Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc ta gặp Mặc Tầm Hoan, hắn là một con rắn vàng hai trăm năm tuổi, là một con rắn vàng hiếm thấy, hắn đương lúc bị thương liền bị con người ra sức sát hoại để bán lấy ngân lượng. Lúc đấy ta bị thương rất nặng, để nó cuốn thấy thân sen của ta, dạt trên biển cả tháng trời. Trong Thiên đạo có ghi rõ, có một vị tinh tú giáng sinh xuống núi Thục, ta vốn là thực vật khí hàn, không thể gần chỗ của con người sinh sống, nên quyết định đi đến Bồng Lai. Ta đánh nhau với đám Hải tộc xung quanh đó và bị nội thương không nhẹ, cũng may nơi ấy không có yêu quái lớn, lại nằm khỏi vùng kiểm soát của Long vương, nên nghiễm nhiên ta trở thành đảo chủ ở đó."

Nàng cười, như những tia sáng chói cháng của mặt trời trên cao lại chẳng mang một chútấmáp: "Nhưng ta không ngờ, cái loài rắn cạn như hắnquả thật rất ngốc nghếch, hai trăm nămmà thuật biến hóa vẫn không tinh thông, cuối cùng hắn sợ ta một ngày nàođó sẽ làm món thịt rắn chưng ăn, hắn liền ra sức tu luyện, cuối cùng cũng có thể biến ra hình dạng đẹp đẽ như vậy." dường như Nghiên Tích vẫn còn có thể nhớ được bộ dạng tươi cười của Mặc Tầm Hoan, nàng cười nhạt "Khi hắn hơn ba trăm năm mãi không tìm được binh khí phù hợp, vừa hay ở Ma giới có con Câu Xà vừa thoát khỏi Cửu Ngọc đỉnh, ta liền chạy đến, bất chấp nguy hiểmgiết chết Câu Xà để lấy xương cốt, lại mấy thêm mười mấy năm mới tìm được một ngườiđúc kiếm giỏi, sau đó mới rèn ra thanh kiếm của hắn. Mặc Tầm Hoan càng thông minh, đọc được nhiều sách, học được nhiều thứ, nấuăn thì ngon vô cùng."

Xung quanh ngồi giọng nói của nàng, chỉ có những bông tuyết bay lất phất, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám xám xịt: "Ta quả thật không có hứng thú với thịt của tinh tú giáng sinh, nhưng yêu kiếp của hắn lại đến quá sớm, mà giết Chính thần là phạm phải luật trời, ta chỉ còn nước đến Nam Hoa, tìm cách lấy máu tim của Hành Vân, tạm thời khống chế yêu khí trên người hắn, trì hoãn thêm yêu kiếp. Ta cứ tưởng rằng đợi đến lúc hắn khỏe thêm chút nữa, cộng thêm cả năng lực của ta, thì vượt qua yêu kiếp là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay. Khi nhìn thấy các ngươi, ta biết quả báo của nghiệt duyên đã bắt đầu trở thành sự thực, ta không dám can thiệp vào mọi chuyện giữa hai ngươi." Trong đôi mắt nàng mờ mịt sương phủ, giọng nói lãnhđạm như tuyết rơi ngoài trời "Đáng tiếc đây chính là Thiên đạo, Thiên đạođã an bài sẵn cuộc đời của kẻ khác, một cuộc đời không thể biết được kết cục cuối cùng."

Con lợn đen sì trong chuồng ra sức giãy giụa, Nghiên Tích chỉ nghiêng đầu thản nhiên: "Ta kể câu chuyện không phải để ngươi hiểu rõ mà không oán hận ta. Ta không muốn ngươi lấyđi tâm can bảo bối của ta mà lại tưởng đó là rác rưởi mà ta vứt bỏ, ta vì binh khí của hắn mà liều mạng, vì yêu kiếp của hắn mà thất thân, tu luyện suốt mấy ngàn năm nay, cũng chẳng phải vì muốn cứu giúp nhân thế." giọng nói khe khẽ của nàng bỗng dưng cao vút, lạnh hơn băng sương "Ngươi và Mặc Tầm Hoan yêu thương nhau, ta không có gì để nói, nhưng ngươiâm mưuđoạt lấy Thủy Hỗn Thiên linh lại chứng tỏ lòng tham không đáy của ngươi."
Từ trong thân hình của con lợn đen đúa vang lên tiếng khóc nức nở của một cô gái, Lưu Tiểu Ngọc lần đầu hoảng sợ như vậy: "Xin hãy tha thứ cho ta, ta chỉ mới mười ba tuổi thôi, ta không muốn ở đây, xin hãy tha thứ cho ta!"
Nghiên Tích như được cắt từ một tờ giấy, gió thổi là dao động: "Ngươi nghĩ thân thế của mình thê thảm, nhưng trong cả cái tam giới ngũ hành này, những kẻ thê thảm hơn ngươi đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn người? Tuổi nhỏ không phải là cái cớ biện minh cho những việc làm sai trái, càng không phải là lí do để người khác phải tha thứ cho ngươi. Ngươi được sinh ra làm người, thì cũng sẽ phải trả một cái giá xứng đáng cho tất cả những hành động của mình."
Nàng nhảy xuống khỏi thanh gỗ ngang, Lưu Tiểu Ngọc ở trong chuồng lợn kêu gào thảm thiết, cuối cùng đi được mấy bước nàng liền khựng lại, không xoay đầu, mà giọng nói nhẹ như gió thoảng: "Nếu lần sau gặp lại, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

Lúc Nghiên Tích quay về trong Nam Hoa, thì Hành Vân đang đứng bên giường, hắn không biết nàng đã di chuyển hồn phách đi đâu, nhìn thấy nàng trở lại vẻ mặt như đóng băng: "Xem ra điện hạđã khỏe lên nhiều rồi, còn sử dụng được cả thuật Li hồn du ngoạn bốn bể cơ mà. Thương thế đã khỏi, thì mời rời khỏi đây cho."
Nghiên Tích biết hắn đang giận, nguyên hồn của nàng vừa trở về vị trí cũ, lập tức túm chặt lấy ống tay áo hắn, nói: "Hành Vân, ta biết lỗi rồi. Sau này ta sẽ không tụý trốn ra ngoài chơi nữa."
Hành Vân hừ lạnh, rút ống tay áo về: "Điện hạ đi đâu, làm gì, đương nhiên không cần phải nói với bần đạo!."

Hắn vốn mang đồ ăn tới cho Nghiên Tích, nhìn thấy hồn phách nàng không có ở đây, còn tưởng rằng địa phủ tới cưỡng chế lấy hồn đi, quả thật đã bị dọa cho một trận kinh hãi. Cuối cùng xem lại mạch đập của nàng, thấy không giống do câu hồn gây nên, mới nhận ra rất có thể nàng đã trốn ra ngoài chơi. Việc hắn tức giận cũng là điều khó tránh – Nàng nói tới là tới, nói đi là đi, ngay cả một lời thông báo cũng chẳng có! Huống hồ không mở miệng hé răng nói câu nào mà cứ thế vứt thân thể nằm đây, giả như gặp phải người có tâm địa xấu xa thâm hiểm thì làm thế nào?
Hết giận lại thấy lo – Nguyên thần của nàng tuy rằng khỏe mạnh dẻo dai hơn thân thể rất nhiều, nhưng cũng vẫn chưa khôi phục được hoàn toàn, ngộ nhỡ gặp phải cường địch thì biết làm sao?
Cứ vừa giận lại vừa lo đợi suốt mấy canh giờ như vậy, hắn không tức mới là lạ. Cũng may đấy là Nghiên Tích, chứ đổi lại là đồ đệ của hắn, giờ này có khi đã bị giáo huấn cho ong đầu rồi.
Nghiên Tích gắng chống người ngồi dậy. Tuy rằng cơn giận vẫn chưa nguôi, nhưng Hành Vân cũng không thể không quan tâm đến vết thương của nàng, liền nghiêng người xuống sắc mặt lạnh lùng đỡ nàng lên. Nghiên Tích vừa ngồi dậy liền nhìn thấy bát canh vừng đen ngọt đặt trên chiếc tủ thấp bên cạnh, cánh tay nàng như rắn nước, yêu kiều ôm lấy Hành Vân, phát hiện sống lưng của hắn cứng đờ, nàng liền nhẹ nhàng hôn lên tai hắn, nói: "Hành Vân, đừng giận nữa nhé!"
Hành Vân khẽ gỡ tay nàng ra, hắn cũng ý thức được rằng mình không nên tính toán với một yêu quái vô tâm như nàng, nên cuối cùng giọng nói của hắn cũng có vẻ nhẹ nhàng đi nhiều: "Canh nguội rồi, để ta bảo thiện đường làm bát khác mang tới." Nghiên Tích ôm chặt lấy thắt lưng hắn, cả người hắn vững chắc như núi đá, nàng cảm thấy rất chân thực, rất an toàn, giống như lần đầu tiên được ở trong vòng tay của hắn vậy. Nàng áp mặt lên trước người hắn, không muốn hắn đi: "Ta muốn cùng đi với ngươi."
Hành Vân bưng bát lên nói: "Bên ngoài rất lạnh, đừng ra ngoài."
Nghiên Tích không dám chọc giận hắn nữa, đành ngoan ngoãn nằm xuống giường. Cuộc sống của các đạo sĩ xưa nay vốn rất thanh bần, cũng vì có nàng ở đây, nên đám đạo sĩ trong Nam Hoa mới vung tay không cần phải nghĩ như thế. Hành Vân lần này phá lệ không phản đối, nên giờ trong mật thất ấm áp như đang ở giữa tiết trời xuân. Góc phòng đặt nước sạch đã được hòa thêm bùa Thanh trọc, Nghiên Tích thường vốc ít nước ở đó để chơi. Tuyết rơi mãi không ngừng, tạo nên những tiếng lạo xạo, thỉnh thoảng chợt vang lên tiếng cành cây khô gãy, tiếng chim hót cô đơn tiết trời đông, trong đêm lạnh âm thanh ấy lại càng tịch liêu.

Nghiên Tích nằm trong lớp màn trướng màu hồng, lặng nghe tiếng gió tuyết, nhưng trong lòng lại bị một thứ gì đó lấp đầy thật đầy.
Hành Vân bê bát canh quay lại, hắn đi cực nhanh, cả quãng đường đi mất vài khắc, vậy mà bát canh ngọt cũng vừa đủ nguội để có thể dùng được ngay. Lần này Nghiên Tích uống rất ngoan, không nói lời nào đã uống cạn không để thừa một giọt. Hành Vân lau miệng cho nàng, nàng chăm chú nhìn hắn, con ngươi sáng long lanh, dịu dàng xinh đẹp như một lẽ tự nhiên. Nhưng có lẽ nào Hành Vân lại là người hiểu chuyện phong tình đến vậy, hắn đứng dậy thu bát nói: "Được rồi, ngủ đi."
Mãi cho đến giờ Sửu, Hành Vân mới ngồi thiền xong, sau đó tắt đèn đi nghỉ, vừa nằm xuống, liền thấy trong chăn có thứ gì đó động đậy, một thân thể mềm mại chui vào trong chăn, như một con cá chạch dán chặt lên người hắn. "Để xem người còn động đậy lung tung được nữa không!" hắn siết chặt lấy Nghiên Tích không chịu nghe lời vào lòng, nhưng rốt cuộc lại sợ làm nàng bị thương, nên dùng sức rất nhẹ. Nghiên Tích dựa sát vào người hắn, da mặt nàng vốn dĩ dày hơn cả tường thành, nên cũng không để tâm đến giọng điệu hung dữ ấy, chỉ mải tìm một tư thế thoải mái bên người hắn để ngủ.Hành Vân khe khẽ thở dài, từ nhỏ đến lớn hắn đã gặp đủ các loại yêu quái muôn hình vạn trạng, nhưng đối phó với yêu quái kiểu này thì hắn đành bó tay hết cách. Đánh ư, nàng ấy đang bị thương, hơn nữa suy cho cùng thì cũng là người đã từng thân mật xác thịt với mình, hắn cũng không nỡ nhẫn tâm đuổi cùng giết tận. Đuổi đi ư, nàng giống hệt như thuốc cao da thành tinh, dính chặt lấy hắn không chịu buông. Hắn không biết tình cảm của mình với nàng rốt cuộc là gì nữa, chỉ là luôn không tự chủ được chìm đắm trong sự mê hoặc của nàng, nửa đời thanh tu, hắn cũng có thể tự nhận rằng mình là người giữ thân trong sạch biết tự kiềm chế, nhưng ở bên cạnh nàng lại biến thành một chàng trai lần đầu được nếm thử hương vị tình yêu, khờ khạo xốc nổi.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy thấy Nghiên Tích vẫn đang ôm mình ngủ rất ngon lành, Hành Vân cẩn thận gỡ tay nàng ra, nhẹ nhàng rời giường mặc quần áo. Lúc sắp đi còn dém lại góc chăn cho nàng. Nàng ngủ rất say, trong mơ vẫn còn liếm liếm môi, nỉ non gọi một tiếng "Đầu gỗ", hắn cúi đầu nhìn gò má hồng hào như đóa hoa hải đường của nàng, trong lòng không khỏi mơ màng.
Khi Nghiên Tích thức giấc thì buổi niệm kinh sáng của Hành Vân vẫn chưa kết thúc, nàng buồn chán trăm bề, liền đổ hết những thứ có trong túi càn khôn của Hành Vân ra, bên trong có đủ các loại bùa, dụng cụ đo đạc bằng mực, đinh quan tài, hộp chu sa ngổn ngang trên giường, đây đều là những thứ hắn luôn mang theo bên người. Nàng liếc nhìn thấy vô cùng mới mẻ, nghịch ngợm từng món từng món một, cuối cùng lại dốc ngược chiếc túi xuống, chợt một loạt âm thanh nghe rất quen tai vang lên, một chiếc vòng có gắn chuông vàng, sợi dây đỏ ở giữa vẫn tươi tắn rực rỡ như lúc ban đầu rơi ra. Nàng cầm lên xem, ngắm nghía rất lâu, rồi nhẹ nhàng buộc vào cổ chân. Chưa được bao lâu, Thanh Huyền đã bưng món cháo trứng Bắc Thảo đi vào. Nhìn thấy giường của sư phụ lộn xộn bừa bãi, hắn hoảng sợ tái mặt: "Người lại nghịch lung tung rồi, sư phụ nhìn thấy sẽ mắng cho xem!"
Lần này, Nghiên Tích lại không hề bướng bỉnh, còn giúp hắn thu dọn toàn bộ đống bùa chú đó vào trong túi. Thanh Huyền cho nàng ăn cháo, nàng cũng ngoan ngoãn húp hết. Thanh Huyền cảm thấy nàng có gì đó không đúng lắm, nhưng nếu cứ ngoan ngoãn như vậy, thì lúc chăm nuôi sư phụ cũng bớt đi được rất nhiều việc.

Đến cuối buổi, Giả Minh đại sư đến hỏi thăm. Vụ Phì Di tác oai tác quáiđã khiến toàn bộđạo môn Vạn Tiên Minh rúng động, Giả Minh đại sưđương nhiên biết hết. Hành Vân đón khách vàođiện mới hay theo ông ta còn hai người nữa. Người nam đi trước độingọc quan bằng vàng ròng, mặc trường bào màuđen, gò má cao cùngđôi mắt hẹp, hơi thở thâm trầm, thoạt nhìn là ngườiđã từng trải qua đủ tư vị phong sương. Người nữđi sau dung mạo yêu kiều, mái tóc búi thụy vân điêu thiên, y phục tươi tắn, ánh mắt rực rỡ. Hành Vân theo phép, nho nhã chắp tay: "Phúc sinh vô lượng, hai vị này là..."
Người đó khẽ gật đầu đáp lễ, Giả Minh đại sư vội bước lên trước giới thiệu: "Vị này là bằng hữucủa bần tăng, Tôn chủ vùng Trường Hư, HàỨng Khâm. Còn đây là cao đồ của ThiềmĐan đạo trưởng, Chưởng môn của Nam Hoa, Hành Vân đạo trưởng." hai người hành lễ chào nhau, lịch sự đúng mực. Hành Vân vẫn chưa đoán ra mục đích đến đây của người này. Giả Minh đại sư chủ động đứng ra giải thích: "Biết chuyện liên quan đến dị thú, Ứng Khâm huynh đã có thiện ý tới đây để giúp đạo trưởng một tay."
Hành Vân vốn là người tính tình ngay thẳng, vừa nghe thấy mục đích của đối phương, liền lập tức nảy sinh vài phần hảo cảm với người này, lệnh cho Thanh Huyền, Thanh Tổ dâng trà. Hai bên cùng ngồi xuống ghế, Hà Ứng Khâm hỏi han tỉ mỉ chuyện của dị thú phong ấn trong núi xong, cuối cùng mới làm ra vẻ vô tình nhắc tới việc khác: "Nghe nói lần này tóm diệt Cùng Kỳ, bên cạnh đạo trưởng còn dẫn theo một vị Nội tu? hiện giờ Nội tu cực kì hiếm gặp, nhưng nếu có thể tương trợ nhau thế này, thiết nghĩ nhất định là việc làm chơi mà ăn thật. Sao đạo trưởng không mời vị ấy ra đây gặp mặt?"
Sắc mặt Hành Vân thoáng lúng túng, Giả Minh đại sư cũng liếc nhìn Hà Ứng Khâm mấy lần, hỏi: "Hồi ở Hà phủ vẫn thường nghe Ứng Khâm huynh nhiều lần hỏi đến vị Nội tu này, lẽ nào là người quen cũ của Ứng Khâm huynh sao?"
Trái tim của Hành Vân thoáng trầm xuống, sắc mặt của người đẹp đứng phía sau Hà Ứng Khâm cũng trở nên âm u khó đoán. Hà Ứng Khâm cũng không phủ nhận: "Vẫn xin đạo trưởng mời ra gặp mặt một lần."
Hành Vân nhíu mày: "Thật sự không dám giấu, tệ môn quả đúng là có một vị Nội tu, tiếc là trên người đang có bệnh. Hơn nữa, nàng ấy cũng không thích người lạ, bần đạo chỉ có thể chuyển lời mời, còn nàng ấy có chịu lộ diện hay không thì không thể miễn cưỡng được."
Giả Minh đại sư đương nhiên không còn gì để hỏi nữa, nhưng Hà Ứng Khâm suy nghĩ trong giây lát, vẻ mặt nghiêm trọng: "Dám hỏi đạo trưởng, có phải vị Nội tu này cầm một cây trượng làm bằng xương Đằng xà, pháp thuật sở trưởng thuộc mệnh thủy đúng không?" Khuôn mặt Hành Vân khẽ biến sắc, thấy vậy trong lòng Hà Ứng Khâm như đã hiểu rõ mọi chuyện, vươn tay phải, lấy từ trong tay áo ra một vật, rồi nói: "Vậy xin phiền đạo trưởng chuyển giúp, chỉ cần nói rằng có cố nhân tới thăm, nàng ấy nhìn thấy nhất định sẽ gặp."

Hành Vân nhận lấy rồi liếc nhìn, đó là một cái trâm ngọc đã cũ, bên trên cóđính một bông sen lam bằng sứ trắng xanh đã mẻ một góc, bên dướiđung đưa mấy hạt ngọc trai xanh lục như tán lá, vô cùng tinh xảo. Hành Vân nghĩ bụng có lẽ người này có chút quan hệ với Nghiên Tích, không hiểu sao trong lòng có chút nôn nóng, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút gì, tự mình cầm cây trâm đi tìm Nghiên Tích.

Nghiên Tíchăn xong đang nằmđọc sách, ngáp một cáiđịnhđi ngủ thì Hành Vân xông vào, hắnkhông nói lời nào, đưa cây trâm ngọc từ trong người ra cho nàng xem. Nàng thoáng sững sờ, nhận lấy rồi mân mê ngắm nghía trong tay, nhìn mức độ quen thuộc thế này, thì đây nhất định là kỉ vật, trong ánh mắt có chút mềm mại chân tình, biểu tình như nước. Hắn thấy hơi tức, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng: "Người này đang ở trong môn, nếu như người..."

Hắn còn chưa nói xong thì nàngđã cắt ngang: "Đây là thứ rất quan trọng của ta, sau này bị rơi mất, sao ngươi lại nhặt được nó vậy?"

Hành Vân nghĩ chắc chắn giữa hai người là có khúc mắc, nhưng không ngờ nàng lại lãnhđạm đến vậy, cũng không thèm hỏi tới nguyên do. Chính hắn cũng không nói rõđược trong lòng mìnhđang thấp thỏm hi vọng điều gì: "Có người tớiđưa vật này, muốn mời người..."

Nghiên Tích cắm cây trâm lên đầu mình, nắm tay Hành Vân: "Hành Vân, ngươi thay ta cámơn hắn là được rồi." Hành Vân bị nàng kéo đành phải khom lưng xuống, đôi mắt nàng long lanh như mặt nước trời xuân, hai má ửng đỏ tựa hoa đào, sau đó nàng mỉm cười tươi tắn hôn lên chóp mũi Hành Vân: "Hành Vân, ta muốn ngủ cùng với ngươi."
Hành Vân không biết tại sao mình không né tránh, lại cứ để nàng hôn mình vừa khéo như vậy. Hắn sờ sờ chóp mũi, giọng nói lúc này mới có chút ấm áp: "Người không tham của rơi chứ. Họ đang ở trong phòng khách, ta thân là chưởng môn, sao lại có thể không đi tiếp đón được? Người đã không muốn ra ngoài thì ngoan ngoãn ngủ đi, lát nữa ta sẽ lại tới thăm người." Hôm nay Nghiên Tích rất ngoan, không quấn lấy hắn mà ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ. Hành Vân kéo chăn phủquá nửa người nàng, lại đứng trông bên giường một lúc, rồi mới ra khỏi mật thất.

Giữa trưa, Diệp Vãn mang cháo tới. Nghiên Tích phải ăn đến mấy bữa cháo liền, nên sức ăn càng ngày càng sút kém, ngay cả nửa bát cháo cũng phải mất tới mấy lần ăn mới hết. Hành Vân tuy miệng không nói ra, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, bèn dặn dò Thanh Văn đổi mới đa dạng cách nấu cháo, thậm chí cả chuyện Thanh Văn và con Phì Di lén nấu canh cá, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Diệp Vãn đã từng ở trong cung một thời gian, cũng hiểu biết ít nhiều về những món ăn dạng lỏng. Tuy rằng nàng không còn kèn cựa với Nghiên Tích nữa, nhưng với Hành Vân vẫn luôn tận tâm tận lực. Hiện giờ nàng còn bảo Thanh Văn thử làm một bát nước mật hoa hồng rồi bưng tới cho Nghiên Tích. Nghiên Tích vừa nhìn thấy, thì liền reo lên vui sướng. Vết thương của nàng đã bắt đầu khỏi, Diệp Vãn cũng không cần phải bón cho nàng ăn nữa, mà đặt chiếc khay lên hai chân nàng, để nàng tự uống. Nàng đang uống rất ngon miệng, đột nhiên Diệp Vãn hỏi: "Lần này, có phải cô đã hạ quyết tâm sẽ đi theo sư ca rồi đúng không?"
Nghiên Tích không chút đỏ mặt nói, gật đầu: "Ừ, đầu gỗlà người tốt, ta rất thích hắn!"
Diệp Vãn hừ lạnh nói: "Không được lừa gạt huynh ấy, cũng không được phép bắt huynh ấy rạch da cho cô máu nữa, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho cô đâu!"
Nghiên Tích không hề để tâm đến sự uy hiếp của Diệp Vãn, trả lời lạc đề đến mười vạn dặm: "Chết tiệt, lão nương là một yêu quáibiết giữ chữ tín, sẽ cho hắn sờ chân mỗi ngày!"
Diệp Vãn nhìn dáng vẻ ăn thùng uống vại của Nghiên Tích, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Thật không hiểu sư ca thích cô ở điểm nào?"
Hành Vân quay lại phòng khách, khi nghe nói Nghiên Tích không muốn gặp mình, vẻ mặt Hà Ứng Khâm ít nhiều có chút ảm đạm: "Quả nhiên nàng ấy vẫn còn giận ta, nhưng không biết vết thương của nàng ấy thế nào rồi?"Hành Vân nói một cách đầy ẩn ý: "Không dám làm phiền phu thê hiền đức hai vị lo lắng, thương thế của nàng ấy đã không có gì đáng ngại nữa rồi."
Vừa nghe thấy hai chữ "phu thê", Hà Ứng Khâm khẽ đỏ mặt xấu hổ, nhưng lại cố ý sửa lại: "Nàng ấy không phải là thê tử, mà là Nội tu của tại hạ, Giang Nhược Cầm."
Hành Vân lịch sự nói vài câu xin lỗi, mọi người ngồi nói chuyện phiếm, Hành Vân cũng không tiện ngồi cùng. Vốn dĩ hắn đã bố trí ba căn phòng, nhưng Thanh Huyền đúng là tên đồ đệ xỏ lá, lại sắp xếp Hà Ứng Khâm và Giang Nhược Cầm ở chung một phòng. Trước khi đi Thanh Huyền còn bỏ lại một câu nghe cực kì lọt tai: "Sư phụ biết Võ tu và Nội tu xưa nay một tấc không rời, hơn nữa tình hình hiện giờ đang rối ren, Hàthí chủ và Giang thí chủ ở cùng nhau, gia sư cũng sẽ yên tâm hơn."
Cánh cửa vừa khép lại, bên trong đã vang lên giọng nói của Giang Nhược Cầm: "Chàng luôn miệng nói tới đây là để đối phó với dị thúĐào Ngột, thế mà chân còn chưa đứng vững thì đã bắt đầu hỏi thăm về nàng ta rồi!"
Thanh Huyền vỗ vỗ tay – Tên nhãi, dám tranh giành Nghiên Tích với sư phụ ta à...

Đến tối, Nghiên Tích muốn ngâm nước. Hành Vân thấy vết thương của nàng đã hồi phục kha khá, nên lệnh cho Thanh Huyền mang một ít nước nóng đến. Nghiên Tích biến lại về hình dáng một bông sen to lớn ngâm mình trong nước, Thanh Huyền đứng ở một bên, giọng nói sang sảng: "Sư phụ, Giang Nhược Cầm thí chủ cũng muốn có nước nóng, còn muốn cả một bồn tắm thật lớn nữa, nói rằng muốn cùng tắm chung với Hà thí chủ."
Hắn âm thầm bịa đặt, liền bị Hành Vân lườm cho một cái, nhưng Nghiên Tích lại thoải mái đập đập lá sen làm nước sạchvăng tung tóe khắp nơi, ướt một mảng trước đạo bào của Hành Vân.
Dùng khăn mềm lau ướt người Nghiên Tích xong, Thanh Huyền thu dọn thùng gỗ. Hành Vân lau khô người cho nàng, rồi bế nàng đặt lên giường. Nghiên Tích biến về hình người, nói ngay: "Hành Vân, ngươi lấy nguyên tinh nuôi ta thêm lần nữa có được không?" Khuôn mặt Hành Vânliền đỏ bừng, Nghiên Tích như một con bạch tuộc quấn lấy hắn, cọ khắp nơi: "Vài ngày nữa nhất định phải đi đánh rắn ba mắt, ta sớm khỏe lên, thì mới có thể đi cùng với ngươi được."

Không phải Hành Vân không hiểu được đạo lí ấy, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ thông, sao đã có thể... Nghiên Tích cẩn thận dè dặt bò lên ngực hắn, cặp mắt sáng long lanh nhìn hắn: "Đầu gỗ, ta đồng ý sau này sẽ ngoan ngoan nghe lời, ngươi bảo ta đánh đông ta tuyệt đối sẽ không đánh tây, ngươi bảo ta đánh chó ta tuyệt đối sẽ không đánh gà. Ngươi vẫn tiếp tục nuôi ta nhé?"
Hành Vân nhìn xuống không nói câu nào, Nghiên Tíchnửa muốn làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net