nghiet yeu: c50 - c89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Lợi dụng Tiểu Đào

edit: Gà™

----------------------------------------------

Nằm ở trên giường, Vân Phi Tuyết lần đầu tiên tâm tình thật bình tĩnh, không nghĩ tới nàng sẽ chết mà sống lại, chẳng qua ngắn ngủi vài ngày, liền xảy ra nhiều chuyện tình như vậy ? Lãnh khốc, biến thái Quỷ Vương Tiêu Nam Hiên, mở to mắt đã bị hắn đoạt đi trong sạch, còn có quản gia Long Phi tao nhã, cái kia Qủy Mị yêu nghiệt, còn có Nam Cung Thiên đáng yêu giỏi thuật dịch dung, một đám người không đơn giản, đều giống như mơ.................

Nghiên người qua lại, quên đi, không nghĩ nữa, nàng nên ngẫm lại rời xa nơi này một chút, có lẽ đến một cái địa phương yên tĩnh an ổn cuộc sống....

Tiêu Nam Hiên vẻ mặt âm trầm trở lại Vương phủ, vào thư phòng

" Sư huynh, ngươi đã trở lại." Long Phi tiến vào, nhìn hắn sắc mặt khó coi, trong lòng đã muốn đoán được vài phần

" Nàng đào tẩu rồi." Tiêu Nam Hiên lạnh lùng nói

" Ta đã biết." Long Phi thản nhiên gật gật đầu, cũng không cảm thấy cái gì ngoài ý muốn, nàng luôn làm cho hắn không tưởng được

" Nàng nghĩ nàng đã trốn được rồi ư ?" Tiêu Nam Hiên khóe môi gợi lên một chút lãnh khốc

" Ngươi muốn làm như thế nào ?" Long Phi chính là thuận miệng hỏi,, vẫn chưa ngăn cản, hắn biết sư huynh muốn làm chuyện tình gì, hắn đều không ngăn cản được

" Đương nhiên là lợi dụng nhược điểm của nàng, làm cho chính nàng ngoan ngoãn trở về." Những chuyện tình không nắm chắc, hắn sẽ không làm

" Nàng nhất định sẽ trở về." Long Phi biết sinh tử của Tiểu Đào nàng sẽ không thể đứng ngoài

" Buổi sáng ngày mai, ngươi đem bố cáo đi ra ngoài, ta hi vọng ngày mai trước khi mặt trời lặn, nàng có thể xuất hiện trước mặt của ta." Tiêu Nam Hiên phân phó, con ngươi lạnh như băng phát ra quang mang âm trầm

" Ta đã biết, ta đây trước đi xuống." Long Phi lên tiếng, lui ra ngoài, đối với sự phân phó của sư huynh, hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ cãi lời, chính là yên lặng nghe theo

Vân Phi Tuyết ngủ thoải mái, tự nhiên trợn mắt liền thấy một cái mặt, lập tức ngồi dậy nói:" Tiểu tử, ngươi hù chết người nha."

" tỷ tỷ, thương tổn tự tôn người ta rồi, khuôn mặt người ta mê chết người, làm sao có thể hù chết người được." Nam Cung Thiên bất mãn nói

" Tiểu tử kia, ngươi mê chết vài người rồi ?" Vân Phi Tuyết xuống giường, sửa sang lại quần áo, vốn nàng cũng không có cởi quần áo

" Người ta thầm nghĩ mê chết tỷ tỷ ." Nam Cung Thiên cười vui vẻ nói

" Trốn xa một chút, ta muốn nhìn xem có điểm tâm để ăn không, không biết lúc nào bị ngươi mê chết, khéo đã đói mà chết rồi." Vân Phi Tuyết thầm nghĩ phải ăn no cái bụng

" tỷ tỷ không cần thối lại, người ta sớm như vậy là muốn đến đây đưa sớm một chút, nhanh ăn đi." Nam Cung Thiên biến giống như ma thuật, liền đưa một cái túi giấy cho nàng

Vân Phi Tuyết tiếp nhận, vừa thấy là bánh bao nóng hầm hập, cảm động quan tâm nói:" Cám ơn ngươi, tiểu tử." Nói xong đưa cho hắn một cái

Nam Cung Thiên cũng tiếp nhận bánh bao trong tay nàng, tuy rằng hắn đã ăn rồi, nhưng nhìn nàng ăn như vậy ngọt ngào, trong lòng đột nhiên chạy qua một dòng nước ấm, cùng nàng chậm rãi ăn, cảm giác này thật ấm áp.

Chương 51: Bố cáo

edit: Gà™

-------------------------------------------------------------

Nếm qua điểm tâm, Vân Phi Tuyết đột nhiên nhớ tới, nàng thoát đi từ tối hôm qua, Tiêu Nam Hiên chả lẽ chưa truy ra nàng sao ? Nhìn hắn hỏi :" Tiểu tử, bên ngoài có chuyện gì không ?"

" Chuyện gì ?" Nam Cung Hiên sửng sốt, không hiểu nàng đang hỏi chuyện gì

" Không có gì, chính là nhàm chán, hỏi xem có sự tình gì mới không ?" Vân Phi Tuyết thuận miệng nói, vì cái gì nàng lại cảm thấy bất an, giống như đang phát sinh chuyện gì

" Nhàm chán ? Không bằng ta đem tỷ tỷ ra ngoài chơi ?" Nam Cung Thiên đề nghị

" Hảo." Nàng cũng nên ra hỏi tìm hiểu một chút, nếu không có sự tình gì nàng cũng an tâm

Nam Cung Thiên khôi phục khuôn mặt ôn hòa sau đó dẫn nàng đến phố xá phồn hoa, tiếng rao hàng, tiếng chủ quán tiếp đón khách................ Đám người náo nhiệt không có một tia không bình thường, Vân Phi Tuyết thả lỏng tâm trạng, Tiêu Nam Hiên cũng không có đi tìm chính mình

Nam Cung Thiên không kiêng nể gì, lôi kéo tay mềm mại, nhỏ bé, cùng nàng sóng vai tiêu sái, Vân Phi Tuyết cười cười, tùy hắn nắm, ở trong lòng nàng hắn là một tiểu đệ đệ đang làm nũng

" Mứt quả ghim thành xâu, mứt quả ghim thành xâu....." Một lão bán mứt quả đi tới

Vân Phi Tuyết nhìn mứt quả ghim thành xâu mê người, đây là món nàng thích ăn nhất, thích cái hương vị ê ẩm ngọt ngào, vừa định gọi hắn lại, mới nhớ tới, chính mình căn bản không có bạc, đành phải tiếp tục đi về phía trước.

" tỷ tỷ, chờ ta một chút." Nam Cung Thiên đột nhiên buông tay nàng, không đợi trả lời, liền chạy ra ngoài

Vân Phi Tuyết nhìn hắn biến mất trong đám người, đành phải đứng tại chỗ chờ, một lát sau thấy hắn cầm mấy xâu mứt quả chạy tới

" Tỷ tỷ, cho ngươi." Nam Cung Thiên hướng tay nàng đưa một xâu qua, chính mấy cầm một xâu, nắm tay nàng như trước

" Cám ơn." Hắn thật sự rất cẩn thận

Đột nhiên phát hiện phía trước vây quanh thật nhiều người, bên tai chỉ nghe tiếng mọi người nghị luận

" Ngươi nói chỉ một tiểu nha hoàn dám trộm cái gì quý trọng đó sao ?"

" Này chúng ta cũng không biết, mặt trên chẳng phải ghi rõ rồi đó sao ? Nha hoàn có đồng lõa, một cái khác mang dạ minh châu chạy trốn rồi."

" Cũng đúng, bất quá Quỷ Vương lần này muốn khai ân, chỉ nói trước khi mặt trời lặn đem về dạ minh châu, sẽ tha cho nha hoàn."

Vừa nghe đến Quỷ Vương, Vân Phi Tuyết lộp bộp một chút, dừng lại cước bộ, vẻ mặt ngưng trọng, nghe bọn họ nói chuyện.

" Cái này ai biết, nghe nói Vương phủ kì trân dị bảo nhiều lắm, một viên dạ minh châu Quỷ Vương căn bản chướng mắt, chẳng qua là muốn khiển trách hạ nhân thôi."

" Nói thật, cái nha hoàn Tiểu Đào lá gan cũng gớm thật, cư nhiên dám ở trong phủ Quỷ Vương trộm này nọ, thật là làm cho người bội phục, cũng làm người không nghĩ ra."

Tiểu Đào ? Vân Phi Tuyết buông tay Nam Cung Thiên, chạy tiến vào đám người, liền thấy trong tường dán bố cáo viết :" Tỳ nữ Hiên Vương phủ Tiểu Đào cùng đồng lõa trộm dạ minh châu Vương phủ, Tiểu Đào thất thủ bị bắt, hạn đồng lõa trước lúc mặt trời lặn đem dạ minh châu hồi phủ, sẽ không bị xử lý, nếu không giết không tha."

Chương 52: Bị buộc hồi phủ

edit: Gà™

------------------------------------------

Vân Phi Tuyết cả người rét run, sắc mặt khó coi, Tiêu Nam Hiên, ngươi thật đúng là ti bĩ, cư nhiên lấy Tiểu Đào ra uy hiếp ta, tự động hồi Vương phủ, nàng tuyệt đối tin tưởng, lấy hắn tàn nhẫn cùng lãnh khốc, nếu nàng không xuất hiện, hắn nhất định không hề do dự giết Tiểu Đào, chỉ sợ mắt cũng không nháy một chút

" Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy ?" Nam Cung Thiên chen vào đám người, nhìn nàng đột biến sắc mặt, giữ chặt tay nàng đi đến góc tường không có người lo lắng hỏi :" tỷ tỷ, chả lẽ ngươi trộm dạ minh châu Vương phủ ?"

" Thị." Nàng gật gật đầu, nàng nếu nói là Vương Phi của Quỷ Vương, chỉ sợ làm cho hắn rung động

" Tỷ tỷ là đang lo lắng cái kia kêu Tiểu Đào sao ?" Nam Cung Thiên tròng mắt trong suốt nhìn nàng

" Thị, ta không thể mặc kệ nàng." Nếu Tiểu Đào bởi vì nàng chết, nàng hội áy náy cả đời, không thể cho phép chuyện ấy phát sinh

" Tỷ tỷ, không cần sợ, ta giúp ngươi, đi Vương phủ cứu cái kia Tiểu Đào." tuy rằng hắn không nắm chắc, nhưng vì tỷ tỷ, hắn nguyện ý liều mạng ( Gà: Cảm động quá )

" Cám ơn ngươi, nhưng không cần đi, ta sẽ lấy dạ minh châu về cứu nàng." Vân Phi Tuyết lắc đầu, nàng không nghĩ để cho hắn cùng đi vào, lại càng không nghĩ để hắn vì chính mình mà thương tổn.

" Không được, tỷ tỷ không thể trở về, ta sẽ không để người nào thương tổn ngươi." Nam Cung Thiên biểu tình chưa có lúc nào thật sự như vậy, cái ý muốn mãnh liệt bảo hộ, làm cho nàng không nhịn được ánh mắt ướt át

" Tiểu tử, tỷ tỷ thật cao hứng nhận thức ngươi, chính ngươi bảo trọng, không cần lo lắng tỷ tỷ." Vân Phi Tuyết kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn trên trán hắn một cái hôn hữu nghị, sau đó nói :" Yên tâm, hắn sẽ không thương tổn ta, tỷ tỷ phải đi về rồi, tái kiến." Nàng phải nhanh chóng trở về Vương phủ, nhìn xem Tiểu Đào có xảy ra việc gì hay không ?

Nam Cung Thiên một phen giữ chặt tay nàng nói :" tỷ tỷ là an ủi ta, hắn vì cái gì sẽ không thương tổn ngươi ?" tỷ tỷ nhất định lừa hắn, Qủy Vương hắn đã sớm nghe nói. Hắn không thể để tỷ tỷ gặp chuyện không may, phải bảo vệ nàng.

" Bởi vì ta là Vương Phi của hắn." Vân Phi Tuyết quay đầu cười nhẹ, rút tay về, nhẹ nhàng nói một tiếng:" Bảo trọng." Thân thủ kéo mặt nạ xuống, khôi phục chính mình dung mạo, hướng Vương Phủ đi đến................

Phía sau, Nam Cung Thiên ngốc như gà gỗ đứng đó, nhìn bóng dáng nàng ngày càng nhỏ, đầu óc đều vang lên câu nói kia :" Bởi vì ta là Vương Phi của hắn." tỷ tỷ cư nhiên là Vương Phi của hắn

Đứng ở cửa Vương phủ, Vân Phi Tuyết nhìn ba tự ( từ ) ở cửa to đùng :" Hiên Vương Phủ." Nàng đã trở lại, cười lạnh một tiếng,cất bước đi vào, thị vệ giống như là nhận được lệnh nên không có ngăn trở. Nàng một đường thông suốt tiêu sái đến đại sảnh, liền thấy Tiêu Nam Hiên ngồi ở mặt trên cầm chén trà, nhìn thấy thân ảnh của nàng, khóe môi gợi lên điểm châm chọc

" Tiểu thư." Qùy gối một bên, Tiểu Đào tay chân bị chói phát hiện ra nàng, kinh hỉ kêu ra tiếng, nàng biết tiểu thư sẽ để ý nàng

" Tiểu Đào." Nhìn nàng tốt lắm, trên người không có vết thương, Vân Phi Tuyết lúc này mới buông tâm, thân thủ cởi bỏ dây thừng, kéo nàng nói :" Chúng ta trở về phòng." Căn bản không nhìn đến hắn liếc mắt một cái

Phía sau truyền đến tiếng hô phẫn nộ

" Đứng lại!"

Chương 53 : Ai lợi hại hơn ?

edit: Gà™

----------------------------------------------

Cước bộ ngừng lại, Vân Phi Tuyết xoay người nhìn hắn, mâu trung đều là hèn mọn nói :" Vương gia muốn làm gì ?"

" Làm gì ?" Tiêu Nam Hiên từ vị trí chủ thượng đi xuống, đi đến chỗ nàng, thân thủ kháp trụ cằm tinh xảo, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nói :" Ngươi chẳng lẽ không giải thích một chút sao ?"

" Giải thích ? Vương gia muốn ta giải thích cái gì ?" Vân Phi Tuyết mâu trung lạnh như băng, thân thủ xóa sạch tay hắn :" Ta chỉ biết cùng khất cái một đêm xuân tiêu xong, ta liền mê man mà trôi qua." Nàng cố ý nhấn mạnh chữ ' một đêm xuân '

" Sau đó ?" Tiêu Nam Hiên dương khóe môi, sự tình sau đó có chút hứng thú

" Sau đó, ta liền phát hiện mình ở một gian phòng ốc cũ nát tỉnh lại, đi ra liền xem Vương gia bố cáo, sau đó đang đứng đây." Vân Phi Tuyết nói, nàng đương nhiên sẽ không nói cho hắn, sau đó xảy ra sự tình gì.

" Ha ha." Tiêu Nam Hiên nhìn nàng sau đó cười to, đủ châm chọc nói :" Không sai, bất quá, bổn vương không thèm để ý, bổn vương để ý chính là kết quả, ngươi đã ngoan ngoãn quay trở lại."

" Ta đương nhiên phải về đến, vương phủ có ăn có uống, huống chi ta còn là vương phi, thân phận cỡ nào tôn quý, bao nhiêu người mơ tưởng đều không được, ta như thế nào sẽ không trở lại." Vân Phi Tuyết khóe môi giơ lên một chút tươi cười, chính là tươi cười kia có bao nhiêu châm chọc

" Cái kia khất cái có phải hay không cho ngươi rất khó quên ?" Tiêu Nam Hiên đột nhiên tới gần nàng, mâu trung mang theo đắc ý, trào phúng

" Phải, rất khó quên." Nhớ tới Nam Cung Thiên, Vân Phi Tuyết tươi cười, thu hoạch lớn nhất của nàng là có thể nhận thức hắn.

Nhìn nàng tươi cười, Tiêu Nam Hiên không hiểu sao phát ra một cỗ tức giận, tà ác nói :" Ngươi tưởng niệm hắn cùng ngươi trên giường sao ?"

" Đúng thì thế nào ? ít nhất công phu trên giường của hắn so với ngươi còn mạnh hơn nhiều." Vân Phi Tuyết khiêu khích nhìn hắn

" Phải không ?" Tiêu Nam Hiên cố ý kìm nén mâu trung không xuất hiện ánh lửa, ngược lại hiện lên thân hình nàng ở Di Xuân Lâu mê người, làm cho rất nhiều nam nhân xúc động, đột nhiên ôm lấy nàng :" Vậy bổn vương cho ngươi kiến thức một chút."

Bị hắn ôm trở lại phòng, Vân Phi Tuyết cũng không có giãy dụa, nếu biết phản kháng cũng không có tác dụng, vậy cần gì nàng phải phản kháng

Tiêu Nam Hiên cảm thấy nàng rất kì quái, nguyện ý phối hợp, thân thủ liền xé quần áo nàng, đổ lên giường, sau đó tự thoát quần áo chính mình, liền thấy nàng nằm ở trên giường, trần trụi thân thể, nghiêng người, lấy tay chống đỡ đầu, làm một động tác cực kì dụ hoặc, nháy mắt, khẽ mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếm đôi môi chính mình, ôm lấy ngón tay, làm cho hắn tới gần.....

Nhìn nàng động tác mị hoặc, Tiêu Nam Hiên chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, thẳng dưới ót, dưới thân nháy mắt thẳng tắp... ( Gà: cái này tự hiểu nha nha ( 3 chấm ) :"> )

" Mới như vậy liền chịu không nỗi ?" Vân Phi Tuyết cười lạnh, nam nhân quả nhiên là nửa người, nửa động vật.

" Vậy nhìn xem ai chịu không nỗi ?" Tiêu Nam Hiên một cái nghiêng người liền đổ lên giường, làm cho ngạo cử (cái...của nam ấy )chính mình đứng vững ở chỗ mẫn cảm của nàng, chậm rãi ma sát, miệng cắn vành tai nàng, tay chậm rãi đụng chạm ngực nàng......

Chương 54: Là nam nhân đều yêu

edit: Gà™

---------------------------------------------------------

Một cỗ điện lưu cùng khoái cảm cấp tốc đánh sâu vào dây thần kinh mẫn cảm của nàng, nàng không chút đố kị lớn tiếng thân ngân, thân thể vặn vẹo phối hợp hắn.

Chịu không nỗi dưới thân nữ nhân như rắn dưới nước dụ hoặc, Tiêu Nam Hiên ra sức tiến thân thể của hắn, nàng thân ngân hạ, ra sức tiến lên, nữ nhân này lại làm cho hắn điên cuồng

Kích tình qua đi, Tiêu Nam Hiên tựa vào bên giường, nhìn chằm chằm nàng bên cạnh thở dốc, con ngươi đen thâm thúy làm cho người ta không biết hắn suy nghĩ cái gì ?

Vân Phi Tuyết phiêu qua hắn liếc mắt một cái :" Nhìn ta như vậy, không phải yêu thương ta rồi đi ?"

" Yêu thương ngươi ? Vân Phi Tuyết ngươi hẳn là đánh giá cao chính mình rồi." Tiêu Nam Hiên nghe được cái thiên hạ chê cười, theo sau, mâu quang lạnh như băng nói :" Bổn vương sẽ không yêu thêm một nữ nhân nào."

" Tốt nhất là như vậy, bị một cái ma quỷ yêu thương là chuyện không tốt." Vân Phi Tuyết động nhích thân thể, làm cho chính mình thoải mái một chút.

Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên lấy tay nâng đầu nàng lên, làm cho nàng đối diện chính mình, tà ác nói :" Có phải ngươi yêu thương bổn vương rồi đi, bổn vương gây cho ngươi cảm giác."

" Yêu, ta đương nhiên yêu." Vân Phi Tuyết đối diện hắn, đột nhiên cười, trả lời rất rõ ràng

Tiêu Nam Hiên sửng sốt, nàng nói như thế rõ ràng rất đơn giản

Vân Phi Tuyết yêu mị cười nói :" Là nam nhân ta đều yêu."

Tiêu Nam Hiên gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng, không khí đột nhiên có chút khẩn trương

" Ha ha, bổn vương đã có một chút thưởng thức ngươi, bất quá đáng tiếc, ngươi là nữ nhân." Tiêu Nam Hiên đột nhiên phát ra một trận cuồng tiếu, vuốt mặt nàng, tay kháp trụ nàng, như là phát tiết trong lòng oán hận :" Là nữ nhân bổn vương đều hận."

Vân Phi Tuyết nhìn hắn mâu quang biến thành thị huyết màu đỏ, trên mặt lộ ra thật sâu thống khổ cùng hận ý. Mặt bị hay cầm bị đau, nhưng nàng chịu đựng không phát ra tiếng, đây là lần thứ hai, nhìn thấy hắn biến đỏ hai tròng mắt, trong lòng đang đoán, sẽ là sự tình gì ? Làm cho hắn cừu hận nữ nhân như thế ?

Hắn lại đột nhiên buông nàng ra, bắt lấy hai chân nàng qua thân thể của hắn, theo sau, giống như báo thù hung hăng va chạm nàng.....

Không biết hắn làm bao lâu ? Làm vài lần ? Làm Vân Phi Tuyết theo tình dục tỉnh táo lại, bên giường đã không có người.

" Tiểu thư, ngươi thế nào ?" Tiểu Đào đẩy cửa vào, đi đến, hàm chứa nước mắt hỏi, biểu chiều trong phòng phát ra thanh âm, làm cho nàng lo lắng không thôi, thực sự sợ tiểu thư sẽ bị Qủy Vương tra tấn chết.

" Tiểu Đào, ta không sao ." Vân Phi Tuyết chạy nhanh an ủi nàng

" Tiểu thư, ngươi có đói bụng không ? Ta đi lấy này nọ cho ngươi ăn." Tiểu Đào nhìn trên giường một mảnh hỗn độn, đau lòng hỏi

" Ân, đã có điểm đói." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, nàng buổi sáng mới ăn hai cái bánh bao, một ngày chưa ăn cơm, lại đại chiến vừa rồi, đã đói đến tâm thiếp hậu tâm rồi.

" Tiểu thư, ngươi chờ, ta đi lấy đến cho ngươi ăn." Tiểu Đào nói xong, bỏ chạy ra ngoài

Lúc này Vân Phi Tuyết mới nhớ đến, Tiêu Nam Hiên phân phó, nàng chính mình giải quyết, Tiểu Đào đi nơi nào lấy ? Chịu đựng đau nhức, đứng dậy mặc quần áo, vừa muốn đi ra ngoài, Tiểu Đào đã trở lại rồi.

Chương 55: Hồn phách

edit: Gà™

-------------------------------------------------------

" Tiểu thư." Nhỏ giọng kêu một tiếng, vẻ mặt áy náy, nàng thật vô dụng, lấy chút đồ ăn cũng không làm được

" Tiểu Đào, không quan hệ, ta chính mình đi làm." Vân Phi Tuyết đứng dậy, chân đã có chút nhũn nhã, tý nữa ngã sấp xuống

" Tiểu thư............." Tiểu Đào thét một tiếng kinh hãi, vội vàng đỡ lấy nàng

" Không có việc gì, chúng ta đi thôi." Vân Phi Tuyết cười cười, này chính là hậu quả của mệt mài quá độ ^___^

Tiểu Đào giúp đỡ nàng chậm rãi hướng phòng bếp đi đến, thời điểm đi qua hoa viên, liền thấy đối diện Long Phi một thân bạch y đi tới

" Vương Phi, ngươi đây là đi nơi nào ?" Nhìn nàng đi đứng như nhũn ra, đương nhiên biết nàng cùng Vương gia buổi chiều làm cái gì ?

" Đừng gọi ta là Vương gia, ta ngay tả cái nha hoàn cũng không đúng, ta đói bụng, muốn đi làm cái gì ăn." Vân Phi Tuyết ngăn cản hắn, tức giận nói, có Vương Phi như nàng sao ?

" Ta đây xưng hô ngươi là cái gì ?" Long Phi cười khẽ một tiếng, trên mặt hắn không có một tia ngượng ngùng, ngược lại để ý xưng hô này

" Tùy tiện, chỉ cần không phải cái ghê tỡm người Vương Phi là được." Nàng không rảnh đi quan tâm cái kia, hiện tại rất đói, cảm giác thấy trước mặt hàng ngàn ông sao

" Ta đây gọi ngươi là Phi Tuyết." Long Phi nói xong, liền hướng Tiểu Đào phân phó :" Ngươi đưa tiểu thư ngươi hồi phòng, ta sẽ mang bữa tối vào."

" Cám ơn ngươi, Long Phi." Vân Phi Tuyết cảm kích cười, đầu rất đau, dưới chân một cái không xong, thân hình mềm nhũn trực té xuống.

" Phi Tuyết." Long Phi vội vã tiếp được ,ôm lấy nàng

" Ta rất đói." Vân Phi Tuyết tựa mình trên người hắn, nàng hư thoát rồi.

" Tiểu Đào, phân phó phòng bếp mang bữa tối lại đây, bảo ta phân phó." Long Phi hướng Tiểu Đào nói xong, ôm lấy nàng về phòng

Long Phi đem nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, một nha hoàn theo Tiểu Đào đi đến

" Đặt ở nơi này, đi ra ngoài đi." Long Phi hướng về phía nha hoàn kia nói

" Thị, Long quản gia." Tiểu nha hoàn vừa thấy quản gia thật sự ở đây, yên tâm buông bữa tối trên tay lui ra ngoài, Tiểu Đào cũng thực thức thời lui ra ngoài

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Vân Phi Tuyết vừa muốn đứng dậy, đã bị Long Phi ngăn cản nói :" Ngươi trước nằm, hiện tại đứng lên sẽ choáng váng đầu, ta giúp ngươi uống điểm canh."

Nói xong, cầm một chén canh, đặt ở bên môi thổi, sau đó đưa đến miệng nàng

Nhìn hắn biểu tình thực sự mà chuyên chú, Vân Phi Tuyết đột nhiên cười nói :" Ngươi về sau nhất định sẽ là tướng công tốt, nữ nhân nào gả cho ngươi thực hạnh phúc."

Long Phi tay dừng lại một chút, mâu trung bi thương chợt lóe mà qua, chính là nhẹ cười một chút, vẫn chưa trả lời

Mà bọn họ vẫn chưa chú ý tới, có một thân ảnh ngoài kia lẳng lặng nhìn, Tiêu Nam Hiên nhìn Long Phi từng ngụm từng ngụm uy nàng ăn, chăm chú nhìn đã lâu, đột nhiên xoay người rời đi, vẫn chưa quấy rầy bọn họ

Uống xong canh, Vân Phi Tuyết cảm giác thân mình tốt hơn nhiều, rời giường ngồi ở bàn ăn bữa tối, đối diện Long Phi ôn nhu nhìn nàng

Rốt cục ăn no rồi, Vân Phi Tuyết thoải mái làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC