C10. Mình sẽ cho cậu một mái nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nhan Chỉ Lan thức dậy vào ngày hôm sau, đã gần chín giờ.

Đối với nàng mà nói, đã nhiều năm rồi nàng chưa từng có một giấc ngủ ngon như vậy, để rồi khi tỉnh lại, nàng ngây người ngồi trên giường ôm chăn bông.

Nhan Chỉ Lan vẫn đang ôm khư khư chiếc áo khoát của A Yên, mơ hồ có mùi của cơ thể Tiêu Nhược Yên, chiếc giường bên cạnh trống không, thậm chí còn có một chút nếp nhăn được vuốt phẳng, đó là phong cách thường ngày của A Yên.

Nhan Chỉ Lan cúi đầu nhìn chính mình, nàng không mặc gì ngoại trừ nội y.

Nàng cắn môi, hai má hơi ửng hồng, nghiêng đầu nhìn quần áo trên giá phơi.

Trái tim bỗng dưng hơi lạnh ngay lập tức.

A Yên, cậu ấy đã đi ra ngoài

Hôm qua trông thấy nàng uống rượu và hút thuốc chắc làm A Yên thất vọng và buồn lắm.

...

Nhan Chỉ Lan đang rơi vào tâm trạng buồn bã, ngoài cửa truyền đến giọng nói líu lo của Lan Lan.

Lan Lan đến vào buổi sáng và gõ cửa,  đến đúng giờ vào lúc tám giờ. Nhìn Tiêu Nhược Yên trừng mắt: 

"Cậu khóc sao? Sao mắt lại sưng lên như quả đào vậy?"

Tiêu Nhược Yên không nói nên lời, cô thực sự rất cao,  có thể là 1,76 mét, cho nên cho dù là đi dép lê, vẫn cao hơn Lan Lan. Lan Lan đi giày cao gót, một tay đút túi quần, Tiêu Nhược Yên nhìn Lan Lan trịch thượng: 

“Mắt của mình sưng lên, cậu vui lắm sao?”

Cô trời sinh tính tình lạnh lùng.

Từ cấp 2, cấp 3, đại học đều là mẫu người được nhiều người ngưỡng mộ nhưng chỉ dám nhìn từ xa.

Chỉ là Lan Lan dám nhiều lần đùa với lửa, thật khiến người ta bất lực.

Vì sao cậu lại không vui?

Lan Lan ánh mắt như sắp cười thành vầng trăng khuyết.

Đêm qua, chắc hẳn Lão tứ cũng đã đạt được ước nguyện rồi đúng không?

Nếu không, kẻ đáng thương Nhan Chỉ Lan đáng ra đã thức dậy từ lâu rồi, không phải là do hai người đêm qua quá kịch liệt nên đã kiệt sức đó chứ?

Lại nhìn hai mắt sưng đỏ của lão Nhị, Lan Lan không khỏi nghi ngờ, rõ ràng là khóc quá nhiều rồi.

Tại sao Lan Lan lại nở một nụ cười như vậy?

Tiêu Nhược Yên đang nhíu mày suy tư thì một tiếng "rầm", cánh cửa phòng được đẩy mạnh ra, Nhan Chỉ Lan đi chân trần, cơ thể chỉ phủ một chiếc chăn bông và tóc vẫn xõa tung. Nàng hoảng sợ nhìn ra khi thấy Tiêu Nhược Yên. Lúc đó, Nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Nhược Yên nét mặt đột nhiên thay đổi, cô đi qua dùng thân thể che chắn Nhan Chỉ Lan, đang định quở trách Lan Lan kêu nàng quay mặt đi, không ngờ Lan Lan đã nhanh chóng nói,

 "Nhanh như vậy ah! Nơi này mới buổi sáng đã có người không giữ đạo lý"

Lan Lan gào thét lên trong lòng, trải qua một đêm mặn nồng dịu dàng, sáng hôm sau chắc sẽ hôn lên trán người yêu gọi nàng tỉnh lại.

Vậy mà sáng sớm A Yên lại đi tâm sự với mình?

Tiêu Nhược Yên: ...

Cánh cửa đóng sầm lại với một tiếng "rầm".

Tiêu Nhược Yên xụ mặt bước vào phòng, Nhan Chỉ Lan theo sau, Nàng nhìn trộm bộ dạng của Tiêu Nhược Yên, biết cô đang tức giận, Tiểu Nhan lập tức quấn chặt ga trải giường và cúi đầu giả vờ đáng thương.

Tiêu Nhược Yên lấy dép ra cho nàng, 

“Sao cậu lại đi ra ngoài thế này?”

Nếu có người nhìn thấy cậu thì sao?

Nhan Chỉ Lan thì thào: 

“Mình sợ cậu bỏ đi mất”

Trái tim của Tiêu Nhược Yên co quắp lại, cô cứng rắn đáp: 

“Mình không đi, mang giày vào.”

Tiêu Nhược Yên chưa bao giờ nóng nảy với nàng như vậy.

Nhan Chỉ Lan ngoan ngoãn đi dép vào, háo hức nhìn A Yên:

 "Mình muốn đi tắm."

Tiêu Nhược Yên dừng lại, lỗ tai trở nên nóng không thể giải thích được, cô bắt đầu giật mình: 

“Cậu đi tắm rửa đi.”

Chẳng lẽ nàng tỉnh dậy đã bị đau chân, vậy nàng muốn mình giúp nàng ấy tắm sao?

Mặc dù Tiêu Nhược Yên đã từng tắm cho Tiểu Nhan hồi khi học trung học, nhưng sau nhiều năm làm sao cô có thể không biết xấu hổ đề cập vấn đề này...

Tuy nhiên, nếu Tiểu Nhan yêu cầu cô giúp, cô chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

“Vậy thì mình đi tắm, cậu không được phép rời đi” 

Nhan Chỉ Lan cắt ngang sự hồi hộp của Tiêu Nhược Yên.

Tiêu Nhược Yên: ...

Nước nóng đổ lên người, ánh mặt trời tràn ngập phòng tắm, và không khí tràn ngập bong bóng hạnh phúc.

Vì sự tồn tại của Tiêu Nhược Yên.

Nhan Chỉ Lan cảm thấy việc đi tắm đã trở thành một điều rất hạnh phúc, nhưng dù sao thì nàng cũng lo lắng phập phồng, sợ rằng cô sẽ rời đi.

Nàng vì vậy mà tắm nhanh hơn bình thường một chút.

Dòng nước nóng hừng hực chảy dọc theo tấm lưng xinh đẹp của Tiểu Nhan, chảy ngang qua tấm lưng trần gợi cảm, đôi má của Nhan Chỉ Lan đỏ bừng, và nàng soi mình trong gương.

Nó sạch sẽ không còn vết tích gì ...

Tâm trạng nhất thời không tốt, Nhan Chỉ Lan ngẫm nghĩ một lúc rồi hình dung ra, Nàng mỉm cười, ngày tháng sẽ còn dài nữa. Nàng không tin, Nàng có thể chịu đựng một lần và Nàng có thể chịu đựng lần thứ hai, thứ ba.

Họ không còn là thiếu niên nữa.

Không cần phải lo lắng về những điều cấm kỵ đằng sau nó.

Trái tim Nàng ấy đang nghĩ đến cô ấy, thân thể cô ấy, nàng đã khao khát cô ấy suốt bao năm qua.

Nhan Chỉ Lan không tin rằng Tiêu Nhược Yên không nhớ nàng.

Sau khi tắm xong, Nàng rút lui khỏi những suy nghĩ hỗn độn trước khi chợt nhớ ra rằng mình chưa lấy nội y và thay quần áo.

Khi Nàng đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cánh cửa bị gõ và giọng của Tiêu Nhược Yên bước vào.

“Mình đưa quần áo cho cậu” 

“Cạch” một tiếng mở ra, thân thể Nhan Chỉ Lan trốn sau cánh cửa, khuôn mặt ửng hồng như hoa đào bị nước nóng phun ra.

Tiêu Nhược Yên quay đầu không nhìn, cô đang rất ôn nhu nhã nhặn: 

"Mặt trên là bộ quần áo lót mới mua cho cậu, đã giặt sạch và phơi khô, còn phía dưới là váy đã giặt sạch ngày hôm"

Nhan Chỉ Lan cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng nhận lấy nó,

"Cảm ơn. "

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên có chút nóng, cô không dám nhìn Nhan Chỉ Lan, chỉ ngửi mùi cơ thể nàng tỏa ra từ sau cánh cửa.

Quần áo A Yên mua ở đâu.

Khi Nhan Chỉ Lan thay quần áo, Nàng không biết mình nghĩ đến cái gì, hai má hơi đỏ lên, vành tai cũng đỏ lên.

Bộ quần áo này rất ấm, trên người còn thơm.

Nhan Chỉ Lan có thể cảm nhận được sự thay đổi của Tiêu Nhược Yên.

Nàng cảm thấy ánh mắt A Yên dịu đi rất nhiều khi nhìn thấy nàng

Nhan Chỉ Lan cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua... Nàng có chút rời rạc, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến A Yên thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ là hôn nàng rồi sao? 

Thay quần áo và ra ngoài với rất nhiều suy nghĩ.

Nhan Chỉ Lan tóc còn chưa khô, giọt nước không tự chủ từ cổ chảy ra trên xương quai xanh, trượt xuống phương hướng, rơi vào vô hình thăng trầm mùa xuân.

Nàng ấy nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhược Yên, đôi môi quyến rũ, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười.

Tiêu Nhược Yên vẫy tay, 

“Lại đây.”

Nhan Chỉ Lan sửng sốt và bước tới.

Tiêu Nhược Yên đã chuẩn bị sẵn máy sấy tóc, cô cắm nguồn điện, nhấn công tắc, dùng tay thử độ nóng trước rồi bắt đầu sấy tóc cho Nhan Chỉ Lan.

Đôi mắt cô đầy vẻ nghiêm túc, cử chỉ dịu dàng thanh tú, với những sợi tóc dài mượt mà được cô chăm chút.

Qua gương đối diện.

Nhan Chỉ Lan nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên.

Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?

Hay không chỉ là một nụ hôn thôi...

Hôm qua, Nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự xa lánh và kiềm chế của Tiêu Nhược Yên, hôm nay, cô ấy dường như đã thay đổi đến nổi không thể giải thích được.

Bao bọc bởi mùi nhớ nhung, cảm nhận được sự tinh tế và chăm sóc của Tiêu Nhược Yên, não của Nhan Chỉ Lan dường như ngừng suy nghĩ, cơ thể nàng nhẹ nhàng ngả về phía sau trong vòng tay của Tiêu Nhược Yên.

Khoảnh khắc làn da hòa hợp.

Nàng có thể cảm thấy cơ thể của Tiêu Nhược Yên căng cứng rõ rệt, Nhan Chỉ Lan nín thở, động tác của Tiêu Nhược Yên dừng lại một lúc, và cô ấy tiếp tục sấy tóc.

Một cảnh tượng như vậy, một khoảnh khắc như vậy.

Chính trong những năm tháng đau khổ và khó khăn nhất, Nhan Chỉ Lan đã mơ ước điều này hàng vạn lần.

Bây giờ, Nàng ấy thực sự đang ở trong vòng tay của người mình yêu.

Nhan Chỉ Lan không khỏi đưa tay nhéo chân mình, cảm giác đau đớn nói cho nàng biết đó là thật, không phải là mơ.

Ánh sáng xung quanh nổi lên như từng hạt, từng tế bào đang kêu lên sung sướng, và máu nóng dần lên.

Nàng giống như một thành phố bị bao vây, đã trải qua cô đơn quá lâu.

Nàng sợ rằng tất cả những điều này là giả.

Trước khi đi ăn sáng.

Tiêu Nhược Yên dọn dẹp phòng một lúc, cô đã có thói quen sạch sẽ, và cô phải thay khăn trải giường mỗi ngày trong khách sạn.

Trong lúc cô đang bận, Nhan Chỉ Lan cầm lấy nước khoáng, đi ra hành lang, nhanh chóng lấy trong túi ra một hộp thuốc, nuốt một viên thuốc màu trắng vào.

Tiêu Nhược Yên đang thay ga trải giường nên không để ý thấy, không nói gì chỉ cắn môi vuốt lại ga trải giường nhăn nheo.

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Nhan Chỉ Lan muốn hỏi Tiêu Nhược Yên, cậu có rời định rời đi không? Khi nào chúng ta đi?

Nhưng nàng không dám.

Cho dù đó là một giấc mơ, nàng cũng hy vọng nó sẽ lâu hơn một chút.

Thời gian đầu, không biết vì lý do gì mà sau khi tốt nghiệp đại học nàng ấy không đến chỗ cũ như đã hẹn.

Năm đó, A Yên đã chờ đợi rất lâu, phải không?

Nhưng nàng không thể, không thể để A Yên nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình lúc đó.

Hai người sánh bước bên nhau.

Mặt trời rơi xuống, được mạ một viền vàng ấm áp.

Trương Vi và Lan Lan đang dùng bữa trong nhà hàng nghe thấy tiếng động, cùng nhau ngẩng đầu lên.

Ngay lúc đó, thời gian như chảy ngược.

Tiêu Nhược Yên cao hơn Nhan Chỉ Lan nửa cái đầu.

Nhan Chỉ Lan thở phào, nàng ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhược Yên, Tiêu Nhược Yên nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách là sự ấm áp của nỗi nhớ.

Khoảnh khắc này, không khí thật ngọt ngào.

Tiêu Nhược Yên nắm tay nàng, các ngón tay đan vào nhau, đôi mắt đỏ hoe.

Họ trông giống như những thiếu niên, mặc dù họ không còn trẻ nữa.

Trương Vi ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy khi nhìn thấy cảnh tượng này, họ ... đã hòa giải rồi sao?

Lan Lan đang lẩm bẩm thở dài, 

“Này.”

Trương Vi đánh nàng, 

“Cậu làm sao vậy?”

Lan Lan chua xót nói: 

“Nắm tay thôi liền đỏ mặt. Mình tưởng hôm qua hai người bọn họ ngủ cùng nhau. Chính là như vậy sao?”

Trương Vi: ......

Bữa sáng của khách sạn là kiểu tự chọn.

Không khí xung quanh rất tốt.

Bốn người đang ngồi nói chuyện cười nói, Trương Vi biết Tiêu Nhược Yên lần nào cũng vội vàng, vì sợ cô ấy bỏ chạy:

"Buổi tối chỉ có bốn người chúng ta. Đi ăn lẩu"

Nhan Chỉ Lan và Lan Lan đều nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên gật đầu với một nụ cười,

"Được thôi"

Trong khi uống canh, đầu bếp biết Trương Vi là cô dâu, đặc biệt cho mỗi người một bát cháo bào ngư tại bàn Trương Vi ngồi.

Nhan Chỉ Lan mỉm cười và gật đầu lịch sự với đầu bếp, nàng ấy nhận lấy nó, nhìn thấy rau mùi bên trong và gạt nó sang một bên.

Nàng và Tiêu Nhược Yên là những người không bao giờ lãng phí thức ăn.

Nàng ấy không thích ăn rau mùi.

Một số người đang nói chuyện, và âm nhạc đang phát trong tiền sảnh của khách sạn.

Đó là "Họ không biết" hiện đã trở nên phổ biến.

——Họ không biết anh yêu em đến nhường nào.

Họ không biết, Mình phải là Cậu.

Họ không biết rằng thời gian chỉ có thể chia cách nhau năm tháng, không chia cách được ánh mắt thiêu đốt của chúng ta.

Họ không biết rằng khoảng cách chỉ có thể ngăn cách bởi núi sông, không thể ngăn cách bằng những vòng tay níu kéo.

...

Nghe thấy lời này, Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên, Tiêu Nhược Yên đã múc cháo cho nàng, cô cẩn thận dùng đũa để gạt sạch rau mùi, cố ý không ngẩng đầu lên.

Nhưng Trương Vi, không nhẫn tâm như Lan Lan, Trương Vi biết một chút chuyện của Tiêu Nhược Yên trong mấy năm nay,

“Lão nhị, bài hát này, có phải là do cậu viết lời không?” 

Những năm này Tiêu Nhược Yên dựa vào chính mình. Có thể đảm nhiệm vị trí giám đốc âm nhạc, sáng tác vô số tác phẩm.

Trương Vi vẫn nhớ rằng vào năm thứ hai trung học, Tiêu Nhược Yên đã viết một bài hát "Taste".

Quản lý thu âm của Tiêu Nhược Yên đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua toàn bộ bản quyền, còn tên đăng ký là của người khác, Tiêu Nhược Yên đã từ chối không chút do dự.

Tiêu Nhược Yên luôn nói rằng âm nhạc là linh hồn của cô.

Mỗi bài hát như một đứa con của cô ấy, tất cả đều là do công việc khó khăn, nếu không ký được thì sẽ không bán được tiền.   

Mà lúc này ...

Tiêu Nhược Yên nhướng mắt, 

"Ừm, mình bán cho Diệc Dương."

Trương Vi nhìn nàng, Lan Lan nhất thời kinh ngạc: 

"Cậu ... sao không phải đăng ký dưới tên của Cậu, tại sao lại bán đi?" 

Lúc trước Tiêu Nhược Yên quyết tâm như thế nào, bọn họ vẫn luôn ghi nhớ sâu sắc.

Nhan Chỉ Lan nhìn Tiêu Nhược Yên yếu ớt, Tiêu Nhược Yên chăm sóc Nhan Chỉ Lan cả đêm và không ngủ. Giọng Tiêu Nhược Yên hơi thấp, với một cảm giác mệt mỏi:.. 

"Vì tiền"

Mọi người: ...

Thật là một đơn giản và câu trả lời khiêm tốn. Mọi người không thể tranh luận thêm nữa.

“Các Cậu cần tiền không?”

Lan Lan cùng Trương Vi đều là con của các gia tộc, tuy rằng không quá giàu có, nhưng nếu Lão nhị cần tiền, họ vẫn có thể giúp một ít.

Nhan Chỉ Lan cũng nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Nhược Yên, ánh mắt có chút chua xót và buồn bã.

Nàng ấy hiểu rõ hơn ai hết.

Âm nhạc đối với Tiêu Nhược Yên là gì.

Tiêu Nhược Yên luôn nói rằng một bài hát hay là cô đã dành rất nhiều sự chăm chút và chỉ có người sáng tác mới thấu được cái hồn trong đó, và chỉ có họ mới có thể hát lên được sự chân thành đó.

Bao năm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ham tiền.

Tiếng hát hơi buồn và khàn đặc vẫn văng vẳng bên tai.

Tiêu Nhược Yên đẩy bát canh rau mùi trước mặt Tiểu Nhan, cô ấy nhìn Nhan Chỉ Lan và chậm rãi nói:

"Mình muốn khi trở về. Mình phải có một ngôi nhà của riêng mình" 

Sau bao nhiêu năm làm việc vất vả, Tiêu Nhược Yên rời nhà và trái lời của cha mẹ cô ấy. Một người con gái đến một thành phố mà cô không hề quen thuộc.

Cô có thể chịu đựng bánh mì nước lạnh, mì gói và dưa chua, tầng hầm bẩn thỉu và những con gián khiến cô sợ hãi hét toáng lên.

Cô đã từng không có thanh xuân và không có thời gian để giải trí và vui chơi, cô cắn răng kiếm tiền.

Để làm gì?

Để đến một ngày, họ có thể ở bên nhau, dù chỉ là một tia hy vọng, cũng đáng để cô sống.

Tiêu Nhược Yên đã từ bỏ những ước mơ thuở nhỏ của mình.

Cô từ bỏ niềm kiêu hãnh trong lòng.

Cô có thể gieo mình vào cát bụi.

Tiêu Nhược Yên bán những đứa con tinh thần mà cô tự hào nhất, cô vừa cười vừa cầm ly rượu.

Tiêu Nhược Yên nuốt hết những giọt nước mắt nhớ nhung.

Trong lòng cô luôn có một niềm tin không bao giờ thay đổi.

Tiểu Nhan, nếu một ngày, cậu vẫn cần mình, hãy nhớ đến tình yêu của chúng ta.

Mình sẽ trở lại và cho cậu một mái nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt