Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Min


Ánh mắt âm ngoan của yêu thú dừng ở giữa không trung, luồng sáng chợt lóe thành một nam tử mặc trường bào màu xanh đậm.

Nam tử thoạt nhìn hơn 30 tuổi, mắt phải có một vết sẹo thật dài, diện mạo có vài phần giống Lâm Sơ Vân, nhưng lại mang theo một cỗ khí tức âm lãnh.

Yêu Chủ âm trầm nhìn chằm chằm tiểu hắc miêu được Phương Thiên Nguyên ôm trong ngực, cảm thấy tay trái bị linh lực đả thương đau nhói, trong lòng không khỏi thầm hận.

Nếu không phải lúc trước gã bị thương nhẹ, sao có thể không đuổi kịp con phượng điểu kia, hiện tại có Phương Thiên Nguyên ở đây, cho dù cưỡng ép xuyên qua kết giới, cũng không có khả năng bắt tiểu hắc miêu trở về.

Hơn nữa, lúc trước những phế vật kia không phải nói đã nhổ cỏ tận gốc sao, vì sao Lâm Sơ Vân còn sống?!!

Phương Thiên Nguyên cũng không có tâm tình phản ứng người này, thậm chí hắn còn rất hy vọng Yêu Chủ tức giận xuyên qua kết giới, như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận động thủ.

Đáng tiếc, dù đáy lòng Yêu Chủ tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn phải cứng rắn nhịn xuống, ánh mắt âm ngoan đảo qua trên người Phương Thiên Nguyên, cuối cùng rơi xuống tiểu hắc miêu, khóe miệng chợt kéo ra một nụ cười tàn nhẫn.

Trong lòng Phong Hề Hành đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, hắn vừa định mang tiểu hắc miêu rời xa nơi này, lại nghe thấy Yêu Chủ ác ý nói: "Mục Trì chết rồi."

Đôi mắt mèo của tiểu hắc miêu co rụt lại, lông sau cổ lập tức nổ tung, theo bản năng muốn xông tới, lại bị Phương Thiên Nguyên áp chế, chỉ có thể nhe răng hung ác nhìn Yêu Chủ.

"Chỉ tiếc bổn vương ra tay quá lực, bằng không, sẽ giữ lại yêu đan đưa cho ngươi tưởng niệm." Giọng điệu của Yêu Chủ thật giống như là đang suy nghĩ cho tiểu hắc miêu, nhưng biểu tình trên mặt lại tràn ngập ác ý.

Đáy lòng tiểu hắc miêu không ngừng chìm xuống, tuy biết lời của Yêu Chủ rất có thể là đang lừa gạt, nhưng y vẫn nhịn không được mà suy nghĩ về lời nói đó, có thể là ca ca thật sự chết rồi.

Thấy tiểu hắc miêu có biểu tình khó coi, tâm tình của Yêu Chủ mới tốt hơn một chút. Chẳng qua nghĩ đến chuyện của Chỉ Thành, trong mắt vẫn lóe lên một tia tức giận.

Gã từ nhỏ đã lớn lên ở yêu điện, tự nhiên cũng biết Mục Trì cũng sống ở đó, thậm chí bởi vì hai người tuổi tác tương đương, cho nên quan hệ giữa gã và Mục Trì lúc đầu coi như không tệ, mãi cho đến khi hắn biết Mục Trì kỳ thật là một bán yêu dơ bẩn.

Ở trong lòng Yêu Chủ, huyết mạch nhân loại dơ bẩn, ngay cả bán yêu do nhân loại sinh ra cũng thế, cũng bởi vậy mà lúc ấy gã hận không thể trực tiếp giết Mục Trì, nhưng khi đó lão Yêu Chủ vẫn còn, gã cũng không dám xuống tay với Mục Trì.

Sau đó Mục Trì chết đột ngột, gã cũng không nghĩ tới là giả chết, chỉ cho rằng là yêu thú nào nhân cơ hội động thủ. Thẳng đến lần này đi Chỉ Thành gã mới phát hiện, người này đúng là ở dưới mí mắt gã quang minh chính đại sống lâu như vậy.

Nếu sớm biết thành chủ Chỉ Thành là Mục Trì, thì đã hạ lệnh diệt Chỉ Thành rồi.

Phương Thiên Nguyên nghe vậy không khỏi nhíu nhíu mày, hắn tất nhiên biết Mục Trì là ai, nhưng hắn nhớ rõ Mục Trì đã chết rồi, sao đột nhiên sống lại.

Nhìn tiểu hắc miêu trong ngực gần như không kìm được sát khí, Phương Thiên Nguyên liền hiểu rõ, nơi này sợ là đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết, nhưng không biết cũng không trở ngại việc hắn thay cháu ngoại xả giận.

Phương Thiên Nguyên nhàn nhạt ngẩng đầu, linh kiếm bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay

Yêu Chủ thấy thế không khỏi có chút kiêng kỵ, gã thấy Phương Thiên Nguyên cũng là Độ Kiếp kỳ giống như mình, chỉ là trước đó gã đã bị thương, còn vì đuổi theo Phượng Ngũ mà tiêu hao không ít yêu lực, nếu thật sự cùng Phương Thiên Nguyên đánh nhau, gã nhất định không lấy được chỗ tốt.

Nếu Yêu Chủ biết Phương Thiên Nguyên từ nửa năm trước đã độ kiếp thành công, gã nhất định quay người bỏ chạy không tăm tích.

"Như thế nào?" Yêu Chủ xác định mình chưa vượt qua kết giới, ngữ khí mới cứng rắn hơn rất nhiều, "Phương tiên tôn không phải là muốn vi phạm hiệp nghị chứ?"

Phương Thiên Nguyên nhíu mày, ánh mắt nhìn Yêu Chủ giống như là đang nhìn thứ gì không sạch sẽ, ngay cả ý tứ đáp lại cũng không có, tay phải nắm linh kiếm, cứ như vậy nhẹ nhàng vung xuống.

Một kiếm này vừa mới bắt đầu hạ xuống, sắc mặt Yêu Chủ liền thay đổi, gã gắt gao nhìn chằm chằm lưỡi kiếm của linh kiếm, hô hấp đã hoàn toàn đình trệ. Rõ ràng động tác của Phương Thiên Nguyên rất chậm, thậm chí gã có thể thấy rõ mỗi một động tác của Phương Thiên Nguyên vung kiếm, nhưng gã đúng là không có ý niệm muốn tránh né, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Một kiếm này mình tránh không thoát!

Phương Thiên Nguyên đột phá? Khi nào!

Tu Chân giới cùng Yêu giới quanh năm không lui tới, Yêu Chủ căn bản không biết chuyện Phương Thiên Nguyên độ kiếp. Có điều, gã dù sao cũng là Độ Kiếp kỳ, nhanh chóng khôi phục linh áp, cố gắng di chuyển thân thể, miễn cưỡng né tránh chỗ yếu hại.

Kiếm khí của linh kiếm dọc theo lưỡi kiếm bay về phía kết giới, lúc xuyên qua kết giới thì yếu đi một nửa, nhưng còn có một đạo kiếm khí không dễ phát hiện, cường ngạnh xuyên qua kết giới, hung hăng đánh vào trên người Yêu Chủ.

Một kiếm này cũng không đánh trúng chỗ yếu hại của Yêu Chủ, nhưng kiếm ý trong đó lại theo vết thương tiến vào kinh mạch Yêu Chủ bắt đầu tàn sát bừa bãi, cơn đau thấu xương truyền đến khiến Yêu Chủ tái nhợt. Gã che ngực, khóe môi không ngừng có máu chảy ra, căn bản không kịp nhiều lời, liền nhanh chóng chạy trốn.

"Hô—— " Yêu lực trong cơ thể phượng điểu đã tiêu hao gần hết, tất cả đều dựa vào kiên trì chống đỡ, hiện tại Yêu Chủ đã rời đi, hắn trực tiếp hóa thành tiểu hồng điểu, từ trên không trung rơi thẳng xuống.

Bạch Nam Y sớm đã hóa thành hình người, vươn tay bắt lấy tiểu hồng điểu mệt liệt, nhẹ nhàng sờ sờ linh vũ của tiểu hồng điểu: "Ngủ đi."

Tiểu hồng điểu cũng không chút khách khí, trực tiếp nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bên kia, Phương Thiên Nguyên thở dài, đem tiểu hắc miêu trong ngực giao cho Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành vẻ mặt mờ mịt nhận lấy mèo nhỏ, trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Phải biết rằng, mỗi lần sư tôn rơi vào trong tay Phương Thiên Nguyên, trừ phi là sư tôn không chịu nổi quấy rầy chạy đi, còn không, Phương Thiên Nguyên chưa bao giờ chủ động đem sư tôn giao cho hắn.

Bản thân tiểu hắc miêu cũng có chút nghi hoặc, nhìn Phương Thiên Nguyên lui về phía sau mấy bước: "Sư tôn...?"

"Khụ," Phương Thiên Nguyên cúi đầu ho khan một tiếng, bên môi tràn ra vài tia máu.

Hắn bất đắc dĩ nhìn xuống cánh tay phải của mình, chỉ thấy trên cánh tay thon dài kia đột nhiên xuất hiện vài vết thương, từng đạo sâu có thể thấy được xương, cho dù là linh lực của Phương Thiên Nguyên cũng không cách nào khép lại.

Thấy thế, Phương Thiên Nguyên nhịn không được lẩm bẩm nói:"Có cần tàn nhẫn như vậy không, không phải chỉ là chém tên kia một kiếm sao!"

Tuy nói như vậy, nhưng Phương Thiên Nguyên cũng biết, từ lúc hắn độ kiếp thành công, một chân hắn đã bước ra khỏi thế giới này, đối với Thiên Đạo mà nói, hắn sớm đã là nửa người xa lạ.

Nếu như hắn không can thiệp nhân quả, Thiên Đạo còn có thể dung túng hắn ở lại Tu Chân, nhưng hắn cố tình đả thương Yêu Chủ, Thiên Đạo tự nhiên sẽ trừng phạt hắn.

"Sư tôn?!" Tiểu hắc miêu bị vết thương bất thình lình trên người Phương Thiên Nguyên dọa sợ, vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay Phong Hề Hành, hóa thành bộ dáng thiếu niên, đưa tay muốn đỡ lấy Phương Thiên Nguyên, "Sư tôn, ngài không có việc gì chứ?!"

Phương Thiên Nguyên vội vàng lui về phía sau, tránh né cánh tay Lâm Sơ Vân vươn tới: "Đừng, trên mặt này có khí tức của Thiên Đạo, dính vào sẽ không tốt đối ngươi."

Lâm Sơ Vân đành phải rút tay về, bất lực nhìn vết thương trên cánh tay Phương Thiên Nguyên.

Chỉ là vết thương kia khép lại rất chậm, ít nhất phải mấy ngày mới khỏi hoàn toàn, thấy hai tai trên đỉnh đầu Lâm Sơ Vân sắp cụp xuống, Phương Thiên Nguyên bắt đầu không ngừng liếc mắt nhìn Phía Phong Hề, im lặng thúc giục hắn: Đứng ngây ngốc làm cái gì đây, mau dỗ người ta đi!

Ôm lấy tiểu sư tôn đang tự trách mình, Phong Hề Hành cũng không nhiều lời, an ủi vuốt tóc Lâm Sơ Vân, đề nghị: "Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi."

Bạch Nam Y gật gật đầu, nửa tháng nay bọn họ hầu như không được nghỉ ngơi tốt, hiện tại bị thương, choáng váng, đích xác cần phải tu chỉnh một chút.

......

Thành trì bên Tu Chân giới cũng cách kết giới rất xa, phượng điểu mệt đến mức muốn ngất đi, Phương Thiên Nguyên cũng bị thương, mọi người không tiếp tục lên đường, mà tìm một cái sơn động sạch sẽ ở gần đó, nghỉ ngơi một chút.

Vết thương trên cánh tay Phương Thiên Nguyên đã băng bó xong, còn lại chỉ có thể chờ nó chậm rãi khép lại.

Phượng điểu thuần túy là vì yêu lực tiêu hao quá độ nên mệt mỏi, hiện tại hắn đang ngủ trên đỉnh đầu bạch hồ không biết trời trăng gì, hai móng vuốt nhỏ không ngừng cựa quậy, cũng không biết là mơ thấy cái gì.

Bạch Nam Y mặc dù cũng bị thương, nhưng trước đó đã băng bó lại, trừ yêu lực trong cơ thể trống rỗng ra thì không có vấn đề gì khác, hắn hiện tại cũng hóa thành tiểu bạch hồ, cuộn thành một quả cầu ngủ say ở trong sơn động.

Thấy mấy người kia đều ngủ, Phương Thiên Nguyên mới nhìn về phía Lâm Sơ Vân, mở miệng hỏi: "Chuyện của Mục Trì là chuyện gì xảy ra?"

Lâm Sơ Vân nghe được tên ca ca, trong lòng không khỏi lại cảm thấy nhói lên, mím môi, đem chuyện Yêu giới kể cho Phương Thiên Nguyên nghe.

Sắc mặt Phương Thiên Nguyên dần dần trầm xuống, lông mày cau chặt, nếu không phải Lâm Sơ Vân ngồi ở bên cạnh, linh lực trên người đã sớm đem sơn động này làm sập.

"Ca ca hiện tại.......... Sống chết không rõ, cha mẹ bị nhốt ở cực Bắc băng nguyên." Lâm Sơ Vân thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy tự trách mình. Rõ ràng biết người thân ở đâu, nhưng y lại không có năng lực đi cứu bọn họ ra ngoài.

Phương Thiên Nguyên nhắm mắt lại, đáy lòng lại hối hận không thôi.

Lúc trước hắn vì tìm Lâm Giang Nguyệt, cơ hồ là đem toàn bộ Yêu giới đều lật tung một lần, nhưng hết lần này tới lần khác lại không đi cực Bắc băng nguyên. Nếu lúc ấy hắn không tự cho là không có khả năng ở cực Bắc băng nguyên, thì đã sớm đem hai người kia cứu ra, nào còn cần truyền tống trận gì nữa.

Mà hiện tại hắn có biết Lâm Giang Nguyệt ở đâu cũng vô dụng, chỉ cần hắn dám vượt qua kết giới giữa hai giới, Thiên Đạo sẽ lập tức giáng thiên kiếp xuống, băm hắn thành tro bụi.

Nghĩ đến đây, Phương Thiên Nguyên cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như sớm biết việc này, vừa rồi hắn nên vận dụng thêm một ít linh lực, trực tiếp giết chết Yêu Chủ mới phải.

Dù rất tức giận nhưng ở trước mặt cháu trai nhỏ, Phương Thiên Nguyên vẫn cố gắng hòa hoãn mặt mày. Hắn vừa định mở miệng, ánh mắt ngẩn ra, sau đó dừng lại phía sau Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân chú ý tới vẻ mặt Phương Thiên Nguyên có chút cổ quái, không khỏi quay đầu lại nhìn theo, chỉ thấy Phong Hề Hành đang nhắm mắt ngồi thiền, linh lực trong cơ thể không ngừng tụ tập quanh người.

Cảnh tượng này nhìn quen mắt dị thường, Lâm Sơ Vân sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại, đây rõ ràng là dấu hiệu trước khi đột phá.

Tiểu đồ đệ lại muốn tấn cấp?!

Lâm Sơ Vân nhanh chóng đứng lên, bạch hồ ở một bên cũng bị động tĩnh linh lực đánh thức, quay đầu nhìn về phía Phong Hề Hành, sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, trực tiếp kéo theo tiểu hồng điểu trên đỉnh đầu nhảy ra khỏi sơn động vài bước.

Lâm Sơ Vân cùng Phương Thiên Nguyên cũng từng người đi ra khỏi sơn động, nhìn Phong Hề Hành đang tấn cấp, Lâm Sơ Vân không khỏi có chút chua xót.

Chỉ trong vòng một năm, tiểu đồ đệ đã bay một mạch từ Kim Đan hậu kỳ đến Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại sắp vượt qua y trở thành tu sĩ Hóa Thần kỳ, cho dù Phong Hề Hành có thiên phú tốt đến đâu, thì tốc độ tu luyện này cũng quá nhanh đi.

Lại nghĩ đến chính mình, thật sự là không so sánh thì không đau thương.

Đối với việc Phong Hề Hành tấn cấp, Lâm Sơ Vân kỳ thật cũng không quá lo lắng, tiểu đồ đệ thiên phú tốt như vậy, căn bản không có khả năng tấn cấp thất bại.

Nhưng mà, linh lực bị Phong Hề Hành không ngừng hấp thu, ánh mắt Phương Thiên Nguyên đột nhiên rơi xuống nốt chí lệ dưới mắt Phong Hề Hành, ma khí bên trong vẫn an phận, nhưng hình như vừa rồi nó rung chuyển trong nháy mắt.

"Cữu cữu? Làm sao vậy?" Lâm Sơ Vân không có phát hiện ma khí, chỉ là cảm thấy vẻ mặt Phương Thiên Nguyên có chút ngưng trọng.

"Không có gì......"

Phương Thiên Nguyên còn chưa dứt lời, ánh mắt liền hơi co rụt lại, hắn trong nháy mắt túm lấy cổ áo Lâm Sơ Vân, mang theo Lâm Sơ Vân nhanh chóng lui về phía sau. Bạch Nam Y cũng phát hiện có điều không đúng, đuôi hồ phía sau mở ra, đem tiểu hồng điểu trên đỉnh đầu cuốn vào bên trong, nhanh chóng rời xa sơn động.

Ngay lúc mọi người vừa rời xa sơn động, nốt lệ chí của Phong Hề Hành đột nhiên bộc phát ra ma khí ngập trời, nó lập tức đem Phong Hề Hành nhốt ở chính giữa, ma khí vô tận không ngừng tuôn ra, rất nhanh liền đem thân ảnh Phong Hề Hành nhấn chìm, hoàn toàn nhìn không thấy.

Lâm Sơ Vân nhìn bóng dáng bị ma khí cắn nuốt, cả người hoàn toàn choáng ngợp.

Không phải, chờ đã, tiểu đồ đệ lấy đâu ra ma khí nồng đậm như vậy?!


.................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net