Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Min


Lâm Sơ Vân đã say khướt, căn bản không chú ý tới lỗ tai và cái đuôi của mình lại xuất hiện, y dùng ánh mắt say sưa nhìn Phong Hề Hành, tai mèo bởi vì không có khí lực mà rũ xuống, giọng điệu có chút khó hiểu: "Mặt của ngươi..... Tại sao lại đỏ như vậy?"

Chỉ chốc lát, mặt Phong Hề Hành còn đỏ hơn cả Lâm Sơ Vân uống say.

Phong Hề Hành cố hết sức đỡ Lâm Sơ Vân để không trực tiếp ngã xuống đất, nhưng ánh mắt lại như thế nào cũng không dám nhìn Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân không hiểu sao bị bộ dáng tránh né này của hắn làm cho có chút mất hứng, nghiêng người về phía trước: "Ngươi sao không nhìn ta! Chẳng lẽ bổn quân không dễ nhìn sao!"

"..." Phong Hề Hành nhất thời có chút dở khóc dở cười, hắn cũng biết tính cách thẹn thùng của sư tôn nhà mình, chỉ là không ngờ Lâm Sơ Vân say rượu lại thẳng thắn như vậy, hắn có chút chống đỡ không nổi.

Nhìn biểu tình buồn bực của sư tôn nhà mình, Phong Hề Hành nào dám im lặng, liền hàm hồ nói: "Đương nhiên đẹp, sư tôn là đẹp nhất."

"Nhất......." Lâm Sơ Vân lẩm bẩm một câu, ngữ khí tựa hồ mang theo vài phần dò xét.

Tư duy của Phong Hề Hành xoay chuyển thật nhanh, thừa dịp Lâm Sơ Vân còn chưa nghĩ rõ, quyết đoán sửa miệng: "Chỉ, chỉ có sư tôn đẹp."

Lâm Sơ Vân dừng một chút, đặc biệt hài lòng gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai Phong Hề Hành: "Ngươi cũng rất đẹp!"

"..." Phong Hề Hành bật cười, sư tôn thẳng thắn đáng yêu như vậy thật sự là hiếm thấy, Phong Hề Hành nhất thời có chút luyến tiếc giúp Lâm Sơ Vân tỉnh rượu, hắn chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi, "Sư tôn, người cảm giác thế nào?"

Lâm Sơ Vân tương đối nghi hoặc nhìn hắn một cái: "Cái gì thế nào?"

Phong Hề Hành cẩn thận nhìn kỹ Lâm Sơ Vân, ngoại trừ hai má ửng đỏ cùng ánh mắt mơ hồ một chút, sư tôn thoạt nhìn không có dị thường khác, cũng không có bị đau đầu bởi say rượu.

Thấy thế, Phong Hề Hành liền buông tay xuống, còn nhẹ nhàng nghịch cái đuôi nhỏ đã lâu không gặp, khẽ cười nói: "Không có gì, đệ tử chỉ là có chút lo lắng cho thân thể sư tôn mà thôi."

Lâm Sơ Vân nghi ngờ nhìn hắn, lại không tìm ra vấn đề gì, liền mềm nhũn nằm trong lòng Phong Hề Hành, đôi tai mèo trên đỉnh đầu khẽ run lên, nhẹ nhàng cọ vào xương quai xanh của Phong Hề Hành.

Lại cọ cọ ——

"Ngươi tại sao không chạm vào tai của ta?" Lâm Sơ Vân không vui ngẩng đầu nhìn Phong Hề Hành, giọng điệu có chút ủy khuất "Sao ngươi chỉ sờ cái đuôi rách nát kia?!"

Phong Hề Hành sửng sốt, cúi đầu nhìn cái đuôi nhỏ bên hông, cái đuôi nhỏ kia giống như tranh sủng, diễu võ dương oai quấn quanh eo hắn, nghe lâm Sơ Vân nói còn cố ý đung đưa chóp đuôi.

Lâm Sơ Vân thấy thế, càng tức giận không chịu nổi, cúi đầu nắm lấy cái đuôi của mình, há mồm muốn cắn —— may mà được Phong Hề Hành ngăn lại.

Phong Hề Hành không dấu vết đem cái đuôi nhỏ từ trong tay Lâm Sơ Vân giải cứu ra, bảo vệ sau lưng, tay kia ôm tiểu sư tôn vào trong ngực: "Đệ tử chỉ sợ sư tôn không vui......."

"Vi sư mới không!" Lâm Sơ Vân kiên quyết cúi đầu, lỗ tai vểnh lên, "Nhanh, sờ lỗ tai!"

Phong Hề Hành bất đắc dĩ giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve tai mèo hai cái, nhiệt độ của tai mèo giống như cũng dính rượu, mang theo vài phần ấm áp. Phong Hề Hành vừa sờ hai cái, cái đuôi nhỏ trong tay liền mất hứng, lạch cạch hất đầu ngón tay của Phong Hề Hành ra, tự mình buông thõng xuống.

"......" Phong Hề Hành tràn đầy bất đắc dĩ, hắn phát giác mình hiện tại quả thực giống như một nam nhân cặn bã, trong tay nắm "Cái đuôi nhỏ", bên ngoài còn trêu chọc "Lỗ tai nhỏ", trọng điểm là trong ngực hắn còn ôm sư tôn.

Phong • tự nhiên bị ép biến thành tra nam • Hề Hành: "..."

Cơn say của Lâm Sơ Vân kéo dài gần một canh giờ, trong đó có một nửa thời gian truy vấn Phong Hề Hành, đến tột cùng là cái đuôi dễ sờ hay là y dễ sờ, rốt cuộc là tai mèo đáng yêu, hay là y đáng yêu hơn.

Nếu Phong Hề Hành dám nói cái đuôi dễ sờ, y sẽ cắn đuôi. Nếu Phong Hề Hành nói lỗ tai dễ sờ, cái đuôi nhỏ liền tức giận quăng tới quăng lui, còn cố ý vỗ lên mặt Phong Hề Hành.

"Sư tôn?" Phong Hề tính toán thời gian, phát hiện Lâm Sơ Vân đã qua gần nửa khắc rồi mà không hỏi câu gì, liền khó hiểu gọi, "Người làm sao vậy?"

Lâm Sơ Vân đang ngồi trong vòng tay của hắn, quay lưng về phía hắn, sau lưng thẳng tắp, cái đuôi cụp xuống, nhưng tai mèo trên đỉnh đầu chuyển động rất nhanh.

Vì sao, y đường đường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, uống rượu trái cây mà cũng có thể say!

Lâm Sơ Vân nghĩ đến chuyện mình vừa làm, tai mèo cũng sắp đỏ bừng, y cư nhiên để cho tiểu đồ đệ một tay nắm đuôi, một tay sờ lỗ tai, nhất định phải bắt tiểu đồ đệ nói ra xúc cảm nào tốt hơn.

"Xem ra sư tôn đã tỉnh rồi." Phong Hề Hành cười khẽ một tiếng, vươn tay sờ đuôi Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân bị đụng đến cả kinh, vội vàng giấu đuôi vào trong ngực, xấu hổ quay đầu nhìn lại, ngữ khí mơ hồ có chút xù lông: "Không được sờ lung tung!

Nửa điểm cũng không có bộ dáng thẳng thắn vừa rồi.

"Rõ ràng là sư tôn bảo đệ tử sờ đuôi nhiều hơn..." Phong Hề Hành ủy khuất.

Lâm Sơ Vân đầu tiên chột dạ trong chớp mắt, chợt phản ứng lại: "Vi sư rõ ràng là kêu ngươi sờ sờ lỗ tai nhiều....."

Y chưa nói hết câu, Phong Hề Hành cũng đã cười tủm tỉm giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa chóp tai mèo đáng thương của y. Tai mèo đã chịu đựng bàn tay độc ác một canh giờ, sắp bị vuốt trọc, hiện tại không có chút ý nghĩ chống cự, mềm nhũn nằm sấp để Phong Hề Hành tuỳ ý vuốt ve.

"Vậy chắc là đệ tử nhớ nhầm rồi." Phong Hề hành sửa miệng rất nhanh, không chút nào ngượng ngùng, "Nhưng nếu sư tôn đã tỉnh, đệ tử nhất định phải làm một chuyện."

Lâm Sơ Vân xoa xoa thái dương: "Là chuyện tỷ thí sao? Vòng đầu tiên của tỷ thí là gì?"

"Không phải tỷ thí." Phong Hề Hành mỉm cười lắc đầu.

Lâm Sơ Vân hồ nghi nhìn qua, trong lòng tự hỏi một vòng, cũng không nghĩ ra còn có chuyện gì khác cần Phong Hề Hành đi làm.

Phong Hề Hành cũng không giải thích, giơ tay ôm sư tôn vào trong lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái đuôi nhạy cảm kia, Lâm Sơ Vân cảm giác được lông trên chóp đuôi như muốn nổ tung, bàn tay đặt trên vai Phong Hề Hành không khỏi dùng chút lực.

"Sư tôn, rượu quả có ngon không?" Phong Hề Hành cười tủm tỉm hỏi.

Lâm Sơ Vân chỉ cảm thấy lời này phi thường, phi thường, phi thường quen tai, lập tức nghĩ tới chuyện lần trước người nào đó muốn linh quả ăn, đôi tai mèo cảnh giác dựng lên: "Không ngon! Không ngon chút nào!"

"Như vậy à." Phong Hề Hành gật gật đầu, biểu tình giống như là thật đáng tiếc, nhưng cũng không có nói muốn nếm thử.

Đáy lòng Lâm Sơ Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại mơ hồ có vài phần mất mát. Bất quá, y rất nhanh liền đem một chút mất mát này đánh tan, có cái gì phải mất mát, chẳng lẽ y còn đang chờ mong Phong Hề Hành đến hôn mình sao!

"Nhưng mà...." Phong Hề Hành mở miệng, lại như là tiếc nuối thở dài, "Một ngụm rượu quả đệ tử cũng không được uống được, không biết lần sau là khi nào."

"..." Lâm Sơ Vân giật giật khóe miệng, y mới không tin lời của tên này, thuận tay bưng ly rượu xa xa đến trong tay Phong Hề Hành, "Nè, bây giờ uống đi."

Phong Hề Hành cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, như chợt nghĩ tới điều gì, cười tủm tỉm uống cạn ly rượu.

Lâm Sơ Vân  nghi ngờ liếc nhìn người này, rồi nhìn ly rượu, sau đó mới từ từ nhận ra, đây là ly rượu mình đã dùng.

"Ngươi......." Lâm Sơ Vân nghiến răng, lỗ tai đỏ bừng.

Phong Hề Hành nhướng mày, mang theo vài phần nghi hoặc: "Rượu quả này rõ ràng rất ngọt, vì sao sư tôn lại cảm thấy không ngon."

Lâm Sơ Vân: Còn không phải sợ tiểu hỗn đản ngươi lại tìm lý do hôn vi sư!

Phong Hề Hành nghiên cứu ly rượu kia một chút, chợt quay đầu nghiêm túc nhìn Lâm Sơ Vân: "Chẳng lẽ rượu quả sư tôn uống có vấn đề gì sao? Không phải là trong rượu có độc, ảnh hưởng đến hương vị chứ?"

"Này......." Lâm Sơ Vân nào ngờ tên này lại nghĩ nhiều như vậy, nhất thời có chút há hốc mồm, "Cái gì? Không phải......"

Trong mắt Phong Hề Hành thoáng qua một tia ý cười, nhưng thần sắc vẫn ổn định như trước: "Đệ tử có một môn thuật pháp, có thể thông qua hương vị nếm ra độc trong đó, chỉ là cần sư tôn phối hợp một xíu."

Lâm Sơ Vân mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu hỗn đản này cư nhiên nói bậy: "Ngươi......"

"Sư tôn, đừng giấu bệnh với đại phu......" Giọng điệu của Phong Hề Hành nghiêm túc khuyên nhủ, giống như là một đồ đệ hết lòng vì sư tôn, nhưng mà đồ đệ "ngoan ngoãn" này, lại vào một khắc sau, hôn lên môi sư tôn nhà mình.

Từ lúc Lâm Sơ Vân say đến giờ, ngọn lửa trong lòng Phong Hề Hành vẫn không thể dập tắt, chỉ là hắn không muốn dọa Lâm Sơ Vân, cho nên dù trong lòng có nóng như lửa đốt, biểu tình trên mặt Phong Hề Hành vẫn ôn hòa như trước.

Nhưng bây giờ hắn lại có chút nhịn không được, lực đạo hôn lên môi Lâm Sơ Vân có chút tàn nhẫn, khẽ cắn vuốt ve môi dưới của Lâm Sơ Vân, thậm chí còn cố ý vươn tay nắm đuôi Lâm Sơ Vân.

Thân thể Lâm Sơ Vân chợt run lên, khí lực cả người lập tức biến mất.

Đầu ngón tay của y vô lực nắm lấy ống tay áo Phong Hề Hành, hoàn toàn dựa vào Phong Hề Hành chống đỡ, mới không một đường trượt xuống đất, bàn tay Phong Hề Hành gắt gao giữ chặt ót Lâm Sơ Vân, không chỉ làm cho y không có biện pháp né tránh, thậm chí...... Còn cố ý nghịch tai y.

Cái đuôi và lỗ tai thật sự quá mẫn cảm, cho dù Lâm Sơ Vân không muốn, trong mắt vẫn ngưng tụ tầng nước mắt sinh lý, chỉ chờ y chớp mắt một cái, liền chảy xuống.

Lâm Sơ Vân cố gắng mở to hai mắt, thế nào cũng không chịu chớp. Lúc trước suýt nữa bị hôn đến ngất đi không nói, lần này nếu lại bị hôn khóc, vậy uy nghiêm sư tôn của y mất hết!

Mặc dù...... Cũng không còn lại bao nhiêu.

Nhưng cuối cùng y vẫn thất bại, Phong Hề Hành nhận ra ý đồ của sư tôn nhà mình, sau khi buông tha cánh môi Lâm Sơ Vân, lại cố ý ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân theo bản năng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt cứ như vậy lăn xuống.

"Phong Hề Hành !!!" Lâm Sơ Vân thẹn quá hóa giận mở mắt ra, còn chưa kịp tức giận, đã thấy tiểu đồ đệ nhà mình dùng linh lực đem giọt nước mắt kia che ở lòng bàn tay mình.

Chỉ trong chốc lát, linh lực của Băng hệ đem nước mắt đông lại thành băng, một sợi tơ từ linh lực hóa thành cẩn thận xuyên qua giọt nước mắt, cuối cùng buộc quanh cổ Phong Hề Hành, mà giọt nước mắt kia cũng theo đó rơi vào trong ngực Phong Hề Hành.

"Ngươi...... ngươi giữ nước mắt để làm gì." Lâm Sơ Vân không khỏi thẹn thùng, ngữ khí suy yếu.

Phong Hề Hành nghe vậy khẽ cười nói: "Đây không phải là nước mắt bình thường, đây là nước mắt sư tôn vì đệ tử rơi xuống, đệ tử phải giữ lại."

Lâm Sơ Vân bị lời nói của Phong Hề Hành làm cho đỏ mặt, nhất thời quên mất chuyện mình vừa rồi còn muốn tức giận với Phong Hề Hành.

Y nhìn sợi chỉ nhỏ trên cổ Phong Hề Hành, lại sờ sờ cổ trống rỗng của mình, giơ tay túm lấy ống tay áo Phong Hề Hành: "Vậy, tiểu đồ đệ, ngươi cũng khóc một chút đi, vi sư cũng muốn làm một cái."

Phong Hề Hành lắc lắc đầu: "Linh lực của sư tôn là Mộc Hỏa song hệ, không cách nào duy trì hình dạng nước mắt."

Lâm Sơ Vân rõ ràng có chút mất mát, thấy thế, Phong Hề Hành suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Thật ra....... Có một thứ rất thích hợp với sư tôn. "

"Cái gì?" Lâm Sơ Vân tò mò hỏi.

Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi: "Tiểu lục lạc."

Sắc mặt Lâm Sơ Vân dần dần biến thành màu đen: "... Phong Hề Hành!!"


.............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net