Hồi Ức Của Tiểu Mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là Tiểu Mãn - gia nhân nhà Bát gia của Trường Sa Cửu Môn.

Nói tới Cửu Môn ấy à, chính là 9 thế gia liên kết với nhau hàng trăm năm nay ở thành Trường Sa này. Bát gia nhà ta họ Tề, tên Thiết Chủy, là lão bát của Cửu Môn.

Bát gia nhà ta tinh thông âm dương ngũ hành, chẳng có chuyện gì mà ngài không bói ra hết. Như ngày ấy, ta vì hám tiền mà bán đi lư hương trên bàn thờ, may mà có ngài giúp ta nhặt về một mạng. Kể từ đó ta không dám làm trái lời ngài nữa, cho dù...

Bát gia nhà ta, không như gia các môn khác. Phủ đệ của chúng ta chỉ là một hương đường bán đồ cổ. Bát gia ngày ngày sống an nhàn sung sướng, chẳng lo toan chuyện làm ăn. Ngài tính tình vô tư phóng khoáng, thỉnh thoảng còn bày sạp bói toán giống như những lão thầy bói khác. Kể từ khi quen biết Trương Đại Phật gia, Bát gia còn tiêu diêu tự tại hơn nhiều. Phật gia là người đứng đầu Cửu Môn, còn là người thống lĩnh quân đội ở thành Trường Sa này. Ngài vô cùng lợi hại, lại có giao tình rất lớn với Bát gia nhà ta.

Còn nhớ, Bát gia nhà ta trước đây bị bọn người Nhật đến ức hiếp. Chúng đập phá hương đường, còn đánh Bát gia thừa sống thiếu chết rồi treo ngài lên. Ngày ấy Phật gia chưa là Phật gia, chưa đứng đầu Cửu Môn, cũng chưa thống lĩnh quân đội ở Trường Sa, chưa có thế lực như bây giờ. Ta lúc ấy còn tốt hơn Bát gia một chút, tuy bị đánh nhưng lại chạy thoát khỏi hương đường, may mắn tìm được Phật gia để báo tin. Ngài lúc ấy đã chạy ngay tới hương đường còn ta thì ngất tại chỗ. Lúc tỉnh lại đã là hai ngày sau. Trương phó quan đứng cạnh giường ta, nói cho ta biết Phật gia ngài ấy một mình đánh thắng bọn Nhật kia, cũng cứu được Bát gia rồi. Ta biết Phật gia rất lợi hại, nhưng một mình mà đánh thắng được bao nhiêu người như thế thì đúng là không thể tin được. Kể từ lúc đó, chẳng còn ai dám động vào Bát gia nhà ta nữa. Bát gia được Phật gia che chở nên ngày càng tự tại, thích gì làm nấy, sống rất vui vẻ.

Nói tới sống vui vẻ, hình như cũng không được vui vẻ lắm. Cái gọi là chẳng ai dám động vào Bát gia, kì thực vẫn phải trừ bỏ một người, đó là Trương phó quan. Trương phó quan là cấp dưới, cũng là thân tín của Phật gia. Tính cách ngài ấy giống hệt Phật gia, vừa lợi hại vừa quyết đoán. Cơ mà ta thấy vẫn hơi khang khác một chút. Phật gia có thể chịu đựng được Bát gia nhà ta nói nhảm, chỉ thi thoảng mới mắng Bát gia một câu. Còn Trương phó quan, ngài ấy hình như có sở thích phũ Bát gia. Bất kể Bát gia nói điều gì cũng bị Trương phó quan trêu chọc. Được rồi, ta thừa nhận, cách nói chuyện của Bát gia nhà ta rất dài dòng, lại hay dùng cổ văn để nói nên đôi khi khiến người ta rất mất kiên nhẫn. Nhưng rõ ràng Trương phó quan chính là đang ăn hiếp Bát gia nhà ta mà. Điều ta không hiểu hơn, đó là Bát gia dường như lại không cảm thấy có chỗ nào không vui vẻ.

Chẳng hạn như Bát gia mỗi lần nói chuyện với Trương phó quan đều tự dưng phát ra bộ dạng hết sức khả ái, lúc nào cũng cười cười để lộ hai chiếc răng nanh trắng sáng. Lúc bị Trương phó quan phũ vẫn vô tư cười cười rồi kiên nhẫn tự biện bạch. Ánh mắt của ngài ấy nhìn Trương phó quan rất lạ, tựa như có chút nghịch ngợm lại hơi hao hao sủng nịnh? Ta lúc đó cảm thấy ngài như biến thành một người khác, hoàn toàn mất hết sự uy nghiêm thông thường.

Chẳng hạn như lúc hai người đi Bạch Kiều trại tìm Trương đại Phật gia. Ta sau này có gặp qua Bàn tử huynh đệ - một tên mập tròn vo từng giúp đỡ Bát gia nhà ta ở đó. Hắn kể rằng Trương phó quan thật sự vừa mạnh vừa lạnh lùng. Vì thế ngay từ đầu hắn vẫn luôn không hiểu vì sao người như Trương phó quan lại có thể đi cùng Bát gia nhà ta. Hắn nói, Bát gia nhà ta miệng lưỡi dẻo quẹo, lúc nào cũng nói, lúc ngủ cũng không an tĩnh được mà ngáy rất to. Thế nhưng Trương phó quan lúc nói chuyện với Bát gia nhà ta đều cười rất đẹp chứ không trưng bộ mặt đầy sát khí bình thường ra. Bát gia nhà ta còn có tính xấu là nửa đêm đều đạp chăn, hay ngọ nguậy lung tung nên ngủ cạnh ngài vừa khó khăn lại mệt mỏi. Bàn tử bảo, cứ đến nửa đêm, Trương phó quan lại trở dậy đắp chăn cho Bát gia, còn giúp ngài điều chỉnh lại tư thế. Người mà trong mắt chỉ tồn tại Phật gia, làm sao có thể cư xử như thế? Hắn nói mà ta chẳng dám tin. Hôm trước ngồi uống rượu cùng hắn, lúc say tí bỉ, hắn vô tình kể ra một chuyện. Ấy là có lần nửa đêm hắn giật mình tỉnh giấc, lại thấy Bát gia nhà ta đang ôm chặt Trương phó quan ngủ, còn gối đầu lên tay ngài ấy. Lo sợ Trương phó quan lúc tỉnh lại sẽ phát hỏa, hắn liền có ý định lay Bát gia dậy. Ai dè vừa giơ tay định chạm vào Bát gia, đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương. Quay sang thì thấy Trương phó quan đang trừng mắt nhìn hắn, biểu cảm giống như sắp băm vằm hắn ra trăm ngàn mảnh đến nơi. Hắn quá sợ hãi mà lặng lẽ rút lui, từ sau không còn dám tỉnh lại lúc nửa đêm nữa. Hắn nói thêm, trước khi nằm lại, còn thấy Bát gia nhà ta đang dụi dụi vào người Trương phó quan như một con mèo nhỏ, còn Trương phó quan thì vươn tay ra kéo chăn lên đắp kín cho Bát gia rồi cười nhẹ một cái. Ta thật không ngờ Bát gia lại có thể nằm im trong vòng tay một nam nhân nào đó, lại càng không dám tin Trương phó quan lại có mặt ấm áp như thế. Nhưng người say không thể nói sai được khiến ta cảm thấy rất đau đầu. Ta nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ ra Trương phó quan có tình huynh đệ rất tốt với Bát gia. Đúng, chắc chắn là thế.

Nói tới huynh đệ tốt, hôm nay Trương phó quan vừa bị Bát gia nhà ta dọa một trận. Hôm đấy có chuyện gì đó khiến Bát gia lục tung hết đống sách trong nhà, rồi ngồi đọc hết nguyên cả ngày. Ta chưa từng thấy Bát gia lại nghiêm túc đọc sách lâu thế. Đến chiều, Trương phó quan tới tìm Bát gia. Ngài ấy dường như cũng thắc mắc như ta, cúi người xuống gọi Bát gia thì bị Bát gia xua như xua tà. Mặt Trương phó quan cực kì không vui, đành lượn ra sau rồi ngồi xuống cạnh Bát gia. Vừa ngồi xuống liền nhìn mặt Bát gia, hình như khóe môi còn vương nét cười thoáng qua đầy lạ lẫm. Ngài ấy cầm quyển sách lên, lật qua lật lại chưa tới 3 khắc, bèn quay sang hỏi chuyện Bát gia. Bát gia đang bận đọc sách, đương nhiên là không muốn để ý, lập tức ngắt lời Trương phó quan, còn mắng ngài ấy tại sao lại đến làm phiền. Trương phó quan mặt vô cùng ủy khuất làm ta đứng ngoài còn cảm thấy tội nghiệp thay. Đột nhiên Bát gia đứng bật dậy, miệng liên tục nói đã nghĩ cách chữa rồi bảo Trương phó quan đi chuẩn bị xe tới chỗ Phật gia. Ta thực sự không thể quên nổi dáng vẻ của Trương phó quan khi ấy. Trông bộ dạng ngài giống hệt chú cún nhỏ vừa đang đi lạc bỗng nhiên gặp lại chủ vậy. Ta còn mơ hồ nhìn thấy có chiếc đuôi lông xù mọc ra từ phía sau Trương phó quan đang vẫy qua vẫy lại cơ đấy!

Cái này mà để Trương phó quan biết nhất định ta sẽ bị lột da mất. Thôi ta không muốn lo chuyện bao đồng nữa. Bây giờ ta phải đi chuẩn bị nước cho Bát gia tắm. Trước lúc đi cùng Bát gia ra khỏi hương đường, Trương phó quan đã nói tối nay mà về sẽ ngủ lại phủ đệ của chúng ta. Vậy nên chắc là phải chuẩn bị nước cho cả hai rồi. Nhưng mà phủ đệ của chúng ta chỉ có hai phòng ngủ, phòng dành cho khách sớm đã trở thành kho chứa đồ cổ rồi, thế thì Trương phó quan sẽ ngủ ở đâu? Nếu ngủ cùng Bát gia, vậy thì đêm nay ta chẳng cần dậy lúc nửa đêm để đắp chăn cho ngài nữa. Nếu đã thế, xin Trời Phật phù hộ để Trương phó quan đến qua đêm ở phủ đệ của chúng con thường xuyên hơn một chút. Cứ như vậy đi, ta đi đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net