Biến Chuyển (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm Song Ji tươi tắn chạy ra bên ngoài. Tiểu Ahn Boom cũng không biết có chuyện gì, từ sớm đã nghe nói có thêm một vị khách mới sắp vào Park phủ.

Một nữ nhân ngồi trên xe ngựa, y phục tươm tất, tư chất dịu dàng, mềm mại. Qua những tia nắng chiếu vào lớp vải mỏng kia, là một gương mặt đoan trang, hiền thục cũng không kém phần xinh đẹp.

Song Jeo Chin, cách Song Ji bảy tuổi, nhỏ hơn Se Mi ba tuổi.

Mà Song Ji sở dĩ vui mừng như vậy, chính là bởi vì nữ nhân này, từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên bên nhau, là tỷ tỷ của nàng ta.

Chưa bao giờ thấy Song Ji vui vẻ như vậy, bình thường cau có bất đồng, nhưng khi gặp tỷ tỷ mình liền tươi cười như một đứa trẻ.

-Tỷ tỷ. Cuối cùng tỷ cũng chịu theo muội vào phủ rồi, thật tốt quá.

Nữ nhân bên cạnh gật đầu, khẽ cười một cái, âm vực phát ra nhẹ tựa lông hồng.

-Bao lâu nay muội sống ở đây có tốt không?

Song Ji thở dài một cái, hai mắt cụp xuống mệt mỏi.

-Cũng không phải không tốt, chỉ là...

-Có chuyện gì sao? -Song Jeo Chin thắc mắc.

-Không có gì đâu ạ.

Song Ji hít sâu một hơi, xua tay không muốn nói. Dù gì bao năm qua tỷ tỷ của nàng cũng không có ở trong phủ, không hiểu rõ được tình thế hiện tại, có nói ra cũng chỉ khiến cho Jeo Chin,  thêm phiền phức mà thôi, tốt nhất chỉ mỗi nàng biết là được rồi.

"Có những chuyện một mình mình biết là được rồi, thậm chí ta còn không biết, chuyện ta nghi ngờ bao năm qua, có đúng sự thật hay không"

Xe ngựa dừng trước cửa phủ, cuối cùng cũng đến nơi. Song Jeo Chin thở nhẹ một hơi, sau đó hít sâu vào, không khí ở Park phủ không kém gì nơi ở trước đây, mà còn có phần hơn, rất thoải mái.

Bước vào bên trong, lại còn tưởng Park phủ nguy nga lãnh đạm lúc nào cũng ngột ngạt, không ngờ hôm nay tận mắt chứng kiến, cảnh vật lại hữu tình như vậy, nhĩ kính thị hư, nhãn kiến vi thực, tai nghe không bằng mắt thấy.

Song Ji thấy Jeo Chin thích thú như vậy, liền dẫn nàng ra phía vườn hoa, cạnh bờ hồ. Jeo Chin lại một lần nữa choáng ngợp hơn bởi những đóa mẫu đơn đỏ rực đầy xuân sắc, bên cạnh còn có những loại hoa khác cũng không kém phần sắc sảo, mặt hồ xanh biếc, lãnh đạm, lại càng thấy hòa hợp với nơi này hơn rất nhiều.

Thật khiến người ta phải trố mắt nhìn, tuy không lộng lẫy như phủ chúa nhưng lại có cảm giác rất vương giả, quyền quý.

-Thật khác xa với tưởng tượng của tỷ. So với phủ của Đại nhân chúng ta còn tráng lệ hơn.

Song Ji cũng phải thừa nhận.

-Đúng là rất khác. Lâu rồi muội không về đó, cũng không còn nhớ ra. Tỷ tỷ à, Đại nhân và Phu nhân vẫn khỏe chứ?

-Vẫn khỏe. Chỉ là từ khi tiểu thư mất tích đến nay...

Jeo Chin không nói nữa, trên nét mặt nữ nhân có phần buồn bã, cuối mặt xuống đầy ưu tư.

Song Ji cũng lặng người đi, nàng hít sâu, nắm lấy cánh tay của Jeo Chin.

-Không nói nữa, muội dẫn tỷ đi gặp một người.

-Là ai?

-Phu nhân của muội. Lee Dong Gi.

---

Jang Se Mi hiện tại không có ở trong phủ. Từ khi Song Ji rời phủ đón Jeo Chin, nàng và Dae Gu cũng lên xe ngựa rời khỏi phủ cách đó không lâu.

Se Mi cuối cùng cũng được ra bên ngoài phủ, khỏi phải đoán, nàng phấn khích đến cỡ nào. Men theo con đường làng dài quanh co, uốn lượn, nàng đi qua cánh đồng đầy cúc dại, rất thơ mộng, Jang Se Mi nhắm mắt lại hít một hơi sâu.

-Ở đây lạ quá, thoải mái thật.

Dae Gu ngồi phía trước, thắc mắc hỏi Jang Se Mi.

-Jang Se Mi. Ngươi chưa đến đây lần nào sao?

-Chưa bao giờ. Ta cũng không ngờ, có một ngày mình sẽ đến đây. -Se Mi cười nhạt.

Dae Gu không hiểu nàng nói gì, nhưng cũng không thắc mắc nữa, vui vẻ dựt dây cho ngựa chạy nhanh hơn. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay lại hỏi nàng.

-Nhưng mà....Ngươi có mang theo ngân lượng không vậy?

Jang Se Mi bây giờ mới nhớ ra, muốn mua hàng thì phải có tiền. Nhưng bây giờ trong người nàng làm gì có tiền, nếu có tiền, ở đây cũng không thể dùng được.

-Không có -Se Mi cười nhẹ một cái, lắc đầu.

Nam nhân ngồi trên xe ngựa cũng vô cùng rối trí, nhăn nhó nhìn Jang Se Mi đang ngồi im như tượng.

-Chẳng phải ngươi kêu ta đưa ra ngoài mua hạt giống sao? Bây giờ lại không đem theo ngân lượng thì mua bằng cách nào đây??

-Ta nhất thời không nghĩ đến.

Dae Gu bất lực thở dài một hơi. Sau đó lấy bên trong tay áo ra một thứ gì đó, nét mặt luyến tiếc đưa cho Se Mi.

-Được rồi. Tạm thời dùng cái này trước...

Jang Se Mi ngồi bên trong không nhìn thấy rõ, liền chòm người tới bắt lấy nó.

-Cái này...

Mọi thứ trở nên im bặt từ khi Jang Se Mi cầm lấy thứ Dae Gu đưa cho nàng, không biết Se Mi nghĩ gì, chỉ biết nàng đã lặng người đi rất lâu.

-Nè Jang Se Mi? Sao ngươi không nói gì hết vậy? Cái đó ta chỉ cho mượn thôi, về phủ rồi ngươi phải trả lại cho ta, gia tài của ta chỉ có thứ này thôi đó.

Hai mắt Se Mi rưng rưng đỏ. Tay run lên, nắm chặt thứ đang loé sáng đó trong tay, cổ họng nàng nghẹn lại, không thể nói rõ ràng từng câu chữ.

-Thứ này luôn bên cạnh ngươi sao?

Dae Gu bất giác gật đầu.

-Đúng vậy. Lúc ta tỉnh lại đã thấy nó ở trên tay rồi. Chiếc nhẫn này là vàng thật đó, khi nào thấy nguy cấp sẽ bán nó đi.

Jang Se Mi lập tức chặn lời hắn.

-Không được. Không được bán.

-Thì ta có bán đâu?-Dae Gu sáng mắt lên, nhìn ra xa xăm, ánh hình có phần bình đạm, đầy tâm sự trong lòng.

-Ngươi đừng nghĩ ta ngốc nghếch không có chí cầu tiến. Ta có, chỉ là hoàn cảnh không cho phép mà thôi, ta sống lại một lần, càng quý giá cuộc đời này hơn, tuy không biết mình từ đâu đến, nhưng ta vẫn luôn cố gắng sống thật tốt. Không muốn giàu sang vương giả, càng không ao ước mộng kinh kỳ, cứ bình thản mà sống thôi.

Hắn cười một cái, sau đó đưa tay lên đầu gãi, vẻ mặt ngượng ngùng.

-Ta là nam nhân, sau này ta sẽ lấy thê tử, sẽ làm một trượng phu tốt. Phải dùng chiếc nhẫn này làm lễ vật, trao cho nàng ấy.

Jang Se Mi chợt thấy nghẹt thở, lòng thắt lại nhói lên, như có ai đó lấy tay bóp chặt trái tim nàng, nàng muốn khóc, nhưng không khóc được, muốn cười nhưng không nhếch môi lên nổi.

Trước kia Se Mi đã nghi ngờ hắn chính là Ju Nam, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, chỉ để trong đầu, từ từ soi xét. Nhưng suy nghĩ và biết được sự thật là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, suy nghĩ chỉ là suy đoán nhất thời, còn trong trạng thái ngờ vực không rõ ràng. Còn sự thật lại là thứ chắc chắn nhất, do chính miệng nói ra, khiến người ta không muốn tin cũng phải đối mặt.

Dae Gu đích thật là Ju Nam. Không sai, chính là hắn. Jang Se Mi không biết cảm xúc hiện giờ của mình ra sao, nàng không thể tả được, chỉ thấy nhoi nhói nơi đáy tim, thấy đau lòng và nghẹt thở.

Jang Se Mi là đau lòng bởi thứ gì?

Tình thâm.

-Ngươi không nhớ gì hết sao?

-Ta không biết. Lão Kang nói ta rất kì lạ, giống như ngươi vậy. Đã 5 năm rồi, cũng không còn thấy thắc mắc nữa. Mà Jang Se Mi ngươi đừng có hỏi nữa, ta nhức đầu quá!

Se Mi ngồi phía sau, lấy bình tĩnh, nghiêm túc lại.

-Không được kêu bằng ngươi.

-Tại sao. Trước giờ vẫn gọi như vậy mà? -Dae Gu ngốc nghếch hỏi.

-Như vậy không phải phép. Dù gì...ta cũng lớn hơn.

-Vậy kêu là gì?

Se Mi suy nghĩ một lúc.

-Ít nhất cũng đừng có xưng "ngươi". Sau này nếu ngươi nhớ ra được chuyện gì, cũng phải nói với ta. Có nhớ chưa?

-Uh. Nhớ rồi. Nhưng mà nhớ cái gì mới được?

Jang Se Mi thở dài.

-Rồi ngươi sẽ biết thôi.

------

-Phu nhân. Nô tỳ dẫn tỷ tỷ đến rồi.

Bên ngoài của một nữ nhân bước vào.

-Phu nhân.

Lee Dong Gi ngồi trên nền thảm, gật đầu một cái.

-Đi đường vất vả rồi. Ngồi đi.

Song Jeo Chin nghe lời Lee Dong Gi chậm rãi tiến lại, ngồi xuống.

-Đa tạ phu nhân. Không vất vả đâu ạ.

Lee Dong Gi thoạt nhìn đã biết nữ nhân này rất có phép tắc, tư chất cũng rất đoan trang. Ít nhiều gì cũng là người có suy nghĩ, sẽ không quấy rầy nàng như Jang Se Mi.

Lee Dong Gi vẫn rất bình đạm, không kém phần đoan chính.

-Ta chưa gặp ngươi bao giờ.

Song Jeo Chin, cười hiền thục, thành khẩn đáp lại bằng một cái gật đầu.

-Vâng ạ. Lần đầu tiên nô tỳ gặp phu nhân.

Lee Dong Gi nhâu mày lại, nâng chung trà lên, hóp một ngụm rồi đặt xuống.

-Ngươi chưa làm việc ở đây, thì không cần phải tự xưng mình là nô tỳ.

-Vâng. Tiểu nữ rõ rồi ạ.

Lee Dong Gi chợt dừng lại, nàng nghĩ đến một chuyện, hình như từ lúc Jang Se Mi theo hầu bên cạnh mình đến giờ, chưa bao giờ nghe hai chữ "nô tỳ" hay "tiểu nữ" phát ra từ miệng của nàng ta.

Nhất thời cảm thấy không cam tâm, là nàng đã quá nhân nhượng rồi.

"Là do ta quá nhân nhượng cho nữ nhân đó, cũng không trách tại sao Se Mi lại càn quấy đến như vậy. Tất cả là do ta không dạy dỗ thật kỹ càng."

Nhất thời thấy Lee Dong Gi lãnh đạm, an tĩnh không nói, lại như đang trầm tư về một cái gì đó, khiến Song Jeo Chin có chút dè dặt, lo lắng.

"Mình có gì không vừa ý sao?"

Khí chất của vị Phu nhân trước mặt nàng quả thật rất bất phàm, diện hiệp băng sương, lạnh lùng như sương giá. Quả thật không sai, Lee Dong Gi bề ngoài rất bí hiểm, lại không đoán được người đang suy nghĩ thứ gì.

Song Jeo Chin, nhếch mắt lên một cái, nhẹ nhàng cất tiếng, để lấy lại sự chú ý của Dong Gi.

-Dường như phu nhân rất thích hoa.

-Cũng tinh mắt lắm. -Lee Dong Gi cười một cái.

Lee Dong Gi bình thản đứng lên, ánh mắt hướng ra phía cửa. Song Jeo Chin là hầu nữ bao năm cũng rất tháo vác, liền đứng dậy đi theo người.

Lee Dong Gi lạnh lùng, bước đi nhẹ nhàng nhưng lại rất vững chãi, người bước xuống thềm, đưa mắt ngắm nhìn những đóa hoa khoe sắc, vô cùng rực rỡ. Song Jeo Chin vẫn giữ phép đứng cách xa Dong Gi vài bước, nàng ta cũng rất thích thú mỹ cảnh trước mắt này, ngắm nhìn rất tự nhiên.

Lee Dong Gi nhìn sang lại thấy nữ nhân này cũng rất biết thưởng thức.

-Ngươi cũng thích sao?

Song Jeo Chin đáp lời lại ngay.

-Tiểu nữ rất thích, hoa nào cũng rất đẹp, rất rực rỡ ạ, cứ mềm mỏng như vậy thật khiến người ta không nỡ ngắt đi một chút nào.

Lee Dong Gi cười nhẹ một cái hài lòng, nữ nhân này rất hợp với người, cũng đoan trang lắm. Nhưng hình như lúc nãy là người đã hỏi câu dư thừa mất rồi, nữ nhân nào lại không thích hoa chứ. Vậy mà cũng có, thậm chí nàng ta còn bứt chúng đến tơi tả, không ra hình dạng gì.

"Jang Se Mi"

"Chỉ có Jang Se Mi, sao ta lại áp đặt cái tính xấu đó vào tất cả các nữ nhân khác chứ?" Lee Dong Gi khó hiểu, tự cười mình một cái.

-Sau này ngươi ở lại đây, cứ từ từ mà ngắm, sẵn tiện chăm sóc chúng luôn đi.

Song Jeo Chin nghe theo, nhanh chóng cuối đầu xuống. Đúng là nữ nhân này rất biết cách hầu chủ nhân, rất nhanh nhẹn.

-Vâng thưa phu nhân. Nô tỳ sẽ thật cẩn thận ạ.

-Ừm.

Song Jeo Chin thấy Lee Dong Gi hài lòng, trong lòng cũng đỡ hồi hộp hơn, nàng liếc nhìn xung quanh, lại thấy ở bụi hoa bên cạnh có chậu hoa mới vừa được gieo trồng, tò mò đến gần xem thử.

Jeo Chin vừa đến gần bỗng một người nào đó từ trong bụi trồi lên.

-Ahh!!

Nàng như hồn bay phách lạc, bất giác trượt chân, ngã người ra sau, mà Lee Dong Gi theo phản xạ tự nhiên vô tình đỡ lấy.

-Ngươi không sao chứ?

-Đa tạ phu nhân. Nô tỳ không sao.

Song Jeo Chin lấy lại bình tĩnh, Lee Dong Gi cũng nhanh chóng buông ra.

Nam nhân phía trước hốt hoảng không kém, nhất thời không biết làm gì. Miệng lắp bắp.

-Phu nhân. Nô tài...nô tài.... không cố ý.

Lee Dong Gi nghiêm mặt nhìn Dae Gu, bộ dạng hắn cũng rất thành khẩn, người cũng không có ý chấp nhất, đưa ánh mắt dời xuống một chút, phía dưới chân hắn.

-Thứ đó là gì?

-Thưa phu nhân. Là hạt giống vừa mới gieo.

-Hạt gì?

-Nô tài...không có biết.

Lee Dong Gi càng thêm nghi hoặc.

-Ngươi trồng lại không biết sao?

Dae Gu nghe câu này, xua tay lắc đầu lia lịa.

-Không phải. Là Jang Se Mi.

Lee Dong Gi nhìn chăm chăm cái chậu bên dưới.

"Hướng dương?"

Trái tim Lee Dong Gi đập gấp gáp hơn, lúc trước nàng chỉ hoạ một đóa hướng dương, không ngờ hôm nay Jang Se Mi lại trồng nó, Dong Gi là đang hỏi, tại sao nàng lại có thể ghi nhớ được như vậy chứ?

"Sao cứ làm chuyện hao tâm tổn sức vậy? Đừng cố chấp nữa."

Lee Dong Gi lạnh lùng, tỏ vẻ khó chịu.

-Jang Se Mi nhờ ngươi trồng giúp sao?

-Cũng Không phải. Là người tự mình trồng.

Lee Dong Gi nuốt nước bọt một cái.

-Vậy Jang Se Mi đâu?

Dae Gu đưa mắt nhìn xung quanh, ngây ngốc gãi đầu.

-Mới vừa ở đây mà, đi đâu mất rồi?

Lee Dong Gi chợt thấy cơn gió lạnh phía sau thổi đến, rùng mình một cái.

Chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như lúc này, bên ngoài nét an tĩnh, cương nghiêm đó không hề thay đổi, bên trong lại vô cùng lộn xộn, lo lắng ngập tràn, Lee Dong Gi lại cảm thấy Jang Se Mi rất gần mình, cả ánh mắt nóng rực kia nữa.

Lee Dong Gi đang cảm nhận rất đúng, Jang Se Mi đã đứng từ xa nhìn người từ nãy đến bây giờ, nàng đã định muốn chạy đến, chỉ là đột nhiên có một nữ nhân khác xuất hiện bên cạnh.

Nhưng lúc nãy Lee Dong Gi đưa tay đỡ lấy Song Jeo Chin cũng được Jang Se Mi nhìn thấy.

Bây giờ lại là mùa xuân. Rất nóng, còn Lee Dong Gi lại thấy lạnh, rất lạnh. Mà hàn khí từ trên người Lee Dong Gi tỏa ra nhanh chóng đã lây lan qua những người bên cạnh.

Song Jeo Chin và Dae Gu cũng phải rùng mình theo.

Song Jeo Chin nghe thấy tên Jang Se Mi, hai mắt liền sáng lên trông thấy.

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net