nghiet yeu: c50 - c89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
động tác với thắt lưng, đột nhiên nhớ tới chuyện tình ở thanh lâu, nhìn hắn hỏi :" Cái kia Quỷ Mị là ai ? Như thế nào lại đột nhiên bắt ta."

" Phi Tuyết, ngươi hẳn là may mắn tránh được một kiếp." Kì thật lúc đó hắn không nghĩ tới, sư huynh rốt cuộc đuổi theo nàng

Chương 56: Tà công

edit: Gà™

-------------------------------------------------------

Tránh được một kiếp ? Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp

" Quỷ Mị, người giang hồ gọi ngoại hiệu là câu hồn mẫu đơn, hắn vừa chính vừa tà, nghe đồn, hắn dùng hồn phách nữ tử luyện tà công, nhưng nữ tử hắn lựa chọn đều là nữ tử thanh lâu, chưa hại qua nữ tử đàng hoàng, mỗi nữ tử hắn bắt từ thanh lâu được trở về, đều trở nên si ngốc, ngây ngốc, bởi vì hắn đem hồn đi luyện công rồi." Long Phi mở miệng giải thích

" Ngươi tin sao ? Trên đời này lại có loại võ công quỷ dị như vậy ." Đã lâu, Vân Phi Tuyết ngẩng đầu hỏi hắn

" Ta không chính mắt thấy, cũng không thể nói tin hoặc không tin." Long Phi cho một đáp án rất mơ hồ, lại hỏi :" Phi Tuyết, ngươi tin sao ?"

" Ta................" Vân Phi Tuyết có chút chần chờ, nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ nói đây là lời nói vô căn cứ, nhưng hiện tại nàng không thể, chính nàng cũng không phải là chuyển đổi hồn phách sao ? Nàng còn có thể không tin ?

" Phi Tuyết, hảo hảo nghĩ ngơi, ta đi ra ngoài." Long Phi tựa hồ cũng không để ý đáp án của nàng, đứng dậy, dời bước muốn đi ra ngoài

" Chờ một chút." Vân Phi Tuyết ở sau gọi lại hắn

" Còn có việc ?" Long Phi trở lại xem nàng

" Ngươi không muốn biết ta ở thanh lâu một đêm xảy ra chuyện gì sao ?" Nàng đột nhiên nhớ đến hôm đó, hắn cấp cho mình một ánh mắt an tâm, chẳng lẽ hắn biết cái khất cái kia là Nam Cung Thiên ? Nếu hắn biết, Tiêu Nam Hiên sẽ không nói sao ? Nếu hắn không biết, ánh mắt kia có ý tứ gì ?

Long Phi chính là mĩm cười nói :" Có quan hệ không ? Chỉ cần ngươi bình yên, ta còn muốn biết cái gì ?" Nói xong, xoay người rời đi

Vân Phi Tuyết kinh ngạc nhìn bóng dáng hắn, hắn biết nàng không làm sao, vì cái gì hắn lại biết ? Nàng đột nhiên thấy hắn rất thần bí, làm cho người ta cân nhắc không ra, bất quá, may mắn, hắn tựa hồ đối với nàng không có ác ý

" Tiểu thư, tiểu thư." Tiểu Đào đi vào nói, nhẹ giọng kêu nàng đang xuất thần

" Ân." Vân Phi Tuyết thu hồi tâm tư, sau đó nói :" Tiểu Đào, chúng ta nghĩ ngơi đi, hôm nay cùng nhau ngủ."

" Không cần, tiểu thư, quản gia cấp Tiểu Đào chỗ ở rồi, ngay ở bên cạnh phòng này." Tiểu Đào nói

" Thật không ?" Hắn quả thật rất chu đáo, sau đó nói :" Vậy ngươi cũng đi ngủ đi, ta đi ngủ ." Nói xong, nằm lên giường, nàng quá mệt mỏi rồi

" Hảo, Tiểu thư nghĩ ngơi, Tiểu Đào trước đi xuống rồi." Tiểu đào nói xong đi ra ngoài, đóng lun cửa

Thư phòng

" Sư huynh, ngươi tìm ta ?" Long Phi tiến vào phòng, nhìn hắn hỏi

" Long Phi, ngươi thích nàng ?" Tiêu Nam Hiên theo dõi hắn, trực tiếp hỏi

Nàng ? Long Phi sửng sốt hỏi :" Nàng là ai ? Phi Tuyết sao ?"

" Phi Tuyết, xưng hô hảo thân thiết, Long Phi, nếu ngươi thực sự thích nàng, ta có thể thành toàn ngươi." Tiêu Nam Hiên không có châm biếm, không có châm chọc, hỏi thật sự, tựa hồ còn có chờ mong

" Thành toàn ta ? Đừng quên, nàng là Vương Phi của ngươi, ngươi sẽ không biết ta muốn là cái gì ?" Long Phi đột nhiên thẹn quá hóa giận, phất tay áo rời đi

Chương 57: Ác nô

edit: Gà™

-----------------------------------------------

Vân Phi Tuyết dùng cơm xong, vốn định mang theo Tiểu Đào làm quen Vương phủ một chút, nói như thế nào cũng là nửa chủ nhân của Vương phủ, huống chi biết người biết ta bách chiến bách thắng. Thế này mới phát giác, không biết Tiểu Đào chạy đi đâu rồi ?

Đành phải chính mình một người xuất môn, tùy ý đi trong Vương phủ, Vương phủ này thật đúng là không to bình thường, có hoa viên, có ao, có ban công, còn có tiểu kiều lưu thủy....

Hoa viên có thể làm cho nàng hết một một sáng, vội vàng chạy qua chỗ hạ nhân, lại đều xem nàng giống như thị nhân, không chỉ nói thái độ cung kính, chính là tiếp đón cũng không có một cái, dù sao nàng cũng không để ý cái đó, ngồi trên tảng đá bên cạnh ao thưởng thức các loại cá đủ màu sắc di động, chợt nghe cách đó không xa hai nha hoàn truyền đến thanh âm

" Mẹ làm cho cái nha hoàn kia tẩy nhiều quần áo như vậy, nàng tẩy hết sao ?"

" Bất kể nàng như thế nào, cũng là mẹ phân phó, sự tình không liên quan đến chúng ta, muốn trách cũng chỉ trách nàng là nha hoàn của Vương Phi không được sủng, bằng không, mẹ cũng không giao cho nha hoàn kia tẩy nhiều quần áo như vậy."

" Thật ra, Vương gia căn bản không cần Vương phi....."

Tiểu Đào phải giặt quần áo ? Vân Phi Tuyết đứng lên, vài bước đến chỗ hai nha hoàn kia, lạnh lùng nói :" Tiểu Đào đang ở nơi nào ? Mang ta đi ."

Nàng đột nhiên xuất hiện, hai tiểu nha hoàn kia sợ hãi, run run nhìn nàng, không dám nói một câu, cũng không dám hoạt động cước bộ.

" Mang ta đi, đừng quên, cho dù không được sủng, ta cũng là Vương Phi." Vân Phi Tuyết mâu quang hung hăng nhìn chằm chằm các nàng, uy hiếp nói

Hai tiểu nha hoàn nghe đang nói như vậy, đánh cái thông minh, lấy tay run run chỉ vào một phòng ở cách đó không xa

Vân Phi Tuyết không hề để ý tới các nàng, bước nhanh tới, đá văng cửa phòng, liền thấy trong viện ( phòng ) rất nhiều quần áo nữ tử, trong đó Tiểu Đào đang ra sức xoa xoa quần áo, đặt ở bên trái nàng giống như một cái núi nhỏ, chỉ sợ đến tối, nàng tẩy cũng không xong, bên cạnh một cái lão bà khoảng 50 tuổi đang ngồi ở đó, kháy hạt dưa, nhìn các nàng, đích thực nhàn nhã

Từng bước đi tới, túm tay nàng :" Đứng lên, trở về."

" Tiểu thư." Tiểu Đào cả kinh, tiểu thư sao lại tới nơi này ?

" Tiểu Đào, nhớ kĩ ngươi là nha hoàn của ta, ai nói gì, ngươi cũng không được nghe, ai cũng không có quyền lợi sai ngươi làm việc." Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm lão bà đang chuẩn bị đứng lên, cố ý nói cho bà ấy nghe

" Ta tưởng là ai, nguyên lai là Vương Phi nha." Lão bà đi tới, vẻ mặt khinh miệt, hèn mọn, nói hai chữ ' Vương Phi ' đặc biệt châm chọc, lại không cười nói :" Vương gia phân phó, Vương phủ không dưỡng( nuôi ) người rảnh rỗi, cho nên, đây là chuyện nàng nên làm."

" Phải không ? Ta đang tự hỏi ngươi đang làm cái gì ?" Vân Phi Tuyết mắt đảo qua vỏ hạt dưa

" Chuyện ta- mẹ cần làm là nhìn các nàng làm tốt nhiệm vụ." Lão bà nói mang theo đắc ý, ai bảo Vương gia tín nhiệm bà, còn Vương Phi thì sao ?

" Như vậy ta cũng nói cho ngươi, công việc của Tiểu Đào là hầu hạ ta, ngươi còn chưa đủ tư cách sai phái nàng." Vân Phi Tuyết chán ghét nhìn lão bà đang đắc ý bẻ cong sắc mặt, vừa nhìn thấy sẽ biết đây không phải hạng người thiện lương, chỉ biết ức hiếp người khác, chó cậy nhà, gà cậy chuồng.

" Ha ha, ta không đủ tư cách." Lão bà đột nhiên phát ra một trận cười quái dị, sau đó trào phúng nói :" Ngươi thật đúng là đem chính mình làm Vương Phi rồi, có thấy sống là ngươi nên thấy đủ , nói đến, bất quá ngươi cũng chỉ là công cụ ấm giường của Vương gia thôi."

Chương 58: Trừng trị ác nô

edit: Gà™

-------------------------------------------------

Vân Phi Tuyết không sinh khí ( giận, tức ), nhìn bà lão, khóe môi châm chọc, ác độc tươi cười nói :" Ta cũng không đem chính mình làm Vương Phi, nhưng ta cố tình chính là Vương Phi, ngươi ở bừa bãi, ta cũng là chủ tử, ngươi cũng chỉ là nô tài hạ nhân."

Lão bà thành nhan sắc trư( heo, lợn ) một chút, mâu quang hận không thể nuốt nàng

" Ngươi hẳn vì chính mình bi ai, là công cụ ấm giường, ta còn có tư cách kia, chỉ sợ mô dạng của ngươi, tăng không nam nhân, người ta cũng không thèm liếc mắt một cái, nhìn một thân sẹo lồi, vẻ mặt toàn là nếp nhăn, sắc mặt ghê tỡm, cũng có một viên tâm ác độc, ta nếu là ngươi, đầu tiên nhìn gương, nhìn mặt mũi còn sống, trực tiếp đâm chết đi." Vân Phi Tuyết lại tiếp tục trêu trọc nói

" Xì." Tiểu Đào bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng, tiểu thư mắng chửi người không thô tục, thật là lợi hại, không biết tiểu thư biến thành lợi hại như thế này từ bao giờ.

Một bên bọn nha hoàn giặt quần áo cũng đều cúi đầu, cố nén cười, các nàng không dám cười đi ra, bằng không mẹ sẽ trừng phạt các nàng như thế nào không biết

" Ngươi,....." Lão bà tựa hồ cũng chưa bao giờ nhục nhã như vậy, sắc mặt chuyển hồng, giơ lên bàn tay liền hung hăng phiết xuống.

" Ba....................."

Một tiếng vang rất lớn, thực thanh thúy quanh quẩn trong sân

" Tiểu thư." Tiểu Đào kinh hoảng kêu, lúc này mới thấy, tiểu thư bắt lấy tay mẹ phiến xuống dưới, trên mặt mẹ một dấu bàn tay màu đỏ, mở lớn miệng, nguyên lai bị đánh không phải tiểu thư

" Này một cái tát cho ngươi, làm người không được bừa bãi." Vân Phi Tuyết hung hăng vung tay lên, thân thể của lão bà loạng choạng lại phía sau

Bọn nha hoàn rất kì quái, không ai tiến lên đỡ lấy lão bà

Lão bà lập tức ngã ngồi, lúc này mới phản ứng lại, trên mặt lập tức nhịn không được, giống như nổi điên đứng lên vọt qua :" Dám đánh lão nương, lão nương cùng ngươi liều mạng."

" Tiểu thư." Tiểu Đào lập tức động thân chắn phía trước tiểu thư, nàng không để cho tiểu thư chịu thiệt.

" Tránh ra." Vân Phi Tuyết một phen túm Tiểu Đào ra chỗ khác, nàng hôm nay muốn hảo hảo giáo huấn lão bà bừa bãi này một chút

" Lão nương hôm nay trảo phá khuôn mặt ngươi." Lão bà hung tợn gào thét, thân thủ liền hướng trên mặt nàng chộp tới, dù sao Vương gia cũng không để ý nàng

" Ba....................." Lại một tiếng thanh thúy qua đi, Tiểu Đào chỉ nhìn thấy, trên mặt lão mẹ nhiều hơn một dấu bàn tay, mẹ thân thể loạng choạng.

" Đây là giáo huấn ngươi, đừng chó cậy nhà, gà cậy chuồng."

" Ba..........................."

Lại một cái tát nữa vào mặt mẹ

" Đây là giáo huấn ngươi, đừng khi dễ nhỏ yếu."

" Ba........................"

Lại một cái tát rơi trên mặt mẹ

" Đây là giáo huấn ngươi, đừng lấy mắt cẩu( chó ) để nhìn người."

Ba...................Ba....................Ba

" Đây là giáo huấn ngươi, làm người phải thiện lương."

" Đây là giáo huấn ngươi, đừng tự cho là đúng."

" Đây là giáo huấn ngươi, làm người phải tích đức.".........

Tiểu Đào cùng một đám nha hoàn mở lớn mắt, nhìn trước mắt một màn, mẹ bị tiểu thư đánh thành hồ đồ, trên mặt bị đánh sưng đỏ nhìn không ra mặt thật, đứng ở nơi đó, thân thể loạng choạng trái phải....

Vân Phi Tuyết rốt cục đánh đủ, dừng lại, nhìn lão bà cơ hồ bị đánh ngốc, lạnh lùng nói :" Hôm nay nhớ kĩ ta giáo huấn, làm người không được bừa bãi như vậy."

" Ngươi đang làm cái gì ?" Cửa truyền đến một thanh âm lạnh lùng.

Chương 59: Diễn trò

edit: Gà™

--------------------------------------------

Vân Phi Tuyết nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh cao lớn của Tiêu Nam Hiên đứng ở cửa, mâu quang lạnh lùng nhìn nàng

" Nô tỳ tham kiến Vương gia." một bên nô tỳ vội vã quỳ xuống đất

" Vương gia, cấp lão nô làm chủ, lão nô hầu hạ Vương gia lâu như vậy, chưa từng bị ủy khuất như thế này ." Một bên lão bà đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đi tới, quỳ xuống bàn chân hắn kể lể, kêu thảm

Tiêu Nam Hiên cúi đầu nhìn mặt mẹ bị sưng đỏ vô cùng thê thảm, con ngươi đen biến âm trầm nói :" Nói, ai làm ?"

" Hòi Vương gia, chẳng qua nô tài chỉ cho nha hoàn Tiểu Đào tẩy hai kiện quần áo, Vương Phi đã nói nô tài khi dễ nàng, đem nô tài đánh thành như vậy." Mẹ nặng nhẹ kể lể, giống như mình bị ủy khuất rất lớn

Nghe được lão bà bẻ cong sự thật, Vân Phi Tuyết chính là trong lòng cười lạnh, Tiểu Đào lo lắng có chút run run, Vương gia có thể hay không xử phạt tiểu thư ? Vương gia vốn không yêu thương gì tiểu thư, đều do chính nàng

" Ngươi đánh ?" Tiêu Nam Hiên đi đến trước mặt nàng, cả người tản ra một loại tức giận sắc bén, tựa hồ chỉ cần nàng xác nhận, hắn có thể cho nàng chết

" Vương gia tha mạng, không phải tiểu thư, là Tiểu Đào." Tiểu Đào lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa, nhận hết trách nhiệm về mình

Một bên nha hoàn quỳ trên mặt đất, dập đầu, đại khí cũng không dám thở, Vương gia, Vương phi, mẹ, họ đều không đắc tội nỗi

Chỉ có lão bà mâu trung mang theo oán hận, cùng với đắc ý nhìn nàng liếc mắt một cái, nhưng rất nhanh liền cụp xuống, tựa hồ khẳng định Vương gia sẽ xử phạt nàng

Vân Phi Tuyết mâu trung phi tiếu nhìn lão bà, đấu với chính mình, còn kém xa

" Nói." Tiêu Nam Hiên đột nhiên rống to, nàng cư nhiên ác độc như thế.

" Vương gia.............." Một tiếng kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, cũng đột nhiên vang lên, dọa mọi người ở đây

Tiểu Đào ngẩng đầu, khiếp sợ mở lớn miệng, nàng không thể tưởng, thanh âm kia là của tiểu thư vọng lại

" Ngươi đang làm cái gì ? Khóc tang sao ?" Tiêu Nam Hiên nhíu mi nhìn nàng, bị nàng khóc mạc danh kì diệu, từng giọt từng giọt chảy xuống dưới, đáng thương hề hề nhìn hắn, cắn chặt môi đỏ mọng, một bộ dạng đáng yêu

" Vương gia..........." Vân Phi Tuyết vọt đến trong lòng hắn, ôm chặt thắt lưng hắn, tưởng ác nhân cáo trạng được, thỳ nàng cũng sẽ, nói như thế nào nàng cũng là nữ nhân của hắn, hôm nay phải lợi dụng một chút

Mọi người lại sửng sốt, Vương phi đây là làm nũng sao ? Tiểu Đào không dám tin nhìn nàng, tiểu thư cư nhiên làm nũng Vương gia

Tiêu Nam Hiên bị nàng làm cho không biết phải làm sao, tùy ý để nàng ôm chính mình, hắn muốn nhìn nàng ra chiêu đùa giỡn

Vân Phi Tuyết ủy khuất, nước mắt xoành xoạch rơi xuống, bả vai mềm mại khóc run run, nâng mâu ủy khuất nói :" Vương gia cũng làm chủ cho ta, ta như thế nào cũng là Vương phi, hôm nay cư nhiên bị một cái nô tài chỉ vào mũi mắng, nói ta cũng chỉ là công cụ ấm giường của Vương gia, ta về sau còn thể diện gì ở trong Vương phủ ? không bằng hưu ta đi ( hưu= ly hôn )"

Chương 60 : Diễn trò (2 )

edit: Gà™

------------------------------------------------

Bị nô tài mắng ? Ấm giường ? Tiêu Nam Hiên mâu quang đột nhiên bắn về phía lão bà đang quỳ gối một bên, điểm ấy không chút nghi ngờ trong lời nói của nàng, bình thường hắn chỉ biết mẹ trong Vương phủ tác oai tác quái, chính là niệm tình lão từng hậu hạ mẫu thân, chỉ cần không quá, hắn cũng lười truy cứu

" Vương gia nắm rõ, nô tài không nói gì quá, nhưng Vương phi đánh nô tài, Vương gia làm chủ cho nô tài nha." Lão bà bị dọa run run, vội vàng dưới đất dập đầu, đến chết cũng không nhận, dù sao Vương gia cũng không nhìn thấy

" Vương gia, ngươi cũng làm chủ cho ta, nếu không, Vương gia rõ ràng đã hưu (ly hôn ) ta, đường đường là cái Vương phi còn bị nô tài khi dễ." Vân Phi Tuyết úp sấp trước ngực hắn, thân thể vặn vẹo, khóc không tha, trong lòng đã tính, nếu hắn hưu chính mình, thỳ cũng là tâm ý.

Tiêu Nam Hiên giờ mới chú ý tới, chủ ý trong lòng của nàng là gì ? Muốn cho hắn hưu rồi nàng ? Nằm mơ !!

Lão bà nhìn Vương gia khóe môi cười lạnh, cùng Vương phi trong lòng làm nũng, trong lòng thế này nghĩ mà sợ, chính mình đã quên, cho dù nàng không được sủng, nhưng cũng là nữ nhân của Vương gia, trên đầu mồ hôi lạnh chảy xuống, Vương gia có hay không xử phạt chính mình ?

Một bên nha hoàn quỳ gối trong lòng nói thầm, xem ra Vương gia cùng Vương phi tựa hồ không sai.

" Đi, phù mẹ nghỉ ngơi, thượng dược." Tiêu Nam Hiên phân phó nô tài đang quỳ , sự tình hôm nay, coi như cấp lão bà một cái giáo huấn

" Cám ơn, Vương gia ." Lão bà cũng nhả ra khí, Vương gia vẫn xem Hoàng phi trước kia mặt mũi, không đầy hứa hẹn nan chính mình

" Thị, Vương gia." Hai cái nha hoàn vội đứng dậy phù mẹ đi ra ngoài

Tiêu Nam Hiên một phen đẩy ra nàng, nói :" Đừng lãng phí nước mắt đóng kịch !"

Vân Phi Tuyết lập tức trở lại bình thường, cũng lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái nói :" Vậy tan cuộc đi." Hướng về phía Tiểu Đào :" Tiểu Đào, chúng ta đi."

" Đứng lại." Tiêu Nam Hiên một phen giữ lấy cổ tay nàng :" Ngươi ở trong Vương phủ đánh người, nghĩ như vậy không giải quyết được gì ?"

Vân Phi Tuyết xoay người, đột nhiên cười nói :" Vương gia không phải cũng muốn đuổi theo cứu sao ?"

" Bổn vương khi nào nói qua sẽ không truy cứu ?"

" Vương gia lúc đó chẳng phải mượn cái này để trừng phạt nô tài Vương phủ kiêu ngạo sao ? Ngươi hẳn là phải cảm tạ ta, dạy dỗ nàng " Vân Phi Tuyết dùng sức rút tay về, nàng cũng không phải kẻ ngốc, điểm ấy không thấy được

" Ngươi nghĩ bổn vương như thế nào cảm tạ ngươi ? Hưu rồi ngươi ? Cho ngươi ra Vương phủ sao ?" Tiêu Nam Hiên cười lạnh một chút, bị nàng xem được hết ý tưởng, hắn phi thường không thoải mái

" Kia, đương nhiên tốt nhất!" Nàng cầu còn không được, nhưng là nàng biết, tựa hồ không có khả năng

" Vân Phi Tuyết, ngươi có biết bổn vương thú( lấy, cưới ) về nữ nhân, chỉ một khả năng được rời đi Vương phủ, ngươi biết loại này sao ?" Tiêu Nam Hiên lộ ra tàn nhẫn cười lạnh.

" Người chết!" Vân Phi Tuyết không chút do dự đã nói ra miệng, sau đó khiêu khích nhìn hắn nói :" Đáng tiếc, ta nghĩ còn sống rời đi!"

Chương 61: Có thể lui, có thể đi vào ( lui một bước, tiến ngàn bước )

edit: Gà™

-----------------------------------------------

" Ngươi muốn sống rời đi ? Vân Phi Tuyết, ngươi tin hay không tin, bổn vương có thể cho ngươi lập tức chết ở chỗ này !" Tiêu Nam Hiên mâu trung tản ra sát khí lạnh như băng

" Tin!" Vân Phi Tuyết khóe môi hiện lên chút tươi cười, ngửa đầu lên không kiềm chế được nói :" Nhưng là, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ nghĩ biện pháp rời đi nơi này !"

Nghe khẩu khí cuồng vọng của nàng, Tiêu Nam Hiên kháp trụ cằm nàng, lãnh phúng nói :" Đáng tiếc, từ khi ngươi bước vào đại môn Vương phủ, ngươi liền nhất định cả đời không được ly khai nơi này."

" Chúng ta đi." Vân Phi Tuyết xóa sạch tay hắn, xoay người rời đi, không nghĩ cùng hắn vô vị đối kháng, Tiểu Đào vội vàng đuổi theo sau.

Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, mâu quang tự nhiên biến thâm trầm, phức tạp. Ống tay áo vung lên, xoay người hướng khác rời đi

Trở lại phòng, Tiểu Đào dường như không biết nàng giống nhau, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nhớ tới tiểu thư đánh mẹ thời điểm, khóc sướt mướt làm nũng thời điểm, tiểu thư như vậy, hảo xa lạ

" Tiểu Đào! Ngươi đang nhìn cái gì ?" Vân Phi Tuyết buồn cười nhìn nàng

" Tiểu thư, Tiểu Đào thấy từ khi tiểu thư mất trí nhớ, người hoàn toàn thay đổi, không hề yếu đuối, biến thành kiên cường, hội công phu, còn lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, tóm lại, cùng với tiểu thư trước kia, hoàn toàn không giống rồi." Tiểu Đào nói chi tiết

Vân Phi Tuyết đạm cười một chút, đương nhiên là không giống, bởi vì các nàng rõ ràng là hai người khác nhau, như thế nào thì nàng không giải thích, chỉ sợ giải thích rồi, cũng không có người tin tưởng, nhìn Tiểu Đào hỏi :" Tiểu Đào, vậy ngươi có thích ta hiện tại không ?"

" Ân, tiểu thư, Tiểu Đào thực thích." Tiểu Đào dùng sức gật đầu, nhớ tới bộ dáng tiểu thư làm nũng với Vương gia, nàng cười to ra tiếng

" Ngươi đang cười cái gì ?" Vân Phi Tuyết kì quái hỏi

" Tiểu Đào nghĩ đến bộ dáng làm núng của tiểu thư, bộ dáng kia đúng là nguyên lai tiểu thư trước đây, nhưng tiểu thư vì sao phải làm như vậy ? Tiểu Đào có điểm kì quái ." Vốn tưởng rằng tiểu thư hội cùng Vương gia đối kháng, hoặc là theo để ý cổ gắng, vạn vạn không nghĩ rằng tiểu thư cư nhiên hội yếu thế

" Cái này có gì tò mò ?" Vân Phi Tuyết cười khẽ một chút, giải thích nói :" Nhìn mẹ bị ta đánh hoàn toàn thay đổi mặt, Vương gia muốn thực sinh khí, nàng ác nhân đi cáo trạng trước, biết Vương gia không thích ta, muốn trừng phạt ta, nếu thời điểm kia, ta cùng Vương gia cứng đối cứng, chịu thiệt hẳn là chính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC