Bất Phân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phút chốc trời đất đã mờ tịt, chừng như bị bao phủ bởi một màu đen huyền ảo có chút rờn rợn lạ thường. Ánh sáng từ đèn dầu hắc lên gương mặt nàng, như trục trào, le lói rất mãnh liệt, giống hơi nóng chảy dài lăn trên mặt Jang Se Mi bây giờ, nồng nặc sự đau thương.

Ký ức đau thương hiện về một cách đột ngột, tình cờ, khiến nàng không thể cầm cự nổi cơn khao khát từ lâu trong tim, như Jang Se Mi đã mấy mươi năm trông đợi, chờ mong đến sức cùng lực kiệt rồi, nhưng bây giờ người mới đến hay sao?

Hai mươi lăm năm dài dằng dặc trôi qua như mộng, hơn nữa cuộc đời nàng bị đè bẹp bởi định kiến và cả thứ được gọi là thuận theo tự nhiên. Đoạn nghịch duyên này, nàng chỉ có thể tự ôm lấy, một mình tự cảm lấy, chẳng bao giờ người hiểu cho nàng, thương hại mà nhìn lấy nàng một cái.

Giống như nàng đã nói "Ta yêu người, người không yêu để tâm, người yêu họ, ta đau đớn âm thầm."

-Baek Do Yi.

-Ta không phải Baek Do Yi của ngươi.

Jang Se Mi chỉ biết ôm người trước mặt mà khóc, dù cho bây giờ nàng là bất cứ ai.

Là Baek Do Yi? Hay là ai đi chăng nữa.

Chỉ là bây giờ nàng không để tâm, nên không biết được nữ nhân trong lòng đã hoàn toàn tức giận, nét mặt không còn trầm tĩnh như trước nữa mà có phần nghiêm nghị rõ ràng hơn, đôi mắt nàng đỏ lên chất chứa nhiều sự hỗn độn.

Đại khái nàng đã nhún nhường và nhẫn nại lắm rồi, cũng đã vô cùng tỉnh táo đối với vị khách không mời trước mắt, nhưng quả thật là càng nhân nhượng thì nàng ta càng làm tới, xiếc chặt người nàng đến nỗi không thể nào thở được.

-Buông ra. Ngộp chết ta rồi.

Jang Se Mi thấy mình đã xúc động thái quá, sợ người trong lòng đau nên dãn tay ra một chút, nhưng không buông hẳn, nữ nhân bất giác ngẩn đầu lên trong một khắc đôi mắc SeMi gửi lên người nàng ta, khiến thời gian như lắng động, văng vẳng bên tai không còn nghe tiếng sương đêm rơi xuống nữa mà thay vào đó là nhịp tim đang đập rất hỗn loạn.

Cả người trước mặt cũng thấy vậy, khoảng cách gương mặt hai người họ giờ đây rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt người nữ nhân đối diện, nhưng ánh mắt người mà SeMi thấy được, lạnh tựa băng sương, là xa lạ đến đau lòng còn phản phất chút kinh hãi, so với đôi mắt đang ngấn kệ của nàng kia, tuyệt nhiên khác xa một trời một vực.

-Ahn Boom, Song Ji!

Hai nữ người hầu tức tốc chạy vào, cảnh tượng trước mắt khiến hai nữ nhân họ dừng lại vài giây, trên nét mặt hiện rõ sự cứng đờ khó coi, cả hai xoay qua nhìn nhau khiến Se Mi bị một lực rất mạnh đẩy ra, bất giác ngã xuống nền đau nhói.

Không khí cực kì ám muội của hai người đang ôm nhau khiến hai nữ người hầu nhìn nhau thảng thốt, cả nữ nhân lạnh lùng được nàng ôm lấy cũng cảm thấy khó coi nên tuyệt tình đẩy nàng một cái rõ đau.

Bất chợt SeMi buông thõng tay ra, bất ngờ là hai người kia không đỡ lấy nàng mà đến bên đỡ nữ nhân lạnh lùng kia đứng dậy.

-Phu nhân, người không sao chứ?

"Phu nhân? Là phu nhân sao?"

Jang Se Mi như vừa chết đi sống lại, gặp lại Baek Do Yi đã coi như vừa kỳ tích cũng vừa kỳ lạ. Nhưng mấy mươi năm ăn học cũng không phải vô nghĩa, nếu đây là tiền kiếp của Baek Do Yi thì nàng phải tiết chế tình cảm và tự lượng sức mình, dù gì đây cũng chỉ là tiền kiếp. Nhưng làm sao nói được ở hậu kiếp người chính là nữ nhân nàng yêu, còn là mẹ chồng của nàng nữa chứ.

"Thật khó tin"

"Họ sẽ nghĩ mình điên khùng mất."

Điên khùng sao? cũng được, chỉ cần được nhìn thấy Baek Do Yi, trong mắt họ nàng có khùng điên hay loạn trí cũng không sao, không thành vấn đề, vì cho dù nàng ở quá khứ và ở hiện đại vốn chẳng phải họ cũng nghĩ nàng là người không được bình thường rồi đó sao?

Nhưng trước hai đôi mắt ngạc nhiên của hai nữ hầu và cả ánh mắt sắc như dao trong góc đang nhìn nàng chằm chằm khiến Jang Se Mi phân vân không biết giải thích sao cho hợp tình hợp lí.

-Này, ngươi dám thất lễ với phu nhân chúng ta sao?

Song Ji ngất mặt lên nhìn về phía nàng, cái giọng lanh lãnh phát chói tại, còn Ahn Boom thì có vẻ kinh ngạc hơn, lần đầu tiên nàng thấy người kì lạ như vậy? Trong mắt người hầu này nàng giống như một nam nhân đang giở trò không đứng đắng với chủ nhân. Bất giác không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Song Ji bên cạnh đang mạnh miệng chất vấn.

-Ngươi này thần trí không được tỉnh táo, phu nhân không thể giữ lại.

Jang Se Mi nhìn ánh mắt sắc lạnh của vị phu nhân trong góc đó, như muốn lộ ra hết lòng mình, nàng muốn ở lại đây, dù gì nàng bây giờ cũng không thể trở lại được nữa. Càng không thể rời xa người, khó khăn lắm nàng mới xuyên qua, còn gặp lại người mình yêu, chính là người này, nữ nhân lãnh đạm mà nàng cho là Baek Do Yi.

Nữ nhân kia cũng nhìn nàng, trên gương mặt lúc nãy kinh hãi tột cùng mà giờ đây cả không còn chút biểu lộ, còn lại vài phần sự nghiêm trang phản phất, tỉnh lặng như tờ, lạnh lẽo tựa sương đêm, thật sự muốn cảm hoá nàng ta bằng bộ dạng đáng thương thì chưa kịp làm đã thất bại rồi.

Jang Se Mi đứng dậy, nàng mặt một bộ vest khi đi đến Dan gia, nhưng bây giờ trên người chỉ còn lại chiếc quần tây và chiếc áo sơ mi in nhiều họa tiết sặc sỡ, nhìn cũng không tệ, nhưng đối với ba con người ở đây và như nữ nhân lúc nãy đã nhận xét.

Nàng giống như người của một bộ tộc nào đó, hoặc là thầy cúng chẳng hạn?

Nàng thấy được người trong góc đã có chút trạng thái động tĩnh, sau đó nhìn tổng thể nàng một lượt từ trên xuống dưới, Jang Se Mi thấy có chút không quen, ánh mắt này là sao? Sao lại nhìn mình như vậy?

-Kì lạ.

Giọng nói trầm thấp phát ra, sau đó người theo hai hầu nữ đi ra bên ngoài.
Jang Se Mi sống gần nữa đời người cùng chưa từng rời vô tình trạng khó xử như thế này, ở hiện đại cũng chỉ có nàng làm cho người ta khác khó xử, bây giờ trải qua mới biết nó bực bội đến mức nào.

Bức quá nàng sẽ ôm Baek Do Yi bỏ chạy, còn không thì nàng sẽ phải tìm cách để được giữ lại đây.

SeMi vừa định cất lời, nhưng bây giờ người đã đi mất, nàng mới cảm nhận được có thứ gì đăng đắng vướng lại trong cổ họng nóng ran. Nàng nuốt nước bọt, cảm thấy dưới bụng có phần hơi nóng, như vừa uống một loại rượu rất mạnh.

-Là rượu hồng đó.

Một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra, nàng quay đầu lại thấy hầu nữ Ahn Boom bước vào ngồi bên cạnh nàng. Thoạt đầu nàng nghĩ cô gái này khoảng chừng 24-25 tuổi nhưng khi cất giọng lên thì lại là đứa trẻ 17 tuổi.

Ahn Boom lại có nét khá giống So Jeo, rất trong sáng cũng có phần ngây thơ thanh khiết. Nghĩ thầm nữ nhân này nàng đẻ ra còn được, nhỏ tuổi hơn cả De Myung.

"Còn trẻ như vậy đã là người hầu rồi sao?"

Nhưng Jang Se Mi bao năm văn ôn sử luyện quả không dư thừa. Phàm thì ở triều đại này, các nữ nhân sinh ra trong cảnh quyền quý khá giả thì sẽ là tiểu thư đài cát, ngược lại những nữ nhân bất hạnh hơn lại trở thành người hầu theo bên cạnh hầu hạ tiểu thư, công tử của nhà quý tộc, từ nhỏ đến lớn, nếu được gả chồng cũng phải do chính chủ nhân cho phép mới được.

"Thật đáng thương"

Nhưng ở thời nào cũng vậy thôi, chỉ cần có địa vị và tiền bạc thì cũng sẽ trở nên thật cao sang danh giá sống cuộc sống sung túc vương giả, mà Dan gia là một ví dụ rõ ràng nhất.

Nàng nhìn Ahn Boom sau đó suy nghĩ mông lung, nàng hỏi:

-Do Yi...à không. Vị phu nhân lúc nãy?

Ahn Boom sáng dạ cũng hiểu ra ý Se Mi, chỉ có điều còn hơi rụt rè trước người cho là kỳ quặc này. Nhưng lúc nãy đứng bên ngoài nhìn lén vào trong, nữ nhân trong sáng này thấy nàng ôm chầm lấy phu nhân rất khẩn khiết, cũng vô cùng chân thành, khóc đến như muốn ngấc đi, khiến Ahn Boom rất tò mò, thành kiến và dè chừng cũng coi như giảm đi một nữa.

-À. Đó là phu nhân của chúng ta. Là chủ nhân của Park phủ.

-Vậy người đó tên là gì?

-Ta không biết.

Phàm thì người hầu không biết được tên chủ nhân, càng không thể nói ra, như vậy là bất kính nếu để người biết được sẽ bị phạt vả miệng, với lại phu nhân ghét nhất là ai đó gọi tên mình, người sẽ cho đó là vô lễ không có phép tắc.

Nàng nhìn xa xăm không biết suy nghĩ thứ gì, chỉ biết nàng giờ đây đã là nữ nhân tự cường, nếu không nói thì nàng sẽ tự tìm cách. Nàng thật sự muốn biết, rốt cuộc Park gia đã xảy ra chuyện gì, tại sao ở hậu kiếp gia đình Dan gia lại trở thành hoàn cảnh như vậy.

----

"Người không nói thì ta sẽ tự hỏi"

"Baek Do Yi ở tiền kiếp, rốt cuộc là người như thế nào đây?"

Jang Se Mi lại thấy nhân sinh như giấc mộng, chợt ngộ chợt tan không nắm bắt được, cả Ju Nam, Chi Gam và Durian nữa.

"Các ngươi còn sống hay đã chết?"

-Nhưng mà...

Ahn Boom thấy nàng rơi vào trầm tư, gương mặt lại có phần đáng sợ. Mạnh miệng hỏi Jang Se Mi, câu hỏi mà chính nàng nghe qua cũng thất kinh hồn vía, trước giờ không hề nghĩ tới.

-Người là nam nhân hay nữ nhân vậy?






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net