Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

71| Trở về với bình yên.

Chương Thời Niên đưa người lên xe rồi mới trở về. Về đến nhà, hắn thấy Chương Vân Chi đang ngồi trong phòng đón nắng, đeo kính và đang may một bộ quần áo nho nhỏ, "Tấn Tấn về với ba nó rồi sao?"

"Dạ." Chương Thời Niên khẽ đáp, ngồi xuống cạnh bà, trong ấm là loại trà hoa hồng tốt nhất, "Mẹ đang làm cho Tấn Tấn đấy à?" Mẹ hắn du học ở Anh từ khi còn trẻ, được bồi dưỡng bởi nền giáo dục phương Tây, bà vừa biết đánh đàn vừa am hiểu hội họa, đồng thời, chịu ảnh hưởng từ bà ngoại, kỹ năng may vá của bà cũng thuộc loại nhất nhì. Trước đây, những bộ quần áo của anh em bọn họ phần lớn đều đặt người ta làm, nhưng quần áo lót đều do bà tự tay may vá.

"Tấn Tấn đã lớn đến nhường này, nhưng người làm bà như mẹ còn chưa làm cho cháu nó bộ đồ nào, quần áo của đám Quân Nghị trước đây đều do mẹ làm."

"Mẹ, chuyện này là lỗi của con."

Chương Vân Chi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Tư này, quả thật trong chuyện này con đã sai, đêm qua Quân Hằng ở đây dùng bữa, lỡ miệng nhắc đến chuyện anh hai con đi tìm người nhà họ Trần nói về chuyện đứa bé, ba con tức bỏ cả cơm, gọi anh hai con đến mắng cho một trận, còn nói nó ỷ thế hiếp người, vong ân bội nghĩa. Chuyện cậu họ Trần đó tức giận chúng ta không trách, ai ở vào vị trí đó đều khó chấp nhận được, họ nuôi Tấn Tấn mười năm, dù con không muốn bỏ rơi đứa bé, nhưng trừ phi họ tự nguyện buông tay, nếu không chúng ta không có quyền gì mà đòi họ trả đứa nhỏ lại, lần này anh hai con quá nóng vội, nhưng cũng tại lần trước con về nhà nói muốn lập gia đình với một người đàn ông, anh hai con lo con sau này không có con cái."

Với cảm xúc hiện giờ của An Tu, y chắc chắn sẽ không nghe hắn giải thích, mà hắn cũng đang cần bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"Nghe nói cậu họ Trần kia là bạn học của Quân Hằng, vậy chắc tuổi cũng không lớn, chẳng lẽ mới mười mấy tuổi đã nhận nuôi Tấn Tấn? Con không có chút ấn tượng gì về mẹ của Tấn Tấn sao?"

"Mẹ, mẹ có từng nghe qua chuyện đàn ông sinh con chưa?"

Chương Vân Chi dừng tay, hỏi, "Con nói cái gì?"

Chuyện đàn ông sinh con hắn chưa từng nghe qua, thật sự không biết phải tìm hiểu từ đâu, không phải hắn không muốn tin tưởng An Tu, mà là loại chuyện này quả thật rất khó tin, mẹ hắn kiến thức rộng rãi, có thể biết chút gì đó, hắn cũng không muốn giấu diếm, "An Tu nói Tấn Tấn là do cậu ấy sinh ra, tính theo ngày sinh của Tấn Tấn, khoảng thời gian đó, con quả thật đã có quan hệ với cậu ấy."

"Tư à, sao con ẩu quá vậy. Năm đó cậu ấy mới có mười mấy tuổi chứ?" Biết hiện tại có chỉ trích thằng tư cũng vô dụng, bà vén tóc, ngẫm nghĩ rồi nói, "Con nói vậy mẹ mới nhớ. Ngày trước, ông ngoại con có một người bạn tên Kiều Bạch, là một kỹ sư thiết kế đường sắt. Trước đây chú ấy đến nhà ông ngoại có dẫn theo một bé trai rất giống chú ấy, mẹ nghe ông ngoại con nói bạn đời của Kiều Bạch cũng là một người đàn ông, bé trai đó là do chính chú ấy sinh ra, bộ tộc của họ gọi là Mộc Di gì đó, cụ thể viết thế nào mẹ cũng không rõ, đàn ông trong tộc có thể sinh con, ông ngoại con thì biết nhiều hơn, từng nói có một khoảng thời gian bộ tộc này bị coi là ngoại tộc nên bị giết hại, sau đó thì họ mai danh ẩn tích, Kiều Bạch là người duy nhất trong bộ tộc này mà mẹ nghe đến, vào năm 46 gia đình Kiều Bạch di cư sang nước ngoài, sau khi ông ngoại con qua đời thì chúng ta cũng không còn liên hệ gì nữa."

"Nói vậy, trên đời thật sự có người như thế tồn tại?"

"Hẳn là có, có điều họ hành động bí ẩn, cho nên có nhiều chuyện người ngoài không biết, đây cũng là một cách họ dùng để bảo vệ chính mình, Kiều Bạch là bạn bè với ông ngoại con hơn 20 năm mà chúng ta cũng chỉ biết được bấy nhiêu. Dù sao chuyện đàn ông sinh con nếu nói ra sẽ bị mọi người cho là kỳ quái, có lẽ cậu thanh niên họ Trần đó nói thật. À, đúng rồi, mẹ nhớ tất cả đàn ông trong bộ tộc sau khi sinh con trên cánh tay sẽ có một cái bớt hình hoa hồng, rất dễ nhận ra."

Bàn tay cầm tách trà của Chương Thời Niên đột ngột siết chặt, hắn nhớ rõ trên người An Tu có một vết bớt như vậy, 18 tuổi An Tu một thân một mình sinh Tấn Tấn? Hắn chỉ nghĩ chuyện đêm hôm đó đối với An Tu là một ký ức không mấy tốt đẹp, không ngờ sự thật còn vượt xa suy nghĩ của hắn, An Tu là một người đàn ông, lại sinh Tấn Tấn ở độ tuổi đó, rốt cuộc y đã phải chịu bao nhiêu áp lực, hắn không thể tưởng tượng nổi.

"Mẹ, con muốn trở lại Lục Đảo một chuyến."

"Tư à, con bây giờ cần phải bình tĩnh, biết kiềm chế. Xúc động nhất thời không giúp các con bên nhau cả đời được đâu. Mẹ nghĩ cậu bé họ Trần đó cũng cần thời gian."

"Mẹ, nếu con quyết định sống với An Tu, mẹ có phản đối không?"

Nghe hắn nói vậy, Chương Vân Chi dường như cũng không mấy ngạc nhiên, bà tao nhã bình tĩnh mìm cười, "Tư này, ý mẹ vẫn thế, con bây giờ cần phải bĩnh tĩnh, mẹ sẽ không can thiệp quá sâu vào tương lai của con." Nói là vậy, nhưng bà vẫn không tin hai người có thể đến với nhau. Cậu bé họ Trần đó tuy bà chưa gặp, nhưng căn cứ vào chuyện y vừa đến Bắc Kinh đã lập tức dẫn Tấn Tấn đi, có thể thấy y là một người cứng cỏi, rất có chủ kiến, thằng tư lại là người không dễ thỏa hiệp, hai người như vậy sống với nhau, cứng đối cứng, chỉ có thể là hại người hại mình.

"Con biết rồi, con về phòng đây mẹ."

"Đi đi."

Chương Thời Niên về phòng, gọi hai cuộc điện thoại, một là gọi cho Chu Gia Vĩ, bảo hắn đến điều tra bệnh viện Ninh Thế, Tấn Tấn được sinh ra tại đây, bệnh viện hẳn đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ giả về Tấn Tấn.

Cuộc gọi thứ hai là cho anh hai Quý Phương Nam, hẹn hắn cùng dùng cơm chiều.

Lúc ấy Quý Phương Nam vừa kết thúc một buổi hội nghị tác chiến cấp cao ở Bộ Quốc Phòng, khi nhân viên cảnh vệ La Bình đưa điện thoại cho hắn, hắn biết ngay là có chuyện phiền toái, lần này xem như hắn mất cả chì lẫn chài, đã bị ông cụ ở nhà mắng cho một trận thì chớ, giờ lại đến lượt em trai, "Chú tư à?... Được... Chú cứ định chỗ đi, tối nay anh rỗi."

La Bình nghiêm túc đứng một bên, thỉnh thoảng liếc qua nhìn một cái, hắn chỉ biết hai người có thể khiến vị thượng tướng hải quân này chịu thỏa hiệp như vậy, mà cả hai đều họ Chương, chẳng khác nào khắc tinh.

Hai người đến một quán cơm do một quý bà mở, nghe nói tổ tiên của bà từng là đầu bếp trong vương phủ. Quán cơm nằm trong một tứ hợp viện (1) nho nhỏ, mỗi ngày chỉ làm mấy bàn, buổi tối đèn đuốc trong sân cũng không được sáng lắm. Quý Phương Nam để cảnh vệ lại ngoài cửa, tự mình đẩy cửa đi vào.

"Anh hai." Chương Thời Niên đang đứng bên cửa sổ, gương mặt mang nét tuấn mỹ ấy càng trở nên tỏa sáng hơn dưới ánh đèn mờ ảo, ẩn dưới vẻ tao nhã là khí thế mạnh mẽ, nghe tiếng người mở cửa, hắn xoay người chào hỏi.

"Chờ đã lâu chưa?"

"Cũng không lâu lắm, anh hai ngồi đi." Trong phòng chỉ có hai người, Chương Thời Niên giúp anh mình kéo ghế ra.

"Anh em trong nhà sao hôm nay lại khách sáo thế?"

Chương Thời Niên cười khẽ, "Hiện giờ anh cả không ở nhà, có mấy việc em phải nói với anh."

Quý Phương Nam nhìn tư thế hắn như vậy, biết chuyện mình tìm Trần An Tu nói chuyện đã chọc giận hắn, đành lên tiếng trước, "Chuyện này là do anh thiếu suy nghĩ. Nhưng nếu Tấn Tấn thật sự là con cháu nhà ta, dù sao cũng không thể để người khác nuôi."

"An Tu không phải người khác." Chương Thời Niên bình tĩnh nói.

Quý Phương Nam cảm thấy tình huống có vẻ không như hắn tưởng, "Chú tư, chú nói vậy có ý gì?" Trần An Tu không phải cha nuôi của Tấn tấn sao? Cậu ta còn có quan hệ gì khác nữa?

"An Tu là người mà em muốn sống bên cạnh suốt đời."

Dù Quý Phương Nam tinh thần ổn định đến mức nào, trong tình huống này cũng khó mà bình tĩnh nổi, hắn thấp giọng hỏi, "Lần trước chú về nhà bảo muốn sống cả đời với một người đàn ông, chính là Trần An Tu?"

"Chính là cậu ấy." Cảm xúc của Chương Thời Niên không có vẻ gì là bị ảnh hưởng.

Hắn vừa nói xong, Quý Phương Nam đập mạnh xuống chiếc bàn bằng gỗ lim trước mặt hai người, "Chú tư, chú bị ma xui quỷ khiến gì vậy? Cậu bé đó bằng tuổi Quân Hằng đó." Hắn vốn nghĩ dù chú tư có nhìn trúng một người đàn ông thì thân phận tuổi tác của người nọ cũng phải tầm tuổi chú ấy, ai ngờ lại là một tên nhóc ở nông thôn, hắn dĩ nhiên không có ý kỳ thị nông thôn, nhưng hắn tự hỏi hai con người thân phận cách xa nhau như vậy sao có thể sống với nhau được?

"Lục Bích Đình cũng tầm tuổi An Tu đấy thôi."

"Sao có thể mang Lục Bích Đình ra so sánh được? Cô ấy là con gái nhà họ Lục, từ nhỏ đã du học nước ngoài, ít nhiều ǵì bối cảnh cũng tương tự chú, sống với nhau cũng dễ." Thấy Chương Thời Niên rõ ràng không đồng ý, Quý Phương Nam còn nói, "Chú không thích Lục Bích Đình cũng được, cả nhà sẽ không bắt chú cưới người ta, nhưng tìm một cô gái cũng không khó, sao chú cứ muốn sống với một người đàn ông?"

"Nam hay nữ đối với em không có gì khác nhau."

Quý Phương nam hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén cơn tức, "Chú tư, chú khẳng định phải là Trần An Tu sao?"

"Hy vọng có thể được anh hai chúc phúc."

Quý Phương Nam vung tay, "Bữa cơm này anh ăn không vô, chú ăn một mình đi." Nếu nói tiếp, hắn sợ mình sẽ lật bàn.

"Anh hai, có những việc đã qua hơn hai mươi năm, em không còn là tên nhóc trước kia nữa, anh với anh cả không cần lo cho em, em biết anh có ý tốt, em đã quên chuyện của anh ba chị ba rồi."

Quý Phương Nam dừng bước, sắc mặt hơi dịu đi, "Anh hiểu ý chú, chú tư, về sau anh không nhúng tay vào chuyện này nữa." Hắn đã nhắc đến chuyện kia, đủ biết hắn nghiêm túc đến mức nào.

"Cám ơn anh, anh hai." Chương Thời Niên chủ động rót cho hắn chén rượu, "Anh em chúng ta cùng uống một chén."

Hè đến, số lượng du khách lên núi quả nhiên tăng mạnh, may mà trước đó họ đã kịp mở rộng quán cơm, thế mà khách đến ăn cơm vẫn thường xuyên phải xếp hàng, Trần An Tu bảo người đặt hai thùng nước trong sân, một thùng là canh đậu xanh, một thùng là nước sơn tra, đều là miễn phí, khách đến cứ tự mà uống, không phải chờ mất công trong nắng nóng. Ngoài ra, quán còn chuẩn bị ống trúm (2), gậy bắt ve sầu và tinh bột mì để cho khách tự bắt lươn ở con sông gần núi đằng sau quán. Nếu khách bắt được con nào, coi như thuộc về họ, muốn mang đi cũng được, không thì có thể bảo quán chế biến ngay tại chỗ cũng xong. Những món ăn như ve sầu chiên giòn, lươn xào sả ớt đều là những món ngon thuộc loại nhất nhì, lúc về có thể mua bảy tám ký đào Đông Sơn gốc, vậy là chuyến đi này mỹ mãn lắm rồi.

Trời nóng nực, rau dưa trên núi cũng mọc nhanh, nếu không kịp hái là già ngay. Nhân lúc nghỉ trưa không có ai đến dùng cơm, Trần An Tu hái nhiều đậu đũa và cà tím. Trên khoảnh đất trống đằng sau quán cơm, y buộc đậu đũa lại thành từng bó nhỏ chừng dăm ba cây rồi vắt lên một sợi dây, cà thái mỏng, đặt trong cái rổ tre đan để phơi khô chúng, đợi đến mùa đông là đã có cà tím và đậu đũa khô để hầm với thịt, ăn cũng ngon lắm.

Vươn ngón tay cái ra, ngắt quả dưa chuột mà đầu vẫn còn hoa xuống, loại này thích hợp để làm dưa muối nhất. Cho muối, đường, rượu đế, vừng đã được rang sẵn, đậy chặt trong hũ, để một tuần là ăn được. Buổi sáng ăn bát cháo hoa, kèm với ít dưa muối là tuyệt nhất, vừa dễ ăn mà còn ngon miệng.

Trần An Tu bê cái hũ dưa chuột muối đến bên góc tường, rửa tay rồi thái lát khoai tây trên thớt.

"Tấn Tấn lại đây."

"Vẫn phải đắp nữa ạ? Trông ghê lắm ba ơi." Trên trán Tấn Tấn là những lát khoai tây, bé gượng gạo đi chầm chậm đến, vì đang được nghỉ hè nên không phải đi học, gần như ngày nào bé cũng ở quán cơm với Trần An Tu, chỉ có giữa trưa mới đến cửa tiệm vật liệu xây dựng ngủ trưa. Trần An Tu thử làm món mới, bé nếm thử, gần đây bé béo lên thấy rõ, mặt toàn thịt là thịt, trán đã tháo băng, nhưng vẫn để lại một vết sẹo.

Trần An Tu vốn nghĩ bé trai trên mặt có một vết sẹo cùng lắm xem như là tượng trưng cho sự dũng cảm, nhưng bị mẹ Trần mắng cho một trận. Vì thế, gần đây y đang cố gắng xóa vết sẹo trên trán Tấn Tấn, biện pháp chỉ có một, đắp khoai tây.

"Hình như có phai một chút, đắp thêm vài ngày nữa chắc sẽ hết, con kiên nhẫn đi." Trần An Tu bóc lát khoai tây thâm xì xuống, đắp một lát mới lên.

Đắp xong, Trần An Tu chiêm ngưỡng một hồi, tấm tắc khen ngợi, "Kỳ thật cũng đẹp lắm, thần đồng ba mắt, ngày trước con mắt kia cũng ở trên trán."

"Thật chứ ba?" Tấn Tấn tưởng thật, chạy đi soi gương, nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy tạo hình này có gì hay ho.

"Hai cha con đang nói gì đấy?" Mẹ Trần bưng một cái chậu tới.

"Mẹ, sao mẹ cũng tới đây?"

"Buổi sáng theo thím ba con đến vườn hái nho, giờ mang đến cho hai đứa nếm thử, mẹ rửa sạch rồi, ăn dậy mùi thơm và ngọt lắm, mấy người khác đi đâu hết rồi?"

Trần An Tu vui sướng trên nỗi đau của người khác, đáp, "Họ không có lộc ăn, về nhà ngủ trưa hết rồi mẹ à, đúng lúc chúng ta được ăn mảnh."

Mẹ Trần đặt lên bàn, cũng ngồi xuống ghế, cười nói, "Mẹ mang một chậu đến, hai đứa ăn hết được sao?"

"Ăn thừa mới để lại cho họ." Nói thì là thế, Trần An Tu vẫn chia đôi ra, cất trong tủ lạnh.

Mấy ngày đầu trở về từ Bắc Kinh, người còn uể oải, gượng gạo, không có tinh thần, nhưng bây giờ trông có vẻ nó đã khôi phục lại như trước, bà cũng có thể yên tâm, "Tình Tình gọi điện bảo hai ngày nữa sẽ về."

Nho xạ (3) thơm mùi hoa hồng, có thể ăn luôn cả vỏ, nhưng đương nhiên là không thể ăn hạt được, Trần An Tu gạt cái thùng rác tới gần, nghe vậy nói, "Không phải con bé đang thực tập bên Nam Kinh sao?"

"Con bé bảo có việc, cứ úp úp mở mở ra vẻ thần bí, không biết là nó định làm gì, chờ nó về là biết ấy mà."

Trần An Tu đoán thử, "Nói không chừng là có bạn trai rồi."

Mẹ Trần thì không hề nghĩ tới phương diện này, "Liệu có khả năng không?"

Trần An Tu cầm một chùm nho, ném một quả vào trong miệng, ung dung đáp, "Có gì không thể chứ mẹ, Tình Tình cũng đã 24, 25 tuổi rồi, cấp 3 hay đại học không yêu đương thì thôi, nếu mà ngay cả học lên nghiên cứu sinh rồi mà vẫn chưa yêu thì chẳng được thể nghiệm cái gọi là tình yêu tuổi học trò đâu."

"Có phải Tình Tình kể gì với con không?" Tình cảm của Tình Tình và An Tu rất tốt, có một số việc không nói với ba mẹ nhưng có nói kể với anh cả.

"Con bé chưa nói gì với con hết, nhưng bây giờ không yêu thì thật đáng tiếc." Bất kể có thành hay không cũng đều là hồi ức tốt đẹp, không giống như ra xã hội rồi, luôn phải cân nhắc suy tính nhiều chuyện, lúc đó thì tình cảm chẳng còn đơn thuần nổi nữa.

"Thế mà cũng nói được, cái đồ ngụy biện."

Trần An Tu cười nói, "Ngụy biện cũng phải có đạo lý mà." Y thấy rất rõ, kể từ khi biết y và Chương Thời Niên chia tay rồi, mẹ y thoải mái hơn hẳn.

Điện thoại để trên bàn vang lên, Tấn Tấn thò đầu qua nhìn thử, "Ba của Mứt quả ạ."

Trần An Tu đặt chùm nho xuống, lau tay cầm điện thoại lên, "Bác sĩ Lâu à?"

"Có người tới yêu cầu xem giấy tờ khai sinh của Tấn Tấn, không rõ đối phương là ai, phần biên bản giả đã bị phát hiện rồi, bên Cảnh Khiêm đang chịu áp lực lớn, nhưng mà cậu cứ yên tâm, chỉ cần cậu không muốn để ai biết thì người trong tộc vẫn có cách giải quyết, chỉ là hơi phiền toái thôi, bên chỗ cậu có hoài nghi ai không? Chúng tôi cũng dễ có biện pháp giải quyết."

"Thôi, cứ mặc họ đi." Trần An Tu biết là ai.

"Cái gì? Có phải cậu đã biết là ai rồi không?"

Trần An Tu ngó vào trong phòng, mẹ y và Tấn Tấn vẫn đang nói chuyện, không để ý tới y, "Là người ba kia của Tấn Tấn, cứ cho hắn xem đi, tôi đã nói cho hắn biết rồi."

"Có phải hắn muốn uy hiếp cậu không?"

"Nghĩ gì thế?" Trần An Tu mỉm cười, nói, "Không đâu, cứ cho hắn đi."

"Vậy để tôi bảo Cảnh Khiêm."

Đêm hôm đó, khi Chương Thời Niên tới, Trần An Tu và Tấn Tấn đã cầm đèn pin ra ngoài bắt nhộng ve sầu. Ve sầu không có nhiều thịt như con nhộng của nó, buổi tối nhộng đều từ dưới đất leo lên cây, soi đèn pin thì một tối phải bắt được mấy bát liền.

"Chỗ này có mấy con này." Trần An Tu cao cho nên nếu không phải khoảng cách quá xa, y đều có thể dùng gậy trúc gạt xuống được. Tấn Tấn cầm hộp sữa bột, đi theo sau y, Trần An Tu gạt xuống phát nào là bé liền mở nắp ra, ném những con nhộng đó vào.

"Được bao nhiêu rồi?"

Tấn Tấn đưa hộp lên bên tai lắc thử, nghe ngóng rồi đáp, "Được hơn nửa hộp rồi ạ."

Trần An Tu bật điện thoại lên xem giờ, "Sắp 10h rồi, về nhà ngủ thôi, đêm nay bắt được nhiều ghê, chúng ta mang về ướp đã rồi đêm mai lại chiến tiếp."

"Vâng." Tấn Tấn nghe thấy cũng vui, hào hứng đáp lại một tiếng.

Khi đi gần về tới tiệm bán vật liệu xây dựng, y đã thấy chiếc xe quen thuộc kia từ xa.

Tấn Tấn nhìn Trần An Tu, lại nhìn Chương Thời Niên đang bước xuống, bé là trẻ con nên không biết giữa người lớn đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bé đã cảm thấy có gì đó là lạ lắm.

"Sao trễ vậy còn tới, vào trong ngồi đi." Chia tay rồi cũng không thể ngó lơ nhau được, hai người cũng chẳng phải trẻ con ba tuổi cãi nhau mà im lặng mãi.

Chương Thời Niên mang mấy thứ từ trên xe xuống.

"Đây là cái gì, còn nữa không? Để tôi giúp."

"Toàn là mấy thứ hai ông bà cụ mua cho Tấn Tấn, cùng với mấy bộ quần áo mẹ tôi may cho thằng bé ấy mà. Đằng sau còn hai hòm nữa."

Trần An Tu qua mở cửa xe, "Nhiều vậy cơ à"

Hai người khuân đồ vào trong phòng, Trần An Tu giục Tấn Tấn, "Tấn Tấn, con đi tắm trước đi?"

Tấn Tấn đang tìm quần áo trong tủ, do dự một lát rồi bé cũng đi.

"Tất cả mọi chuyện tôi đều biết rồi." Chương Thời Niên chọn ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, mở lời trước.

"Ừ, uống nước đi, là nước sơn tra tôi nấu đấy, để trong tủ lạnh cả ngày rồi nên mát lắm."

"Bây giờ em nghĩ sao?"

Trần An Tu mở cửa sổ ra, để gió lùa vào phòng, trời vừa vào đêm, gió cũng lạnh hơn, "Hôm đó đúng là tôi không được tỉnh táo, Tấn Tấn cũng là con anh, sau này anh có thể tới thăm nó, nếu hai ông bà cụ nhớ nó thì anh cũng có thể dắt nó đi Bắc Kinh ở một vài ngày, nhưng cha mẹ tôi cũng thương nó, hy vọng các người hiểu cho. Còn chúng ta, tốt nhất là nên làm bạn hơn là người yêu."

Hết chương 71

(1) tứ hợp viện: một kiểu kiến trúc nhà cổ của người Trung Quốc, và xuất hiện phổ biến ở thủ đô Bắc Kinh. Kiểu kiến trúc này đặc trưng bởi một khoảng sân rộng, hình vuông, bao quanh 4 cạnh của hình vuông đó là 4 khu nhà, tạo thành một kiến trúc khép kín, nguy nga, hoành tráng và cổ kính. Tứ hợp viện tượng trưng cho sự giàu sang, quyền quý của giới quan lại thời phong kiến.

Bên ngoài Tứ hợp viện được bao quanh bởi các bức tường lớn, vững chắc, kiên cố, cho thấy khả năng phòng thủ tốt mỗi khi có thiên tai, địch họa gì. Bên trong Tứ hợp viện yên tĩnh, thoáng đãng, phù hợp cho gia đình đoàn viên, xum họp.

(2) ống trúm: dụng cụ đăm lươn, bắt lươn, thường là một ống tre hoặc sắt tròn, có lóng dài khoảng một mét, rỗng ruột.

(3) nho xạ (muscat): rượu chế biến từ giống nho xạ là một trong năm loại rượu nho hàng đầu của vùng Alsace, Pháp.


72| Ba Trường Ninh sẵn sàng

"Làm bạn hợp hơn là làm người yêu sao?" Chương Thời Niên bình thản lặp lại lời y lần nữa, "Em nói thật lòng đấy chứ?"

Trần An Tu dựa người bên cửa sổ, gió lạnh thổi vù vù sau lưng y. Sau khi nói lời chia tay, y thừa nhận y cũng từng rối rắm, nhưng y vẫn lựa chọn đối mặt với sự thực. Vấn đề giữa y và Chương Thời Niên, không thể mất đi chỉ vì một bên cố quên là quên được ngay. Y vẫn canh cánh việc Chương Thời Niên giấu diếm quá khứ, còn Chương Thời Niên thì khó mà quên được việc y giấu diếm về thân thế của Tấn Tấn, nền tảng tin tưởng giữa họ đã mất đi, miễn cưỡng ở bên nhau, dù sau này y có chọn tin tưởng hắn thì hắn cũng chưa chắc đã trao trọn niềm tin cho y.

Hiện tại nguy cơ chia tay đã ở ngay trước mắt, ai cũng có thể nói rằng không quan tâm, có thể nói quên đi quá khứ, bắt đầu lại lần nữa, nhưng chuyện quá khứ sẽ không thể mất đi được, như lời bà ngoại y từng nói, trong lòng có một cái gai, cái gai này sẽ không giết người, nhưng thi thoảng sẽ nhói lên một cái,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net