Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nó chết rồi sao?"

Không khí xung quanh đầy mùi chướng khí và mùi máu tanh tưởi, từng đám mây lượn lờ bốn phía đều bị nhuộm hồng bằng máu. Nơi đây bên trái, bên phải đều là một mảnh vô hồn không màu sắc, dưới đất, trên cao đều là mây trôi lơ lửng, không phân biệt được đâu là trời, đâu là đất. Khung cảnh thu nhỏ đến một cái trì, bên trong là dòng nước nửa đen nửa đỏ bốc hơi xì xì, trên thành trì còn có máu và thịt nhầy nhụa trông rất đáng sợ. Phía trên còn có màu xanh của lá cây, sen trong hồ bị bốc hơi quá nửa, kiến trúc xung quanh đều đọng lại nước, mà mọi mặt tiếp xúc với loại nước đó đều bốc khói, tạo lên mấy tiếng xì xì nho nhỏ vang lên trong khung cảnh tĩnh lặng đến đáng sợ. Gần đó, có một cô nương vận y phục màu xanh ngọc, trên y phục đã có vài chỗ cháy xém, ở ngực trái thủng một lỗ to bằng nắm tay, dịch màu lam đang từ cơ thể vị cô nương đó chảy ra, ở khóe môi cũng có dịch màu lam đó. Nàng nghiêng người ho khan vài cái, rồi lại ọc ra một ngụm màu lam sẫm, giọng nói khàn đi. Nằm bên cạnh là một vật toàn thân trắng như tuyết nhưng loang lổ vết máu, vết cháy sém màu đen, ngạch sinh ba mắt đều nhắm nghiền, con mắt ở giữa chảy máu, hình dạng sư tử, râu dê, đầu mọc hai sừng quái vật, đây rõ ràng là Thần thú Bạch Trạch. Nơi đây giống như vừa xảy ra một cuộc đại chiến.

"Tiểu Bạch, ngươi sao rồi?"

Cô nương đó gượng dậy, nhíu mày nhìn lỗ thủng bên lồng ngực trái, bò đến cạnh con Bạch Trạch, cố lay con vật đáng thương tỉnh lại.

Lát sau, đột nhiên trong không gian nổ một tiếng động lớn, trên trời dưới đất mây đen vần vũ, gió bỗng nhiên nổi lên phần phật như muốn nuốt chửng cả hai. Từ giữa hồ sen xuất hiện một cái lỗ hổng, gió xoáy bắt đầu hình thành rồi cao quá đầu nàng. Cô nương đó nghiến răng, bắt tay thành một cái ấn hộ thân, một vòng tròn màu trắng tinh khiết xuất hiện bao bọc nàng và thần thú, cây có xung quanh bật gốc bay loạn xạ, cái đầu con Mãnh thú đập vào kết giới hộ thân khiến nó bị nứt ra như một cái gương vỡ, nàng nhíu mày phun ra một ngụm máu màu xanh lam, rồi ngưng kết pháp lực ở bốn đầu ngón tay, hồi phục lại kết giới.

Bạch Trạch đột ngột mở bừng hai mắt, con mắt thứ ba của nó vẫn nhắm nghiền. Nó nhìn cô nương thương tích đầy người, rồi đôi mắt đảo vòng xung quanh, khi lướt tới gió xoáy màu đen dày đặc ở giữa hồ sen, nó kêu lên một tiếng, sau đó khuỵu xuống bên cạnh vị cô nương áo xanh ngọc, nhả ra một viên bảo thạch trong suốt, bên trong là nước lóng lánh.

"Cái này là..?" nàng hơi ngẩng người, sau đó nhìn vào trong mắt thần thú "Là Thủy Hỗn Thiên linh? Ngươi muốn ta nuốt nó sao?"

Con thần thú thân trắng muốt nhìn nàng, phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ, sau đó mở to con mắt thứ ba ở giữa ra, dùng sừng mài một bên chân của mình, sau đó đưa phần vết thương máu đỏ tươi vào vết thương nơi lồng ngực của vị cô nương đó, con mắt thứ ba phát ra kim quang, chỉ thấy máu từ chân thần thú chảy ra ồ ạt, chảy vào người nàng. Nàng thất kinh, dựng ngược muốn giãy ra, nhưng bị phép Định thân trên con mắt của thần thú làm cho bất động, chỉ biết vừa kêu la, vừa khóc lóc, vừa cầu xin. Sau khi nhìn thấy vết thương ở lồng ngực nàng lành lặn như cũ, thần thú nhấc viên bảo thạch bằng thần thức, rồi đưa thẳng nó vào chân thân của nàng. Vị cô nương hét lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tái mét còn đọng lại nước lập tức trở nên hồng hào, nàng ta ngất đi, ấn hộ thân chỉ có thể duy trì thêm mấy khắc nữa, thần thú lập tức rống lên một tiếng, đỡ vị cô nương đó lên lưng của mình, cả người hóa thành một luồng sáng màu vàng xông thẳng vào tâm vòng xoáy ở giữa ao sen. Sau khi luồng sáng đó biến mất trong tâm vòng xoáy đen kịt, gió xoáy cuốn tất cả mọi thứ rồi sau đó tan dần và biến mất, để lại một không gian tinh khiết, mây trắng khẽ lơ lửng, trời xanh ngắt, không hề có dấu vết của một kiến trúc, hay một cuộc chiến đã từng tồn tại.

Ngoại thành Trường Giang, năm Trường Thanh thứ ba

Trong một mảnh vườn nhỏ, phía trước có một cánh cửa bằng gỗ mục không rõ có tác dụng gì, bên trái trồng một giàn nho nho nhỏ màu tím lịm, bên phải đào một cái ao nông nuôi cá, bên trên là mấy bông sen hồng đang nở rộ, ánh nắng chiếu xuống ao nước áng lên màu sắc đẹp đẽ vô ngần. Giữa khung cảnh nhàn nhã đó, một thiếu niên đang nằm đọc sách trên một cái chõng tre đặt bên cạnh cái ao nhỏ. Mày thanh mi tú, mắt tựa họa, tóc như mây được vấn lên cao, cố định bằng một cái trâm Y phục màu ngọc thướt tha, ống tay vô tình rủ xuống nước mà không hề hay biết, trôi dập dềnh như bóng nước sóng cuộn. Giữa trời thanh xanh ngắt không một đám mây, bỗng dưng lóe lên một ánh tinh tú chợt xuất chợt tắt như đom đóm, thiếu niên nhìn lên bầu trời cao thẳm, song lại cúi xuống nhìn tay áo ươn ướt, mỉm cười gấp sách lại, rồi cắp một cái giỏ mây đi ra ngoài.

"Dung phu tử, hôm nay không lên lớp sao?"

"Trương thẩm." người được gọi là Dung phu tử đó mỉm cười dịu dàng gật đầu với người phụ nữ đang vác một cái giỏ đầy rau "Hôm nay thẩm đi chợ sớm nhỉ?"

"Phải phải." Trương thẩm mặc áo vải sợi cứng nhắc, chân đi giày đế thô, tay kia xách ngược một con gà mái béo đem đến trước mặt hắn, lắc qua lắc lại "Sáng nay tôi đổi được đôi gà mái vừa tốt lứa, để tôi đem về làm sạch, xong nấu một nồi gà nhân sâm lại bảo tiểu Nghê mang qua cho phu tử."

"Không cần đâu." Hắn cự tuyệt lắc đầu, bàn tay chặn cánh tay to khỏe của Trương thẩm, đôi mắt nhìn chăm chăm con gà mái tuyệt vọng rúc đầu vào cánh "Thẩm không cần phải..."

Không đợi hắn nói hết câu, Trương thẩm đã cướp lời ngay, cười xuề xoà nói "Ôi chao có gì mà khách khí, cũng nhờ ân phu tử mà thằng con của tôi được học hành tử tế, cả đám trẻ con trong thôn lại còn phải nhờ phu tử chỉ dạy nhiều." đoạn lại giơ bàn tay lên chắn tầm mắt, nhìn lên trời, hối hả tạm biệt Dung phu tử, sau đó lại bước đi trên con đường nhỏ vào thôn.

Hắn hướng về phía rừng cây phía sau thôn, bước chân thong thả từ tốn. Mọi người trong thôn đều mê tín nói trong rừng cây có yêu quái, mấy năm nay cũng không có một ai vào truy xét xem là có yêu quái hay không, mỗi một mình Dung Thành Tử là dám bước vào trong rừng, là vì ở một cái triền núi nhỏ, không dốc lắm có mọc một loại hoa mà có thể chữa được căn bệnh hắn đang mang trong người. Tuy không chữa được hoàn toàn, nhưng có thể giữ cho căn cốt của hắn khỏe mạnh, hơn nữa còn đỡ phải nuốt mấy món thuốc đen kịt nặc mùi suốt cả tháng.

Càng vào sâu trong rừng tầm nhìn càng rộng rãi. Nơi sâu nhất trong rừng có một hồ nước sâu thăm thẳm, mùa nào cũng vậy, nước trong hồ vẫn luôn trong vắt, khi không có gió, mặt hồ yên ả không gợn chút sóng, cúi đầu nhìn xuống có thể trong thấy những khối gỗ, nhánh cây đứt gãy dưới đây. Bên bờ, bốn mùa đều nở hoa tử đằng, cánh mềm như nhung, màu sắc tím như đá tử anh, thập phần xinh đẹp.

Cách hồ nước tầm bốn, năm thước, trên mặt đất có cắm một cây cọc màu xanh đã phai màu, Dung Thành Tử chậm rãi đi đến, sau đó đặt giỏ mây sang một bên, ngồi thụp xuống đất đào bới. Đem mấy củ nhân sâm đào được rửa sạch trong làn nước trong veo, thấy đất đang dần tản ra trong nước, Dung Thành Tử ngồi chồm hổm xếp nhân sâm vào trong giỏ mây, song lại đem giỏ mây nhúng lên nhúng xuống trong làn nước lạnh ngắt, đôi mắt đen tuyền nhìn hình ảnh bầu trời lững lờ mây trôi phản chiếu trên mặt nước sáng loáng như mặt gương.

"Có yêu ma quỷ quái? Sao lại chưa từng thấy qua?" đáp lời hắn chỉ có tiếng xào xạc gió thổi qua những tán cây, những bông hoa tử đằng mềm mại đung đưa chạm vào mu bàn tay như ngọc tạc của hắn.

Trên bầu trời bỗng xẹt qua một tia sáng màu lam nhạt, yếu ớt nhưng lại mang thập phần quái dị. Dung Thành Tử mẫn cảm ngước nhìn. Tuy vẫn là khoảng thiên không đó, đám mây vẫn lơ lửng, gió vẫn nhẹ thổi, len lỏi qua nhánh cây phát ra những tiếng ồn ào khe khẽ, hắn khe khẽ lắc đầu, mắng bản thân đa nghi.

Đột nhiên mặt đất hơi rung lên giống như bị va chạm, khiến cả thân ảnh trong sắc lục ngọc đang mơ màng bị mất thăng bằng, Dung Thành Tử hơi ngả ra phía sau, bàn tay nắm chặt giỏ mây trong tay. Đoạn một luồng ánh sáng trắng pha lẫn lam nhạt bùng lên trước mặt hắn, Dung Thành Tử chỉ kịp chau mày một cái, đã bị luồng sáng trắng đó đập thẳng vào bụng, cảm giác như bị chùy nện vào bụng đau điếng, hắn co người phun ra một búng máu, đầu óc choáng váng, dáng đi hơi lảo đảo như người say rượu. Một chốc nữa, ánh sáng đó đột nhiên yếu hẳn đi, sau đó thu nhỏ lại thành một đốm sáng lơ lửng ở phía xa xa.

Đáng lẽ Dung Thành Tử ban nãy còn có chút hoang mang sợ hãi, nhưng mãi không thấy bất kì thứ gì lạ thường nữa, mà đốm sáng kia cứ lập lòe ánh lam biếc ở phía xa xa, lúc này chỉ khơi gợi lên chút lòng tò mò của hắn mà thôi. Càng đi ra xa, hoa cỏ màu tím trên đường càng nhiều ra, ngược lại cây cối lại càng thưa thớt, nghiễm nhiên nhìn lại đã thấy mình lạc trong một biển hoa tử đằng. Bất tri bất giác, Dung Thành Tử đã tiến sâu hơn vào rừng, dáng đi tuy hơi lảo đảo nhưng cũng không mất đi vẻ thong thả tiêu sái. Hắn giống như một trích tiên đang tiến nhập cảnh bồng lai, đi đến đâu vạt áo màu lục nhạt cũng cuốn theo những cánh hoa màu xanh tím bay bay trong không trung.

Đi lên một cái dốc nhỏ, Dung Thành Tử kinh ngạc nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt mình.

Ở phía xa xa có một cái hồ sen rất rộng, như thể Liên trì chốn thiên cung, ở giữa hồ sen có một mô đất trồi lên, bên trên có một cây bách tùng rất to, che lấp một góc trời. Lá cây bách tùng xanh ngắt, lá sen xanh non, cỏ cây một màu xanh mướt, trong hồ sen có rất nhiều hoa sen, đặc biệt hơn lại có một đóa sen xanh lấp lánh trong đốm lửa lơ lửng. Tiến lại gần, đột nhiên luồng sáng đó tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng chói mắt khiến Dung Thành Tử bất giác đưa tay lên che mắt. Khi nhìn lại, đó là một cô nương y phục màu lam biếc, trên người đầy máu, nằm rũ giữa những đóa sen hồng.

Cô nương một thân lam y nằm giữa biển hoa, những cánh hoa tử đằng mềm mại nhe bay trong không khí, lả tả rơi xuống trên người nàng tạo thành một bức tranh hoàn mĩ, thoát tục.

Dung Thành Tử như bị mê hoặc, bước chân cứ thế mà tiến gần đến ao sen. Khi còn cách nàng năm bước chân, hắn đột nhiên dừng lại, si ngốc ngắm nhìn.

Cơn gió thoảng mang theo cánh hoa đậu trên mặt nàng. Chóp mũi ngưa ngứa, Dung Thành Tử hít một hơi dài, phát hiện cạnh nàng loang lổ những vết máu, khóe miệng nàng còn đọng lại vết máu màu đen kéo đến tận cằm.

Hắn cẩn thận dò hơi thở của nàng, sao đó lại giật mình kinh ngạc. Người này, sao lại không có hơi thở??!!! Điều này khiến Dung Thành Tử hơi sợ. Có điều, trước giờ hắn luôn tin vào Thiên đạo, nhân quả, mà mấy chuyện kì quái thế này, hắn càng cảm thấy tò mò lại càng muốn tìm hiểu. Cúi người xuống, hắn lần mò trong lớp áo để tìm cánh tay của nàng.

Hành động của Dung Thành Tử cư nhiên đã quấy nhiễu đến nữ tử kia. Mi tâm khẽ chau lại, khóe mi run rẩy, mi mắt chầm chậm mở ra, đôi mắt xanh ngắt như bầu trời mùa hè. Một khắc lúc nàng nhìn thấy Dung Thành Tử, đồng tử đột ngột co lại, bắn ra sát khí bức người.

Dung Thành Tử bị sát khí đánh úp, trong lòng khẽ kinh ngạc, nhất thời cả người cứng ngắc, không nhúc nhích được.

"Ta không có ác ý!" Dung Thành Tử mỉm cười nhẹ nhàng, vội thu tay lại úp sau gáy, lập tức giải thích.

Người nọ giống như không để những lời giải thích của hắn vào tai, cánh tay yếu ớt ẩn trong lớp y phục lam vươn lên, những ngón tay nhỏ nhỏ, bàn tay như búp sen hướng đến yết hầu của hắn.

Dung Thành Tử tuy là người chậm rãi thong thả, nhưng cũng là một người có phản ứng nhanh nhạy, thấy nàng như vậy, hắn cấp kì đứng dậy, định lùi ra xa mấy bước. Nàng thấy Dung Thành Tử có ý muốn bỏ chạy, khó khăn lắm mới tóm được vạt áo trước của hắn, nhưng như vậy càng làm hắn hoang mang, trượt chân ngã xuống hồ sen.

Người ở trên thấy hắn ngã xuống hồ sen, toàn thân ướt nhẹp, lại thấy vẻ mặt bí bách kì thú của hắn, nhất thời không kiềm được, toàn thân run rẩy kịch liệt, cười rất vui vẻ, hồi sau lại giống như đụng phải miệng vết thương, khuôn mặt vui vẻ lại có chút đau đớn đến chảy nước mắt. Dung Thành Tử lồm cồm bò từ dưới hồ sen lên bờ, bàn tay co thành nắm đấm đánh thùm thụp vào ngực mình, gằn giọng ho khan mấy tiếng. Hắn nhìn nàng, quẹt hết nước trên mặt, tức giận đến nghẹn họng. Cư nhiên cứu người còn bị ngã xuống ao, chưa kể sau ót đập vào tảng đá một cú đau điếng, thế mà còn bị người kia cười vào mặt.

Nàng bị ánh mắt bi phẫn của hắn chiếu đến, lập tức xua tay cười nói:

"Không phải ta, là đứa trẻ bên kia kìa." Vừa nói nàng vừa chỉ tay về phía đóa sen đang giương rộng tán lá của mình. Nghe đến mình được nhắc, bông sen đó lập tức lượn qua lại, chồi non phía trên cũng uốn éo không ngừng.

Dung Thành Tử tím mặt, mặc kệ toàn thân ướt mèm, ngồi chồm hổm trước mặt bông hoa, dùng ngón trỏ chọt vào cánh hoa của nó, giọng nguy hiểm "Ây cha tiểu tử nhà ngươi nếu đem đi hầm thì chắc là thơm lắm."

"Nó là nữ." vị cô nương bên kia cố nhịn cười, đôi vai run run, trong giọng nói còn có ý vị khác "Ngươi hẳn là thích sen lắm, nên sẽ không đem nó đi hầm đâu."

"Sao cô nương biết ta thích sen??" hắn kinh ngạc hỏi "Không lẽ cô có thuật thấu tâm à?"

Nàng lắc đầu, mỉm cười thần bí nhưng lại không trả lời câu hỏi đó mà lại nói sang một chủ đề khác "Ta là Nghiên Tích, vậy còn ngươi tên gì?"

"Dung Thành Tử." hắn hơi liếc nhìn vết thương của nàng, song lại hỏi "Cô nương ở đâu đến, sao lại thương thế nặng thế này?"

"Ta đang ở đâu?" Nghiên Tích ngả ngừa ra phía sau, tựa vào gốc cây bách tùng, đôi mắt lam biếc phản phất bầu trời trong vắt.

"Ngoại thành Trường Giang, thôn Thiểm Tây."

"Không biết." Nghiên Tích xua tay, song lại nói "Dung Thành Tử, ta đói rồi, ngươi mang cái gì đến cho ta đi." nàng đột nhiên thay đổi chủ đề, cũng không nhắc đến mấy vết thương trên người, chỉ lộ ủy khuất xoa xoa cái bụng của mình.

"Sao cô nương không cùng ta về thôn?" Dung Thành Tử hơi nhíu mày, cảm thấy kì lạ "Ở đó có thuốc, đại phu sẽ chữa trị cho cô, còn có thức ăn nữa."

Nàng lắc đầu "Sức khỏe của ta không tốt, không phù hợp với không khí bên ngoài cánh rừng."

Chờ khi bóng dáng Dung Thành Tử khuất dạng, Nghiên Tích vội nhắm mắt dưỡng thần, điều dưỡng nội tức. Tuy có huyết linh của Bạch Trạch hộ mệnh, nhưng đánh nhau với Hỗn độn thú và thoát khỏi Liên trì cũng khiến nàng bị thương nặng, mất đi tiên lực. Trên thực tế, việc đi lại đối với nàng cũng hết sức khó khăn. Không khí ở đây thập phần trong lành, có lẽ sẽ có lợi với nàng hơn là không khí ở chỗ nhân gian.

Tầm một canh giờ sau, khi nàng đang điều khí, chợt nghe thấy một đạo âm thanh từ xa truyền đến, càng lúc càng tiến gần đến chỗ nàng. Nghiên Tích trợn mắt nhìn Dung Thành Tử đang bước chậm rãi trong biển hoa. Tuy chỉ là một phàm nhân bình thường, nhưng tác phong của hắn thong thả trác việt như vậy, mỗi bước chân đều kéo cánh hoa tử đằng tung bay, khuôn mặt tinh xảo, hơn nữa lại rất dễ nhìn, quả thật đúng câu "Bỉ ký chi tử, mỹ vô độ" (Người như thế kia, đẹp không tả xiết)

Dung Thành Tử mang đến cho nàng một ấm canh gà hầm nhân sâm mà Trương thẩm nhà bên sai Nghê cô nương mang đến cho hắn. Trong bụng gà có nhồi một ít măng khô, cẩu kỷ, mộc nhĩ, còn nhân sâm là hắn đào trong rừng này. Nghiên Tích đem một miếng sâm cho vào miệng, hương vị ngọt ngào nồng đậm dần tràn ngập trong khoang miệng. Hơn nữa, điều khiến nàng ngạc nhiên hơn chính là chưa kịp nuốt xuống, trong bụng đã dâng lên một luồng khí ấm áp, chậm rãi lan dần ra, đem tứ chi lạnh ngắt vì trọng thương ủ ấm lại, khiến nàng cử động vô cùng thoải mái.

"Sâm, ngươi lấy ở đâu?"

"Trong rừng này." Dung Thành Tử đáp "Trong rừng có một loại phốc phốc trùng, khi đào ổ một thời gian sẽ tạo những âm thanh phốc phốc, làm tươi đất, loại nhân sâm sinh trưởng ở đây rất tốt, thỉnh thoảng có những củ sâm bên trong có phốc phốc trùng, thường là rất tốt cho sức khỏe, điều khí tốt, từ nhỏ đến lớn ta đều ăn thứ này." hắn liếc nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt nàng đổi màu từ trắng sang xanh đến tím tái vô cùng thi thú, nên lại thêm vào "Thật may mắn vì ban nãy ta đào được một củ như vậy."

Nghiên Tích đen mặt, trên đầu nạm vô số hắc tuyến. Khỏi cần hỏi cũng biết củ nhân sâm nàng đang ăn này có cái gì đó trùng trùng mà hắn nói. Nghiên Tích đột nhiên cảm thấy nàng không biết nên cười hay khóc. Tuy hồi phục được phần ít tiên lực, nhưng đối với người chỉ tuyển chọn cao lương mỹ vị như nàng, thật sự là rất đau đớn. Nhưng Nghiên Tích cũng quyết định, nàng nhắm mắt đem cả củ sâm nhai sạch rồi nuốt trọn xuống bụng, một luồng linh khí ấm nhuận dâng lên. Nàng vội nhắm mắt dưỡng thần, thăm dò khí lực trong người mình. Tuy chỉ hồi phục được một phần rất ít, nhưng chỉ cần có tiên lực thì vết thương sẽ hồi phục nhanh thôi, điều này khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Nghiên Tích nhớ đến cảnh tượng kinh phong tuyệt diễm ban nãy, lặng lẽ liếc nhìn Dung Thành Tử một cái. Người này dung mạo tót vời, căn cơ khá tốt, hơn nữa nghe ngữ khí hắn nói như vậy, có lẽ đã sớm quen với động vật, thực vật trong rừng. Khu rừng này dày đặc linh khí, lại cực kì trong sạch, thực vật như trùng mà cũng có thể hồi phục được tiên khí cho nàng, thì hắn là người đã ăn những vật này lại càng ngập tràn linh khí mạnh mẽ. Tuy tính tình hơi cổ quái, nhưng nếu hắn không tu đạo, thật sự là một tổn thất nghiêm trọng. Trong một khắc, Nghiên Tích đã nghĩ đến việc nếu hắn trở thành Võ tu của nàng thì thật tốt biết bao.

"Nơi này linh khí dày đặc, ngay cả thực vật ngộ tính rất cao, ngươi cũng ăn những thứ này từ nhỏ, hẳn cơ thể cũng tích tụ không ít linh lực. Nếu chịu khó tu luyện sẽ có pháp thuật cao minh, thừa sức bảo vệ mình."

"Cô nói vậy là có ý gì?" Dung Thành Tử vẻ mặt mờ mịt hỏi nàng

Nghiên Tích trầm mặc một hồi, sau đó mang nét cười ở đuôi mắt dịu dàng bảo hắn: "Chính là khi đi hái hoa diệp tử sẽ không phải cực khổ nữa."

Dung Thành Tử nhìn nàng một cái, trầm mặc, sau lại vội vàng chụp lấy tay nàng, hai mắt lấp lánh ánh sáng.

Nghiên Tích bắt đầu dạy Dung Thành Tử tu luyện phép thuật.

Tuy Nghiên Tích chỉ là một đóa hoa sen xanh, nhưng là đóa sen độc nhất. Nàng là Nội tu, nhưng cũng có học tâm pháp của Võ tu. Nghiên Tích đem bí kíp Thất Sát truyền cho hắn, thỉnh thoảng mới làm mẫu qua vài lần, song Dung Thành Tử là một người thông minh, những gì nàng nói qua đều nhớ kỹ. Một người hết lòng truyền đạt, một người cố gắng tiếp thu, cộng thêm linh lực tích lũy trong nhiều năm khiến hắn tiến bộ rất nhiều.

Nghiên Tích là đóa lam liên trăm cánh, là một trong ngũ liên tiên chấp sự của Bách liên hoa tiên tử, bí kíp và những gì truyền lại cho Dung Thành Tử cũng là một chút pháp phòng thân và hộ thể, nhưng chút ít này cũng đủ khiến gần nửa kẻ tu tiên phải ngưỡng mộ.

Hai người chung sống thập phần hòa hợp, Dung Thành Tử nói cho Nghiên Tích nghe về thế sự, còn nàng kể cho hắn nghe những chuyện khắp nơi tứ phương tám hướng. Tóm lại, cuộc sống của Dung Thành Tử cứ thế mà an ổn trôi qua như vậy.

Mà thực tế, thời gian qua hắn đã quen với việc mỗi sáng thức dậy, sau khi đến lớp đều ở cạnh nàng đến xế chiều, trong lòng đều quen với sự hiện diện của bóng người thanh mảnh say sưa múa trong ánh chiều tà, giữa rừng hoa tử đằng bay bay sắc tím. Còn đối với Nghiên Tích, nàng cảm thấy trong lòng mình chưa bao giờ lại vui vẻ như thế này, hóa ra vì sao Tiểu Ngư tinh trong hồ lại bảo rằng tìm được Võ tu rồi thật sự rất hạnh phúc.

Nhưng rồi trong thôn Thiểm Tây lại xảy ra một chuyện. Biến cố lớn như vậy, Dung Thành Tử chưa từng nghĩ qua, cũng không ngờ rằng đó chỉ là một mở màn nho nhỏ cho những chuyện sau này.

Buổi sáng hôm đó, Nghiên Tích xếp liên tọa tĩnh túc, hai mắt nhắm hờ. Một tháng qua tiên lực cũng chỉ hồi phục được hơn nửa phần trước đó, tuy hằng ngày nàng đều hấp thụ linh khí ở nơi này, hơn nữa còn ăn thực vật trị thương, theo lí cũng phải hồi phục được hơn sáu, bảy phần gì đó. Nghiên Tích đang chìm trong trạng thái vô thức thì một tiếng bước chân vang lên, khóe môi nàng mỉm cười khe khẽ.

Nhưng rồi cùng với tiếng bước chân, là mùi máu tanh tươi, mùi hôi thối nồng nặc và mùi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net