Dịu Dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Ta còn nhiều việc chưa làm hết. Không ở đây nữa...

-Đứng lại.

Jang Se Mi hít sâu một hơi, hai môi mím chặt, như sắp bị nhận án tử đến nơi. Lee Dong Gi lạnh lùng quay sang nhìn nàng, bất giác lạnh cả sống lưng.

"đáng sợ quá đi"

-Theo ta.

Lee Dong Gi nói xong, dứt khoát rời đi, bỏ lại những gương mặt ngơ ngác phía sau lưng đang khó hiểu nhìn nhau, mà Jang Se Mi lại cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lee Dong Gi đi trước, nàng e dè bước theo sau, bộ mặt pha lẫn một chút giận dỗi đối với người phía trước, cộng thêm đôi phần hoang mang, không biết Lee Dong Gi muốn làm gì.

"Định làm gì mình đây?"

Lee Dong Gi đi được vài bước, quay lại thấy Jang Se Mi vẫn đứng cách mình khá xa, nàng không hài lòng buộc miệng nói.

-Ngươi chưa ăn cơm sao?

Jang Se Mi như mèo nhỏ lon ton đi theo Dong Gi, hai mắt nàng cụp xuống, môi cong lên.

-Ta ăn rồi.

-Nhanh lên. Đừng làm mất thời gian của ta.

-Òh~

-"Đi nhanh để bị phạt nhanh chứ tốt đẹp gì đâu"

-Hửm?

Jang Se Mi lại quên, Lee Dong Gi lợi hại đến cỡ nào, thính giác người rất nhạy bén, chỉ cần thanh âm trong trẻo của Jang Se Mi phát lên, lập tức đều lọt vào tai, không sót một chữ.

Jang Se Mi bức xúc nhưng lập tức ngậm miệng lại. Tốt nhất là không nên nói xấu người khác, nhất là Lee Dong Gi.

Đến thư phòng, Lee Dong Gi nhàn nhã bước vào trong, sau đó là Se Mi vô cùng cẩn trọng. Trong đầu lại nghĩ sắp có chuyện gì đây, Dong Gi đem nàng vô đây là để làm gì chứ? Bắt Jang Se Mi lau dọn phòng cho người sao? Nhưng nhìn từng ngóc ngách trong phòng, từ sàn nhà, đến các đồ vật trong phòng Lee Dong Gi mọi thứ đều sạch sẽ, sáng bóng, ngây ngắn đến không thể chấp nhận được.

Đều rất trật tự và quy tắc. Giống như con người của Lee Dong Gi vậy.

Jang Se Mi không dám nhúc nhích, nàng là không dám chạy tung lung nữa, lỡ bước chân vào địa bàn của Lee Dong Gi rồi, phải thật tỉnh táo, mà hai chữ tỉnh táo đó phải dành cho Lee Dong Gi lúc đối diện với nàng thì đúng hơn.

Nàng thấy Dong Gi lấy trong ngăn tủ ra một cái lọ nhỏ, vừa bằng hai ngón tay. Jang Se Mi lại liên tưởng đến một thứ.

-Là thuốc độc sao?

Lee Dong Gi liếc nàng một cái.

-Đồ ngốc.

Lee Dong Gi nhìn nữ nhân đối diện mình, tự nghĩ sao lại có lúc ngốc nghếch đến như vậy? Nàng thở dài một hơi bất lực, đi đến cái bàn nhỏ, ngồi xuống, sau đó nhìn qua Jang Se Mi đứng chôn chân ngoài ngưỡng cửa.

-Lại đây.

Se Mi đi đến chỗ Dong Gi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Lee Dong Gi ngước lên, lại thấy ánh mắt sáng trưng tròn xoe đó nhìn mình, gương mặt xinh đẹp của Jang Se Mi hiện rõ trong đáy mắt của Dong Gi, bất giác khiến nàng có chút không tự nhiên.

Lee Dong Gi chớp mắt một cái, nhìn xuống tránh không nhìn nữ nhân này. Jang Se Mi lại thấy được sống mũi của Dong Gi rất rõ, mũi người rất thẳng, rất đẹp, càng nhìn càng mê mẩn.

Nàng thấy Dong Gi không còn tỏa ra sát khí như lúc nãy nữa, hai bên lông mày cũng đã dãn ra. Nhìn người lúc này rất ôn nhu, hiền hòa, còn rất dễ thương nữa.

-Đưa tay cho ta.

Jang Se Mi bất ngờ, nàng cảm thấy giọng nói của người đối diện phát ra rất nhẹ nhàng, tựa như gió thoảng, mây trôi, nghe rất êm tai.

Jang Se Mi như bị lời nói đó làm cho mê hoặc, không chần chừ đưa cánh tay trắng dài ra. Mà nàng nghĩ bây giờ chỉ chỉ cần Lee Dong Gi nói Jang Se Mi hái sao trên trời xuống cho người, hay đập đầu xuống bàn, nàng cũng không màn mà làm tất cả.

Mê muội như Jang Se Mi, khắp trần gian này, chắc không ai dám sánh bằng.

Lee Dong Gi lúc này không để ý, không thể biết được Jang Se Mi nhìn nàng thế nào, là tình ý nồng nàn, vô cùng chan chứa.

Dong Gi lần đầu chủ động chạm vào tay Jang Se Mi, cảm giác được có luồng khí lạ chạy quanh người, trên người Jang Se Mi sao lại nhiều mị lực đến vậy. Nàng cảm thấy tay Jang Se Mi rất mềm mại, không chút chai sần, không cảm thấy khô ráp, còn rất ấm nữa, trên người Jang Se Mi hình như đang nóng hơn thì phải.

Với tình huống này, không nóng mới là lạ. Jang Se Mi trong lòng rộn ràng, tựa hồ như sóng biển trào dâng, nhịp tim đập nhanh hơn bao giờ hết, hai má ửng hồng như hai quả đào chín mộng, nhìn rất đáng yêu.

Dong Gi nhíu mày một cái, trên bàn tay trắng mềm ấy, in hẳn dấu răng của nàng đem hôm đó rất rõ rệt, còn rất sâu nữa. Trong lòng có chút áy náy, là cảm thấy rất có lỗi với Jang Se Mi, lúc đó không biết ất giáp đã liền đuổi nữ nhân này đi không thương tiếc.

Nàng thở dài một hơi tự trách, sau đó mở cái lọ nhỏ kia ra, nhẹ nhàng hỏi.

-Còn đau không?

Jang Se Mi lắc đầu, Lee Dong Gi lại đổ thứ trong lọ kia lên tay nàng, là thứ có màu trắng đục, dạng bột, dùng để chữa lành vết thương.

Công dụng rất hiệu quả, nhưng lúc đầu khi tiếp xúc lên tay nàng, lại vô cùng nóng rát. Lee Dong Gi vừa rắc lên, Se Mi lại cảm thấy rất khó chịu, đau rát đến không kiềm chế được, bàn tay bắt đầu run rẩy, theo phản xạ tự nhiên rút tay về.

Mà Lee Dong Gi lại không cho nàng làm việc đó, nàng vừa định rút về, nữ nhân đối diện nhanh chóng bắt lấy, giữ chặt.

-Ráng chịu một chút Se Mi.

Jang Se Mi nghe giọng của Dong Gi lại cảm thấy không còn lạnh lùng nữa, cử chỉ Lee Dong Gi rất nhẹ nhàng, còn vô cùng dịu dàng, bàn tay Dong Gi hơi lạnh, nhưng lại rất mềm mại, nàng cảm nhận được từng nhịp cử động trên tay Lee Dong Gi, đau đớn tựa vào mà nắm chặt, Lee Dong Gi cũng nương theo nàng, để mặc cho Se Mi bấu chặt lấy.

Dong Gi mím chặt môi, thấy Jang Se Mi đang cố nhịn đau, lại không dám làm mạnh tay, cứ từ từ như vậy, căng thẳng đến vả cả mồ hôi.

-Một chút nữa thôi Se Mi, không đau, sắp xong rồi.

Jang Se Mi hai mắt đỏ lên, nhìn Lee Dong Gi, người cứ dịu dàng như vậy lại khiến trái tim của Jang Se Mi thổn thức, đập liên hồi, cảm giác như muốn ôm chầm lấy Lee Dong Gi, cả nhân thế này chỉ thu lại mỗi mình người thôi, không cần ai nữa.

Đột nhiên cảm thấy không còn đau rát như lúc nãy, giọng nói ân cần của Dong Gi cứ phát ra bên tai khiến nàng sao lãng, quên cả đau đớn.

-Xong rồi Se Mi, hết đau rồi.

Lee Dong Gi định lấy tay về nhưng lại bị Jang Se Mi nắm chặt lấy.

-Ah.

Thấy Dong Gi nhìn mình khó hiểu, nàng bất giác hiểu vấn đề nên nhanh chóng buông ra, rút tay lại.

-Còn thấy đau sao?

Dong Gi để lọ thuốc sang một bên, mặt cuối xuống lãnh đạm, giọng nói nghiêng về phía nàng. Nhưng nữ nhân phía trên không đáp lại, bất giác khó hiểu, dời ánh mắt lên xem xét.

Jang Se Mi lại nhìn nàng như vậy, còn rất sâu đậm, là nhìn đến mê mẩn. Lee Dong Gi nhìn hai bên lỗ tai Jang Se Mi, cảm giác rất mỏng, bỗng nhiên đỏ lên kì hoặc, chỉ là giúp nàng ta thoa thuốc thôi, có cần phải ngượng đến như vậy không?

-Ngươi đang xấu hổ sao?

-Không có.

Jang Se Mi không xấu hổ, là đang rất cảm động.

-Được rồi, ngươi có thể đi.

-Chỉ như vậy thôi sao?

-Ừ.

Lee Dong Gi gật đầu một cái, sau đó không quan tâm mà đứng lên. Thật tình nàng dịu dàng với Jang Se Mi không được bao nhiêu, mới khi nãy còn rất đáng yêu bây giờ lại trở về dáng vẻ cũ rồi. Jang Se Mi nghĩ, nếu muốn nhìn thấy Lee Dong Gi ân cần như vậy chắc phải để mình bị thương tiếp tục, có như vậy mới nhận được sự quan tâm từ người.

Nhưng trong sự vô tâm đó lại khiến Jang Se Mi thấy nhẹ nhõm. Vậy là nàng không bị phạt, Lee Dong Gi vẫn chưa biết chuyện nàng làm hư mấy chậu hoa chứ? Tốt nhất không nên ở lâu. Nếu người biết được, không biết sẽ còn dáng vẻ như thế này không, thật tình không dám nghĩ đến.

Jang Se Mi thở phào, nhấc chân đứng lên, nhanh chóng quay đi, tưởng là thoát được một kiếp nạn, nhưng thật ra không phải.

-Khoan đã.

Jang Se Mi đơ người, nàng nhìn Dong Gi, cười ngượng một cái.

-Còn...chuyện gì nữa sao?

-Mấy chậu hoa là do ngươi làm à?

Jang Se Mi bây giờ chỉ còn biết nói sự thật, bất quá Lee Dong Gi nghĩ nàng điên khùng, tức giận mắng nàng một chút, đoan chính như vậy chắc không làm gì nàng, người sẽ không tàn nhẫn đến độ một cước đá nàng đi.

Jang Se Mi lấy hết dũng khí, hít một hơi sâu, nữ nhân tự cường, tự làm tự chịu.

-Đúng vậy. Điều là do ta làm.

Lee Dong Gi thấy Jang Se Mi tự tin như vậy, vô cùng kinh ngạc, nàng ta không sợ hãi, lại còn dõng dạc như vậy. Dong Gi nhếch môi lên, con người Jang Se Mi thật thú vị.

-Còn mạnh miệng, nói xem chúng đã làm gì ngươi?

-Không làm gì cả.

"Không phải chúng mà là chủ nhân của chúng a~"

Lee Dong Gi nhâu mày, nghiêm túc nhìn nàng.

-Jang Se Mi. Từ nay về sau không được tự tiện như vậy nữa. Nếu không ta sẽ không thu nhận ngươi!

-Ta biết rồi... không như vậy nữa...

Jang Se Mi bĩu môi lên, hai mắt cụp xuống buồn bã, có chút không cam tâm, là hờn dỗi sâu sắc. Nhìn nàng rất đáng thương còn có chút dễ thương nữa. Nhất thời Lee Dong Gi không biết con người này có để tâm những lời nàng vừa nói không, sao nhìn ủ rũ như con mèo ước vậy.

-Nếu còn có lần sau...

-Phu nhân mắng thì ta nghe, đánh thì ta chịu đòn thôi ạ...

Lee Dong Gi nghe những lời này xong, đứng hình một chút, những lời này lại phát ra từ miệng Jang Se Mi.

"Đang tỏ ra đáng thương sao?"

"Xem cái miệng kìa"

----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net