Chương 4: Bao Hiểu Vân là một Tiểu Tì Hưu chỉ thích tiền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nấm

Chương 4: Bao Hiểu Vân là một Tiểu Tì Hưu chỉ thích tiền.

Đường Cửu Châu không tính là xa lắm, Lăng Hề lái xe mười mấy phút đã đến.

Bước xuống xe, Lăng Hề nhìn chằm chằm tiểu khu kiểu cũ trước mắt một hồi lâu, tìm không ra một điểm nào phù hợp với phẩm vị của Lê Tần ở nơi này, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Tiểu Bao... Tôi có thể gọi cậu là Tiểu Bao không? Cậu với Lê Tần yêu nhau 3 năm, sao cậu ấy không chuyển chỗ ở cho cậu?"

Bao Hiểu Vân hơi sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, "Tại sao phải chuyển?"

Dẫn Lăng Hề vào, đi ngang qua bảo vệ tiểu khu, Bao Hiểu Vân giơ tay chào hỏi, quay đầu lại nói: "Anh Tần cũng thích nơi này lắm á, anh ấy nói không khí ở đây tốt, phong thủy tốt, lại tự do, tràn ngập hơi thở sinh hoạt."

Lời thốt ra là lời bịa đặt lung tung, nếu như Lê Tần ở đây, nhất định sẽ cảm khái kỹ năng nói dối của nhóc con tăng nhanh đến chóng mặt.

"Không khí tốt, phong thủy tốt hả?"

"Đúng vậy, nơi này của tụi em có rất nhiều ông bà lão đã trăm tuổi, thân thể vẫn còn rất khỏe khoắn!" Bao Hiểu Vân nói đến vô cùng kiêu ngạo, phảng phất đều là công lao của chính cậu.

Lăng Hề bị dáng vẻ của Bao Hiểu Vân chọc cười, "Cũng không phải là công lao của cậu, cậu đắc ý cái gì?"

"Đương nhiên..." Bao Hiểu Vân nuốt vào những lời vừa định thốt lên, vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ suýt nữa đắc ý quá mức, sẽ lòi đuôi mất thôi, thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nói, "Đương nhiên là vì rất cao hứng, em đã sống ở đây từ bé rồi đấy."

Uây, chính là công lao của ta chứ còn ai, ta chính là một trong hai Tì Hưu trên khắp thiên địa!

Trấn trạch thần thú!

Mà nói ra khẳng định anh sẽ không tin.

Lăng Hề nghe Bao Hiểu Vân nói, hắn nhìn Bao Hiểu Vân , ôm ngực giống như một người cha già, vui mừng đầy mặt.

Ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện.

Đúng chuẩn con nhà người ta đây rồi!

Lấy lại tinh thần, Lăng Hề nhìn bốn phía xung quanh, quả thật nhìn thấy rất nhiều cụ ông cụ bà đang ngồi trên ghế đá tán gẫu, còn có người dắt chó đi dạo, đùa giỡn với mèo, tinh thần mỗi người đều rất tốt, mặt mày hồng hào.

Trong đó còn có mấy cụ tuổi rất lớn bước đi trên đường như bay.

Lăng Hề vừa định mở miệng nói chuyện đã thấy Bao Hiểu Vân đi sang bên kia, một tiếng ông ơi, hai tiếng bà ơi mà gọi, miệng siêu cấp ngọt, rước lấy một đống vẻ mặt hiền hòa của các ông bà.

Thời điểm đi qua thì đầu tóc gọn gàng, lúc quay lại tóc tai cọng vểnh cọng nằm lung ta lung tung.

Lăng Hề: "..."

Bao Hiểu Vân đưa tay chỉnh lại tóc, chủ động mở miệng: "Khi còn bé, ba em thường xuyên vắng nhà, các ông bà chăm sóc em nhiều lắm, mỗi lần như thế em đều đến chực cơm nhà bọn họ, ông bà dạy em nấu cơm rửa rau, còn giúp em đuổi người xấu."

Lúc đang nói cậu tự dưng nghĩ tới cái gì, hưng phấn chỉ chỉ một cụ ông đang hát tuồng, "Ông ấy là ông nội Trương, năm nay 75 tuổi, đã về hưu, trước đây là giáo sư của đại học Y, lúc nhỏ ông dạy em làm bài tập, cấp ba thì dạy thêm miễn phí cho em nữa."

Lăng Hề nhìn theo ngón tay Bao Hiểu Vân.

Ông lão mà Bao Hiểu Vân gọi là ông nội Trương tinh thần rất tốt, tóc tai vẫn còn đen óng tỏa sáng, thoạt nhìn không giống một ông lão 70 tuổi chút nào, cứ như là hơn 50 tuổi một tí thôi.

Trong giới giải trí rất thường thấy người "đông linh"*, bởi vì phần lớn diễn viên đều sẽ tiêm**, mà ông cụ này, nhìn thấy liền biết chính là thuần tự nhiên.

*người "Đông linh" ở đây ý chỉ những người tuổi già nhưng trông rất trẻ.

**tiêm: tiêm botox, filler, collagen... (đại loại là tiêm những chất làm chống lão hóa khiến da đẹp căng bóng các kiểu á)

Lăng Hề không khỏi sinh ra ý nghĩ: Đất này thế mà thật sự không tồi!

Kể việc vặt khi còn bé của mình một lúc lâu, Bao Hiểu Vân mới nhớ tới chính sự, bèn vội vàng xin lỗi: "Anh Lăng, thật xin lỗi, có phải em quá dong dài hay không? Hẳn là anh rất bận, còn phải nghe em lảm nhảm nhiều như vậy."

Cậu cười xấu hổ, hai má đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Bình thường ít có ai nghe em nói chuyện, cho nên có hơi không nhịn được."

Lăng Hề sao có thể nói có việc bận, hắn mà nói, khẳng định nhóc con trước mặt này sẽ xấu hổ mà cúi đầu đến sát đất mới thôi.

Kiếp trước Lê Tần nhất định đã cứu vớt vũ trụ, kiếp này mới có thể tìm được một bảo bối như vậy.

Khó trách muốn giấu!

Chắc cậu ta sợ bị bắt cóc mất!

Trong vòng một ngày không nhịn được diss nghệ sĩ của mình hơn ba lần, đây là kỷ lục mới, Lăng Hề vừa cảm khái mị lực của Bao Hiểu Vân, vừa tự hỏi rốt cuộc tại sao mình lại không phát hiện đứa nhỏ đáng yêu này trước năm ngày?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Hề cũng không nghĩ ra được nên đành đem vấn đề đổ lỗi cho Lê Tần vẫn còn đang nằm viện.

Cuối cùng đều sốt ruột.

Bao Hiểu Vân dẫn Lăng Hề vào trong tiểu khu, leo đến 5 tầng, trong lúc đi dọc hành lang tình cờ gặp mấy người hàng xóm đều chào hỏi.

Cực kì lễ phép.

Thiết kế của tiểu khu này thống nhất bố cục là một tầng hai hộ, Bao Hiểu Vân bò lên tầng 5, lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên cửa đối diện mở ra một cái khe, một quả đầu từ trong khe cửa nhòm ra, "Bao Bao, em về rồi?"

Quả đầu này cũng không phải ai khác mà chính là Cửu Vĩ Hồ trong bộ dáng con người, hắn được baba đại Tì Hưu của Bao Hiểu Vân nhờ từ khi Bao Hiểu Vân khai trí, đến khi bắt đầu quá trình trưởng thành, đều bên cạnh cậu.

Giống như anh trai còn giống như mẹ.

"Cửu... Ca ca." Bao Hiểu Vân quay đầu lại gọi hắn.

Cửu Vĩ Hồ mở cửa đi ra, nhéo nhéo gương mặt con nít đầy thịt của Bao Hiểu Vân, "Cho anh cọ tí may mắn đê, lát nữa anh muốn đi rút thăm trúng thường!" Hắn nói xong mới quay đầu lại nhìn Lăng Hề, giả bộ không quen biết hỏi: "Anh là?"

"Anh Lăng là người đại diện của anh Tần." Đôi mắt Bao Hiểu Vân sáng lấp lánh, "Anh Tần bảo em đến nhà ảnh ở, anh Lăng đến thu dọn đồ đạc với em, muốn đưa em sang nhà anh Tần."

Cửu Vĩ Hồ hất hất tóc dài, "Cuối cùng cậu ta cũng đồng ý để em đến nhà cậu ta ở à? Anh đây về sau sẽ không gọi cậu ta là đồ móng heo nữa."

Bao Hiểu Vân cười thẹn thùng, mi mắt cong cong, lỗ tai có hơi đỏ lên.

Cửu Vĩ Hồ lại nhéo nhéo mặt Bao Hiểu Vân, phất phất tay nói: "Được rồi, đi thu dọn đi, anh cọ đủ may mắn rồi, giờ tài vận tràn đầy, đợi anh trúng thưởng sẽ mời em đi ăn nha."

"Okie nha."

Bao Hiểu Vân dẫn Lăng Hề vào nhà, tại tủ giày ở huyền quan* tìm một đôi dép lê, "Anh Lăng, anh mang đôi này vào đi."

*huyền quan: lối vào tính từ cửa đến phòng khách.

Lăng Hề nói cảm ơn rồi đi theo Bao Hiểu Vân vào phòng khách.

"Anh Lăng muốn uống gì? Trà được không?"

"Gì cũng được."

"Vậy chờ một chút nhé."

Bao Hiểu Vân mang dép lê xoèn xoẹt chạy tới phòng bếp, lấy nước nóng, rồi mở tủ bếp cầm một hộp lá trà đi ra.

Đưa trà ngon cho Lăng Hề, lại cười với hắn một cái xong, cậu mới đi thu dọn đồ đạc trong phòng.

Lăng Hề cũng không có đi lung tung, chỉ ngồi yên trên ghế sô pha đánh giá căn phòng này, không tính là lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, một gian thư phòng nhỏ, ánh đèn đều chọn loại ánh sáng nhu hòa, bàn đều là hình elip, quét dọn rất sạch sẽ.

Từ những chi tiết nhỏ này có thể nhìn ra đây chính là một căn nhà nhỏ hoàn toàn ấm áp, ở bên trong sẽ rất thoải mái.

Gật gật đầu, hảo cảm của Lăng Hề đối với Bao Hiểu Vân lại tăng lên mười mấy phần trăm, đã sắp đạt tối đa.

Bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, Lăng Hề không biết có phải ảo giác hay không mà nước trà vừa vào miệng, hắn lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, mệt mỏi bởi mấy ngày nay thức đêm liền giảm bớt, bảy kinh tám mạch đều thông suốt. Hắn nhịn không được một hơi uống sạch trà trong chén.

Trà này thật là hiệu quả.

Lăng Hề bắt đầu cân nhắc có thể mặt dày tìm Bao Hiểu Vân xin một tí đem về không nhỉ... Nếu không thì hỏi chỗ mua trà cũng được.

Bao Hiểu Vân thu dọn rất nhanh, chưa đầy một lát đã kéo ra một cái vali, "Anh Lăng, chúng ta đi được rồi."

"Được." Lăng Hề đem chén trà mình vừa uống xong đi rửa, rửa xong đi ra hỏi: "Tiểu Bao, anh hỏi cậu chút việc, trà cậu vừa mới pha cho anh còn không? Có thể tặng anh một ít không, nếu không thì cậu mua ở đâu, cho anh cái địa chỉ với, anh cũng muốn mua."

Bao Hiểu Vân ngẩn ra, "Trà?"

"Đúng vậy, trà." Lăng Hề vui vẻ nói: "Trà nhà cậu thật hữu hiệu, tôi vừa uống xong liền cảm thấy mệt mỏi do thức đêm đều tan biến."

Bao Hiểu Vân "A" một tiếng, chân mày hơi cau lại, thiệt rối rắm.

Lá trà nhà cậu đều hái từ vườn của Bồng Lai tiên cảnh, Bồng Lai tiên cảnh cả thế gian chỉ có một, tụ tập đủ loại yêu, thần, yêu thú, thần thú, linh khí dồi dào, trà lại là linh thực, trên thị trường làm sao có thể có, cậu không thể nào tự dưng bịa ra một cái địa chỉ được.

"Cậu sao vậy?"

"Không có gì." Bao Hiểu Vân đi lại chỗ tủ bếp lấy hộp trà vừa nãy ra, đưa cho Lăng Hề, "Lá trà này là do ba em tự trồng rồi sao khô, trên thị trường không có bán, anh trước hết cứ cầm hộp này đi, chờ ba em trở về, em sẽ bảo ông ấy làm nhiều chút cho anh."

Lăng Hề suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là anh trả tiền cho cậu nhé, chứ trà tốt như vậy đem ra ngoài bán tuyệt đối không rẻ ."

Là một tiểu Tì Hưu, thật ra Bao Hiểu Vân có một cái tư tàng không gian, hoàn toàn không thiếu tiền, nhưng bản năng đối với tiền tài làm cho cậu không cách nào cự tuyệt được. Đôi mắt cậu phát sáng, nhưng nghĩ tới nguyên nhân Lăng Hề mệt thành như vậy cũng có một phần do mình, chút áy náy từ tận đáy lòng làm cho cậu không cách nào gật đầu.

Cuối cùng, cậu cũng khắc chế được bản năng dục vọng đối với tiền của chính mình mà nói: "Không cần đâu ạ."

Lăng Hề có thể ở giới giải trí lăn lộn lên làm người đại diện kim bài, nhìn mặt đoán ý chính là kỹ năng sinh tồn, hắn tự nhiên cũng không bỏ qua nét mặt của Bao Hiểu Vân lúc nghe thấy "tiền", đáy mắt tựa như phát sáng chói lóa.

Cong môi cười cười, hắn nói: "Phải cần, bất quá tôi không mang nhiều tiền mặt, chỉ có hai ngàn, vậy thì chuyển khoản có được không?"

Bao Hiểu Vân tưởng tượng ra màu đỏ của tiền mặt.

Quyến rũ.

Quá quyến rũ.

Không được, rốt cuộc không ngăn nổi bản năng rồi!

Bàn tay khẩn trương nắm chặt vali, nhịn không được nhỏ mọn, Bao Hiểu Vân cảm thấy mặt của mình nóng lên, nhẹ giọng nói: "Không cần nhiều như vậy đâu."

Ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt nhìn Lăng Hề một cái, "Một, một ngàn là đủ rồi."

Lăng Hề gật đầu, "Được."

Một người nhận tiền, một người nhận trà, đều vui vui vẻ vẻ mà ra cửa.

Lúc khóa cửa, Cửu Vĩ Hồ ở đối diện lại phóng ra, miệng cười sắp nhếch tới mang tai, "Trúng rồi."

Hắn nhìn nhìn cái vali, nói: "Phải đi rồi à?"

"Ừm." Bao Hiểu Vân rất cao hứng, trong mắt đều là ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.

"Vậy hôm khác gọi em." Cửu Vĩ Hồ nói xong lại trở vào nhà, một lần nữa đóng cửa lại.

Bao Hiểu Vân nghiêng đầu nói với Lăng Hề: "Anh Lăng, chúng ta đi thôi."

Lăng Hề gật đầu.

Chở Bao Hiểu Vân đến nhà Lê Tần, lấy chìa khóa dự phòng từ bảo vệ cổng giao cho Bao Hiểu Vân xong, Lăng Hề chuẩn bị rời đi.

Bỗng dưng Bao Hiểu Vân gọi hắn lại, nhắc thêm một lần, "Anh Lăng, anh nhớ mua vé số đó nha."

Lăng Hề im lặng một hồi lâu, mới cười nói: "Được, anh sẽ mua, nhất định sẽ mua."

Bao Hiểu Vân nhìn chằm chằm Lăng Hề, xác định hắn không có gạt cậu, lúc này mới vừa lòng.

Cậu lấy của Lăng Hề một ngàn tệ, Lăng Hề vừa nãy sờ sờ cậu một chút, mua vé số có thể kiếm lại tiền, có qua có lại, huề nhau nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net