Tây Bắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#NghiệtDuyên
Chap 4: Tây Bắc
Đêm ấy, những cơn ác mộng vẫn tiếp tục giày vò anh . Bầu trời tối tăm đáng sợ , dù cố gắng mở to 2 mắt vẫn không nhìn thấy được chút ánh sáng nào ,cả người tê cứng không thể động đậy.
Gió ...
Không có nhà ...
Gió ... trả mạng ... cứu !!!!
Tiếng thét chói tai xuyên qua màng nhĩ vọng thẳng vào tiềm thức đang mơ hồ khiến Quân giật mình tỉnh lại.
[11:30 pm]
Đôi mắt anh tràn ngập bất an sợ hãi , tóc trên trán ướt sũng mồ hôi bết vào 2 bên má , anh thở hổn hển như người mới vừa được vớt từ dưới nước lên.
Róc rách..

Từ phòng tắm truyền đến tiếng xả nước , tiếng đồ đạc rơi xuống inh ỏi , đèn mờ ảo chớp tắt liên tục.
Gió thổi mạnh làm tấm rèm che cửa sổ bay phấp phới ,người phụ nữ với đôi mắt đỏ ngầu giận dữ bồng trên tay đứa bé có nụ kì quái đáng sợ ... dần hiện ra.
-Áaa
Quân giật mình tỉnh giấc. Không thể ngủ được, anh ra đi bộ ngoài lành lang cho khuây khoả, ngắm vầng trăng vàng toả một khoảng trời.
Anh có nhớ ra mẹ anh quen một ông thầy này chuyên vẽ bùa rất giỏi, ở Lào Cai. Anh vội lục tìm danh bạ và gọi cho ông ta.
------
Trường đại học cho học sinh nghỉ 1 tuần để phun thuốc muỗi và lau dọn diệt gián, chuột. Mọi người ríu rít bàn bạc xem đi đâu chơi, đứa thì đi Mộc Châu, đứa thì rủ người yêu xuống Sầm Sơn tắm biển. Riêng Quân thì không. Anh đã có hẹn, một cuộc hành trình.
Sáng sớm hôm sau, Quân đóng 1 balo quần áo, ra chợ mua hương, xôi , oản rồi bắt xe khách đi lên trên Tây Bắc. Chuyến xe khởi hành lắc lư, tầm 1 tiếng thì cả xe ngừng lại ở một quán ăn ở xa thủ đô dùng bữa. Anh gọi xuất bánh cuốn nóng, ăn cho ấm người rồi tiếp tục cuộc hành trình
Tới bến xe Lào Cai, Quân xuống xe. Sáng, người dân họp chợ buôn bán tấp nập các mặt hàng đủ màu sắc.
7 giờ sáng. Ánh nắng le lói chiếu qua lỗ chỗ tấm mái tôn của những căn nhà lụp xụp. Làn gió thoảng qua mang mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa ngày hôm qua, quện cùng mùi rác rưởi mốc meo. Quân đi trong con ngõ bé xíu chỉ đủ cho hai người đi cạnh nhau, né những chỗ ổ gà và gạch nứt đọng đầy nước mưa và mấy con gián chết queo kiến bu đầy. Đứng trước con ngách với cánh cửa sắt màu xanh đậm rỉ sét khép hờ, bên trong tối tăm và tiếng chuột chin chít.
Kéttttttt
Anh đẩy cánh cửa cũ, nó rít lên một tiếng chói tai. Bên trong là một con ngách lát gạch đỏ nứt vỡ, bên tay trái là phía tường của nhà đằng trước, tay phải là dãy phòng trọ ẩm thấp với những cánh cửa gỗ bị mọt ăn và thấm nước phồng rộp lên. Quân đi tới căn phòng cuối cùng, gõ lên cánh cửa.
-Cậu... Quân phải không?
Bên kia cánh cửa khẽ mở. Đằng sau mành rèm hạt gỗ rủ xuống là một dáng người cao gầy, làn da nhăn nheo đầy những đốm đồi mồi nâu sậm, môi tím thẫm, hàm răng bé tí như răng chuột và cái lợi xán ngoét như khô đét lại. Ông ta ăn mặc quần áo cổ quái, giẻ rách vá chằng vá đụp lung tung, mái tóc dài cáu bẩn được tết lại rồi cuộn lên bằng một cái khăn màu cháo lòng cũ rích.
-Dạ, vâng ạ ! Hôm qua cháu có gọi cho bác rồi ạ!
Quân nói rồi đưa túi xôi oản và bó hương cho ông ta.
Ông thầy gật gù nhận đồ rồi cho anh vào nhà. Bên trong nhà bày trí lộn xộn. Một bàn thờ bằng gỗ lim khắc rồng phượng, bên trên bày đèn hoa sen và ba bát hương to nhỏ, khói nghi ngút. Bên dưới sàn nhà gạch trải một tấm thảm thổ cẩm đã sờn cũ, trên là một chiếc bàn gỗ bày biện đèn dầu và mấy thứ mực đen đỏ và giấy vàng.
Ông ta khẽ ngồi xuống cạnh bàn, đối diện với Quân. Nheo mắt thắp chiếc đèn dầu bụi bặm, ông ta nhìn anh, khoé môi khẽ nhếch.
Ông ta lấy một tờ giấy vàng trên bàn, mài mực, từ từ viết lên những đường nét uyển chuyển rồi lẩm nhẩm đọc chú. Đưa tờ giấy đó cho anh, ông ta nói:
-Đây là bùa hộ pháp, ít nhiều giúp cậu qua cái nạn này. Cậu đã phạm phải vào linh hồn nào đó, oán khí sâu đậm, không thể chuyển kiếp luân hồi.
Nói rồi, ông thầy lấy ra một tờ giấy, viết viết gì đó, rồi nói:
-Đây là sư phụ của tôi. Ông ta ở xa thành phố, anh cứ theo địa chỉ này, tôi chỉ giúp cậu đến đây được thôi.
#lạc #bở


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net