12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là đã quên hay chỉ bị chôn vùi?...

Phòng làm việc Cung Tuấn.

"Không có việc gì mà gọi tôi đến đây?" Trương Triết Hạn bất mãn hỏi.

Vừa mới đến tên Cung Tuấn kia lao vào bàn làm việc để mặc Trương Triết Hạn hết ngồi lại đứng quan sát xung quanh trong đầu chỉ hiện lên hai chữ "nhàm chán" sau đó ngồi xuống ghế ung dung bắt chéo chân mà nhìn phong cảnh qua cửa kính sát đất.

Cung Tuấn tay gõ phím liên tục nghe vậy thì bật cười, thanh âm không lớn lại nghe ra được sự vui vẻ.

"Triết Hạn, lại đây xem giúp tôi cái này".

"Tại sao tôi phải qua" Trương Triết Hạn liếc Cung Tuấn.

"Chẳng phải đây là tài liệu mật sao? Anh không sợ tôi sẽ cho cả công ty anh biến mất?" Trương Triết Hạn cuối cùng cũng lại gần vừa cúi người xem hình ảnh trên máy tính.

"Tôi biết em có thể nhưng một người đã có trong tay mọi thứ chắc không thèm để tâm đến công ty cỏn con của tôi đâu, đúng không Triết Hạn...À không phải gọi là Trương tổng mới đúng" giọng điệu Cung Tuấn quả thật như ngứa đòn.

Trương Triết Hạn im lặng khóe miệng hơi nhếch lên:"Nào có nào có đối với Cung tổng tôi càng phải học hỏi nhiều" vừa nói Trương Triết Hạn nhấc tay đè lên bàn tay giữ chuột của Cung Tuấn mà di chuyển bôi đen những chỗ sai sót.

Cung Tuấn mỉm cười, chỉ thời gian ngắn như vậy đã phát hiện ra hết những chỗ sai sót kể cả chi tiết nhỏ nhất, xử lý cũng rất nhanh.

Được nước lấn tới Cung Tuấn đưa những hợp đồng phức tạp cho Trương Triết Hạn xử lý.

Quyết đoán lại có chút tàn nhẫn khiến Cung Tuấn chắc chắn Trương Triết Hạn là người vẫn luôn không chịu lộ mặt trong giới.

"Đã chắc chắn rồi thì cũng không nên tham dò nữa đâu, Cung tổng" Trương Triết Hạn buông tay duỗi thẳng lưng.

"Đâu.."

Cung Tuấn vừa cất lời bỗng dưng ghế bị xoay mạnh về phía sau đối diện với Trương Triết Hạn đang đứng, Trương Triết Hạn đứng ngược sáng nhất thời không nhìn rõ biểu cảm.

Trương Triết Hạn cúi người cánh tay chống hai bên tay vịn:"Cung tổng còn chiêu gì nữa không?".

Ánh mắt Trương Triết Hạn cực sáng không ngần ngại nhìn thẳng Cung Tuấn khiến hắn có chút bất ngờ.

"Được biết Trương tổng là niềm vinh hạnh của tôi, nếu em không thích tôi sẽ không làm như vậy nữa" Cung Tuấn vỗ vỗ lên mu bàn tay Trương Triết Hạn.

Khóe miệng Trương Triết Hạn hơi nhếch lên mang theo ý giễu cợt:"Vậy sao?".

Đâu đó Cung Tuấn cảm thấy sự thất vọng ẩn sâu trong đôi mắt kia.

"Vậy tôi đưa em ra ngoài hóng gió" Cung Tuấn mỉm cười phá đi bầu không khí ngột ngạt.

Nghe vậy Trương Triết Hạn buông tay một lần nữa đứng thẳng nhìn Cung Tuấn ý bảo nhanh lên.

Cả hai đứng trong thang máy chờ đến tầng 1.

Thang máy bỗng dưng ngừng lại không hoạt động.

"Hư sao?" Trương Triết Hạn lạnh mặt quay sang nhìn Cung Tuấn.

Cung Tuấn thử bấm vài lần không được bèn bấm nút hỗ trợ:"Có lẽ vậy".

Vì đây là thang máy dành cho lãnh đạo nên không có nhân viên và luôn được xử lý nhanh nhất nên Trương Triết Hạn cũng không nói gì trực tiếp ngồi xuống đất duỗi một chân.

Cung Tuấn cũng ngồi xuống bên cạnh cách không xa.

Trong không gian chỉ có hai người bọn họ lại không có tiếng động gì khác ngoài tiếng hít thở đều đều, như cách ly khỏi thế giới bên ngoài.

Cả hai im lặng rất lâu, lúc này Cung Tuấn đột nhiên hỏi:" Triết Hạn, em có từng hối tiếc điều gì chưa?".

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn, hiếm khi Cung Tuấn nói chuyện mà không nhìn y chỉ chăm chăm nhìn mũi chân.

Không đợi Trương Triết Hạn trả lời Cung Tuấn đã nói tiếp:" Rất lâu trước kia có một con cún vẫn luôn chạy phía sau tôi bất kể tôi làm gì dù vô tâm vó những lần không thèm đếm xỉa đến nó nhưng chỉ cần nó xuất hiện trước mặt tôi hoặc mỗi lần tôi để ý đến nó, nó sẽ vui vẻ mà vẫy đuôi. Đến mức tôi cảm thấy nó rất phiền nhưng mỗi lần không nhìn thấy sẽ nhịn không được mà thấy trống rỗng, khi đó tôi không phân biệt được cái nào là thích cái nào là yêu mà quan tâm đến một con cún khác nhiều hơn, dần dà như thế nó vẫn luôn ở phía sau tôi đến mức tôi nghĩ nó xem tôi là chủ và mãi trung thành không bao giờ bỏ đi. Nhưng đến một lần tôi thực sự làm nó thất vọng cũng là điều mà khiến tôi không thể tha thứ cho chính mình. Nó vì cứu tôi mà xảy ra tai nạn nhưng trong phút chốc đó tôi lại quan tâm đến con cún kia đến khi nhìn lại cả người nó đều đầy vết thương mà đôi mắt kia của nó vẫn hướng về phía tôi, tôi...đã phụ lòng nó rồi" giọng Cung Tuấn trầm trầm thanh âm không lớn tốc độ nói không nhanh không chậm như nhìn lại quá khứ.

Trương Triết Hạn ngồi ở một bên lắng nghe nhịp thở đều đều không cắt ngang câu chuyện.

"Tôi cứ ngỡ, ngỡ rằng đó là một con cún luôn trung thành nhưng tôi lại một lần nữa nhìn nhầm, thì ra nó vẫn luôn là một con mèo chỉ là thích một người đến khi nó nhận ra người nó thích là một kẻ tồi, vì sự kiêu ngạo cuối cùng trong cốt cách của nó nó quyết định rời đi và từ đó tôi không gặp lại nó nữa"

Thật lâu sau khi Cung Tuấn tưởng rằng Trương Triết Hạn sẽ không nói thì thanh âm hơi nhỏ cất lên:" Anh làm tôi nhớ đến một câu chuyện tương tự".

"Một tên ngốc luôn chạy theo sau một người, biết rõ tất cả lại vẫn cứ cố chấp lòng cũng không oán trách chỉ hận bản thân cớ sao nhu nhược đến khi một tai nạn xảy ra mới tỉnh dậy sau cơn mộng mị" Trương Triết Hạn nhìn bản thân trong gương, trên mặt chẳng một tia hỷ nộ.

"Cậu ấy có qua khỏi không?" Cung Tuấn nhẹ giọng hỏi, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn trực diện Trương Triết Hạn.

Câu trả lời của Trương Triết Hạn khiến đầu óc hắn ong ong.

Chỉ nghe Trương Triết Hạn bình thản thốt ra hai chữ:" Chết rồi" sau đó im bặt.

Cung Tuấn sững người toàn thân không động đậy nổi chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại.

Đến khi thang máy chấn động mạnh cũng chưa khiến hắn hoàn hồn, hắn tựa như người gỗ vẫn còn đắm chìm trong kí ức hỗn độn không thoát được.

Cũng không cảm nhận được Trương Triết Hạn ở bên có biểu hiện lạ.

Ban nãy Trương Triết Hạn ngồi duỗi một chân thì bây giờ lại ngồi bó gối hai cánh tay vòng qua chân ôm chặt lấy thân thể đang cố kiềm chế cơn run rẩy.

Vai Trương Triết Hạn nhè nhẹ run cả bàn tay đều lạnh toát, thái dương đổ đầy mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt nặng trĩu rơi xuống dọc theo sườn mặt.

Ấy vậy Trương Triết Hạn vẫn cắn chặt môi không phát ra tiếng động không muốn Cung Tuấn để ý đến.

______

Mọi người đặt tên chương giúp tui với nhé cảm ơn mọi người 😁😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net