C8. Cậu là người mình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--A Yên ... Mình không thoải mái, muốn ngủ cùng với cậu.

Đã lâu lắm rồi, khi bắt đầu chuyển sang học kỳ hai năm thứ ba, người trong ký túc xá rủ nhau đi đại nhạc hội K, họ được tặng hoa quả và bia.

Đó là lần uống rượu đầu tiên của Nhan Chỉ Lan, Tiêu Nhược Yên tình cờ ra ngoài nghe điện thoại, vừa quay lại thì Tiểu Nhan đã đỏ bừng hai má, cầm ly rượu trên tay, không ngừng cười với cô.

Lúc đó, cô ấy nói y hệt như vậy,

"A Yên, không thoải mái, mình muốn ngủ với cậu, buồn ngủ quá."

Lão đại vừa nghe thấy dự quay đầu lại, Tiêu Nhược Yên che miệng Nhan Chỉ Lan, và đôi mắt cười của Nhan Chỉ Lan phát sáng.

Nàng hôn lòng bàn tay của Tiêu Nhược Yên, nhìn chằm chằm vào cô một cách ranh mãnh, khuôn mặt Tiêu Nhược Yên đỏ bừng, cô ấy đột nhiên rút cánh tay của mình lại

Cũng chính từ lúc đó, Lão đại dần phát hiện ra giữa hai người có gì đó không ổn, manh mối bắt đầu được phơi bày.

Hiện giờ, Tiêu Nhược Yên đỡ Nhan Chỉ Lan vào phòng, cô gọi ngay cho thủ phạm là Lan Lan.

Lan Lan rõ ràng là vừa nghe điện thoại của ai đó xong, nhưng khi thấy Tiêu Nhược Yên gọi mình, Lan Lan lại không trả lời, cuối cùng thì tắt máy. Vừa định sẽ gọi cho Lão đại, nhưng hôm nay là đêm tân hôn, và nhân tính còn sót lại khiến Tiêu Nhược Yên cắt đứt ý tưởng này.

Cô cắn môi nhìn Nhan Chỉ Lan đang ngồi gục đầu trên giường và đung đưa như một con búp bê,

"Tiểu Nhan, thẻ phòng của cậu đâu?"
Nếu tìm thấy thẻ phòng, cô có đưa nàng về phòng rồi.

Khi Nhan Chỉ Lan uống quá nhiều, dấu hiệu nhận biết là đôi mắt của nàng sáng lên, với nụ cười trong mắt, Tiểu Nhan cong môi:

"Thẻ phòng? Đã đưa cho Lan Lan"

Tiêu Nhược Yên: ...

Tiểu Nhan lùi người về sau, dựa vào tường, nàng ấy lẩm bẩm:

"Lạnh quá."

Sau khi uống quá nhiều rượu, Tiểu Nhan thường sẽ gặp chút rắc rối, chân và cả người nàng sẽ lạnh buốt như một khối băng, Tiêu Nhược Yên trước kia còn hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói có thể nguyên nhân là di truyền.

Nhan Chỉ Lan thấy Tiêu Nhược Yên do dự, nàng ấy cắn môi, cúi đầu và lẩm bẩm:

"Mười năm không gặp, cậu lại trở nên nhẫn tâm vậy à.."

Tiêu Nhược Yên:...

Vài phút sau Tiêu Nhược Yên đặt nàng xuống giường cẩn thận, giúp nàng cởi giày

"Không biết nàng đã uống bao nhiêu?"

Cô không biết tửu lượng của Tiểu Nhan có còn như một thiếu niên hay không.

Nhan Chỉ Lan lầm bầm vươn tay ôm chăn bông, một sợi tóc dính vào trán, ánh mắt mê ly, Tiêu Nhược Yên là người ưa sạch sẽ, cô nhất định sẽ thay ga trải giường khi đến khách sạn nên nó có mùi của cô, Nhan Chỉ Lan ôm lấy chăn bông hít nhẹ giống như một con mèo

"Là mùi của A Yên..."

Tiểu Nhan thực sự say rồi.

----------------------------------

Gặp lại Tiêu Nhược Yên, Nhan Chỉ Lan rất vui, nhưng lần này, không nhạt nhẽo như trước.

Trong những năm qua, A Yên đã trải qua rất nhiều điều, và Nhan Chỉ Lan cũng vậy.

Thậm chí, vì lý do gia đình, Nhan Chỉ Lan đã nhìn thấy nhiều khía cạnh tàn nhẫn hơn của thế giới, và cô biết điều gì đang đợi hai người họ ở phía trước.

Tiêu Nhược Lan hôm nay không sợ bất cứ điều gì, nàng ấy chỉ cần có Tiêu Nhược Yên.

Nhiều năm trôi qua, nàng nhớ nhung đến sâu thẳm, trong giấc mơ, nàng thường ôm Tiêu Nhược Yên và ngửi mùi cơ thể của cô ấy, giống mùi hoa nhưng lại là mùi cơ thể của cô ấy nhiều hơn.

Tiêu Nhược Yên cởi giày ra, thấy Nhan Chỉ Lan đang ngửi chăn bông của cô như một con chó con, khuôn mặt cô hơi nóng lên, vừa định nói chuyện, Nhan Chỉ Lan đã lẩm bẩm,

"Mình nhớ ..."

Nàng nhớ mùi hương quen thuộc này,

Lỡ bất giác rơi nước mắt.

-----------------------------------

Một lần, trong ký túc xá, Nhan Chỉ Lan đã hứa với Tiêu Nhược Yên rằng chỉ cần ở bên Tiêu Nhược Yên, nàng sẽ không uống rượu dễ dãi và sẽ không để bản thân dễ say nữa.

Và mười năm trở lại đây, A Yên của nàng vắng bóng.

Nàng đã say không biết bao nhiêu lần.

Nàng thường ngồi một mình ở nhà khóc tự phụ, ngồi một mình trên mái nhà vẫy chân nghĩ về ngày mai vô định, hút một điếu thuốc và ngồi thẫn thờ đến rạng sáng.

Đã không còn lại gì nữa..

Chẳng ai ôm dịu dàng ôm lấy nàng, hỏi han xem nàng có khó chịu không, hôn lên tai để dỗ nàng ngủ.

Độ mạnh của rượu dâng lên.

Nhan Chỉ Lan ôm lấy chăn bông của Tiêu Nhược Yên trong nước mắt, Tiêu Nhược Yên đứng sang một bên và lặng lẽ nhìn nàng, nước mắt rơi trên má.

Cả hai lặng lẽ khóc một lúc

Không biết qua bao lâu, Tiêu Nhược Yên đã đi tới, nàng cong lưng nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Chỉ Lan,

"Không khóc, Tiểu Nhan, không khóc..."

Chính là để an ủi nàng.

Nhưng nước mắt của Tiêu Nhược Yên còn hỗn loạn hơn.

Ngón tay của cô như trước nhẹ nhàng xoa xoa lên tóc Nhan Chỉ Lan, Nhan Chỉ Lan cuối cùng cũng buông chăn bông ra, nàng nhào vào trong vòng tay của Tiêu Nhược Yên và khóc thút thít.

--Cả hai dường như đã hiểu nổi lòng của nhau

Ở trước mặt A Yên, nàng không cần phải ngụy trang.

Nhan Chỉ Lan đã lâu không rơi nước mắt như vậy, từng dòng nước mắt dày đặc, rơi trên mặt Tiểu Nhan, ném lên nàng một lớp buồn bã nặng nề.

Tiêu Nhược Yên vào phòng tắm lấy nước nóng, cô cúi người ngồi xổm bên giường, nhìn chân Tiểu Nhan, do dự một lúc rồi ngập ngừng hỏi:

"Mình có thể cởi tất và giúp cậu lau chân không?"

Nhan Chỉ Lan ngồi dậy, mái tóc rối bù, lại trông như kẻ điên nhỏ xinh, và đôi mắt thường rất quyến rũ, nàng nói bằng giọng mũi nhỏ nhẹ hướng Tiêu Nhược Yên:

"Cậu có thể cởi bất cứ thứ gì cậu muốn"

Tiêu Nhược Yên: ... ...

Tiêu Nhược Yên cởi tất của Nhan Chỉ Lan, khi nhìn thấy ngón chân trắng như ngọc, lỗ tai của Tiêu Nhược Yên nóng lên, bàn chân xinh xắn, nhỏ nhắn và dễ thương.

Tiêu Nhược Yên nhấn chân vào nước ấm, giúp Tiểu Nhan xoa xoa bàn chân, cố gắng làm cho bàn chân của nàng ấm lên.

Nhan Chỉ Lan cúi đầu nhìn Tiêu Nhược Yên, ánh mắt long lanh,

Tiêu Nhược Yên hỏi:

"Có nóng không?"

Tiêu Nhược Yên ngẩng đầu lên và đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Nhan Chỉ Lan, cô ấy nghiêng đầu nhìn và Nhan Chỉ Lan lắc đầu:

"Không nóng."

Hình như ngâm chân, tình trạng của Nhan Chỉ Lan tốt lên, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.

Những mảnh nước bắn tung tóe.

Cả hai im lặng cho đến khi Tiêu Nhược Yên lau khô chân cho Nhan Chỉ Lan, quấn nàng ấy vào một chiếc chăn bông rồi quay trở lại giường.

Nhan Chỉ Lan nhẹ giọng hỏi,

"A Yên, cậu có thể ôm mình không?"

Tiêu Nhược Yên nhìn nàng trong im lặng..

Sau một thời gian, cô ngồi một bên của giường, thay vì ôm Nhan Chỉ Lan, cô hỏi khẽ:..

"Như thế có tốt hơn không?"

Huh...Nhan Chỉ Lan cúi đầu không nói gì.

Tiểu Nhan đã từng như thế này mỗi lần giận Tiêu Nhược Yên, cắn môi ngồi đó mà uất ức.

Tiêu Nhược Yên nhất định không chịu nổi thái độ này của nàng, cô sẽ đè nén mọi chuyện xuống, ôm nàng vào lòng mà dỗ dành.

Nhưng bây giờ...

Tiêu Nhược Yên nhàn nhạt nói:

"Cậu nghỉ ngơi đi."

Cô cầm hộp thuốc lá đi ra ban công, buổi tối ở quê hương thật đẹp. Tuy trang viên đã tối như mực nhưng phía xa vẫn có ánh đèn chiếu sáng toàn bộ thành phố.

Tiêu Nhược Yên rút ra một điếu thuốc, cô ấy ngậm ở trước miệng, chưa vội châm lửa.

Khi còn là một thiếu niên, cô ấy thường dễ mất bình tĩnh, chỉ có Nhan Chỉ Lan mới có thể khuất phục được cô ấy.

Trong mười năm, tính khí đã có phần ôn nhu, và môi trường làm việc bên ngoài đã dạy cô ấy cách kiềm nén những cơn nóng giận của bản thân.

Rốt cuộc, cô không thể quên được khuôn mặt của Nhan Chỉ Lan, và cái tát mà Tiểu Nhan phải nhận trước mặt cô, rốt cuộc không thể quên được lời nói của chị Tiểu Nhan.

Rất nhiều chuyện này, nếu không bắt đầu, thì đã không xảy ra nhiều chuyện đau lòng.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Nhan Chỉ Lan mang dép lê bước ra, nàng đứng sau lưng Tiêu Nhược Yên nhìn điếu thuốc trên tay.

Tay của Tiêu Nhược Yên dừng lại, Nhan Chỉ Lan nhìn cô chằm chằm một lúc,

"Cho mình một điếu ."

"Cậu hút loại thuốc gì?"

Sau khi hai người gặp nhau, Tiêu Nhược Yên cứ trăn trở trong lòng mấy lần không nói được lời nào. Sự bất mãn mà cô ấy thốt ra đã thực sự trở nên mạnh mẽ hơn trong những năm tháng thiếu niên của cô ấy.

Nhan Chỉ Lan sững sờ, nhìn Tiêu Nhược Yên mắt có chút đỏ, Tiêu Nhược Yên cũng có chút giật mình, một lúc sau mới cúi đầu nhàn nhạt nói:

"Không có."

Rất dứt khoát từ chối.

Nhan Chỉ Lan nhìn cô chằm chằm một lúc rồi tự móc từ trog túi ra, cô quay vào phòng, lấy ra điếu thuốc và bật lửa trong túi áo gió, lấy một chai rượu khác từ tủ rượu bên cạnh.

Tiêu Nhược Yên: ...

Nhan Chỉ Lan ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, đôi chân mảnh khảnh xếp lại, nàng khéo léo châm thuốc, đôi môi đỏ son cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Đôi mắt nheo nheo, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Yên.

Một loạt các động tác diễn ra, rất điêu luyện.

Tiêu Nhược Yên sửng sốt, Nhan Chỉ Lan nhẹ nhàng nhìn cô:

"Không tin mình có thể hút thuốc?"

Nàng phun ra một vòng thuốc lá,

"A Yên, cậu đã rời xa mình mười năm rồi."

Đúng vậy.

Mười năm.

Họ không giống như trước đây.

Tiêu Nhược Yên hoàn hồn lại, ánh mắt có chút mờ mịt, Nhan Chỉ Lan cúi xuống lấy ra hai cái tách từ trên bàn cà phê,

"Uống rượu không?"

"Uống rượu khi vừa tỉnh lại sao?"

Tiêu Nhược Yên mặt lạnh như băng nhìn nàng, Nhan Chỉ Lan đầu ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp trong làn khói, mái tóc dài bay trong gió, đặc biệt quyến rũ,

"Muốn uống, nếu không uống say, làm sao cậu cho mình ở lại đây?"

Một câu nói như đâm thẳng vào tim, Tiêu Nhược Yên không nói nên lời.

Nhan Chỉ Lan nhìn cô chằm chằm một hồi, lắc đầu cười, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rượu đỏ.

Đêm nay trên bầu trời không có sao, rất lâu sau sẽ có cảm giác hoa mắt tan ra trong bóng đen tĩnh mịch này.

Cả hai người đều im lặng, một người lặng lẽ hút thuốc, người kia uống rượu và hút thuốc.

Khi còn là một thiếu niên, cả hai thường ngồi bên nhau, học tập, sáng tác và ca hát đầy sôi nổi.

Tiêu Nhược Yên lại nhìn ly rượu của Nhan Chỉ Lan cạn dần, cô không nhịn được nữa:

"Đừng uống nữa."

Nhan Chỉ Lan quay đầu lại nhìn cô, nước mắt lưng tròng,

"Giữa chúng ta là gì chứ? Cậu quan tâm đến mình sao? "

Những lời đơn giản này lại thẳng thắn xuyên qua rào cản giống như cửa sổ mờ nhạt giữa hai người vừa gặp lại nhau

Tiêu Nhược Yên khá xấu hổ, đôi mắt cô ấy ẩn chứa nỗi buồn dưới ánh trăng.

Nhan Chỉ Lan vẫn chính là Nhan Chỉ Lan

Trong những năm qua, Tiêu Nhược Yên đã nghĩ về rào cản này rất nhiều, rất nhiều lần, nhưng cô thậm chí không nghĩ ra.

Bây giờ, khi nó được nói ra bởi Nhan Chỉ Lan, ngực cô cũng giống như một tảng đá nặng sau một khoảng lặng dài, Tiêu Nhược Yên điềm tĩnh trả lời:

"Bạn bè"

Giống như một loại tự thôi miên và gợi ý, cô lặp đi lặp lại:

"Chúng ta là bạn bè"

Bạn bè?

Nhận câu trả lời này.

Nhan Chỉ Lan chỉ cảm thấy rượu vừa uống ào ào như thủy triều, sắc mặt tái nhợt, trán bắt đầu đổ mồ hôi, trong bụng cũng bắt đầu khó chịu.

Thấy sự khác thường của nàng, Tiêu Nhược Yên vội vàng đưa tay ra giúp, nhưng bị Nhan Chỉ Lan đẩy ra, nàng loạng choạng đứng dậy, quay trở lại nhà và nằm trên giường,

"Bạn à? Haha ..."

Chỉ có Tiêu Nhược Yên mới dám làm điều này với Nhan Chỉ Lan

Nếu là trước đây, A Yên nhất định sẽ cẩn thận dỗ dành nàng, nhưng bây giờ, cô chỉ im lặng.

"Bạn ơi, mình mượn giường của cậu để ngủ."

Giọng nói của Tiểu Nhan rất mềm và mỏng manh, kết thúc run rẩy, cô nằm đó lẩm bẩm lặp đi lặp lại:

"Bạn bè... bạn bè..."

Nàng thật là bị Tiêu Nhược Yên làm hỏng hết kế hoạch, trong lòng lạnh lẽo, thực sự bị rượu chiếm lấy đại não, toàn thân đổ mồ hôi, không còn chút sức lực nào.

Trước khi chuẩn bị chìm vào cơn buồn ngủ, nàng nhìn Tiêu Nhược Yên đang đi tới đắp chăn bông, giọng điệu chua chát nhưng không muốn nói:

"Ai làm bạn với cậu..."

Ồn ào hơn một giờ..

Tiêu Nhược Yên nhìn Nhan Chỉ Lan đã chìm vào giấc ngủ và khẽ thở dài

Cô bước tới, phủ chăn bông lên người nàng rồi đi ra ngoài lấy hết ly rượu.

Khi quay lại, Tiêu Nhược Yên nhìn thấy Nhan Chỉ Lan, vẫn đang ồn ào, thu nhỏ lại thành một quả bóng nhỏ, không biết làm thế nào, Nhan Chỉ Lan cầm quần áo của Tiêu Nhược Yên trên ghế trong tay và ôm chặt nó.

Nhìn thấy Nhan Chỉ Lan đang cầm quần áo của mình, Tiêu Nhược Yên cảm thấy đau nhói trong lòng, cô bước tới, định chạm vào má Nhan Chỉ Lan, nhưng cuối cùng lại dừng lại giữa không trung.

Nhan Chỉ Lan thì thào, hai chân co lại, cắn môi run rẩy.

Tiêu Nhược Yên mở chăn bông ra, dùng hai tay ôm lấy bàn chân lạnh ngắt của Nhan Chỉ Lan xoa nhẹ nhưng không cảm thấy hơi ấm, cô nghĩ đến việc mở chăn ra và chui vào trong chăn. Sau đó, cô mở quần áo và lấy bàn chân lạnh lẽo kia áp sát vào lòng ngực mình.

Hai bàn chân lạnh lẽo áp vào làn da mỏng manh, Tiêu Nhược Yên nổi da gà vì lạnh, thực sự rất lạnh.

Cô bao dung, cố gắng truyền hơi nóng cho Tiểu Nhan và sưởi ấm cho nàng. Một lúc lâu sau, cảm thấy chân không còn lạnh nữa, Tiêu Nhược Yên đặt chân trở lại giường, đắp chăn bông lên cho nàng.

Ngồi ở bên giường, Tiêu Nhược Yên lặng lẽ nhìn Nhan Chỉ Lan, nhẹ nhàng vuốt lông mày đang cau lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhan dịu dàng nhưng rất nghiêm túc:

"Cậu là người mình yêu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bhtt
Ẩn QC