạo nên My sơn xấu :))), sang nhà mẹ Hà, mẹ My còn được đắp mặt nạ free, haizzz biết thế tôi cũng sang. Sau buổi học toán thì đứa nào về nhà đứa đó, về nhà tôi chỉ nằm một chỗ và ôm cái điện thoại. Mới chia tay nên chả có ai nói chuyện cùng cũng thấy chán chán, nghĩ bộ chả lẽ lại lên đường đi tìm tình yêu đích thực ta? Nhưng nghĩ lại từ trước đến nay, quen ai đều do tôi chủ động trước, cũng muốn thử cảm giác có ai đó tán tỉnh mình, haizzz bao giờ mới có đứa crush tôi đây? Qua đây, tôi chỉ muốn nói là :"Đứa nào crush tao thì mau nói chuyện với tao đi cho tao đỡ buồn!!!".

Lúc đi học thì chỉ muốn nghỉ hè, đến khi nghỉ hè rồi thì lại muốn đến trường, chả phải để học mà là để đú đởn với hội bạn, có đứa tám chuyện trên trời dưới đất. Lên 12 rồi mà tôi vẫn chưa quyết định xem mình nên thi trường nào? ngành gì? Tương lai vô định quá cũng thấy bất an.
Có nhiều lúc tôi hay thơ thẩn nghĩ :" Bao giờ mình mới tìm được một người lí tưởng cho cuộc đời mình?" Lì tưởng của tôi ở đây chắc hơi phi lí, nhưng cô gái nào chả muốn bạn trai, chồng mình là người cao 1m8, đẹp trai, học giỏi, chiều chuộng mình đúng không? Tôi cũng đã từng tìm được một người như thế đấy, lại còn kém tuổi nữa cơ, "anh" tên D, chúng tôi quen nhau khi tôi tham gia hoạt động chào mừng học sinh mới, những tưởng sẽ bên nhau nhưng rồi cái gì đến cũng đến, chúng tôi chia tay mà không cãi nhau, xích mích. Tôi yêu "anh", yêu bằng cảm xúc chân thật của tuổi 17, yêu mà không do dự một thứ gì, nhưng rồi cũng phải chia xa, đến giờ tôi vẫn còn nhớ đến "anh". Quãng thời gian sau khi chia tay là khoảng thời gian khó nhất với tôi, đóng cửa trái tim lại đến cả bọn bạn cũng không thể làm tôi vui lên được. Mắt tôi đỏ hoe vì những đêm không ngủ mà chỉ khóc, tôi nghĩ: "Mình đã làm gì sai?". Và rồi khi nỗi nhớ chưa vơi, tôi đã vội vàng làm quen với L. Những ngày đầu quen L, tôi nghĩ mình chắc chắn có thể quên được D, nghĩ rằng L sẽ hiểu cho tôi, cho những tổn thương mà tôi chịu. Nhưng rồi thời gian nói lên tất cả, tôi càng thấy rằng L chả thể thông cảm cho tôi như tôi nghĩ. L ghen với quá khứ, với D mặc dù tôi đã ra sức giải thích rằng chuyện tôi với D hết rồi. Một hai lần đầu tôi vẫn còn dỗ dành L, nhưng về sau tôi mệt mỏi, và bắt đầu những trận cãi vã, chán chường tôi đành nói chia tay, và lại một mối quan hệ nữa chấm dứt. Nhưng sao khi kết thúc quan hệ với L, tôi lại chả cảm thấy gì? Trong tôi hoàn toàn trống rỗng, không cảm xúc, không buồn cũng chả vui, tôi chỉ thấy bình thường như bao ngày khác.
Tôi thấy tôi giống con người hai mặt, lúc thích thì tôi rất vui vẻ nói chuyện, nhưng khi tôi đã ghét thì có cạy mồm tôi cũng không nói nửa lời. Tôi đã quyết định chuyện gì thì chả ai có thể thay đổi được tôi. Qua những mối tình đó, tôi thấy hoàng tử của cuộc đời tôi sao khó tìm quá, mình cứ đi tìm mãi có được không? Có khi nào chàng đã bỏ qua mình? Nhưng vì đã quen với việc được quan tâm nên tôi thấy bứt rứt trong người, muốn mau mau tìm cho mình một bờ vai khác để dựa vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bean
Ẩn QC