[Hiện Đại] Danh Phận (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghị Nghị"- Ngao Thụy Bằng vốn dĩ còn đang buồn ngủ đến mơ hồ, sau khi nghe thấy câu nói như có như không mang ý so sánh hai anh em nhà người ta của vị hôn phu nhà mình phút chốc liền tỉnh táo, nhíu mày không đồng ý mà gọi lên xưng hô quen thuộc.

"Xin... xin lỗi. Là tôi nói năng không suy nghĩ"- Lý tổng xưa nay làm mưa làm gió trên thương trường chưa từng biết thế nào là nhân nhượng, hiện tại chỉ vì một tiếng gọi, lại ngay lập tức tự kiểm điểm hướng đến nhóc con so với người trong lòng còn ngờ nghệch hơn ở trước mặt, không chút do dự lập tức nhận lỗi. Cảnh tượng quả thật là hiếm thấy.

"A, không sao đâu. Anh trai em xác thật rất tài giỏi, có anh ấy chống đỡ công việc trong nhà nên em mới có thể thảnh thơi thế này mà. Hiệu trưởng cũng đâu có nói sai"- Bản thân Mộc Tử Hàng đối với hiện tại mà nói, là rất hài lòng. Tuy rằng bản thân thua kém anh trai rất nhiều nhưng không sao cả, trong nhà chỉ cần một người có năng lực thôi là đủ rồi.

"Được rồi, chuyện trước mắt đại khái tôi cũng có thể xem như là hiểu được phần lớn. Mộc Tử Hàng đúng không? Quay về nói với anh cậu rằng Lý thị đồng ý chi tiền tài trợ cho dự án sắp tới của Mộc thị, cũng dặn dò tên đấy cẩn thận với người bên cạnh. Tin tưởng cấp dưới là tốt, nhưng không phải bất cứ ai cũng xứng đáng với niềm tin của anh ta đâu"

Vốn dĩ Lý Hoành Nghị không có hứng thú làm người tốt. Nhưng nếu tên kia đã dám cả gan đặt điều gây bất lợi cho người trong lòng của hắn, thì dĩ nhiên là theo phép lịch sự, hắn cũng nên chuẩn bị một phần đáp lễ xứng đáng gửi đến tận nơi cho cái tên không biết trời cao đất dày đó mới phải.

Loại chuyện gửi thư nặc danh bôi xấu người khác ấu trĩ thế này dùng đầu gối nghĩ cũng biết, chỉ có thể là tên họ Tử mang một bụng ý xấu nhưng đầu óc lại không đủ dùng kia thôi. Ngao Thụy Bằng tính tình dễ chịu, dù rằng chỉ mới chuyển đến chưa đầy một tháng nhưng nhân duyên lại cực kì tốt, sẽ không có chuyện bạn học vì ghen ghét cậu mà đặt điều gây chuyện.

Huống hồ gì học sinh ở trường của Lý Hoành Nghị hắn, sẽ không lên một cái kế hoạch châm ngòi khắp nơi đều là sơ hở như thế. Dù cho không tính đến vấn đề giáo dục răng đe từ gia đình, thì nội quy hắn đặt ra cũng có thể nói là thập phần khắc nghiệt, càng đừng nói đến học sinh bị cho thôi học ở ngôi trường này sẽ phải chật vật thế nào để xin vào một ngôi trường khác.

Dùng một lá thư để kích động đánh nhau từ đó hủy hoại danh dự bạn học? Họ Tử kia cũng thật sẽ nghĩ đến được, quả là ngu ngốc đến cùng cực.

"Lâm Nhạc, cậu đi tra một chút tính xác thực của tư liệu tôi vừa gửi sang. Càng nhanh càng tốt, tôi bên này có chút gấp. Đúng rồi, nếu toàn bộ đều là thật thì cậu có toàn quyền để xử lý, không cần phải báo cáo lại với tôi. Cứ chiếu theo 'quy tắc' mà làm"- Cúp điện thoại, Lý Hoành Nghị lúc bấy giờ mới nhìn đến ba người còn lại trong phòng, bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê mới chậm rãi kéo ra nụ cười quen thuộc bảo cả ba có thể rời đi.

Biểu cảm thay đổi chỉ trong nửa cái chớp mắt, cả quá trình thập phần trôi chảy không chút ngập ngừng. Hiệu trưởng Lý hiện tại cả mặt đều là vẻ hiền lành dễ nói chuyện, nào có còn bóng dáng của cái người nghiêm nghị quyết đoán ban nãy? Nếu không phải ở đây có đến ba người chứng kiến thì hiện trường lật mặt vừa rồi đã có thể được liệt vào phạm trù hoa mắt tưởng tượng rồi đấy.

"Phải rồi, chuyện hôm nay giải quyết đến tận bây giờ có lẽ mọi người cũng đều đã mệt, cả ba có quyền về nhà nghỉ ngơi, không cần phải tiếp tục lên lớp nữa đâu. Tất cả kết thúc tại đây, tôi sẽ sắp xếp gửi thư thăm hỏi đến Mộc gia sau"

Trên môi vị hiệu trưởng đáng kính trước mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng lời nói ra lại khiến cho Mộc Tử Hàng vốn đang vui vẻ phút chốc như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Không phải đều đã kết thúc rồi sao? Làm sao lại còn gửi thư nữa chứ?

Khóe miệng cậu nhóc chớp mắt méo xệch, cả người lập tức như cái cây mất nước cứ thế ủ rũ tội nghiệp. Haizz, dù sao cũng là bản thân làm sai thật, đành phải chấp nhận chuẩn bị tinh thần chạy trốn cây chổi của mẫu hậu đại nhân thôi.

Sự kiện uống trà đàm đạo tại phòng hiệu trưởng cuối cùng kết thúc với bộ dạng héo úa của Mộc Tử Hàng. Mà nạn nhân Ngao Thụy Bằng ngay từ lúc bắt đầu vẫn luôn bảo trì trạng thái im lặng, giờ phút này vốn đã nên an vị ở nhà lại đang nằm gọn trong lòng Lý Hoành Nghị, dưới ánh mắt trộn lẫn cả sự bất đắc dĩ cùng nuông chiều của hắn an an ổn ổn mà ngủ.

Thẳng cho đến khi ánh trăng non trên cao đã hoàn toàn thay thế cho bóng chiều tà rực rỡ, Ngao Thụy Bằng mới xem như là chậm rãi thức giấc. Cậu nhóc lúc này vẫn chưa được tính là tỉnh hẳn, vô thức kéo lấy cánh tay của người kia nhẹ giọng bảo bản thân đói rồi.

Lý Hoành Nghị vốn dĩ đang yên lặng đọc sách một bên, nghe thấy thế không nói hai lời liền đứng lên vòng sang mép giường đối diện, nhẹ nhàng bế lên cún con vẫn còn chưa mở nổi mắt vào nhà tắm, thành thục giúp cậu vệ sinh cá nhân xong xuôi mới lại ôm cậu nhóc xuống lầu đặt lên chiếc sô pha mềm mại bên ngoài phòng khách.

Mà bản thân hắn lúc này, mới an tâm tiến về phía nhà bếp bắt đầu đeo lên tạp dề tỉ mỉ làm thức ăn khuya cho cả hai.

---------------------------------------------

"Bằng Bằng này, khi còn ở trường tôi xử lý chuyện đánh nhau của em như vậy... Em sẽ không cảm thấy tôi thiên vị cho nhóc con nhà họ Mộc chứ?"- Lý Hoành Nghị biết rõ, cún con nhà hắn trong chuyện lần này chính là tai bay vạ gió, vốn không nên vô duyên vô cớ bị đánh một trận oan ức như thế, lại còn nhận về tiếng xấu bị lão già bao nuôi...

"Không đâu, tên nhóc đó bản tính không xấu, chẳng qua chỉ là bị lợi dụng mà thôi. Anh mà phạt cậu ta quá nặng thì ngược lại em còn sẽ lên tiếng nhắc nhở đấy"- Ngao Thụy Bằng hàm hồ nuốt xuống miếng thịt trong miệng, trong mắt chỉ có thức ăn qua loa đáp lại.

"Thật không bất mãn?"- Lý Hoành Nghị nghi ngờ hỏi lại.

"Không có. Dù sao thì người bị đồn là lão già cũng đâu phải em. Em việc gì phải bất mãn chứ"- Nhìn đến bộ dạng nghiêm túc của người kia, Ngao Thụy Bằng lại nhịn không được mà bắt đầu trêu chọc.

"Không tủi thân là được. Nhưng mà Bằng Bằng này, tôi ngược lại đúng thật là có chút bất mãn đấy"- Một câu này thành công làm cho Ngao Thụy Bằng rời mắt khỏi đĩa mì ý trước mặt, nhướng mày nghi ngờ nhìn về phía Lý Hoành Nghị.

Cũng không để cún con nhà mình phải chờ đợi lâu, Lý Hoành Nghị sau đó khẽ nhếch khóe môi, bình tĩnh nói tiếp:

"Vị hôn phu của em bị đồn thành lão già ngoại trừ tiền thì cái gì cũng đều không có, em thân là bạn đời hợp pháp trong tương lai, có phải hiện tại cũng nên cho tôi một cái danh phận giúp Lý Hoành Nghị này rửa oan hay không?"

Cả hai vốn có hôn ước từ bé, bản thân Lý Hoành Nghị đối với mối hôn sự này là mười phần vừa ý. Thế nhưng Ngao Thụy Bằng lại không thích bị gò bó, cậu nhóc lấy lý do còn cần phải tập trung học hành, hết lần này đến lần khác từ chối công khai mối quan hệ của cả hai, chuyện này lâu dần cũng cứ như vậy dường như bị quên mất.

Mà hiện tại, còn không phải là thời cơ thích hợp nhất để nhắc đến vấn đề này hay sao?

Cũng không biết là xuất phát từ áy náy, hay là vì trong quá trình sống chung tiếp nhận sự tỉ mỉ chăm lo của người kia, thêm vào lại không bị hạn chế bất cứ thứ gì bất giác khiến cho cậu cảm thấy rung động hay không, mà lần này, Ngao Thụy Bằng không có lập tức nói ra lời từ chối quen thuộc. Đối diện với ánh mắt mong chờ của Lý Hoành Nghị, lần đầu tiên cậu cảm thấy do dự.

"Ngao Thụy Bằng, em có đồng ý trở thành bạn đời hợp pháp của tôi hay không?"- Lý Hoành Nghị tại một khắc kia nhận thấy rằng cơ hội của hắn tới rồi. Bằng Bằng nhà hắn, đối với hắn cũng là động tâm.

"......"

"Em đồng ý"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net