Chương 21: "Lê đại ca là trạch nam đẹp trai nhất thế giới."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nấm

Chương 21

Cửu Vĩ Hồ ở trong phòng Bao Hiểu Vân hỏi chuyện hơn một tiếng, Lê Tần cũng ở phòng khách tầng một đợi hơn một tiếng.

Đứng dậy đi vào phòng bếp, nấu một bình nước sôi, dùng bột cà phê Bao Hiểu Vân xay lúc trước pha một ly cà phê, Lê Tần bưng ly trở lại ghế sofa ngồi xuống, đặt trên đùi quyển 《 Tự rèn luyện diễn viên 》, rũ mắt đọc.

Ngón tay hắn thon dài đặt trên trang sách, nhẹ nhàng chuyển động, thỉnh thoảng ưu nhã uống một ngụm cà phê.

Đọc gần nửa quyển sách, Lê Tần ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua đồng hồ kiểu cũ đặt ở góc phòng khách, nhíu mày một cái.

Đã 11 giờ.

Giờ này Tiểu Ấu Tể nên đi ngủ, nếu không sẽ không sẽ ảnh hưởng đến phát triển chiều cao.

Cửu Vĩ Hồ đúng là không chăm sóc tốt nhóc con mà, muộn vậy rồi còn không chịu đi.

Lê Tần đặt một cái bookmark vào trang sách mình đang đọc, cầm sách thả về trên kệ, sau đó đi lên cầu thang lên tầng.

Thời điểm bước lên cầu thang, Lê Tần cố tình phát ra tiếng bước chân, để nhắc nhở Cửu Vĩ Hồ.

Nhưng không cần hắn phát ra tiếng động, chỉ cần khí tức của hắn, Cửu Vĩ Hồ cũng có thể phát hiện ra vị trí của hắn.

Nhận thức được Lê Tần đã lên tầng hai, đang đi lên tầng ba, Cửu Vĩ Hồ đang tám chuyện cùng Bao Hiểu Vân hơi hoảng, vội vàng đứng lên, "Thao Thiết đến, anh đi trước đây."

Dứt lời, hắn liền biến mất không thấy tăm hơi.

Biết Cửu Vĩ Hồ đã rời đi, Lê Tần mới nhẹ đẩy cửa phòng, đi vào trong.

Bao Hiểu Vân ngồi trên giường, trong ngực ôm con thú bông Peppa Pig, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu, đối diện cùng hắn.

Lê Tần giả bộ không biết gì, kinh ngạc nói: "Tôi đánh thức em ư?"

"Không phải." Bao Hiểu Vân lắc đầu, trượt từ trên giường xuống, "Em muốn đi vệ sinh."

Đi tới trước mặt Lê Tần, ngửa đầu nhìn hắn, cậu chớp mắt mấy cái hỏi: "Lê đại ca anh lên làm gì á?"

"Nhiệt độ hơi thấp, sợ em bị cảm lạnh, nên lên nhìn em thử có nửa đêm đá chăn hay không." Lê Tần nhìn một vòng, lại trêu cậu, "Tiểu Bao, em có ngửi thấy mùi hồ ly không?"

"Mùi, mùi hồ ly?" Bao Hiểu Vân thấp thỏm, lo lắng bị Lê Tần phát hiện, vì thế bình bịch chạy quanh phòng, chỗ này ngửi một cái, chỗ kia ngửi một cái, ngửi ngửi nửa ngày, nói chắc nịch, "Không có mùi gì hết mà."

Ngây người 3s, cậu ngơ ngác hỏi: "Lê đại ca, mùi hồ ly là mùi gì vậy?"

Lê Tần đứng tại chỗ nhìn phản ứng của cậu, cười híp mắt, kéo dài giọng nói: "Mùi hôi nách."

"Em không có hôi nách!" Bao Hiểu Vân chớp thời cơ lảng sang chuyện khác, cậu trợn tròn mắt, hai tay nắm thành nắm đấm lụi vào ngực Lê Tần, "Anh thật xấu, cứ bắt nạt em mãi!"

Lê Tần ăn mấy đấm mềm như bông của Bao Hiểu Vân, nắm lấy tay cậu, tay khác nhéo nhéo hai má phính, "Tôi có nói em đâu, Tiểu Bao nhà ta rất thơm." Hắn vừa nói vừa cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Tay Bao Hiểu Vân theo bản năng run lên, Thao Thiết quả nhiên ngửi thấy được, hắn sẽ không kiềm được bản năng mà muốn ăn mình chứ?

Một lòng lo lắng, bất an, Bao Hiểu Vân đón nhận ánh mắt của Lê Tần, "Thơm? Là mùi thơm của đồ ăn sao?"

"Hở?" Lê Tần cúi đầu, gắt gao nhìn chăm chú vào mắt Bao Hiểu Vân, thấy được sự hãi trong mắt cậu, cười khẽ, nghĩ thầm nhóc con là sợ thật sự.

Xem ra mình không nên lấy việc "mùi vị" nói giỡn với Tiểu Ấu Tể, bằng không sẽ dọa cậu sợ đến hỏng mất.

Lỡ như dọa Tiểu Ấu Tể chạy mất, sau này biết chơi với ai đây.

Mình đúng là một trưởng bối chu đáo mà.

Lê Tần câu môi cười, gập ngón tay búng vào trán Bao Hiểu Vân một phát, "Nghĩ gì thế? Ý tôi là trên người em thơm mùi sữa tắm, là hương chanh... Hmm, tôi rất thích mùi mày."

"Ơ?" Bao Hiểu Vân ngốc lăng.

Lại duỗi tay xoa xoa đầu Bao Hiểu Vân, Lê Tần cười nói: "Đúng rồi, không phải em muốn đi vệ sinh sao? Mau đi đi."

Bao Hiểu Vân sựt tỉnh phục hồi lại mạch não, "Ừ nha."

Cậu mang dép lê, "xoẹt xoẹt" chạy trốn thật nhanh, nhoáng một cái đã chạy đến phòng vệ sinh cuối hành lang.

Chờ Bao Hiểu Vân quay lại phòng, liền thấy Lê Tần rót cho cậu một ly sữa bò.

Lê Tần ngoắc ngoắc Bao Hiểu Vân, "Uống hết sữa rồi đi ngủ, gần 12 giờ rồi, thức khuya thì không phải là bé ngoan."

Bao Hiểu Vân đi tới, nhận lấy ly sữa uống hết, rồi nói: "Lê đại ca anh cũng đi ngủ đi."

"Ừm, ngủ thôi."

Bao Hiểu Vân nở nụ cười, lông mi nhẹ run, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non, "Lê đại ca ngủ ngon ạ."

Lê Tần ấn ấn làn da sau gáy Bao Hiểu Vân, rồi đụng đụng chóp mũi cậu, "Bạn trai nhỏ của tôi ngủ ngon."

___

Ba ngày sau đó, Bao Hiểu Vân và Lê Tần đều ở lì trong nhà... Không đúng, mỗi ngày Bao Hiểu Vân vẫn ra ngoài, đi mua thức ăn.

Thỉnh thoảng cũng sẽ ghé về đường Cửu Châu thăm các ông bà, cùng bọn họ trò chuyện, chơi cờ.

Lại thấy Bao Hiểu Vân xách bao lớn bao nhỏ về nhà, Lê Tần nói: "Em không cần phải đi mua như vậy, cứ trực tiếp gọi người giao đến là được."

"Không cần đâu ạ." Bao Hiểu Vân rửa tay sạch sẽ, ra khỏi phòng bếp, "Lê đại ca anh cũng nên ra ngoài đi dạo một chút đi, mỗi ngày đều buồn chán ở nhà, sẽ stress lắm."

Lê Tần đang cắm hoa, hắn thong thả nói: "Tôi không tiện ra ngoài, mỗi ngày ở ngoài cửa biệt thự đều có phóng viên nằm vùng, nhỡ bị bọn họ quấn lấy hỏi này nọ, Lăng Hề lại lải nhải phiền cả người... Tôi mất trí nhớ, là bệnh nhân, không thể chịu nổi hắn lải nhải."

Bao Hiểu Vân vạch trần hắn, "Vậy anh có thể đi dạo trong khu biệt thự nè, biệt thự Sơn Hải lớn như thế, cơ sở vật chất rất đầy đủ, rõ ràng là anh lười ra khỏi nhà."

"....."

"Tiểu Bao, tôi phát hiện ra một chuyện." Lê Tần đột nhiên nói.

Bao Hiểu Vân tò mò nhìn hắn, "Chuyện gì vậy?"

Lê Tần cắm nốt bình hoa, xoay người, nhìn Bao Hiểu Vân, ngoắc tay với cậu, "Lại đây."

Bao Hiểu Vân ngoan ngoãn đi đến trước mặt Lê Tần, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lê Tần nở nụ cười, hai tay hai bên nhẹ nhàng nhào nặn hai má đầy thịt của Bao Hiểu Vân, xoa xoa nhéo nhéo, mới cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt to trong trẻo, "Tôi phát hiện hai ngày nay em càng vô pháp vô thiên* rồi nhé, luôn muốn bắt chẹt tôi."

*vô pháp vô thiên: ngông cuồng liều mạng, bất chấp pháp luật, đạo lý, coi trời bằng vung. (y như bọn truyenfull ăn cắp dị á :))))))

"Đâu có đâu." Bao Hiểu Vân bị bóp hai má, nói chuyện không được rõ ràng, "Em chỉ là trần thuật sự thật thôi mà, Lê đại ca anh chính là một trạch nam." Cậu lặng yên bồi thêm một câu trong lòng: Không đúng, là một con thú già vạn năm mới đúng.

*trạch nam: đàn ông luôn thích ở nhà, không có việc quan trọng thì không muốn ra ngoài.

Lê Tần thả tay ra, tiếp tục nắm mũi Bao Hiểu Vân, "Tiểu Bao, em thật tâm suy nghĩ lại đi, em từng gặp qua một trạch nam đẹp trai, ưu nhã, khí chất ngời ngời như tôi sao?"

Bao Hiểu Vân chớp chớp mắt, âm thanh mềm mại, "Lê đại ca anh chính là trạch nam đẹp trai nhất thế giới."

Lê Tần: "....."

À ha, Tiểu Ấu Tể đây là muốn đối đầu với hắn hửm?

Quả nhiên là mấy ngày nay ăn ngon ngủ đủ, gan cũng được nuôi lớn rồi đây mà.

Hay là dọa cậu một chút? Lê Tần nhìn Bao Hiểu Vân, nghiêm túc tự hỏi.

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, khi đối diện với đôi mắt của Bao Hiểu Vân, nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt, rốt cục cũng không nỡ dọa cậu.

Thôi vậy.

Tuy Tiểu Ấu Tể càng ngày càng không sợ hắn, nhưng vậy cũng tốt.

Thu tay lại, ngữ khí Lê Tần dịu đi, thỏa hiệp nói: "Được được được lắm, ai bảo em là bạn trai nhỏ của tôi cơ chứ, em nói vậy thì chính là vậy."

Đi tới trước kệ sách, Lê Tần cầm một quyển sách, xoay người đi lại ghế sofa ngồi xuống, an tĩnh đọc sách.

Mặc dù ở nhà, nhưng Lê Tần vẫn rất chú ý ăn mặc, đủ bộ ba âu phục (áo sơ mi, gi lê, áo vest ngoài), tóc được chải chuốc tỉ mỉ không chút cẩu thả, cổ tay áo, cổ áo chỉnh tề, dáng dấp chăm chú đọc sách lúc này, ở trong mắt người khác, nhìn kiểu gì cũng ra một người đàn ông thân sĩ ưu nhã.

Bao Hiểu Vân cũng không ngoại lệ.

Cậu nhịn không được cảm thán, Thao Thiết không hổ là ngô nhật tam tỉnh ngô thân mà, quyết tâm trở thành một con hung thú ưu nhã!

Phục hồi tinh thần, Bao Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã hơn mười giờ, liền xắn tay áo lên, tìm tạp dề hồng nhạt in hình Peppa Pig của mình, tiến vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

___

Ăn cơm trưa xong, Lê Tần rủ Bao Hiểu Vân vào phòng chiếu phim ở tầng 2.

Rèm cửa sổ ở phòng chiếu phim được kéo lại kĩ càng, không một tia sáng nào lọt vào được, đối diện bộ sofa là một màn ảnh cỡ lớn, bên cạnh có một quầy bar nhỏ, tủ rượu mặt sau quầy bar bày đầy rượu. Bên cạnh tủ rượu, còn có một kệ đồ ăn vặt, bên trên để rất nhiều thức ăn vặt khác nhau.

"Tiểu Bao em muốn xem phim gì?" Lê Tần hỏi.

Bao Hiểu Vân nhìn một đống đĩa phim, nghĩ một chốc, lấy ra một cái, "Xem phim này đi, 《 Cộng sinh 》."

"《 Cộng sinh 》 hở?" Lê Tần giả bộ không nhớ gì hết, cầm đĩa phim lật qua lại đánh giá, "Cộng sinh nghĩa là gì?"

Bao Hiểu Vân vì muốn diễn tốt nhân vật "Người yêu Lê Tần" này, sớm đã có chuẩn bị, trước đó cậu một phen đem tất cả phim điện ảnh, truyền hình, ca nhạc, quảng cáo, đại ngôn... của Lê Tần trong tám năm qua đào hết ra. Thấu triệt toàn bộ phương diện.

Giờ nghe Lê Tần hỏi, cậu hạ bút thành văn, "Bộ phim điện ảnh này Lê đại ca quay vào bảy năm trước, 'cộng sinh' là chỉ một người có hai nhân cách, chính là tâm thần phân liệt. Trong phim anh đóng vai một tên bị bệnh tâm thần phân liệt, bằng bộ phim này, anh một phát hốt cả hai giải nam diễn viên xuất sắc nhất tại liên hoan phim Berlin và giải Kim Mã ở Đài Loan, một đêm thành danh, nhà nhà đều biết."

Lê Tần nghiêm túc nghe xong, hứng thú vô cùng nghiêng đầu nhìn Bao Hiểu Vân, cười mỉm, "Xem ra Tiểu Bao em thực sự rất thích tôi nha, biết rõ ràng như thế."

"Việc của Lê đại ca em đều biết." Bao Hiểu Vân đỏ mặt, ngượng ngùng cười cười, "Bởi vì em thích Lê đại ca nhất."

Lê Tần nhíu lông mày, không phải nói chứ hắn dù đã sống mấy vạn năm, hoàn toàn không có hứng thú đối với tình yêu, biết rằng Tiểu Ấu Tể chỉ đang diễn trò, nhưng nghe những lời ngọt ngào này, thêm biểu tình ngoan ngoãn đáng yêu của cậu, tim hắn vẫn không nhịn được đập nhanh hơn mấy lần.

Hẳn là hắn độc thân lâu quá rồi, nghe một con thú con không rõ lai lịch nói lời ngọt ngào cũng cảm thấy rất êm tai.

.... Đúng là rất dễ nghe.

Đưa tay xoa đầu Bao Hiểu Vân thành một ổ tóc rối, Lê Tần bỏ đĩa vào máy chiếu phim, "Ngồi xuống xem đi."

Đi qua sofa, tới trước quầy bar, rót cho mình một ly rượu đỏ, rồi cầm mấy túi đồ ăn vặt.

Xem phim mà, đương nhiên muốn ăn ăn uống uống, hoàn toàn thư giãn mà xem mới là hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net