Chương 2: Đây là con cái nhà ai, dễ thương quá đi à!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nấm

Chương 2: Đây là con cái nhà ai, dễ thương quá đi à!

Lê Tần giả vờ mất trí nhớ chỉ là vì muốn cùng thú con chơi đùa nên tất nhiên không thể để người khác biết, vì thế, thời điểm khảo nghiệm kĩ năng diễn xuất của thiên vương đến rồi.

Cho nên Lê Tần... Lê Tần căn bản không có diễn, hắn vốn dĩ vẫn luôn là chính mình.

Ngoại trừ hỏi một vấn đề có đến ba cái không biết, cộng thêm vẻ mặt mờ mịt thì tính cách một chút cũng không thay đổi.

Vậy nên Lăng Hề vừa mới mua cháo về xong, liền được sắp xếp công việc mới - ra ngoài mua một bó hoa ly.

Khóe miệng Lăng Hề giật giật, trong lòng nghĩ cái tật xấu này thế mà một chút cũng không sửa được, anh nhịn không được mắng to "... Cậu mới tỉnh lại sau tai nạn xe, sao lại nhiều chuyện như vậy? Không phải là không nhớ việc gì hết sao?"

Đối mặt với một Lê Tần mất trí nhớ như vậy, Lăng Hề không thể không suy nghĩ đến việc hắn căn bản không có mất trí nhớ, chỉ là đang đùa giỡn mình và mọi người cho vui.

Lê Tần cúi đầu sửa sang lại mấy nếp gấp trên áo bệnh nhân, rồi tự nhiên kéo kéo cổ áo, nghe vậy bèn bày ra vẻ mặt đương nhiên nói: "Theo đuổi chất lượng cuộc sống cùng với việc tôi mất trí nhớ có liên quan đến nhau hả?"

Bao Hiểu Vân khua tay nói "Không liên quan!" hoàn toàn đứng về phía Lê Tần. -.-

Lăng Hề: "...Thế mà tôi lại không có cách nào cãi lại."

Mặc dù Lăng Hề tức tối trong lòng, nhưng thật ra rất vui mừng – may là Lê Tần vẫn là Lê Tần, không thay đổi gì cả.

"Muốn mua đúng không? Để tôi gọi Giang Thu mua tới đây." Lăng Hề không dám rời đi lần nữa, vừa nãy ở hành lang hắn thấy phóng viên cải trang đang lấp ló, hắn phải ở đây canh chừng bọn họ.

"Có hoa là được, việc này bỏ qua đi, trước bàn về cháo này một chút - thịt đâu, thịt đâu hả!?" Lê Tần nhìn chằm chằm bát cháo trắng dưỡng dạ dày trước mặt, tế bào toàn thân đều tràn ngập hai chữ "ghét bỏ".

Đùa à, Thao Thiết duy nhất trong thiên địa, có thể ăn chay ư!?

Lăng Hề trừng mắt nhìn Lê Tần "Cậu hôn mê bảy ngày không ăn không uống, vừa tỉnh lại liền đòi ăn thịt cá, không muốn sống nữa sao?"

Lê Tần... Lê Tần cảm thấy cực kỳ hoang đường, hắn - một con mãnh thú, ăn chút thịt sẽ chết à!?

Trong thiên địa thứ có thể lấy mạng hắn còn chưa thấy xuất hiện đâu!

Nhưng, không thể nói ra. TT

Lê Tần vô cùng ghét bỏ, miễn cưỡng bắt đầu ăn cháo, lúc ăn, hắn ngồi thẳng tắp, rõ ràng chỉ là húp cháo thôi nhưng động tác lại ưu nhã như đang ăn tại nhà hàng kiểu Âu cao cấp.

Bao Hiểu Vân đứng trước giường bệnh, cúi đầu nhìn Lê Tần ăn cháo, thấy vẻ mặt hắn đầy ghét bỏ cùng bất mãn, đáy lòng sinh ra một tí xíu áy náy, nhỏ giọng nói: "Từ ngày mai, em mang cơm đến cho anh nha."

Lăng Hề cau mày, vừa muốn thay Lê Tần từ chối, đã nghe Lê Tần trước một bước gật đầu "Tốt lắm, nhưng nói trước, tôi muốn ăn thịt."

Bao Hiểu Vân nở nụ cười, đôi mắt rất sáng, dùng sức mà gật đầu "Dạ!"

Thoạt nhìn, thấy cực kì vui vẻ!

Lăng Hề nhìn vào mắt Bao Hiểu Vân, nhịn không được cảm khái "Đứa nhỏ thật dễ dụ, đồng ý cho mang cơm thôi mà có thể vui vẻ đến vậy", cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt vỏ, hắn vừa gọt vừa nhìn người đang toàn tâm chú ý tư thế ăn cháo trên giường bệnh, rốt cuộc hỏi: "Lê Tần, cậu hẳn còn nhớ rõ <Ngô nhật, tam tỉnh ngô thân>, đúng không?"

"Đây không phải là vô nghĩa sao." Lê Tần theo bản năng định thốt lên, "Không phải là điểm tâm ưu nhã sao" nhưng vẫn kịp thời nuốt lại, rốt cuộc cũng chịu từ trong bát cháo ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Lăng Hề "Ngô nhật, tam tỉnh ngô thân; vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền bất tập hồ?"- luận ngữ, mặc dù tôi đã quên rất nhiều việc nhưng dù sao cũng từng đọc sách, vẫn còn nhớ mấy kiến thức này, điều này không cần anh quan tâm đâu."

"Tôi không phải có ý này." Lăng Hề xua tay.

Bao Hiểu Vân vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, lúc này nói "À, có phải câu này hay không - Ngô nhật tam tỉnh ngô thân, bữa sáng ưu nhã? Bữa trưa ưu nhã? Bữa tối ưu nhã? Em biết nè, mỗi ngày anh Tần đăng Weibo đều có những lời này."

"Đúng vậy, chính là câu này." Lăng Hề nói "Tôi thấy cậu chú ý mọi chuyện như vậy, nên mới hỏi một chút."

Lê Tần "À" một tiếng, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Lăng Hề, đem muỗng cháo cuối cùng chậm rãi nuốt xuống rồi mới nói: "Không nhớ rõ."

Lăng Hề: "..."

Bao Hiểu Vân dùng một đôi mắt to trong veo nhìn Lăng Hề, nghiêm túc an ủi "Đừng đau lòng, dù sao ngay cả tôi anh Tần cũng không nhận ra."

Mặt Lăng Hề không có biểu cảm gì "...Cảm ơn, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu không phải thiệt lòng an ủi tôi."

"Xin lỗi." Bao Hiểu Vân cúi đầu, vết nhăn nhỏ trên trán cũng không sinh động, hiện ra vẻ ủ rũ.

Thấy con thú nhỏ không có tinh thần, đại Thao Thiết · trưởng bối bảo hộ tâm lý thú con · Lê Tần nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lăng Hề một cái, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Tuy rằng không biết nhóc con là ai, cũng không biết cậu tiếp cận chính mình để làm gì, nhưng nhóc con này vừa mới thành niên, cần phải bảo hộ thật tốt.

Dù sao Thiên Đạo sủng ái loài người như vậy, toàn bộ mãnh thú, thần thú, yêu thú giống bọn họ đều sắp biến mất, có thể có một con thì chính là một con.

Nhận được ánh mắt đầy sát khí nhằm che chở vợ yêu, cuối cùng Lăng Hề đã có thể xác định, thân phận "người yêu Lê Tần" của Bao Hiểu Vân là sự thật, cậu xác thực không có nói dối.

Aiz, chó độc thân thật là thảm mà, gâu gâu gâu. :))))))

Lăng Hề gọt xong quả táo, đưa cho Lê Tần hai miếng, chia một nửa cho Bao Hiểu Vân, phần còn lại thì cho hết vào miệng, ngậm cả miệng đầy táo, rồi móc ra một quyển sổ nhỏ "Được rồi, bây giờ nói với cậu ít việc từ tám năm trước lúc cậu bắt đầu vào giới giải trí đến giờ, cậu phải làm chuẩn bị thật tốt, tôi sẽ nói kĩ càng cho cậu từ cách cậu ăn cơm đến đi WC và cả cách đánh rắm." -.-

Lê Tần ngáp một cái, chỉ huy Bao Hiểu Vân giúp hắn đem gối đầu dựng thẳng lên để hắn có thể tựa ra sau, sau đó nhìn lướt qua Lăng Hề dùng thanh âm không hề phập phồng nói: "Oa, anh là tên cuồng theo dõi sao? Ngay cả việc tôi đi WC đến cách đánh rắm anh đều biết."

Bao Hiểu Vân đầy một mặt sùng bái mà nhìn Lăng Hề "Anh thật lợi hại, mấy việc này đến tôi cũng không biết."

Lăng Hề: "...Cậu nói lời này sao tôi lại cảm giác có một cỗ mùi chua?"

Bao Hiểu Vân vội Vàng xua tay "Không có không có đâu, tôi không có ý này, ý của tôi là..." Cậu đột nhiên nhanh trí, nói: "Ý của tôi là tôi rất hâm mộ anh Lăng."

Cậu rũ mắt cười, nụ cười có chút ủ rũ "Anh Tần rất bận, chúng tôi lại không ở cùng nhau... Một tháng chỉ có thể gặp nhau vài lần thôi."

Gương mặt con nít của Bao Hiểu Vân nhíu lại, giống như bánh bao nhỏ vừa moe vừa mềm bị cắn một ngụm, thực tủi thân, khiến người nhìn chỉ muốn dỗ dành.

Tình cha của Lăng Hề lập tức bạo phát.

Hắn to gan lớn mật, ngẩng đầu hung hăng liếc mắt trừng Lê Tần một cái, ánh mắt hàm ý rõ ràng hai chữ - tra nam*.

*tra nam: chỉ đàn ông khốn nạn lừa gạt tình cảm.

Lê Tần liếc nhìn Bao Hiểu Vân, nghĩ thầm đứa nhỏ này lại đang âm mưu gì đây? Nhìn chằm chằm đỉnh đầu Bao Hiểu Vân thì thấy tóc cậu đặc biệt nhu thuận mềm mại, ma xui quỷ khiến, Lê Tần đưa tay chạm vào, xoa xoa.

"Muốn ở chung với tôi à?"

"Được ư?" Bao Hiểu Vân đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng mong đợi.

Tay Lê Tần đặt trên đầu Bao Hiểu Vân lại xoa xoa, sau đó cuốn lấy tóc cậu mà chơi đùa "Được."

Nhìn thần sắc trên mặt đứa nhỏ này nháy mắt "mây đen tan biến", mắt to trắng đen rõ ràng chớp chớp đầy vẻ hạnh phúc, dục vọng của đại Thao Thiết phúc hắc liền tăng cao, hắn hứng thú cười cười, rồi chậm rãi nói tiếp một câu: "Nhưng mà có một điều kiện."

Bao Hiểu Vân hỏi: "Điều kiện gì ạ?"

Cậu có chút khẩn trương, tay vẫn luôn gắt gao nắm chặt vỏ chăn, vỏ chăn màu trắng đã bị túm đến nhăn nheo.

Trong lòng Lê Tần kéo dài "À" một tiếng, đối với nhóc con đột nhiên xuất hiện lại cho mình ăn tiên thảo này đại khái có một suy đoán - muốn cùng mình ở chung một nhà đi.

Muốn hiểu sâu hơn, vậy phải cần thời gian chậm rãi tìm hiểu.

Việc đó cũng không vội, đại Thao Thiết tiếp tục đùa giỡn thú nhỏ, "Buổi tối để tôi ôm ngủ." Khi nói, hắn còn cố ý lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề.

Bao Hiểu Vân biết bản thể của Lê Tần là Thao Thiết, lúc này hơi bị chiếc răng trắng kia sâu sắc dọa đến trợn tròn mắt, một hồi lâu không nói nên lời.

Lê Tần cảm thấy mỹ mãn khi nhìn thấy trong mắt thú con hiện lên kinh hãi, thật là thõa mãn ác tâm mà, hắn cười một cái nói tiếp "Chỉ đùa chút thôi."

Nghiêng đầu nhìn Lăng Hề, Lê Tần hỏi: "Nhà tôi ở đâu?"

Lăng Hề đọc địa chỉ "Biệt thự số 107, đường Tây Nam, Lạc Sơn."

"Được rồi, tối nay anh dẫn nhóc con... Tiểu Bao qua đi, đưa cho em ấy một cái chìa khóa." Lê Tần nói xong, cười cười với Bao Hiểu Vân "Như vậy được chứ?"

Bao Hiểu Vân nhìn Lê Tần, biểu tình có chút ngốc, nhưng nếu nhìn kĩ, có thể nhìn thấy ánh mắt cậu một chút cũng không ngốc, chỉ là đang suy tư thôi.

Lão già hồ đồ như vậy sao, có phải tiên thảo vô dụng đối với thần thú không nhỉ?

Tại sao Thao Thiết không giống như mất trí nhớ chút nào!?

Không đâu không đâu.

Bao Hiểu Vân ở trong lòng lặng lẽ bác bỏ cái kết luận này.

Lão già nói mấy chục năm trước kỳ lân vì ăn nhầm tiên thảo mới biến thành như bây giờ, việc gì cũng không nhớ rõ... A, cậu cũng từng gặp qua kỳ lân rồi, đúng là cái gì anh ấy cũng đều quên thật, cho nên chắc chắn sẽ không có chuyện tiên thảo vô dụng đâu.

Hơn nữa lão già đã từng nói, Thao Thiết không ăn đồng loại... Thao Thiết là mãnh thú nhưng cũng thuộc về thần thú, chính mình là Tiểu Tì Hưu nên thế nào thì cũng được tính là đồng loại chứ.

Yên lặng an ủi bản thân một phen, Bao Hiểu Vân nở nụ cười, cười đến ngọt ngào, đôi mắt cong cong thành hình trăng non.

Cậu ngạc nhiên nói: "Thật sự cho em ở chung với anh sao?"

Lê Tần gật đầu "Ừm."

Lăng Hề ở bên cạnh nhìn Bao Hiểu Vân cười đến xán lạn, cặp mắt kia giống như che kín cả sao trời, nhịn không được che ngực.

Ai nha, đây rốt cục là con cái nhà ai.

Thực sự đáng yêu muốn đòi mạng luôn đó.

Lăng Hề rót cho mình một ly nước, khôi phục ngữ khí nghiêm túc nói: "Được rồi Lê Tần, trước tiên bỏ qua mấy việc này đi, giờ nên bắt đầu nói về chuyện của cậu."

"Không muốn, hoa còn chưa mua đến cho tôi." Lê Tần vuốt phẳng lại vết nhăn Bao Hiểu Vân vừa vò ra trên chăn, cười mỉm nói "Nên cứ từ đã."

Lăng Hề: "..."

Đậu má, tên này thật là phiền!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net