Chương 2 : Em vui là được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng động thật sự không nhỏ.

Lúc này trong xe không bật nhạc, vô cũng yên tĩnh, cho nên ngay cả hai người ngồi ở hàng ghế trước cũng bị giật mình bởi tiếng "rầm" cực kỳ đột ngột này.

Biểu cảm trên khuôn mặt Tạ Khôn ngay lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, hai mắt anh mở lớn, lông mày cũng theo đó nhếch lên, cổ cứng đờ một lúc, sau đó rất thong thả làm động tác quay đầu hai lần.

Một lần là nhìn chàng trai ngồi ghế sau, còn một lần là nhìn Lục Cảnh Hành ngồi bên cạnh.

Người trước tựa hồ không hề cảm thấy mình vừa làm hành động gì kinh thế hãi tục, mí mắt anh rũ xuống, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như tiếng "rầm" vừa xong chưa từng tồn tại.

Người sau thì hoàn toàn khác biệt.

Dù sao cũng là em gái mình, cô bị đối xử thô bạo như vậy, anh đâu thể cũng trấn tĩnh thế được, Lục Cảnh Hành thả chậm tốc độ xe, cau mày: "Đường Mộ Bạch, cậu muốn chết à?"

Lúc này chàng trai ngồi ghế sau mới nâng mí mắt, đáp một tiếng cho có lệ: "Không muốn."

Giọng anh nhàn nhạt, không hề thấy mình có lỗi.

Đường Mộ Bạch thậm chí còn cảm thấy hoàn toàn không thể trách anh được.

Vốn dĩ đã mấy ngày anh không được ngủ đủ giấc, hôm qua lúc ra khỏi phòng thí nghiệm cũng đã hơn 10 giờ, về ký túc xá lại mất thêm hai giờ để viết báo cáo, vất vả lắm mới xong việc để đi ngủ thì những tiếng ngáy trong phòng ký túc xá lại nối tiếp nhau cất lên như đang hòa tấu một bản giao hưởng, dưới tình huống chịu đủ mọi loại hành hạ, Đường Mộ Bạch chỉ được ngủ có bốn tiếng đồng hồ.

Vừa rồi sau khi lên xe, người ngồi bên cạnh là nam hay nữ anh cũng chưa nhìn rõ đã lấy áo khoác đắp lên người rồi bắt đầu ngủ.

Kết quả khó khăn lắm mới gần thiếp đi thì lại có một cái đầu không biết từ đâu ra đổ lên người anh, sao anh còn để ý được là ai, dù sao cứ trực tiếp đẩy ra là được.

Một cái đẩy này, hơi không cẩn thận liền dùng lực quá mạnh.

Cơn buồn ngủ của Đường Mộ Bạch vơi đi một chút, anh nhướn mày như thể không có chuyện gì rồi liếc nhìn Lục Dĩ Ngưng bên cạnh vẫn đang nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, "Bạn gái cậu?"

Lục Cảnh Hành nhíu mày càng sâu, "Em gái tôi."

"À."

Vài giây sau, "Hẳn là không đau."

Chàng trai nói rồi lại đánh mắt sang, khoảng cách giữa cô gái và anh đã được kéo ra rất xa, tóc ngắn xõa ra hơi rối loạn, che đi gần nửa khuôn mặt, không thể thấy rõ hình dạng ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chóp mũi vừa cao vừa trắng của cô.

Tầm mắt lại hạ xuống, những ngón tay thon dài trắng nõn của cô gái đang nắm lại càng ngày càng chặt.

Khóe môi Đường Mộ Bạch nhếch lên, ngữ khí thản nhiên còn rất đúng tình hợp lí, "Cậu xem cô ấy cũng đâu có bị đánh thức."

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Vốn dĩ không nói còn không sao, anh vừa dứt lời, một cơn đau nhói lập tức tràn ra giống như vừa nhận được mệnh lệnh.

Thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn cảm giác như trán mình đã sưng lên to như cái bánh bao rồi.

Tạ Khôn ngồi phía trước còn châm lửa quạt gió như không sợ lớn chuyện, "Tiểu Bạch, cậu cũng không biết thương hương tiếc ngọc quá rồi đấy?"

Nếu đổi lại là anh, đừng nói đến đẩy tiểu học muội xinh đẹp như hoa, anh còn ước gì có thể để cho cô dựa vào, muốn dựa bao lâu thì dựa bấy lâu.

Đường Mộ Bạch liếc anh một cái, không thèm để ý.

"Nhưng cũng phải nói," Tạ Khôn thấy anh đã tỉnh táo hơn nhiều nên cũng bắt đầu nhiều lời hơn, "Cậu không biết em gái của A Hành à?"

Đường Mộ Bạch hỏi lại: "Cậu nghĩ tôi là cậu?"

Rõ ràng chính mình cũng có xe mà vẫn cứ hai ngày ba lượt đi ké xe của Lục Cảnh Hành, lâu dần, bạn bè người thân của Lục Cảnh Hành không ai là anh không quen biết.

Tạ Khôn bĩu môi, nỗ lực cứu vãn, "Cậu không tính xin lỗi à?"

"Xin lỗi ai," Giọng nam dừng lại nửa giây, "Cậu à?"

"......"

Tạ Khôn nghẹn họng, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra đương sự vẫn chưa tỉnh.

Chàng trai ngồi ghế sau thu hồi tầm mắt, không đợi Tạ Khôn nói tiếp, sau khi kéo áo khoác màu đen lên che khuất cả khuôn mặt, giọng anh mang theo ý cười không rõ ràng, hiếm khi nói ra lời thô tục.

Hai từ.

Ý nghĩa giống như "Đồ ngốc", nhưng đương nhiên là khó nghe hơn so với "Đồ ngốc" một chút.

Đây là lần thứ hai Đường Mộ Bạch nói hai từ này, ít nhất thì trong ấn tượng của Tạ Khôn là như vậy.

Anh đi nhờ xe của Lục Cảnh Hành cũng là có nguyên nhân của nó.

Anh đương nhiên muốn lái xe của mình hơn là đi nhờ xe của người khác.

Chỉ là khả năng lái xe của Tạ Khôn thật sự không thể dùng ngôn từ để diễn tả, không những thi bốn bài thi tổng lại mười lần mới qua, sau khi thi xong rồi cái bằng kia cũng hoàn toàn chỉ dùng làm đồ trang trí.

Tạ gia không thiếu tiền, một ngày sau khi Tạ Khôn lấy được bằng lái xe, người nhà lập tức sắm cho anh một chiếc siêu xe trăm vạn.

Đường Mộ Bạch rất vinh hạnh được làm người đầu tiên ngồi vào ghế phụ của anh.

Đó là một buổi sáng trời xanh mây trắng nắng vàng, Tạ Khôn hứng thú bừng bừng cầm lấy chìa khóa xe, vì để xứng đôi với chiếc xe của mình, anh cẩn thận tỉ mỉ chọn một bộ quần áo khoa trương nhất, rồi còn đặc biệt bôi keo vuốt sáp tạo hình đầu tóc, kết quả lúc ngồi vào ghế lái, tất cả những gì đã được học đều đã bị anh vứt qua cả chín tầng mây.

Chiếc BMW mui trần màu đỏ dừng trong garage nhà họ Tạ ước chừng vài phút, không biết chuyển hướng, không biết bấm còi, đèn pha cũng không biết bật, dù sao mặc kệ muốn làm gì, chỉ cần anh biết làm cần gạt nước mưa điên cuồng chuyển động cũng đã đủ lắm rồi.

7 giờ sáng, bên tai văng vẳng tiếng chim kêu.

Đường Mộ Bạch ngồi cạnh anh ta, tính khí lúc mới dậy ngủ của anh cực kỳ tệ, mặt không biểu cảm phun ra hai từ.

Đó là lần đầu tiên Tạ Khôn nghe thấy anh nói hai từ này.

Tuy rằng Đường Mộ Bạch nóng tính, nhưng gia giáo nhà họ Đường rất nghiêm khắc, khả năng nói ra lời nói loại này từ miệng anh là cực kỳ thấp.

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.

Tạ Khôn nặng nề thở dài, bước ra từ trong hồi ức đau khổ, vừa muốn bổ sung một chút cảm tình với Đường Mộ Bạch, quay đầu đã nhìn thấy hai người phía sau đều hoàn toàn không có chút động tĩnh.

Ngắn ngủi vài phút đồng hồ thế mà đều đã ngủ hết rồi.

——

Trên trán Lục Dĩ Ngưng thật sự bị nổi một cái bánh bao, tuy không to nhưng xung quanh vẫn bị đỏ lên.

Nếu hất tóc mái lên sẽ thấy, cô trông như một cô bé đáng thương vừa bị bạo lực gia đình.

Đây là suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Lục Dĩ Ngưng sau khi cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong điện thoại nửa giờ sau đó.

Di chuyển tầm mắt, tên đầu sỏ gây tội bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, tựa như vẫn chưa biết rằng vài phút trước, Lục Cảnh Hành đã đỗ xe trước cửa một nhà hàng.

Đến nơi rồi, đương sự vẫn chưa tỉnh.

Tạ Khôn ngồi trên ghế phụ lái liếc nhìn thời gian, sau đó ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Bạch?"

Không có phản ứng.

Tạ Khôn lại ho mạnh thêm tiếng nữa: "Tiểu Bạch?"

Vẫn không có phản ứng.

Đối phương dường như ngủ rất sâu, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của anh.

Hôm nay là ngày họp lớp của Tạ Khôn và Đường Mộ Bạch, cả quãng đường đi đều kẹt xe, vốn dĩ thời gian cũng đã không còn sớm nữa, nếu còn không gọi anh dậy phỏng chừng lát nữa đi vào chắc chắn sẽ bị phạt rượu.

Tạ Khôn tửu lượng không tốt còn tửu phẩm thì cực kỳ kém, tất nhiên không thể để chuyện này xảy ra, thế nhưng anh lại không dám trực tiếp động thủ, sau khi cân nhắc vài giây, anh liền quay đầu thương lượng với Lục Dĩ Ngưng: "Tiểu học muội, ờm... Có thể gọi giúp anh người bên cạnh em không?"

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Tạ Khôn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho cô, "Em yên tâm, tuy rằng tính tình cậu ta không tốt, nhưng sẽ không tức giận với con gái đâu!"

Lục Dĩ Ngưng: "........"

Anh dường như đã quên mất âm thanh cực lớn vừa rồi là từ đầu ai phát ra thì phải.

Lục Dĩ Ngưng sờ sờ mũi, nhìn thẳng vào đôi mắt đáng thương và bất lực của Tạ Khôn, cô lại thật sự không thể mở miệng cự tuyệt, cô cắn răng, vừa muốn đưa tay kéo áo khoác trên người chàng trai, không hiểu sao tay lại đụng phải máy ảnh đặt ở bên cạnh đùi.

Dây đeo máy ảnh không cẩn thận bị cô móc phải, nghiêng nghiêng ngả ngả rồi sau đó rơi xuống khỏi ghế.

Cũng giống như lúc đầu cô đập vào cửa kính, "Bang" một tiếng.

Lục Dĩ Ngưng cúi đầu, trông thấy máy ảnh dừng lại cạnh giày cô nửa giây sau đó không cam tâm mà lăn sang một bên, tầm mắt lại dời sang, máy ảnh vững vàng dừng trên đôi giày trắng không một vết bẩn kia.

Cùng lúc đó, tiếng chàng trai hừ nhẹ truyền đến từ bên cạnh.

Trong xe mới vừa rồi còn có một chút âm thanh nháy mắt liền trở nên yên tĩnh, không khí dường như đột nhiên ngưng trệ.

Tay Lục Dĩ Ngưng ngay lập tức cứng đờ, cô dùng lực nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ngẩng đẩu, mở to mắt nhìn chàng trai bên cạnh duỗi tay đem áo khoác đen kéo xuống.

Động tác này rõ ràng rất dứt khoát lưu loát nhưng nhìn từ trong mắt Lục Dĩ Ngưng lại như bị tua chậm vô số lần.

Khuôn mặt chàng trai dần dần lộ ra, tóc mái trên trán hỗn loạn, mắt đào hoa hé mở, sống mũi cao thẳng, xuống chút nữa, môi anh rõ ràng nhấp thành một độ cong không kiên nhẫn.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây, mí mắt Lục Dĩ Ngưng nhảy lên, thái độ nhận sai cực tốt xin lỗi với tốc độ nhanh vô cùng: "Xin lỗi học trưởng, em không cố ý."

Đường Mộ Bạch không đáp lại.

Hai người phía trước vẫn đang trong trạng thái bất ngờ, thấy hai người bọn họ không có động tĩnh cũng đều không chủ động mở miệng nói chuyện.

Trầm mặc khoảng nửa phút, Lục Dĩ Ngưng nhìn thấy chàng trai cử động ngón tay.

Người này có một đôi tay rất đẹp, ngón tay trắng nõn sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, đến móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Một đôi tay vô cùng hợp với thẩm mỹ của cô.

Chỉ là đôi bàn tay này, giây tiếp theo có thể sẽ đem cô ném xuống xe giống như xách một chú gà con vậy.

Lục Dĩ Ngưng ngừng thở, ý nghĩ tông cửa nhảy ra vừa lóe lên trong đầu liền nhìn thấy chàng trai cúi đầu, anh cúi người nhặt máy ảnh của cô lên rồi đặt lại vị trí cũ, sau đó giương mắt nhìn cái bánh bao trên trán cô hít một hơi thật sâu, trên mặt anh vẫn còn vài phần không kiên nhẫn nhưng âm thanh cất lên lại trong trẻo rõ ràng: "Không sao."

Tuy rằng Đường Mộ Bạch cảm thấy cô chính là cố ý, nhưng anh vẫn nhếch khóe miệng, gằn từng chữ một nhẹ giọng nói: "Em vui là được."

Lục Dĩ Ngưng: "......"

Hình như có chỗ nào đó sai sai.

Chỉ là không đợi Lục Dĩ Ngưng kịp nghĩ ra vấn đề ở chỗ nào, cửa xe bên cạnh đã bị mở ra, "Đi thôi, Quảng Khôn."

Âm thanh chàng trai trong trẻo, âm cuối còn nhè nhẹ có một chút khẩu âm của người lớn lên ở Bắc Thành, rất dễ nghe.

Có điều cái tên Quảng Khôn này ——

Lục Dĩ Ngưng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn sang Tạ Khôn ở ghế phụ lái đã mở ra cửa xe đang muốn nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại mà lặng lẽ chuồn đi, "Là anh à?"

Tạ Khôn bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành.

Chưa đến ba giây sau, dự cảm liền trở thành hiện thực.

Anh nghe được giọng nữ dịu dàng nhẹ nhàng dừng một chút, "Tạ Quảng Khôn?"

Giọng nói của cô gái nghe rất vô tội, đương nhiên, nếu giờ khắc này anh có thể biến thành một kẻ điếc, không nghe ra một chút ý cười dị thường rõ ràng lẫn trong sự vô tội ấy thì càng tốt.

Tạ Khôn: "......"

Anh quyết định muốn giết chết chính bản thân mình nửa giờ trước đã nói câu "Vẫn là học muội tốt".

Bây giờ, ngay lập tức!

---------------------------

Tác giải có lời muốn nói:

Quảng Khôn : ta giết bản thân mình.jpg

---------------------------

Editor: Ờm các bạn đọc mà có thấy nhiều chỗ nó bị không khớp với nhau thì là do tớ đang sửa lại từ đầu nhé. Chục chương đầu hồi đấy dịch chưa được mượt lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net