Thơ thẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một hôm em mở mắt nhìn trời ngoài cửa sổ, lim dim mơ màng chẳng nghĩ được gì.

Đột nhiên chị ôm em từ phía sau, cứ dịu dàng ôm lấy, chẳng nói chẳng rằng.

Em trùm chăn, co ro người dưới khung cửa sổ cả hai hay ngồi, nhìn trời mây thơ thẩn. Em mong trời mau mưa, đừng nắng gắt nữa, mệt lắm. Nhưng ông trời không nghe, cứ lẳng lặng hừng hực giữa bầu trời.

Chị nghe mùi không khí nóng nảy, nghe cái mùi oi bức khó chịu, rồi đột nhiên chị nghe thấy tiếng ve và tiếng dế kêu. Đột nhiên lại nhớ đêm tối hù hù ở dưới quê mẹ, mùi đất bay vào trong căn nhà gạch cũ, tiếng ve râm ran, xoè tay không thấy năm ngón. Cứ êm ả nghẹn ngào thế nào.

Hôm nay là ngày trời nóng bức ở Sài Gòn, chị và em cứ nằm ôm nhau thơ thẩn cả một ngày dài rong ruổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net