Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ừ, bổn tọa không giết ngươi." Nghiên Tích gật gật đầu rồi cười nhạt "Nhưng ngươi trúng Thiên Cường phục ma chú của Hành Vân đả thương đến tim phổi, bổn tọa bây giờ nhiều nhất cũng chỉ giữ lại được bổn mệnh trùng độc của ngươi làm môn hạ." Lúc này, Nghiên Tích mới xoay lại liếc nhìn MêÁ một cái, mang theo sátý vô thưởng vô phạt "Nhưng mà tiếc quá, bổn tọa sinh ra vốn không thích mệnh hỏa cho lắm. Nhưng ngươi hiện tại có thể giúp ta làm một việc, nếu thành công ta sẽ bảo hắn siêu độ cho ngươi."

MêÁ sờ tay lên ngực mình, tất nhiên nơiấy không nghe thấy nhịp tim đập. Tơđỏ trên khuôn mặt nàngđã phai mờ không còn thấy dấu vết nào, làn da như được tưới mát, trắng nõn mềm mại, ai có thể nghĩ một thân thể như vậy lại là của một ngườiđã chết chứ.

Nàng vẫnđang khai triển thuật Linh mâu, đôi chân trần vung lên xuống nghịch nước, tà váyđỏ thấp thoángẩn hiện giống như một ngọn lửa. Tình hình của Hành Vân có chút không ổn, vô số trùng độc lao về phía Thanh Huyền, Hành Vân liền liều mạng chịu một trượng của tên vu sư, xông khỏi vòng vây dùng huyền thuật đẩy lui trùng độc, mà một trượng kia chắc cũng chứa kịch độc, hắn hóa ra rất nhiều bùa chú trấnáp lên vết thương. Không rõ Thanh Huyền ghé vào tai Hành Vân nói cái gì, mà hắn nghe xong liền chau sít mày lại, lực ra chiêu cũng không nương tay nữa. Chừng lát nữa, cả hai bên quầnáo ướt đẫm mồ hôi, nàng lấy trong người ra một cái ống thổi nhỏ, thổi nhẹ một hơi, núi rừng đột ngột đổi gió, âm thanh xen chút kì dị, giống như tiếng nước đập vàođá tảng. Mấy tên vu sư thì thất thần đến quên đi cả niệm chú, Thanh Huyềnđã vật trên mặt đất, còn Hành Vân thì cắn lưỡi mình, mượn cơnđau để khiến bản thân tập trung. Bỗng một tiếng hét dõng dạc, lá bùa màu vàng kim lấp lánh tung ra, đả thương tám vị vu sư nghiêm trọng. Nghiên Tích khẽ lắc đầu: "Quả nhiên không thể trông mong gì được." chiếc chuông bên cổ chân đinh đang như tiếng tử thần, đoạn nàng quay đầu nhìn MêÁ nở một nụ cười phù thế phù thành "Nào, tới lượt ngươiđó, đi đi."

MêÁ chỉ cảm thấyđôi con ngươi màu lam khi xanh thăm thẳm tựađại dương xanh, thần trí giống như chếtđuối sa vào biển rộng, trong mờ mịt vô vàn cơn sóng, MêÁ mơ hồđi về phía trước, không biết bao lâu đã đứng trước mặt Hành Vân. Hắn mím môi, thi triển thuật Thiên tràm phệ cổ, muốn hủyđi bản mệnh của MêÁ, nàng ta có phần mê man, không hề tránh né liền đổ rạp xuống đất. Hắn lại rút thêm một lá bùa, đúng lúcđang niệm chú thì đột nhiên MêÁđã tắt thở bỗng hô hấp mạnh mẽ trở lại, một chưởng tựa ma quỷđánh xuống huyệt Phế Du khiến phổi của Hành Vân bị tổn thương, hắn không kịp tránh, loạng choang sang phải, phun ra một ngụm máu.

Tuy MêÁđã chết, nhưng cơ thể lại tản ra một thứánh sáng, nàng ta bướcđi trong lớpánh sáng, từ từ cởi bỏ từng thứ trên người mình, lúc đến gần Hành Vân trên người không còn một mảnh vải che thân. Giữa chốn rừng núi tối tăm, trên mặt nàng ta mang theo nét ngây thơ không chút tàác, thân thể mờảo sáng bóng như bạch ngọc.

Hành Vân niệm Tập thần chú, thu thần trí, trấn tĩnh tập trung, nhắm chặt hai mắt, mở tâm nhãn, bảo kiếm trong tay bổ xuống một đường sắc bén, MêÁ, nháy mắt đầu lìa khỏi cổ. Nghiên Tích đề phòng hắn phá vỡ mị thuật, đã thiết kế sẵn cách tiêu hủy con rối.

Cườngđịch bịđẩy lùi nhưng Hành Vân chưa thể ngơi nghỉ, hắn còn phải an định thổđịa trên đỉnh núi, trấnáp thế Thục sơn, xử líđám thi thể cùng trùng độc. Hành Vân ôm ngực húng hắng ho, chưởng của MêÁ quá hiểm, đả động đến tim phổi của hắn. Hắn lay mạnh Thanh Huyền, hổn hển hỏi: "Nàngấy lạc ngươiởđâu?"

Thanh Huyềnđã hết khí lực, Hành Vân đành nắm chặt tay hắn, ra lệnh: "Dẫn đường."

Nghiên Tích nghĩ một lát, sau đó quả quyết hắnđang hỏi về mình. Nàng vỗ vào trán lãođạo sĩ vẫn quanh quẩn bên cạnh mình khi nãy, sau đó nhảy từ trên tảngđá xuống khai triển độn thủy thuật trở về trong phái. Lãođạo sĩđi đến chỗ Hành Vân, Thanh Huyền chỉ chỉ, còn chưa kịp nói gì thì Hành Vân đã chắn trước mặtông ta.

Lãođạo sĩ này vốn là một vị tu tiên giả nàođó, đã tìm một hang sâu trong núi để quy tiên, bị thế núi kích động, bản năng vẫn còn, nên Hành Vân còn chưa kịp bước đến, thìđã được thưởng cho một câu Ngũ lôi chú. Hắn không kịp tránh né, đành khổ sở hứng trọn, lại nghĩđây dù gì cũng làngườiđi trước, bị thế núi kích cũng là một phần lỗi của hẳn, nên chỉ hóa ra một lá bùa trấn thi, giữ thi thể vịđạo nhân này.

Đại chiến kết thúc, Nghiên Tích bình thản nghé thiện đường lấy thứcăn, sau đó ung dung quay về phòng ngủ của Hành Vân. Mấy ngày trước, Hành Vân có dùng thuật Trấn trạch, đốt hương trừ tà nên căn phòng cũng không có gì khác thường. Nàng bê đồăn trèo lên giường, sau lại giống như nhớ ra điều gìđó, lấy từ trong tay áo một viên thuốc trắng, mở nắp lư hương, tiện tay bỏ vào trong. Mũi chân vừa đổi hướng, được mấy bước nàng lại dừng lại, quay trở lại chỗ lư hương, bỏ thêm hai viên nữa vào bên trong.

Lúc Hành Vân về đến thì trời cũng sắp sáng hẳn, hắn bận tìm Nghiên Tích đến nửađêm, thậm chí sơn thế còn chưa trấn xong đã dùng linh lực đi tìm nàng, qua thăm dò mới biết nàngđã quay về rồi. Khắp nơiđâu đâu cũng có trùng độc và mấy cái xácđã mất hết tà khí chống đỡ, không thể nhúc nhích được. Thanh Huyền dẫn chúng đệ tửđi dọn dẹp, Hành Vân thể lực cạn kiệt nhưng lại không chịu được cả người bốc mùi như vậy, nên gắng gượngđi tắm. Hắn vừa chạm vào gối là nhắm mắt ngủ ngay, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh. Nghiên Tích lật người xuống giường, thêm một viên thuốc trắng vào trong lư hương, mùi hương trà từđuổi nạn không hề thay đổi, vấn vương không tan vấn vít trong căn phòng, lại mang một cái gìđó lên giường.

Mát lạnh chạm lên da thịt Hành Vân, mùi thuốc man mátáp lên vết thương của hắn. Nhưng Hành Vân mệt mỏi không chịu nổi, mắt cũng không muốn mở: "Đừng nghịch."

"Vết thương kịch độc, còn có bùa chú khẩu quyết, không làm thế này thi sẽ để lại sẹo." Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của nàng vang lên đầy dịu dàng mê hoặc. Ngón tay nàng nhỏ nhắn man mát lướt qua da thịt của hắn, nhưng Hành Vân quá mệt, không quan tâm đến mấy hànhđộng này nữa, liền mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Xong xuôi, Nghiên Tíchđặt khăn thuốc lên đầu giường, nằm xuống, đầutì lên ngực hắn, ngón tay di di mấy vòng tròn lên cổ hắn, ánh mắt mải miếtẩn chứa dịu dàng chân thành. Hành Vân ngủ không được yên, những hình ảnh trong mơ hiện lên lộn xộn, có hình ảnh của những năm tháng thơ ấu lúc theo sư phụ học nghệ, có quãng thời gian huy hoàng rực rỡ khi trừ yêu diệt quái, cuối cùng, thậm chí có cả hình ảnh lõa thể của MêÁ.
Hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, cảm thấy trong lòng mình có chút dao động, tà khí xâm nhập, liền dùng Tập thần quyết để ngưng thần tĩnh tâm, thanh lọc hơi thở đang hỗn loạn. Nghiên Tích dường như bị Hành Vân dọa cho giật mình, trợn tròn mắt lên nhìn hắn. Hắn nhẹ nhàng dịch chuyển nàng đang từ trên ngực mình xuống dưới giường: "Đừng nghịch linh tinh nữa, bần đạo nghỉ một lát, buổi chiều sẽ đắp mắt cho người, sau đó sẽ dẫn người đi ngâm nước".

Nghiên Tích ngoan ngoãn nằm xuống, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Thứ nàng cho thêm vào lư hương chính là mạn đà la trắng, loại hoa này chuyên dùng để khơi gợi tà niệm của con người, những ác niệm ẩn sâu trong tâm hồn sẽ được phóng đại đến vô hạn, chỉ trong chốc lát sẽ làm chủ toàn bộ ý thức. Người bình thường chỉ cần sử dụng một chút bột phấn thôi, thì sẽ khiến tính tình của họ có sự thay đổi rất lớn rồi. Liều lượng dùng trong phòng Hành Vân đã tăng lên gấp mấy lần, mà dường như hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nếu là lúc bình thường thì có lẽ còn kết luận rằng định lực của hắn quá hoàn hảo, nhưng hiện giờ với thương thế lúc này của hắn thì thật sự rất khó để lí giải.

Nghiên Tích nằm suy nghĩ mãi, phân vân không biết có nên bỏ thêm một viên nữa không. Liều lượng nhiều như vậy, dù pháp thuật chuyên khống chế như nàng sẽ không thể kiểm soát được nữa. Trong vô thức, cả người nàng lạiáp sát người Hành Vân.

Hành Vân mở choàng mắt, không thể khôi phục lại vẻ tỉnh táo lúc trước. Hắn ngây người nhìn Nghiên Tíchbên cạnh mình, mái tóc nàng đen dài bóng mượt, vì thuật pháp thuộc mệnh thủy, nên da thịt nàng mềm mại trắng sáng đến dị thường, cánh môi màu hồng nhạt tươi tắn, cái mũi cao thẳng, đôi mắt như đại dương trong veo xanh thẳm. Hắn chợt nhớ tới đôi chân tinh tế trắng nõn của nàng, ý niệm tà ác manh nha, sau đó như một loại dây leo mạnh mẽ sinh sôi nảy nở, hơi thở của hắn gấp gáp dần, nhưng vẫn cố niệm Thanh tâm chú như muốn kháng cự.

Nghiên Tích bị hắn dọa đến giật mình, nàng ngẩn người ngồi dậy, mái tóc xõa rơi hỗn độn trên mép giường, ánh mắt mơ màng sóng nước: "Hành Vân, ngươi..."

Âm thanh ấy tựa giọt mật ong ngọt ngào hòa vào dòng suối trong xanh mát lạnh trên núi, Hành Vân không có cách nào để tụ khí, lại không thể cưỡng lại sự mê hoặc ấy, hắn đột nhiên nắm chặt lấy vai Nghiên Tích, mạnh mẽ ôm chặt nàng.Cơ thể hắn cường tráng, lồng ngực dày vạm vỡ, một tay Nghiên Tích chống lên cơ bắp rắn chắc của hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng xanh – Ôi thiên ơi, cường tráng thế, có thể ăn được rất lâu, rất lâu, rất lâu đấy!
Còn trong mắt Hành Vân lại là sự đấu tranh giằng xé, nhưng vết thương quá nặng khiến hắn không chống đỡ nổi hương mạn đà la trắng đang lượn lờ vấn vít xung quanh. Hắn xoay người đè lên Nghiên Tích. Đầu óc hắn không còn tỉnh táo, ngay cả hốc mắt cũng đã đỏ rực, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Nghiên Tích sau có thể lãng phí thời cơ ngàn vàng, định vươn tay chạm vào hắn, thì cổ họng của Hành Vân mơ hồ như thốt ra một tiếng: "Đi đi!".
Nàng rất thán phục, quả không hổ danh thần tiên! Nàng đương nhiên không đi, nhưng cũng không dám làm bừa, sợ hắn nhận ra sự khác thường. Hai người trong tư thế nam trên nữ dưới dính sát vào nhau, cổ Hành Vân trướng lên đỏ rực, hơi thở dồn dập hoàn toàn mất kiểm soát.

Nghiên Tích nghiêng đầu đánh giá hắn, bàn tay thô ráp, nóng bỏng của hắn sờ lên đôi chân nhỏ nhắn của nàng như một kẻ điên. Nghiên Tích ngước khuôn mặt phấn hồng lên nhìn hắn, trong mắt hắn hỏa dục bừng bừng, nhưng mãi vẫn không thấy hành động tiếp. Năm ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón chân, mắt cá chân tinh xảo của nàng, Nghiên Tích cũng bắt đầu trở nên nóng nảy – Khốn kiếp, đầu gỗ ngươi lại có nguyện vọng biến thái như thế này!!
Đúng lúc ấy, Thanh Huyền bưng khay thuốc trị độc dưỡng thương đẩy cửa bước vào. Thường khi Hành Vân hành sự đều có hắn và Thanh Tố hầu việc, tưởng Hành Vân đang ngủ say, nên hắn mới không gõ cửa. Nào ngờ nhìn thấy một cảnh khiến mạch máu sôi trào như vậy!
Trên chiếc giường La Hán to rộng, mái tóc dài của Nghiên Tích phủ kín gối, vị sư phụ xưa nay đứng đắn, nghiêm khắc của hắn đang đè chặt lên người Nghiên Tích, thở dốc như trâu, một tay còn đang ra sức xoa nắn đôi chân ngọc ngà của nàng ta. Tay Thanh Huyền run lên, thiếu chút nữa là đánh rơi chiếc khay xuống đất. Cuối cùng nhẹ tay nhẹ chân đặt chiếc khay lên bàn, lập tức quay người đi ra, còn tốt bụng khép cửa phòng lại!
Cảnh tượng trước mắt bị cánh cửa gỗ che khuất, tim hắn đập thình thịch, thật không ngờ lúc ở trên giường sư phụ cũng... Khụ khụ, cũng nhiệt tình phóng khoáng đến thế... Quả không hổ danh đảo chủ, thật có bản lĩnh! Tốt rồi, đúng là đỉnh khí có khác, sau này phải cẩn thận chú ý hơn, ngàn vạn lần không được đắc tội với nàng ta. Thanh Huyền vừa đi vừa cố gắng điều hòa lại nhịp tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực...
Chân Nghiên Tích bị xoa nắn đến phát đau, nàng vốn là Nội tu, thứ yếu ớt nhất chính là cơ thể, hơn nữa cái loài thực vật hàn như nàng, chân lại là thứ trọng yếu nhất, loại tu vi giống như của Hành Vân, nếu như muốn tiếp cận để giết nàng, thì không khác gì việc bóp nát một quả trứng gà. Lực tay như vậy khiến nàng đau đến mức nước mắt rơi lã chã: "Hành Vân, tên biến thái chết tiệt kia, khốn kiếp, ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ, mẹ nó đừng có mà giày vò chân lão nương như thế nữa, hu hu, đau quá...buông lão nương ra."
Thần trí của Hành Vân vẫn chưa mất hẳn, hắn cắn mạnh vào lưỡi mình một cái, sau đó, liền phun ra một bụm máu, kéo Nghiên Tích xuống dưới giường, mơ hồ nói: "Đi đi!"

Khoành khắcđó, Nghiên Tích thừa nhận mình làm yêu quái rất thất bại. Rốt cục là có nên đi hay không?! Thần thánhơi, cha mẹơi, nàng bịđạo sĩ thốiăn đậu hũ, mà nàng thì chưaăn được của hắn một cái gì. Nghiên Tích nghĩ ngợi rất lâu, vẫn cảm thấy không nên bỏ qua cơ hội trời cho này, không nỡ hi sinh thân mình, nhưng cũng lại càng không muốn vuột mất miếng thịt! Nàng trèo lên giường, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Hành Vân, giọng nói rất nhẹ, rất khẽ: "Đạo sĩ thối, ngươi muốn vô lễ với lão nương ư?"

Thần trí Hành Vân chưa mất hẳn, Nghiên Tích lại rất cẩn trọng, chỉ dùng một chút xíu thuật Mê hồn thôi, nhưng Hành Vân hiện giờ giống như nỏ mạnh hết đà, sức đâu để cưỡng lại sự mê hoặc cỏn con này của nàng. Hắn giống như một con dã thú bổ nhào về phía trước, năm ngón tay vén lớp vũ y đỏ như lửa của nàng lên. Bàn tay hắn vừa chạm đến làn da mềm mại ấp áp, thì lí trí tựa như con đê bị thủy triều xô vỡ, cuốn trôi đến ngàn dặm.

Nghiên Tích tính ra tuổi đời cũng không phải là trẻ, nhưng trước giờ trong Bồng Lai, vì nàng được kính trọng hết mực, nên chưa có ai dám nói chuyện với nàng ngoài Tầm Hoan và Linh chủ, mà hai cái người này, ngoài việc tu luyện pháp lực, kế hoạch tác chiến này nọ thì những chuyện khác hoàn toàn không đề cập tới, thế nên nàng hoàn toàn không có chút hiểu biết nào hết, ví dụ như chuyện cá nước thân mật này chẳng hạn. "Hành Vân! Ngươi làm gì vậy?".
Nghiên Tích nghiêng đầu qua, dáng vẻ thích thú mà học hỏi. Hành Vân đến bản thân còn khó kiểm soát thì lấy đâu ra thời gian giải thích cho nàng những chuyện này. Hắn tóm lấy mắt cá chân như ngọc của nàng, áp nàng trở lại dưới thân mình. Nghiên Tích rất nhanh đã phát hiện tình huống không ổn – "hung khí" của địch nhân quá lớn! Nàng vội vàng niệm chú định thân – Thứ đồ chơi hung tợn khủng khiếp đáng ghét như vậy làm sao có thể nhét vừa chỗ đó chứ, mẹ kiếp, vậy mà lũ người trần mắt thịt cũng có thể nghĩ ra được!
Nhưng Hành Vân không quan tâm, với khoảng cách gần gũi thân mật thế này, thì nàng ta muốn niệm bất cứ bùa chú gì cũng cần phải có thời gian. Hai mắt hắn đỏ như sư tử, nhanh chóng giữ lại cánh tay đang cố thi triển pháp thuật của Nghiên Tích. Nghiên Tích dù sao cũng là đảo chủ, hơn nữa cũng là Tế Tư Linh giáo, cũng từng trải qua không ít sóng to gió lớn, biết lúc này chẳng thể lấy đá chọi đá, liền đổi thành bộ dạng tươi cười, nhẹ giọng thương lượng với hắn: "Chúng ta đổi chỗ khác được không? Lời đề nghị ban nãy còn hiệu nghiệm không, ta lập tứcđi ngay!!"
Đương nhiên, Hành Vân không chịu thỏa hiệp. Những phút giây sau đó Nghiên Tích luôn ở trong trạng thái vô cùng thảm thiết, nước mắt tuôn trào như mưa, vừa khóc nàng vừa luôn miệng chửi mắng Hành Vân. Hành Vân cũng hết cách, hắn không thể nào khống chế được cái cảm giác tâm sa địa ngục thân tọa thiên đường này.
Vết xước trên lưng Hành Vân toàn do Nghiên Tích cào, nỗi đau đớn khiến hắn có thể tự chủ được một chút, hắn cắn cổ tay, ấn miệng vết thương lên môi Nghiên Tích. Nghiên Tíchvìđau đớn thân thể nên không muốn, cự tuyệt một hồi không thành công, cuối cùng tiết tháo cũng bị vứt ra một xó, vừa nấc vừa há miệng ra mút, thân thể thì vẫn đau đớn như trước, nhưng mùi vị của thứnàycũng không thể chê vào đâu được!Nghiên Tích vừa muốn khóc, lại vừa không nỡ mở miệng ra. Cuối cùng quyết định, được, ăn xong rồi khóc sau.
Mồ hôi của hắn rơi xuống khuôn mặt nàng, mỗi động tác đều dùng toàn bộ sức lực. Nghiên Tích chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị hoán đổi vị trí. Nàng mút máu từ vết thương trên cổ tay Hành Vân trong làn nước mắt tuôn rơi, vừa dấm dứt khóc vừa lại chỉ muốnăn nữa.

Hành Vân ngủ suốt bốn canh giờ, khi tỉnh dậy cảm thấy từng thớ cơ bắp trên người đều vô cùng đau nhức. Ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo, đương nhiên, biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chỉnh trang lại mũ áo, việc đầu tiên dĩ nhiên là nhìn khắp nơi để tìm Nghiên Tích.Nàng không ở trong phòng, hắn ra khỏi cửa liền gặp ngay Thanh Tổ, Thanh Tổ vừa mới cất tiếng gọi sư phụ đã bị hắn chặn ngang: "Có nhìn thấy Nghiên Tích không?".
Thanh Tổ gật đầu: "Buổi chiều nàng ấy vừa ra ngoài, có lẽđang ngâm mìnhở suối sau núi."

Hành Vân bước nhanh tới sau núi, quả nhiên nhìn thấy nàng đã biến thành một bông sen to, đang đậpđập chiếc lá bản to lên mặt nước. Trên mặt nước trong vắt nổi bập bềnh những dị vật màu trắng sữa, Hành Vân đương nhiên biết đó là thứ gì, khi ý thức vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn không thể tự chủ được, nguyên tinh hóa thành trọc tinh thêm vào đó nguyên dương suốt bao nhiêu năm tu đạo chưa hề bị phá vỡ, hôm qua lại là lần đầu tiên mang "bảo kiếm" ra dùng thử, khó tránh khỏi việc tích trữ hơi nhiều.

Cổ và mặt hắnđỏ bừng, nhẹ nhàng bước đến, cúi xuống ôm Nghiên Tích lên, đằng vân trở về. Hắnôm nàng về phòng ngủ, Thanh Huyền vô cùng tự giác mang thức ăn qua, lần này không dám tựýđẩy cửa bước vào, mà từ rất xa đã ho khan, ho mãi đến tận trước của phòng rồi mới gõ cửa. Hành Vân ho nhẹ một tiếng, Thanh Huyền liền đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Nghiên Tíchđã khôi phục hình dáng con người, ngồi tựa vào thành giường, gác một chân ngọc ngà lên đùi sư phụ, còn sư phụ ngồiở mép giường, nhẹ nhàng bôi thuốc lên mắt cá chân trơn mịn ấy.

Thanh Huyền cũng không dám nhìn dù chỉ là một cái liếc mắt, lập tức đặt thức ăn lên bàn, rồi nói: "Sư phụ, mời dùng cơm".Hành Vân khẽ gật đầu, Thanh Huyền đặt xong mâm cơm liền bỏchạy mà như trốn, đương nhiên, không quên tiện tay đóng cửa phòng lại.
Mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng, Hành Vân đốt một lá bùa trừ tà, hòa thêm đường cát vào trong chén nước, bưng tới cho Nghiên Tích, nhưng nàng không uống, cơn đau khiến nàng không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì. Từ lúc vào phòng Hành Vân không hề nói một câu nào, phương pháp giảm đau thì đương nhiên là hắn có, nhưng bị đau ở đó thì...
Sắc mặt hắn đỏ hồng lên một cách kì lạ, một lúc lâu sau, mới mở miệng nói: "Ăn cơm trước đã". Trong giọng nói ấm áp có chút gượng gạo.Nghiên Tích quay đầu đi chỗ khác, vẫn không chịu uống nước bùa chú, thân thể nàng quá mỏng manh, một vết xước nhỏ, một chút xíu đau đớn cũng phải rất rất lâu sau mới lành, huống hồ, đêm qua Hành Vân lại cuồng phong bão táp như vậy. Hành Vân đương nhiên biết mình đuối lí, nghiến răng cắn vào đầu ngón tay, nhỏ máu vào trong chén nước bùa chú. Mũi Nghiên Tích hít hít vài tiếng, lúc ấy, Nghiên Tích mới quay đầu lại nhìn hắn. Hắn bưng chén nước đến bên miệng nàng, nhẹ nhàng nói: "Nào."

Chờ đợi nàng uống hết chén bùa nước, phân vân một hồi, cuối cùng hắn vẫn cắn răng, ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Rất đau sao?". Khuôn hắn nóng tưởng chừng có thể đem đi nhóm lửa được: "Ta xem thử chỗ đó nhé...?".
Nghiên Tích không hề cự tuyệt, hắn vén vũ y của nàng lên, bên dưới là đôi chân trần dài thon thả. Hành Vân nhìn lướt qua một cái thật nhanh, quả thật là hơi sưng đỏ, kìm lòng không đặng liền đưa cho nàng một lọ thuốc mỡ hoạt huyết tan bầm. Nàng cứng đầu phùng má không nhận, hắn lại khẽ thở dài, nghiêng nghiêng mặt, bôi thuốc thay cho nàng, xúc cảm mềm mại khiến trái tim hắn thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tinh thần cửa nàng buổi trưa cũngđã khá hơn nhiều, vô cùng thích thú gặm bánh bao chỉ trong phái. Nhìnđám bột năng trắng nhỏ dính lại trên y phục đỏ tươi của nàng càng công kích tinh thần của Hành Vân, cuối cùng, hắn tuyên bố bế quan.

Hành Vân tập trung đám đệ tử lại Tổ sưđiện, giáo huấn như mọi khi, lệnh cho Thanh Huyền chủ trì mọi việc, Thanh Tổ phụ giúp, lại truyền hai quyển sách về bùa chú để chúngđệ tử học tập. Xong xuôi, hắn lại cẩn thận căn dặn Thanh Huyền: "Về phần Nghiên Tích...trong thời gian ta bế quan, ngươi nhấtđịnh phải chăm sóc nàng chu đáo." hắn chăm chú, phong thái trang nghiêm "Nhìn thấy nàng như nhìn thấy ta, tuyệt đối không được đụng đến."

Thanh Huyền gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thầm nghĩ, con nào dám đụng đến nàng ta, hễ sư phụ người bế quan là con mang đặt nàng ta lên hẳn lên bàn thờ!

Nơi hắn bế quan rất yên tĩnh, trong động có bàn đá, giường đá, hắn ngồi đối diện với bức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net