Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Rikimaru không có tâm trạng đôi co với hai tên côn đồ, hôm nay chắc là ngày hắc đạo của anh, vừa mất tình vừa mất tiền. Rikimaru mở ví lấy toàn bộ số tiền mặt ra đưa cho bọn chúng, may mắn cũng không nhiều.

Vẫn chưa được tha ư, Rikimaru tháo sim rồi đưa cả điện thoại cho bọn chúng. Thấy anh tốt bụng chưa, may cho hai tên này là gặp đúng người đang chán đời không muốn to chuyện đấy nhé. Thế là hết rồi đấy, còn tấm thân này thôi.

"Chú em vẫn còn đang đeo trên tay kia kìa, đưa nốt đây"

Rikimaru nhìn xuống. Chết tiệt, anh đang đeo "quà sinh nhật" của Santa "Cái này thì không được, số tiền và chiếc điện thoại kia cho các anh cũng đủ lớn rồi đó"

Thế nhưng Rikimaru đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của mấy tên cướp đường cướp chợ này rồi, thấy anh không nghe lời, hai tên trực tiếp tiến lên ép Riki phải lùi lại. Lũ này đúng là chán sống, lão hổ không phát uy chúng mày lại tưởng là hello kitty à? Anh đang tâm trạng không muốn có chuyện, ai ngờ chuyện tự tìm đến, thế thì nộp mạng làm bao cát cho anh đây trút giận đi.

Rikimaru tức giận đỏ bừng mặt, không nói hai lời tung một cú đấm móc từ khuỷu tay hạ thẳng xuống cằm một tên, sau đó nhanh như chớp nâng đầu gối xuất một đòn đá tống ngang chuẩn xác vào mạn sườn tên còn lại. Gì chứ mấy năm học võ không phải để chơi cho vui, giờ anh không còn là Rikimaru yếu ớt của ngày xưa nữa rồi, thà ăn đau chứ không thể chịu thiệt.

Hai tên cướp cũng không ngờ thanh niên trông thư sinh, tay trói gà không chặt thế mà lại dám chống trả, bọn chúng ăn đòn đau bèn cùng nhau xông lên rút dao nhỏ bên hông vung loạn xạ. Rikimaru dù có võ nhưng cũng không đủ ba đầu sáu tay, không thể một mình chấp hai dao, cánh tay đã xuất hiện vài vết rạch.

Nhận thấy bản thân không có vũ khí dần rơi vào thế hạ phong, Rikimaru nghĩ phải nhanh chóng hạ đo ván bọn này rồi rời đi, dây dưa mãi thì người mệt là chính mình. Rikimaru bẻ khớp ngón tay răng rắc rồi đứng vào thế tấn, đầu tiên là tên trước mặt, anh hạ thấp trọng tâm chịu đựng một dao ghé sát vào đối phương, một tay nắm chắc cổ tay, một tay túm chặt vai quật tên nọ lộn ngược một vòng yên vị trên mặt đất. Còn tiếng gió từ đằng sau, Rikimaru với thân thủ linh hoạt của loài báo, cấp tốc xoay một vòng, cẳng chân giơ cao tạo thành một đường thẳng nhắm trúng mặt của tên đánh lén. Mọi người trong câu lạc bộ nhảy vẫn thường khen anh có thân dưới rắn như đá, hôm nay được chứng kiến quả nhiên danh bất hư truyền.

Dạng nhãi ranh có dăm ba miếng võ mèo cào còn bày đặt đi làm cướp, định chơi xấu sau lưng anh à, không có cửa. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, để yên cho anh đây còn hiền.

Tên cướp vừa ăn trọn cú đá trời giáng lật đật đứng lên lau khóe miệng bị rách, nhổ ra một bãi nước bọt dính đầy máu, cười đểu "Thì ra là một thằng nhãi Omega, yên phận ở nhà mở chân sinh con đi, Alpha của em đâu hay để các anh làm Alpha của em cho. Hehe."

Bấy giờ Rikimaru mới phát hiện xung quanh người mình đều là pheromone của Omega. Bình thường thuốc chuyên dụng còn có thể che dấu, dù ai có ngửi thấy cũng chỉ là mùi của Alpha hơi dị biến mà thôi. Còn lúc này đây từ cánh tay đang chảy máu ròng ròng của Rikimaru, pheromone cay nồng nhưng dính nị tuôn ra ngào ngạt khắp không khí. Rikimaru hơi hoảng rồi, chạy thôi.

Rikimaru dùng hết sức mình chạy ra đầu ngõ, cơ thể dẻo dai của dancer đã giúp anh không ít trong công cuộc luồn lách. Không ổn rồi, đầu ngõ cũng có Alpha, anh vừa đập thẳng mặt vào vai người ta đây này. Cơ thể của Rikimaru đang biểu tình, nó cần thuốc ức chế ngay lập tức. Anh vội vàng vòng qua trốn sau lưng người kia.

Alpha là một giống loài đặc biệt, phi thường thích chiếm hữu, nếu có ai đó muốn động vào thứ bị chiếm hữu của Alpha ắt hẳn sẽ là một cuộc chiến giành địa bàn, thử xem tố chất của bên nào mạnh hơn.

Thật trùng hợp, à cũng không trùng hợp lắm, hai tên đầu đường xó chợ sau khi bị Rikimaru đánh đã không còn nhiều sức lực, lúc nãy cũng chỉ võ mồm, hiện tại lại gặp một Alpha khác đang tỏa pheromone nồng đậm không thèm che giấu, vô cùng bức bách, tố chất rất cao. Chỉ trách đi cướp sai ngày thôi!

Pheromone của Alpha không chỉ có thể gây áp lực, xua đuổi Alpha khác mà còn có một tác dụng đáng ghét hơn đó chính là thúc đẩy kì phát tình của Omega. Không khí xung quanh đặc quánh giống như bị bóp méo, có cảm tưởng ngay lập tức sẽ thiêu rụi bất kì vật nào đến gần, cháy khét.

Ngay lúc này, Rikimaru thật sự muốn khóc, hay là ngất đi cũng được. Anh đã tiêm thuốc chống phát tình khi tiếp xúc với Alpha rồi, nhưng đây là Santa – người anh thích. Loại thuốc này có một nhược điểm chí mạng là khi có cảm giác thích ai đó, tim đập nhanh, não hoạt động, cơ thể tiết ra adrenaline phản ứng với tình ái, thì khi đó Omega xong rồi. Rikimaru đang bị thương, Santa chưa kịp thu lại pheromone đe dọa, Rikimaru thích Santa. Hai hòn đá đánh lửa, bình thường nhìn rất yên ổn, nhưng chỉ chờ khi có cơ hội ma sát với nhau, cộng thêm một chút mồi thì tia lửa tóe ra, càng lúc càng cháy lớn, phản ứng dây chuyền không cách nào dập tắt. Bùm! Cùng nhau ngã xuống vực sâu vạn trượng đi!

———

Santa chưa bao giờ hận thời buổi công nghệ hiện đại như lúc này, sao thuốc ức chế của Rikimaru lại không có tác dụng? Cậu chửi bậy một tiếng. Taxi truyền thống đã bị bãi bỏ rất lâu rồi, giờ chỉ có thể gọi taxi qua ứng dụng, mà như thế lại phải chờ, Santa không muốn để Rikimaru trong tình trạng này ở ngoài thêm một phút nào nữa. Vội vàng gom hết đồ đạc mà Riki đánh rơi, bế báo nhỏ trong lòng, cậu chỉ hận không thể quấn ba lớp áo để không ai được thấy vẻ mặt của anh. Đầu óc của Santa trắng xóa, cậu không biết nên để tay chỗ nào, mặc cho Riki bé nhỏ mất ý thức cọ cọ vào cổ mình, Santa cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Quá sức... mê người...

Santa cố gắng chịu đựng cảm giác da thịt như bị kim châm, pheromone gần như muốn bùng nổ mà tràn ra ngoài để bảo vệ Rikimaru an toàn đến khách sạn gần nhất. Cứ tưởng không còn ở ngoài đường sẽ yên tâm, từ từ hạ dục hỏa của mình xuống, nhưng Santa đã nhầm. Cô A quả O chung một phòng, không gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở khó nhọc của nhau, Omega đang phát tình mà đây lại là người khiến Alpha cảm thấy vô cùng, vô cùng quyến rũ.

Santa rửa sạch vết thương trên cánh tay rồi sát trùng, quấn băng cẩn thận cho Rikimaru. Suốt cả quá trình Riki cứ ngọ nguậy không ngừng, hình như anh cũng không kiềm chế được dục vọng của bản thân. Santa rất tôn trọng Rikimaru, cậu không muốn chiếm tiện nghi của anh trong tình trạng như này, quá hạ thấp Rikimaru rồi. Santa đút cho anh hai viên thuốc nữa rồi đứng lên tự tát mình hai cái.

Đây là Rikimaru mà mày tôn trọng, không thể cầm thú được!

Mấy viên thuốc không nhiều thì ít cũng cũng có tác dụng, Rikimaru đã không còn mê man nói sảng. Santa dự định sẽ đi tắm nước lạnh, cậu không dám ở gần anh lúc này. Vừa cắn răng đứng lên khỏi giường thì cậu lại cảm nhận được một cánh tay mềm mại như rắn bò tới, quấn chặt cánh tay cậu. Miếng vải thô ráp tạo nên một cảm giác đối lập với làn da nhẵn bóng, cọ tới cọ lui vô cùng kích thích.

"Santa... Đừng đi Santa... Anh không muốn ở một mình"

Giọng nói đáng thương, có vẻ anh ấy còn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ biết níu lấy trong vô thức.

"Em không đi đâu hết, em sẽ ở đây chăm sóc anh. Nhưng em cần đi tắm một chút rồi mua thêm thuốc ức chế cho anh, được không?"

Santa gần như đã dùng hết dịu dàng của mình để nói mấy lời này rồi. Đối mặt với báo con khó chịu, cậu đau lòng lắm. Cậu cũng muốn an ủi anh nhưng mà đèn đỏ cùng còi hiệu báo liên tục trong đầu, ngăn cản không được đến gần thêm nữa.

"Đi tắm chung đi~"

Còi SOS tiếp tục báo liên hồi, Santa tinh tế nhận ra "con rắn" nãy mới quấn tay cậu giờ đang quấn quanh eo. Alpha không phải là một loài dễ kiềm chế đâu, từng neuron thần kinh đang có dấu hiệu đứt gãy, lý trí gần như trôi theo cái cảm xúc trơn trượt của làn da Rikimaru rồi.

Santa hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trên cổ và cánh tay nổi chằng chịt, không khó để nhận ra cậu đang cắn răng chịu đựng khổ sở như thế nào. Santa một tay bắt lấy "chú rắn nước" đang nghịch ngợm muốn chui vào áo mình, một tay đè đầu Rikimaru xuống, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình. Giờ phút này không có chỗ cho sự bất minh đâu.

"Anh chắc chứ Rikimaru, em là ai?"

"Santa, em là Santa của anh... Mau đến kéo anh lên Santa"

Đối diện với đôi mắt trong suốt kia, Santa như nhìn thấy một bản thân hoàn toàn khác trong đó, đẹp đẽ mà thô bạo. Santa rất thích đôi mắt của Riki, dù Riki không bao giờ thấy khóc nhưng lúc nào cũng to tròn long lanh như hồ nước, khóe mắt dịu dàng nhu tình, mỗi lần chớp chớp kéo theo hai hàng lông mi như cánh quạt khép mở, làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng. Khoảng cách giữa hai người chỉ đủ để khiến Santa cảm thấy từng hơi thở nóng bỏng của người kia phả vào mặt mình mỗi khi anh ấy thì thầm tên của cậu.

"Vậy thì em không khách sáo nữa" Không còn neuron thần kinh nào đứng vững nữa, Santa nghe thấy giọng mình như vỡ vụn giữa bốn phiến môi.

Khoảnh khắc này giống như có từng đợt pháo hoa bay vút lên rồi nổ tung trên trời vậy. Santa giống như một du khách lạc đường giữa sa mạc, trong túi không còn một giọt nước lại bất chợt gặp được ốc đảo xinh đẹp. Cậu như phát điên chạy tới, vui mừng vục xuống dòng nước trong lành cho đến khi cổ họng trơn tru, cho đến khi bụng chứa đầy nước, lại như cảm thấy không đủ mà cởi hết quần áo nhảy xuống tắm cho đã, bù lại những tháng ngày hành khất.

Đương nhiên môi chạm môi thì chưa đủ, Santa dịu dàng bóp mở khớp hàm của Rikimaru, dùng lưỡi vẽ một đường viền môi rồi đảo qua hàm răng trắng đều như hạt bắp. Môi của Rikimaru đầy đặn lại ngọt ngào, giống như những viên kẹo gôm mềm mềm vậy. Cắn trong miệng sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Do tác dụng của kỳ phát tình mà Rikimaru vô cùng bạo dạn, anh chủ động đưa đầu lưỡi nhỏ của mình qua khoang miệng đối phương, ngây ngô chạm nhẹ lên vật thể không xương trong đó, thích thú cười khi cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng. Thành công chọc Santa mất khống chế. Từ nụ hôn nâng niu, cẩn thận Santa bắt đầu thể hiện xu hướng chiếm hữu của mình, quấn chặt lấy lưỡi của Rikimaru không tha.

Cho anh trêu chọc em này!

Cái tật chọc ghẹo, hơn thua nhau của hai người đến tận lúc làm việc này cũng không thay đổi. Giành nhau từng phút xem ai buông vũ khí trước. Cuối cùng vẫn là Rikimaru đầu hàng vì không thở nổi. Santa nhéo mũi anh, hôn nhẹ lên lông mi đang run rẩy. Cậu chờ mãi, chờ mãi cái cảm giác được hôn lên làn mi xòe quạt rung rung ấy. Nhớ lại thì đúng là ngay từ lần đầu tiên chú ý đến đối phương đã thích mi mắt của anh ấy rồi.

"Riki-kun, bình tĩnh, chúng ta có nhiều thời gian. Em đưa anh đi tắm và chuẩn bị đã, không thể để bị thương được."

Santa vẫn luôn dịu dàng ôn nhu như thế, đến tình hình này rồi mà còn không phát cuồng nhảy bổ vào anh một ngụm ăn sạch, vẫn còn lo lắng cả hai đi cả ngày chưa tắm, sợ tâm lý Rikimaru không thoải mái, sợ không chuẩn bị kĩ sẽ bị thương. Santa tỏa ra một chút pheromone vỗ về Omega của mình, làm dịu bớt căng thẳng cho anh.

Rikimaru còn có thể nói gì được nữa, ngoan ngoãn Ưm một tiếng rồi vươn cả hai tay ôm cổ Santa, một bộ dáng toàn tâm toàn ý ỷ lại người kia. Báo con thu lại móng vuốt, mềm nhẹ tựa vào lòng mình, cún lớn chợt cảm thấy mình vô cùng may mắn, biến được báo con gai góc thành một mèo con lông xù rồi.

Cậu không chờ nổi nữa, một đường bế bổng đàn anh lên đi vào phòng tắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net