Ngoại truyện: Già đi - Trầm Giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông Kiến Nguyên năm thứ ba mươi chín.

Hoàng cung.

Hai tiểu thái giám đợi bên ngoài thỉnh thoảng liếc mắt về trận tuyết ngoài hành lang, lại là một ngày tuyết đậm. Không biết khi nào mới ngừng, chốc nữa còn phải bất chấp gió tuyết mà quét dọn phía ngoài, lòng khó tránh oán thầm phận nô tài đúng là chẳng hết việc.

"Ai vậy?" Một gã trong đó chợt thốt lên.

Gã kia kiễng chân nhìn ra ngoài, từ xa một bóng người bất chấp bão tuyết đi tới, thân hình thật quen mắt, gã lập tức hô: "Trầm tướng quân đến, mau bẩm báo Hoàng thượng, ta đi bưng trà." Hai tiểu thái giám liếc nhìn nhau, mỗi người lại bận rộn.

Trầm Giác đứng dưới hiên vỗ tuyết đọng trên áo choàng, rồi giậm chân, chà sạch nước tuyết trên giày mới đẩy cửa Ngự thư phòng, bước vào.

Vừa vào đến cửa, không khí liền trở nên ấm áp, Trầm Giác cởi áo choàng giao cho thái giám bên cạnh, nhận giày mới rồi ngồi trên băng ghế mang vào. Vừa đổi giày vừa nhìn người phía sau bức bình phong, sau bình phong lờ mờ một dáng người.

Trầm Giác mang giày xong, trước khi hành lễ đã gấp rút bị gọi đến, Hoàng đế không ngẩng đầu, nói: "Ngày tuyết lớn không đợi trong phủ, chạy đến đây làm gì?"

Trầm Giác đáp: "Mấy ngày không gặp ngươi, trời lạnh quá, ta đến thăm ngươi."

Hoàng đế phê tấu chương trên tay rồi lại trở mình, vẫn là dáng vẻ thờ ơ: "Gặp rồi, trở về đi."

Trầm Giác khẽ nhíu mày, không hề khách sáo mà đi đến rút lấy tấu chương trên tay y, cả bút son cũng bị ném sang một bên. "Ngươi còn chưa nhìn ta."

Hoàng đế thầm nghĩ đồ trơ tráo, cuối cùng nâng người nhìn hắn một tẹo, nói: "Nhìn rồi. Y phục không tồi, năm ngoái là trẫm ban tặng?"

"Hè năm ngoái." Trầm Giác đáp, nhanh chóng kéo chủ đề. "Gần đây ngươi thật quái."

Đương lúc này thái giám mang trà nóng và bánh ngọt dâng lên, tổng quản thái giám bên cạnh liếc mắt nhìn gã, tiểu thái giám vội buông xuống rồi lui ra ngoài, lúc thối lui thì đóng chặt cửa phòng.

Trầm Giác đi đến ngồi xuống, nâng chén uống hai ngụm, quét mắt đến lão thái giám đứng bên, nói: "Ta đi nghỉ một lát." Nói xong liền theo cửa hông đi đến gian thất nơi Hoàng đế nghỉ ngơi, ngay cả cửa phòng cũng đóng lại.

Hoàng đế ngồi một lát cũng đứng dậy, đi vào theo.

Thấy y đến, Trầm Giác mới lộ vẻ tươi cười, dang tay với y. Lúc này hắn xốc xếch áo quần, giày vừa đổi đã đặt một bên, áo choàng mắc ở cạnh giường, hắn vận áo ngắn ngả nghiêng trên giường, dáng vẻ thật lười biếng.

Hoàng đế quá quen với cái dáng điệu này, dẫu biết chẳng tôn ti nhưng cũng không nhiều lời.

Hoàng đế chỉ hỏi: "Lần này ai ở trên?"

Trầm Giác nghĩ rồi nói: "Lần trước nhường ngươi, đương nhiên lần này là ta."

Đã đoán trước đáp án, tên này chẳng hề biết nhượng bộ, luôn cân phải đong trái đòi hỏi công bằng. Hoàng đế hừ lạnh nằm xuống, cả xiêm y cũng không thèm cởi, lạnh lùng nói với người đối diện: "Trẫm rất ghét dáng vẻ hiện tại của ngươi."

Trầm Giác khẽ cười, lưu loát giúp y thoát áo cởi thắt lưng, không chút khách khí cúi xuống, đáp trả: "Ta nghĩ ngươi không ghét đâu." Nói xong thì hôn mặt y, vô sỉ hỏi rằng: "Thậm chí còn rất thích, đúng không?"

Hoàng đế cơ hồ sắp nổi giận, nhấc chân đạp hắn, thần thái này có thể dùng "thẹn quá thành giận" để hình dung. Nhưng Trầm Giác trời sinh thần lực, như tường đồng vách sắt, đạp thế nào vẫn phí công, chân ai đó trái lại bị tách ra, giữ thật chặt.

Hoàng đế quen xem xét thời thế, biết tình thế không cách nào vãn hồi, tức giận hết rồi thì bỏ luôn kháng cự, nhưng lòng còn bất mãn, nghiến răng nghiến lợi mà nâng cánh tay vòng qua cổ Trầm Giác, gằn giọng: "Trẫm còn tấu chương phải duyệt, ngươi mau chút."

Trầm Giác khẽ nhíu mày, chờ lát mới nói: "Mỗi ngày đều có tấu chương phải duyệt, lúc thế này vẫn còn nghĩ đến?" Nói xong lòng có chút không vui, cúi đầu cắn nhẹ lên cổ y, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi không muốn thì nghỉ ngơi vậy."

Hoàng đế chợt cảm thấy khó chịu, vừa như sửng sốt, đương thời kịp phản ứng, chợt nhấc tay, khuỷu tay đánh chuẩn vào mặt Trầm Giác. Sau một tiếng rên, Hoàng đế ngồi thẳng người, đẩy Trầm Giác xuống. Vừa buộc áo choàng vừa nói: "Vậy nghỉ ngơi đi." Nói xong phất tay áo bỏ đi.

Trầm Giác xoa mặt, nhìn y tức giận rời đi, vừa nhìn vừa không nhịn được mà bật cười. Hắn hiếm khi bộc lộ tính cách ngang bướng thế này, trước mặt Quý Cửu hay Y Mặc đều ôn khiêm hữu lễ, săn sóc hiếu thuận, vô cùng hoàn mỹ.

Duy chỉ có trước mặt người này, không biết bản tính tồi tệ kế thừa từ ai đều phát huy triệt để, tỷ như giờ phút này, biết rõ không nên cười nhưng hắn lại ngồi ở góc giường, áo quần xốc xếch, tiếng cười bừa bãi phóng đãng, rõ ràng muốn Đế vương bên ngoài tức chết mà.

Quả nhiên tiếng cười mỗi lúc mỗi lớn, Hoàng đế ngồi trước long án ở gian ngoài, sắc mặt càng lúc càng lạnh. Lão thái giám hầu hạ bên cạnh sợ đến mức mặt mày xanh tím, hận không thể khom người giấu luôn chính mình. Để miễn cho tai bay vạ gió.

Thái giám họ Trương đã hầu hạ qua hai vị Đế vương, xem như là thành thục nhưng chưa từng thấy qua tình cảnh thế này, đương lúc thấp thỏm, chỉ nghe "ầm--" một tiếng vang thật lớn. Đế vương trước long án ném mạnh chung trà, vỡ thành vô số mảnh.

Mảnh sứ vỡ toang văng khắp nơi, gần như thành bột phấn. Có thể thấy rõ lực đạo ném xuống là như thế nào. Trương thái giám cơ hồ lo lắng cho cái đầu trên vai của người gian trong kia.

Tiếng cười bên trong vì tiếng vang mà tạm dừng một chốc, tiếp theo truyền đến tiếng y phục loạt xoạt. Chốc lát sau, Trầm Giác vận y phục chỉnh tề đi ra, trước tiên hắn nhìn mảnh sứ vỡ trên đất, rồi nhìn Đế vương đang cúi đầu lật xem tấu chương, cuối cùng phất tay cho thái giám lui xuống.

Trương thái giám lập tức khom lưng, chân như thoa mỡ mà chạy mất tăm.

Không còn người thừa thãi, Trầm Giác lại bừa bãi, bước đến rút lấy tấu chương sắp bị bóp hỏng, chỉnh cho bằng phẳng rồi đặt lên chồng tấu chương trên án, lại lấy bút son trên tay Hoàng đế mà cất đi, lúc này mới nói khẽ: "Giận như thế làm chi. Đùa chút đã giận thành thế này. Nên mấy năm nay thân thể càng ngày càng không được việc."

Hoàng đế không đáp, chỉ nhìn những tấu chương xếp chồng lên nhau đến xuất thần.

Thấy y mãi chẳng chịu hết giận, Trầm Giác thoáng im lặng, vươn tay ra cầm lấy bàn tay vừa mới ném tách sứ.

"Đừng giận." Trầm Giác nói, siết chặt năm ngón tay kia rồi dịu dàng rằng. "Trở về phòng thôi, lần này ta nhường ngươi."

Đế vương giễu cợt một tiếng, vẻ mặt vẫn lãnh đạm: "Lạ gì thế này."

Quả thật trơ như đá, vững như đồng.

Trầm Giác không khách khí nữa, trực tiếp dọn đi giấy bút trên long án, chỉ bằng một phép thuật nhỏ, những thứ kia đã biến mất tiêu.

Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Hoàng đế, Trầm Giác nhẹ nhàng cười nói: "Muốn phê tấu chương? Ở trong phòng, đến hay không tuỳ ngươi." Nói xong liền thong dong xoay người, vào phòng.

Hoàng đế trừng mắt nhìn long án trống không thật lâu, cuối cùng vỗ bàn đứng dậy, cũng một vẻ mặt thong dong, đi theo vào.

Vào phòng, Hoàng đế thấy tất cả tấu chương và ngự bút đều đặt ngay ngắn... trên giường.

Hoàng đế hai bước như một mà đi đến, mặt không chút thay đổi quét những thứ kia xuống đất, rồi tự mình cởi thắt lưng, từ trường bào đến cả lý y.

Trầm Giác ngồi trên giường, chăm chú nhìn từng cử động của y, nhìn rồi kiềm không được mà nhoẻn cười, trong tươi cười lẫn cả dịu dàng mà hắn chẳng phát hiện.

Hoàng đế nhạy bén nhận ra hắn thất thần, ngừng tay, ánh mắt thẳng tắp đăm đăm nhìn hắn, Trầm Giác chợt hoàn hồn, nghiêm túc cởi vạt áo mới vừa được buộc xong.

Vì lúc nãy Trầm Giác chịu nhường, tâm tình Hoàng đế hình như tốt hơn chút, động tác vô cùng dịu dàng, thậm chí khom người, đặt môi lên gương mặt đang cúi đầu cởi áo kia. Như khen thưởng dịu ngoan của hắn.

Trầm Giác nhân cơ hội một tay kéo lấy y, một tay buông màn giường, xoay người ôm Đế vương vào lòng, cắn tai y, giọng thủ thỉ: "Gạt ngươi thôi."

Hoàng đế biết bị lừa, vẻ mặt chẳng mấy khác thường, ngay cả nói cũng lười, hoặc chăng y giận quá rồi. Dứt khoát siết cổ họng của hắn, năm ngón tay buộc chặt, như muốn bóp chết hắn vậy.

Người bị bóp cũng thờ ơ như y, dẫu không thể thở nhưng vững vàng cúi đầu, đặt môi lên môi y.

Miệng lưỡi quấn quít vào nhau, Hoàng đế dần buông lỏng tay, đến khi môi tách ra, trán tựa vào nhau, nội tâm Hoàng đế đã thật bất đắc dĩ. Y biết tên này không thể nào bị y bóp chết, cần gì phải phí công? Nghĩ như vậy, Hoàng đế yên tĩnh nằm trên giường, hưởng thụ vuốt ve dịu dàng của những ngón tay.

"Sau này không cãi nhau với ngươi nữa." Trầm Giác nói, ngón tay mơn trớn đầy dịu dàng, từ sau lưng đến hông, rồi từ hông xuống phía dưới, thẳng đến nơi hắn muốn tiến vào, vuốt ve, ấn nhẹ, giọng đột nhiên ngiêm túc. "Không nói trước kia, mười năm sau ta cũng nghe theo ngươi, mỗi người một lần, có khi nào để ngươi thiệt thòi? Mà gần đây, những lúc ta muốn ngươi, ngươi đều bày ra bộ dáng không cam lòng, cứ như ta cưỡng ép ngươi vậy, còn ý nghĩa gì nữa."

Trầm Giác hôn mặt y, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: "Nếu ngươi thật sự ghét, sau này ta không đến nữa."

Lời nói vừa dứt, màn giường màu nhạt vây phủ một góc nhỏ thoáng chốc trở nên im lặng.

Im lặng của Đế vương như một thoáng chớp mắt, trong cái chớp mắt này có vô số suy nghĩ chạy qua. Hoàng đế biết mình có thể đuổi hắn đi, có thể chế giễu hắn, có thể làm bất cứ chuyện gì với hắn, tuyệt tình hay tàn nhẫn xưa nay vốn không thiếu. Nhưng cuối cùng, đối mặt với người thanh niên đã bầu bạn cùng mình ba mươi năm, y chỉ dùng chất giọng êm dịu, nói khẽ: "Năm nay, Trẫm đã năm mươi."

Hoàng đế không biết làm sao trong nháy mắt, y đã năm mươi.

Mà người trước mắt này, mi mục vẹn nguyên, không một nếp nhăn.

Người kiêu ngạo đến đâu, khi chăn đệm lật mở, trần trụi đối diện lẫn nhau, khi đối phương xuân xanh khoẻ mạnh, còn bản thân xế chiều mỏi mệt, kiêu ngạo gì cũng bị đánh tan tành.

Hoàng đế nhắm mắt, ngón tay mở ra vỗ nhẹ đầu Trầm Giác, tựa hồ đã thật nhiều yếu đuối, khe khẽ: "Về sau không làm chuyện này nữa."

Trầm Giác kinh ngạc không đáp. Thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, hắn trở người nằm xuống, nghiêng qua kéo y vào lòng.

Trầm Giác đáp: "Được, không làm."

Hơn hai mươi năm, cũng gần ba mươi năm, tựa hồ trong mấy câu ngắn ngủi này mà lập tức tan biến.

Trầm Giác ôm chặt người trước ngực, nhắm mắt tỉ mỉ nhớ lại, nhớ từng dáng vẻ của y:

Nhớ dáng vẻ kiêu căng của y;

Nhớ dáng vẻ cao quý của y;

Nhớ dáng vẻ hăng hái bễ nghễ chúng sinh của y;

Nhớ dáng vẻ toan liệu toạ ủng thiên hạ của y;

Nhớ dáng vẻ nằm dưới thân hắn;

Nhớ dáng vẻ kịch liệt khi nằm trên của y;

Nhớ dáng vẻ bọn họ quấn riết trong chăn;

Ngẫm rồi nghĩ, Trầm Giác bắt đầu nghi hoặc: Từ lúc nào y đã năm mươi?

Từ lúc nào y đã già rồi?

Trầm Giác không nhớ nổi, thế nên hắn suy nghĩ rất lâu.

Trong lúc hắn suy tư, thời gian không bắt được đã dùng những bước chân không gì cản nổi vững vàng tiến về trước. Từ đó trở đi, bọn họ không làm chuyện kia nữa.

.

Chỉ chớp mắt, lại mười năm.

Kiến Nguyên năm thứ bốn mươi chín.

Hoàng đế nhường ngôi cho Thái tử, lui về thâm cung.

Mãi đến khi y chết, Trầm Giác vẫn không nhớ nổi từ lúc nào y đã già đi. Không những già, mà còn đã chết.

Trầm Giác không nhớ ra nên trong những ngày y già nua, hắn chỉ có thể ngồi cạnh y rồi lặng lẽ nhìn già nua của y.

Chỉ có thể lặp lại lời hứa hẹn, từng lần: Kiếp sau ta sẽ tìm ngươi.

Kiến Nguyên năm thứ năm mươi mốt, Hoàng đế tấn thiên.

Cùng năm, Đại tướng quân Trầm Giác trả lại hổ phù, đêm đó, phủ tướng quân nổi trận hoả hoạn.

Tướng quân chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net