Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Hoành khóc thét lên, bị kéo ra khỏi phủ nha Hồ Châu.

Sơ Trường Dụ thở ra một hơi, mày từ từ nhíu lại. Y biết giết Lâm Hoành chắc chắn sẽ có tác dụng răn đe với quân thủ thành Hồ Châu. Lúc còn nhỏ y từng theo phụ thân đóng quân ở ải Nhạn Môn, biết chiến trường đao kiếm chân thật là cảnh tượng thế nào.

Đẫm máu giết chóc, lửa nạn khắp nơi, thương binh ai oán, thi thể chất đầy.

Hầu hết quân thủ thành Hồ Châu đều là dân không có ruộng đất nên nhập ngũ kiếm miếng ăn. Dù họ thường luyện tập, nhưng chưa từng ra chiến trường hay giết bất cứ ai. Chuyện Lâm Hoành sẽ khiến họ sợ hãi trong một thời gian, nhưng khi ra chiến trường thật, bị chết chóc bao vây lại là cảnh tượng khác.

Sơ Trường Dụ thấy Lâm Hoành thế này, mơ hồ cảm giác được tình hình của quân thủ thành ra sao. Nhất thời y cảm giác như bản thân đang chiến đấu một mình, dẫn đầu một nhóm tàn bin bại tướng, mà vẫn còn rất nhiều dân chúng phía sau đang chờ y bảo vệ.

Phút chốc, người đó lại xuất hiện trong đầu y.

Người đó ... đã dẫn quân tiếp viện cho huynh trưởng của y, cứu huynh trưởng khỏi nguy nan.

Sơ Trường Dụ nghĩ, nếu hắn ở đây thì tốt rồi.

Y vô thức chạm vào ngọc bội bên hông.

Nhưng vừa chạm vào ngọc bội, y tức thì bừng tỉnh. Y buông ngọc bội ra như thể bị nó làm bỏng, thầm khinh thường bản thân sao quá yếu ớt.

Sơ Trường Dụ nhíu mày, xoay người rời phủ nha.

Vừa bước khỏi cổng phủ nha, y thấy một nhóm nam tử trẻ tuổi đang tụ tập trước cổng. Vừa thấy y ra, nhóm nam tử kia trở nên bồn chồn.

Nam tử đi đầu hét lên với Sơ Trường Dụ "Sơ đại nhân, chúng tôi không đi! Binh sĩ ở Hồ Châu chúng ta đâu có nhiều như đám thổ phỉ kia, chúng tôi sẽ cùng Sơ đại nhân thủ thành!"

Sơ Trường Dụ không ngờ sẽ gặp phải tình cảnh này.

Y gần như sững sờ khi nhìn vào khuôn mặt của nhóm nam tử không đẹp nhưng tràn đầy sức trẻ này.

Sơ Trường Dụ dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng cười lắc đầu.

"Đánh trận sẽ chết người." Sơ Trường Dụ nói "Trong nhà mọi người có già có trẻ, phải nghĩ cho người nhà của mình. Mau chóng đưa người nhà đến phía Nam lánh nạn, đợi ngày sau an toàn rồi lại về Hồ Châu."

Sơ Trường Dụ từ nhỏ được dạy dỗ là ăn cơm vua, làm việc cho nước. Lương thực và bổng lộc của họ là tiền thuế mà những dân chúng này đã nộp, thế nên khi đến lúc thủ thành, y phải bảo vệ những người này.

Nào ngờ, nam tử đi đầu đỏ mặt nói "Nhưng chúng tôi không thể để Sơ đại nhân nạp mạng oan uổng!"

Tức thì nhiều tiếng phụ họa vang lên.

"Cha mẹ tôi nói rồi, bảo tôi phải thủ thành cùng Sơ đại nhân!" thanh niên bên cạnh nói "Mạng của cả nhà chúng tôi đều do Sơ đại nhân cứu, lúc này sao có thể bỏ đại nhân lại mà đi trước chứ!"

Sơ Trường Dụ ngơ ngác nhìn ngày càng nhiều người tụ tập trước mặt mình.

Những người này tuổi tác khác nhau, có trung niên râu tóc bạc phơ, có người chỉ cao ngang ngực Sơ Trường Dụ. Những dân chúng này, khuôn mặt khác nhau, nhưng biểu cảm của họ lại giống nhau.

Một lúc sau, cổ họng Sơ Trường Dụ hơi nghẹn.

Trước nay y chưa từng cảm thấy mình làm những việc ích nước lợi dân, lại dẫn tới nhiều tiếng mắng chửi là không đáng. Đến bây giờ y mới nhận rõ được mỗi chuyện y làm đều rất đáng.

Ông trời có mắt, trong lòng dân chúng vẫn nhớ tới y. Y không một mình.

"Được." giọng y có hơi khàn, gật gật đầu, hốc mắt đỏ lên.

Y hắng giọng, cố giữ vững hơi thở, sau đó lớn tiếng nói "Nếu các vị muốn cùng Sơ mỗ sát cánh chiến đấu, Sơ mỗ cảm kích không thôi. Nếu đã hạ quyết tâm, sau khi sắp xếp ổn định cho cha mẹ vợ con, thì đến phủ nha Hồ Châu báo danh. Không nhận trẻ vị thành niên, cũng không nhận người trên năm mươi. Khi đó, Sơ mỗ sẽ thay các vị phân chia đội ngũ, phát lương theo luật, nếu có ai tử trận, già trẻ lớn bé trong nhà, Sơ mỗ sẽ thay mọi người sắp xếp ổn thỏa."

Nói đến đây, y cúi người thật thấp hành lễ với mọi người.

"Sơ mỗ tại đây thay mặt Hồ Châu, thay Đại Khải, thay bản thân Sơ mỗ, đa tạ các vị."

Lúc này, kinh thành cũng tràn ngập sắc xuân.

"Liều lượng của thuốc này có thể tăng thêm hai phần." trong phòng hạng nhất của tửu lâu, giọng trong trẻo của thanh niên trẻ tuổi nói.

Người này không ai khác chính là Tam hoàng tử Cảnh Thiệu.

Ngồi đối diện là Triệu Lãng Chi. Hiện giờ sắp tới khoa cử, gã không hề vội ôn tập học hành, mà ngồi trước mặt Cảnh Thiệu bình tĩnh lắc đầu.

"Đừng quá nóng vội." gã nhẹ nhàng nói "Tam điện hạ, chúng ta cần suy tính lại. Hiện giờ thân thể của bệ hạ đã bị bào mòn, nếu tăng thêm hai phần, bệ hạ sẽ chết trước khi Cảnh Mục đi."

Cảnh Thiệu sốt ruột nhíu mày "Vậy nếu Cảnh Mục trở về, Hoàng thượng chưa chết thì sao? Hiện giờ hắn ở kinh thành trấn áp ta khắp nơi, mà ta lại không nắm được điểm yếu gì của hắn. Nếu lần này ngươi có thể khiến hắn đi thật, vậy đây là cơ hội duy nhất của ta."

Triệu Lãng Chi cười lắc đầu "Tam điện hạ cứ yên tâm. Lời đồn về Sơ Trường Dụ đã lan truyền khắp Sơn Đông, hiện giờ Trác Nhân Nhạc bị người của thuộc hạ dụ dỗ, đã là người của chúng ta rồi. Hai ngày nữa là có thể đánh đến Hồ Châu, hôm nay tin tức đã truyền về kinh, Cảnh Mục nhất định sẽ dẫn binh cứu người, kế sách này không có sơ hở, Tam điện hạ yên tâm."

Cảnh Thiệu cười lạnh "Yên tâm? Ta làm sao yên tâm! Đám ô hợp kia có thể ngăn Cảnh Mục bao lâu? Dựa vào chuyện lần trước ở ải Ngọc Môn, sợ là còn không đủ để hắn đánh?"

Triệu Lãng Chi bình tĩnh cười nói "Bây giờ Trác Nhân Nhạc nói với bên ngoài số người là một trăm ngàn, trên thực tế số người đã lên đến ba trăm ngàn. Tuy là một đám ô hợp, nhưng đông người nhiều sức, lần này Sơ Trường Dụ có thể sống sót không, vẫn là một ẩn số."

Lúc này Cảnh Thiệu hài lòng hừ lạnh một tiếng.

"Vậy ngươi làm sao biết Cảnh Mục nhất định sẽ đi cứu Sơ Trường Dụ?" Cảnh Thiệu dừng một chút, sau đó lo lắng hỏi "Ba năm nay, Cảnh Mục chỉ lo kết bè kéo cánh ở kinh thành, chưa từng đi thăm thiếu phó đó của hắn. Dẫn quân đi cứu y với Cảnh Mục mà nói, e là chỉ vẽ vời thêm chuyện?"

Triệu Lãng Chi cười lắc đầu.

"Không đâu." gã mỉm cười "Hắn nhất định sẽ đi."

"Lần đi này nhất định phải dùng mọi cách khiến hắn vĩnh viễn không về được." Cảnh Thiệu cười lạnh nói "Ba năm rồi, Cảnh Mục này đúng là họa lớn trong lòng ta, nếu không phải tính mạng Hoàng thượng nằm trong tay chúng ta, ta làm gì có tư cách tranh đoạt với hắn?"

Trong lòng Triệu Lãng Chi khinh thường bộ dạng này của Cảnh Thiệu.

Tên này giống như sinh ra đã là một kẻ mưu tính, tâm tư thâm trầm, ai cũng không tin. Nhưng khi làm việc thì rất tầm thường, chỉ giỏi nhất là hại người.

Có thể nói là điển hình của sinh ra trong hoàng tộc, lớn lên dưới tay của nữ nhân hậu cung.

Triệu Lãng Chi khinh thường trong lòng, nhưng trên mặt lại cười nói "Tam điện hạ yên tâm, khi bệ hạ băng hà, Cảnh Khuông và Cảnh Tông không phải là đối thủ của Điện hạ. Đợi đến lúc Điện hạ đăng cơ, Cảnh Mục có lợi hại đến đâu, cũng không thoát được lòng bàn tay của ngài."

Nghe vậy, Cảnh Thiệu không kiềm được cong khóe môi ngày càng cao. Chờ Triệu Lãng Chi nói xong, liền hỏi "Quang Đình, lần này ngươi giúp ta rất nhiều, sau này ta làm Hoàng đế, ngươi muốn chức quan gì?"

Triệu Lãng Chi mím môi cười nói "Đến lúc đó, đều tuân theo lệnh của 'bệ hạ'."

Ngoài miệng thì gã nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy. Ba năm qua, ngoài sáng thì gã làm quan dưới quyền Đới Văn Lương, trong tối thì làm tay sai cho Cảnh Thiệu, nhưng đằng sau gã đã kết nối với nước Kim ở phía Bắc luôn đối đầu với Sơ lão tướng quân trong mấy chục năm qua.

Khi Cảnh Thiệu kế vị, gã mượn tay Cảnh Thiệu trừ khử Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục, sau đó nội ứng cho nước Kim tiêu diệt Đại Khải. Cảnh Mục không xứng làm Hoàng đế, Cảnh Thiệu càng không xứng. Gã muốn lợi dụng chiến tranh để diệt trừ cả Sơ gia và Cảnh gia, dứt khoát làm cho giang sơn sụp đổ.

Chẳng phải rất sảng khoái sao?

Lúc này, Cảnh Thiệu lại nhớ tới một chuyện.

"Ngươi làm việc dưới trướng Đới Văn Lương, cũng ba năm rồi nhỉ?" Cảnh Thiệu hỏi.

Triệu Lãng Chi dừng một chút, cười như thường "Đúng vậy."

Đới Văn Lương này, gã vẫn chưa hiểu tại sao hắn lại dính líu đến Sơ Trường Dụ gian trá xảo quyệt đó.

Con người Đới Văn Lương nếu đặt trong quá khứ, trong mắt Triệu Lãng Chi chỉ là một tên ngốc không đầu óc. Nhưng sau nhiều năm qua lại, thì phát hiện người này ... rất đơn thuần phóng khoáng.

Đây là tính cách chỉ có thể được vun đắp trong một thế gia võ tướng không lo cơm ăn áo mặc, gia phong nề nếp, không tranh đấu gia tộc. Hắn giống như một viên ngọc được ủ trong trai hơn hai mươi năm, sạch sẽ không dính chút cát, trái tim trong sáng quý giá của một đứa trẻ.

Mà Triệu Lãng Chi gã là ác quỷ bò ra khỏi bùn lầy, chịu lửa ngục thiêu đốt.

Tuy nhiên ba năm qua, Đới Văn Lương cũng chịu không ít đả kích. Người nhà của hắn không phản đối, nhưng cha của Tạ nhị tiểu thư là văn nhân cổ hủ, sống chết cũng không muốn lợi dụng con gái bám víu cành cao. Vì thế ông tự làm chủ, gả Tạ nhị tiểu thư cho một Cử nhân mới.

Từ đó, Đới Văn Lương sa sút tinh thần. Sau khi Tạ nhị tiểu thư gả cho người khác, trong nhà cũng sắp xếp nhiều mối hôn sự cho hắn, nhưng hắn đều từ chối. Sơ Trường Dụ không ở bên cạnh, đám bằng hữu trong quân doanh lại thần kinh thô, sao có thể hiểu được chút tâm tư của hắn, vì vậy Đới Văn Lương ôm một bụng u sầu đành nói với Triệu Lãng Chi.

Nghĩ đến đây, Triệu Lãng Chi không biết vì sao lại nhớ đến bộ dáng say rượu nói năng lung tung khóc lóc của Đới Văn Lương, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.

Ở đằng kia, Cảnh Thiệu cười.

"Đới Văn Lương này cũng là mối họa trong lòng ta." Cảnh Thiệu cười nói "Cảnh Mục lần này chạy tới Hồ Châu, hắn ở lại đây là trở ngại, mà đi theo là trợ giúp đắc lực cho Cảnh Mục."

Nói tới đây, Cảnh Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lãng Chi "Quang Đình, lần này cần ngươi giúp ta diệt trừ người này. Ngươi ở bên cạnh hắn, hẳn là thuận tiện hành sự hơn."

Trong lòng Triệu Lãng Chi phát lạnh, cười nói "Tam điện hạ, Đới Văn Lương là võ giả, ta muốn hại hắn cũng không dễ dàng gì."

"Muốn hại người, cần gì trực diện đối đầu?" Cảnh Thiệu lắc đầu cười nói "Quang Đình, hẳn là ngươi có rất nhiều cách."

Triệu Lãng Chi cười như gió xuân.

Quả nhiên Cảnh Thiệu muốn thành công nhanh, không đợi được nữa. Còn chưa đến lúc đăng cơ, đã học được cách uy hiếp gã.

---------

Chuyện bên lề:

Cảnh Mục: Đã nhiều chương như vậy, ta cứ sống trong lời thoại của người khác thế này sao?

Sơ Trường Dụ: Cũng tốt.

Cảnh Mục: ???

Sơ Trường Dụ: Ngươi ít xuất hiện, thì tốt cho eo của ta hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net